108 Thiếu Nữ Lương Sơn

Chương 17: Chương 17: Thái tử Câu Chỉ




Hùng Quan thành là một trong những thành trì lớn của Thiên Thừa quốc, cách Tống gia thôn chừng ngoài ba trăm dặm. Tổng đốc ở đây hiện nay là thái tử Câu Chỉ.

Nói đến thái tử Câu Chỉ, đang trong giai đoạn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế kịch liệt thì lại bỗng tự tiến cử mình đến Hùng Quan thành làm Tổng đốc đã từng khiến cho dư luận cực kỳ phản cảm, âm thầm phỉ nhổ hắn là kẻ không có chí lớn, nhưng thật ra mọi người đều không biết rằng, Câu Chỉ đối với việc có thể trở thành Hàng Tinh giả, còn là hứng thú hơn nhiều so với việc có thể đăng quang ngôi vị hoàng đế. Câu Chỉ đến Hùng Quan thành này rồi, âm thầm chiêu mộ các tinh giả làm khách khanh, tôn làm thượng khách, chỉ mới một thời gian ngắn Câu Chỉ tại đây đã chiêu mộ được một lực lượng tinh giả đáng gờm. Hiện nay trong Hùng Quan thành, cũng đã có đến hai gã khách khanh có tu vi đạt đến Tinh Vân kỳ.

Mà từ lúc Đấu Tinh bắt đầu, Câu Chỉ cũng đã thuận lợi tự mình đột phá vào hàng tinh giả, sau đó giám thị nghiêm ngặt khu vực Hùng Quan thành và xung quanh, hy vọng nếu gặp Tinh Tướng nào xuất hiện liền có thể đánh bại, để có thể trở thành Hàng Tinh giả và sau này có thể tham gia đại hội Nữ Lương Sơn.

Hôm nay cũng giống như mọi hôm, Câu Chỉ đang đứng trong thư phòng ngắm nhìn 108 ngôi sao thì bỗng thấy có một ngôi sao lóe đỏ lên.

"Lại thêm một viên xích tinh". Câu Chỉ biểu tình khó coi lẩm bẩm. Cứ mỗi lần Câu Chỉ hắn thấy có thêm một ngôi sao hóa thành đỏ đậm, tâm hắn lại tựa như bị cứa vào vậy, bởi vì điều đó đồng nghĩa với việc Lương Sơn đại lục lại có thêm một Hàng Tinh giả xuất hiện.

"Thượng thiên không có mắt, bản cung có điểm nào không xứng để trở thành Hàng Tinh giả?!". Câu Chỉ đáy lòng căm giận nguyền rủa.

Phát tiên một lát, Câu Chỉ lại tiếp tục quát thủ hạ chú ý các tu sĩ qua lại nghiêm ngặt hơn, hy vọng có thể gặp được Tinh Tướng.

Bỗng nhiên lúc này, một gã binh lính chạy vào báo: "Điện hạ, ngoài cửa có người cầu kiến".

"Loài loại người nào?". Câu Chỉ lạnh nhạt hỏi.

"Hắn không cho biết, chỉ nói điện hạ nhìn phong thư này sẽ hiểu được". Tên lính hay tay trình lên một phong thơ.

Gã tu sĩ đang đứng cạnh hắn đi qua lấy phong thư giao vào tay Câu Chỉ.

Vừa mở thư ra, Câu Chỉ biểu tình nhất thời biến đổi: "Mau, lập tức khiến hắn tới gặp ta!2.

Một kẻ toàn thân đầu tóc đều che dấu dưới một cái áo choàng thùng thình đi theo bính lính tiến vào, Câu Chỉ nhìn lên xuống đánh giá hắn vài lượt sau đó ra lệnh: "Các ngươi đều đi xuống!".

Thư phòng rất nhanh chỉ còn lại hai người.

"Tin tức của ngươi là thực? Thật sự có thể khiến ta trở thành Hàng Tinh giả, hơn nữa là Thiên Tinh Tướng?". Câu Chỉ nhịn không nổi mở miệng hỏi, giọng nói có phần kích động.

"Tại hạ tuyệt không dám nói đùa!". Một âm thanh có phần nhu hòa phát ra. Câu Chỉ đi tới đi lui, ánh mắt tựa hồ muốn nhìn thấu tấm áo choàng của kẻ đối diện: "Ngươi vì sao không lộ mặt ra?".

"Ai xem mặt ta, sẽ phải chết!". Thanh âm vẫn nhu hòa như trước cất lên.

Câu Chỉ cả người run lên, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ quái: "Ngươi muốn có thù lao gì?".

"Thông thiên lệnh bài!".

"Cái gì?".

"Ngươi có thể trao ra không?". Đối phương thản nhiên hỏi. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

Câu Chỉ do dự, để có Thông thiên lệnh bài hắn đã phải mất rất nhiều công phu mới từ tay một tên tu sĩ mà lấy được. Có lệnh bài này mới có thể vào "Thông thiên cổ mộ", một trong "Thất cổ mộ" trong truyền thuyết. Việc này đến cả hai tu sĩ khách khanh có tu vi Tinh Tân kỳ là hai kẻ hắn rất tin tưởng hắn cũng không cho biết. Kẻ này làm sao mà biết được?

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu không có Tinh Tướng, hắn cũng không dám có gan tiến vào cổ mộ a.

Đắn đo một lát, Câu Chỉ cắn răng hạ quyết tâm: "Chỉ cần ngươi thật sự có thể khiến bản cung trở thành Hàng Tinh giả, lệnh bài kia ta chẳng những cho ngươi, mà còn trả cho ngươi ngàn lượng hoàng kim làm thù lao!".

"Tốt lắm!".

"Nhưng mà ta chỉ muốn ký hạ khế ước với Theien Tinh, ngươi có thể làm được không?". Câu Chỉ có chút khẩn trương nhìn kẻ đối diện.

"Ta sẽ đưa đến cho ngươi càng nhiều hơn nữa...". Hắn im lặng rồi tiếp: "Thiên Hùng tinh Lâm Xung như thế nào!".

"A?". Câu Chỉ há hốc mồm, nghĩ mình nghe lầm: "Cái gì, Lâm... Lâm... Lâm Xung?".

"Đại danh đỉnh đỉnh Báo tử đầu Lâm Xung!".

"Không có khả năng, Thiên Hùng tinh bản cung tất nhiên biết, chưa từng có ai có thể cùng Lâm Xung ký hạ khế ước!". Câu Chỉ khiếp sợ.

"Ngươi chỉ cần chiếu theo lời ta đi làm là được...". Đối phương bình thản trả lời.

Sau một lúc lâu.

"Đến lúc điều kiện đạt thành, đừng quên ngươi phải làm gì". Đối phương để lại một câu thản nhiên cuối cùng, trước khi bỗng nhiên biến mất trong phòng.

"Chẳng lẽ là Liệp tinh giả?". Câu Chỉ quyền đầu nắm chặt, đáy lòng kích động vạn phần, hắn lớn tiếng kêu lên: "Nhanh truyền lệnh hai vị thượng khách tới gặp ta, có chuyện quan trọng thương lượng!".

***

Ở Tống gia thôn đảo mắt cái đã qua một tháng. Tô Tinh từ lần giải khai châm ngôn thất bại ở di tích trở về tuy có chút buồn bực, nhưng mà cũng không có ảnh hưởng gì nhiều, ngày ngày chuyên tâm tu luyện Lạn vĩ độn, khi lại luyện thương pháp với Lâm Xung. Hắn hiện tại trải qua nhiều ngày khổ tu, Lạn vĩ độn rốt cuộc cũng đột phá tầng thứ mười ba.

Lạn vĩ độn chia làm bảy bảy bốn mươi chín tầng, mỗi bảy tầng lại là một giai đoạn. Chỉ cần Tô Tinh có thể đột phá giai đoạn hai, lúc gặp lại Tuân Hoặc cũng không cần phải lo lắng như trước nữa a.

Hôm nay mới sáng sớm, ngoài thôn đột nhiên truyền đến từng tràng vó ngựa vang lên, tốc độ cực nhanh, vừa nghe từ xa thoáng đã sát lại, một cỗ sát khí đằng đằng khó thể tả cũng từ hướng đó mà ép tới.

Lâm Anh Mi đang ngồi một bên quan sát Tô Tinh luyện tập lập tức nhướng mày đứng vụt lên: "Thiếu chủ!".

"Từ từ xem tình hình trước". Tô Tinh phân phó.

Tiếng vó ngựa ngày càng gần, chưa đến vài cái chớp mắt sau.

"Phanh".

Viện môn bị đá văng ra, chỉ thấy một đám thiết kỵ xông vào đem cái sân vây quanh chật như nêm cối, ánh mắt nhìn chằm chằm Tô Tinh hai người.

"Tống Lộ ở đâu?". Một tên quan binh có vẻ là kẻ cầm đầu quát lên.

"Các vị quan gia tìm tiểu nữ không biết có việc gì?". Nghe được tiếng la, Tống Lộ đẩy cửa phòng ra, vừa nhìn cảnh tượng hùng hổ trước mắt mặt liền không còn chút máu.

"Ngươi chính là Tống Lộ?". Tên quan binh lạnh lùng nhìn Tống Lộ liếc mắt một cái.

"Tiểu nữ tử chính là Tống Lộ". Tống Lộ vội vàng trả lời.

"Đem nàng ta bắt lại!". Tên quan binh lại lạnh lùng quát lên.

Vài tên binh lính nối nhau nhào đến chỗ Tống Lộ.

"Các ngươi làm gì vậy?!". Tô Tinh lạnh lùng quát.

Mấy tên lính thấy khí thế dọa người của Tô Tinh chợt khựng lại, Tống Lộ liền vội vàng trốn ra phía sau Tô Tinh.

"Tiểu tử, ngươi là ai, nhanh cút đi, nơi này khôgn có chuyện của ngươi!". Tên quan binh cầm đầu hét.

Lời này vừa nói ra, một đạo bóng đen đột nhiên nhảy lên, thì ra là Tô Tinh đã đem tên quan binh cầm đầu một đạp rớt xuống ngựa.

Mấy tên kỵ binh đi theo đầu tiên là ngẩn ra, không ngờ tên trẻ tuổi này mới nói một câu đã động thủ, mãi đến khi tên quan binh rớt xuống ngựa phát ra tiếng kêu như heo bị chọc tiết, bọn họ mới không chút do dự hét lớn bổ tới.

Tô Tinh chỉ quyết thúc dục, tinh lực đánh ngược ra, chỉ bằng một đòn chấn lui toàn bộ lại.

"Tinh giả!".

"Là tinh giả!".

Mấy tên lính thất kinh kêu lên, chạy tán loạn như ong vỡ tổ, tinh giả ở Lương Sơn đại lục này vốn địa vị như thần tiên vậy, thử hỏi mấy tên lính quèn này làm sao dám đánh tiếp chớ.

Tô Tinh cũng không để ý đến bọng chúng, nhằm phía tên quan binh đi lại.

"Đại tiên tha mạng, tiểu nhân chỉ là phụng mạng làm việc...". Quan binh giết heo ông ổng kêu lên, khó coi vô cùng: "Tiểu nhân chỉ là phụng mạng thái tử đến đây bắt Tống Lộ a".

"Thái tử muốn bắt Tống Lộ làm gì?". Tô Tinh vỗ vỗ mặt tên quan binh hỏi.

"Tiểu nhân thật sự không biết...". Tên quan sợ hãi kêu lên.

"Công tử, để hắn đi thôi". Tống Lộ lúc này mới thở dài lên tiếng, rồi hướng đến tên quan binh căm hận nói: "Nói cho thái tử điện hạ, thỉnh thư thả cho Tống Lộ mười ngày, Tống Lộ nhất định sẽ tìm được vật kia đưa cho điện hạ".

"Vâng, tiêu nhân nhất định sẽ chuyển lời của Tống Lộ cô nương". Tên quan binh bò dậy, như được đại xá chạy thoát ra ngoài.

Tô Tinh cùng Lâm Anh Mi đồng thời đem ánh mắt hướng lại trên người Tống Lộ, chờ đợi nàng giải thích. Bấy lâu nay Tô Tinh được Tống Lộ chiếu cố, đã khiến hắn có không ít hảo cảm với cô ta a.

"Kỳ thật lần đó công tử gặp và cứu tiểu nữ, là lúc tiểu nữ đang muốn tìm kiếm một loại có tên gọi là Côn Ngô thạch a...". Tống Lộ thở dài nói.

Theo lời Tống Lộ giải thích, nàng ta thân phận là tham tướng của Câu Chỉ thái tử, cái gọi là tham tướng này là để chỉ những kẻ chuyên đi tìm kỳ ngọc tinh thạch cho thái tử hắn.

Tống Lộ từng một lần tại vùng phụ cận tìm được một khối Côn Ngô thạch xong, Câu Chỉ thái tử lòng tham nổi lên lại phái này ta tới vùng đó tìm thêm.

"Câu Chỉ thái tử đến làm Tổng đốc ở Hùng quan thành cũng đã được năm năm, trong năm năm này hắn luôn cố tìm kiếm kỳ ngọc tinh thạch để dùng làm vật mua lòng các tu sĩ...".

"Ngươi không nghĩ đến việc đào thoát sao?". Tô Tinh hỏi.

"Ai, tiểu nữ tử không có ai để nương tựa, làm sao có thể trốn nanh vuốt của thái tử điện hạ".

"Ta giờ là một tinh giả, chuyện thế này ta sẽ không đứng nhìn bàng quan, từ nay cứ yên tâm theo ta". Tô Tinh nhẹ nhàng cười nói.

"Thiếu chủ, Côn Ngô thạch như lời Tống Lộ, có thể nào là Côn Ngô sa mà ta muốn tìm?!". Lâm Anh Mi ngữ khí có phần kích động.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.