108 Thiếu Nữ Lương Sơn

Chương 121: Chương 121: Ôn nhu dưới trăng




"Viện nhi đâu?"

Tô Tinh quay đầu lại thì mới phát hiện Địa Tặc Tinh đã mất tông tích. nguồn t r u y ệ n y_y

"Vừa rồi còn thấy muội ấy đứng đây mà." An Tố Vấn kinh ngạc, Địa Tặc Tinh là một chuyên gia ẩn nặc, muốn lặng yêu không một tiếng động rời đi thì hết sức dễ dàng.

"Chắc nàng đã đuổi theo Hoạt Thiểm Bà rồi!" Lâm Anh Mi hồi đáp.

Tô Tinh vò đầu bứt tóc, Thời Viện chẳng lẽ muốn cướp rương Thiên Cương từ trong tay Hoạt Thiểm Bà sao?

"Thuật truy tung của Cổ Thượng Tảo rất lợi hại, hẳn là có thể tìm được tung tích của Hoạt Thiểm Bà." Ngô Tâm Giải bổ sung thêm.

Mọi người đứng đợi một lát, quả nhiên Địa Tặc Tinh liền trở lại, nhưng vẻ mặt nàng lại ủ rũ không vui. "Cái cô Hoạt Thiểm Bà kia thật quá lợi hại, thật vất vả mới tìm được nàng ta thì không ngờ nàng ta cùng người khác đang chơi trò trốn tìm." Đại khái là Địa Tặc Tinh bị Địa Liệt Tinh chọc cho tức giận, Thời Viện cứ cầm lấy cánh tay của Tô Tinh lắc qua lắc lại, má phùn lên, miệng chu ra, bộ dáng làm nũng cực kì đáng yêu.

Ngô Tâm Giải tức khí búng ngay trán nàng ta: "Đừng náo loạn nữa, chúng ta đi thôi không thì lại rước thêm phiền phức!"

Đăng Phong Chu lại bay vút lên tầng mây, hướng khỏi Việt Nam Quốc. Lúc này, Tô Tinh mới phát hiện cái Lương Sơn đại lục to lớn này lại không có một chỗ cho hắn đặt chân: "Thiếu chủ, hay là chàng tìm một cái động phủ để an tâm tu luyện." Lâm Anh Mi như hiểu được suy nghĩ của hắn liền mở miệng đề nghị.

Yến Ất luôn hờ hững cũng gật đầu: "Tu vi hiện tại của chủ nhân thật quá thấp."

Bây giờ, Tô Tinh vẫn ở Tinh Vân hậu kỳ, tuy rằng hắn có thêm được tinh lực của Yến Thanh, nhưng vẫn chưa đủ để đột phá, cần một khoảng cách nữa thì vân mới hóa thành hà. Mỗi cảnh giới của tinh giả chính là cái chuyển biến về lượng, càng về sau thì càng khó khăn, hiện tại Tô Tinh cũng đang gặp bình cảnh, cái này thì đan dược của An Tố Vấn cũng không giúp được gì.

"Ca ca không phải đã tìm được một khối ngọc bội Tử Vi sao?" An Tố Vấn hỏi.

"Tô Tinh, kỳ thật thiếp cũng có vấn đề muốn hỏi chàng?" Thời Viện do dự không dứt.

Tô Tinh cười nói: "Có chuyện gì sao, nàng sợ ta bị thương tổn hả? Cứ hỏi đi."

Thời Viện nhìn sang mấy vị tỷ muội rồi ấp úng nói: "Đi theo thiếu chủ lâu như vậy, sao thiếp không thấy chàng có một người thân nào vậy?" Lời vừa nói ra, Thời Viện sợ Tô Tinh giận dữ liền nói tiếp: "Chàng đừng nóng giận a, chỉ là nhìn chàng giống như một người không có nhà để về, nên thiếp…" Có năng lực có thể ký hạ được với Thiên Hùng Tinh, Thời Viện luôn cảm thấy thân phận của Tô Tinh hết sức thần bí.

"Tại thế giới, trừ bọn muội ra ta không có người thân nào khác nữa." Tô Tinh lắc đầu, rồi lặng người nhìn theo một phương hướng xa xăm.

Thời Viện khẽ thốt lên một tiếng, vẻ mặt hối lỗi khi gợi lên chủ đề này.

"Chuyện này cũng không phải là không thể nói, muội cứ thoải mái đi." Tô Tinh cười cười, vẻ mặt hắn chợt thay đổi, tựa như đem thương nhớ giấu tận trong tim. Hắn khẽ thở dài, Lương Sơn đã không còn yên bình nữa, cứ bôn ba chung quanh như thế này cũng không phải là biện pháp hay, chung quy vẫn thấy thiếu thiếu một cái gì đó, có lẽ cho đến bây giờ hắn cũng không biết hắn muốn làm gì ở cái đại lục xa lạ này.

Hiện tại, cả Lương Vương thậm chí cả Thương Long Giới đều đang tìm kiếm Tử Lôi Ma Đầu, Tô Tinh biết rằng không thể đi đến những thành thị đông người, cũng đành tìm đến một nơi hẻo lánh kiếm một huyệt động rồi mở động phủ hảo hảo tu luyện. Tô Tinh tiện tay thao túng phi kiếm tạo ra một cái động phủ.

Thoạt nhìn đúng là rất thảm.

Mấy thiếu nữ đều không nhịn được cùng bật cười, cảm thấy thiếu chủ của mình thật sự là quá đa sầu đa cảm a.

Lấy cái rương Thiên Cương ra, Tô Tinh dùng tinh lực mở thùng, mọi người cùng chờ mong.

Một mảnh ngân quang lóe lên.

Cấp Thiên Cương Sinh Thần Cương quả nhiên không tầm thường. Một đống thứ trân quý nhiều màu sắc còn nhiều hơn cấp Địa Sát mấy lần, một chút dược liệu tinh thạch trân quý thì không nói tới, đáng mừng là có một khối Hàm Sương Tuyết Tinh vừa đủ để Lâm Anh Mi luyện chế tinh võ nhị tinh, cũng có một khối Lạc Thủy Tinh Tinh cho Ngô Tâm Giải luyện chế tinh võ nhất tinh. Ngoài ra bên trong có một kiện vũ y màu bạc mỏng như cánh ve, nhìn hình dạng thì chắc chắn là một cái yếm lại có một mùi cực kì ôn nhu. Tô Tinh nhịn không được cầm lên ngửi.

Ngoại trừ Yến Ất lúc nào cũng hờ hững, mấy nàng thiếu nữ khác đều đỏ mặt, giọng oán trách: "Sao chàng lại làm như thế chứ, mắc cỡ chết người!"

Tô Tinh cũng không phải là thằng biến thái như thế, chỉ là cái mùi thơm trên yếm thật là cực kỳ tuyệt diệu, nếu là kẻ khác thì cũng không hơn được bao nhiêu. Nếu cho một vị mỹ nữ nào mặc vào thì đó đúng là tiên cảnh nhân gian a! Vừa tưởng tượng tới đó thôi mà thú huyết hắn có chiều hướng sôi trào mãnh liệt rồi.

"Cái này chẳng lẽ là Tuyết Vũ Thiền Dực?" Người duy nhất còn tỉnh táo, Yến Ất chợt lên tiếng.

"Sao trong rương lại có cái loại vật này chứ? Đối với tinh tướng thì có trợ giúp gì không?" Tô Tinh hỏi.

Yến Ất thản nhiên trả lời: "Đây là một kiện tinh khí, chẳng những nước lửa bất xâm, còn giúp tinh tướng có thể huyền không chiến đấu trong một thời gian dài."

"Các ngươi ai muốn mặc nào?" Tô Tinh cười hắc hắc nhìn lướt qua mấy nàng.

Mấy thiếu nữ cúi đầu, hai má đỏ bừng, khẽ lắc đầu.

"A, vậy thì chỉ còn Tiểu Ất thôi."

"Nô tỳ không cần thứ này." Yến Ất trả lời rất nghiêm túc.

"Tố Vận muội muội thì sao?"

"Muội cảm ơn tâm ý của ca ca." An Tố Vấn ngượng ngùng cự tuyệt.

"Viện nhi?"

"Bổn tiểu thư là đạo tặc, không thích màu trắng." Thời Viện lãng tránh.

Thiên Cơ Tinh Ngô Tâm Giải nhìn sâu vào hai mắt Tô Tinh: "Tâm Giải rất thích cái này, bất quá nếu chàng chịu tự mình mặc cho thiếp thì thiếp sẽ nhận."

"Tâm Giải…!"

Cả đám nữ hài tiếng to tiếng nhỏ cùng thét lên.

"Tốt thôi!" Tô Tinh cũng không phải là một nam sinh ngây thơ, mỡ dâng miệng mèo sao lại khách khí?

Ánh mắt Ngô Tâm Giải quyến rũ đến cực điểm, rồi bắt đầu cởi bỏ thắt lưng.

"Này này…" Lâm Anh Mi nhướng mày, nhưng rồi cũng không nói tiếp, quay đầu nhìn sang hướng khác. An Tố Vấn cũng ngượng ngùng di chuyển mục quang, Thời Viện thì lại tò mò quan sát diễn biến câu truyện, Yến Ất hết sức bình tĩnh.

Chiếc áo ngoài vừa thoát, một cái yếm màu lam hiện ra, cùng với da thịt vô cùng mịn màng trắng như tuyết, nhẵn nhụi trơn bóng, Ngô Tâm Giải cúi đầu ngượng ngùng cắn nhẹ đôi môi, bộ dáng mê người cùng cực: "Xin chàng hãy thương tiếc Tâm Giải nha!"

Khóe miệng Lâm Anh Mi giật giật.

Tô Tinh duỗi tay ôm chầm lấy Ngô Tâm Giải, thân thể thiếu nữ mềm mại dễ chịu, núi non nhấp nhô, hai bàn tay của hắn trượt dọc theo làn dan non mịn tiến tới nút thắt ở phía sau.

"Đừng mà…" Ngô Tâm Giải chợt thốt lên, cuối cùng nàng cũng bại trận, dù làm trò trước mặt mấy tỷ muội, tự cởi thắt lưng, nhưng khi bị Tô Tinh âm chầm thì nàng cũng hết sức ngượng ngùng: "Cái Tuyết Vũ Thiền Dực này thích hợp nhất cho Anh Mi muội muội mới đúng!"

Tô Tinh sớm biết nàng sẽ nói như vậy, không nhịn cười khẽ, rồi hôn nhẹ lên má nàng một cái, lấy quần áo phủ qua người nàng, che bớt xuân sắc. Ngô Tâm Giải bại trận lùi lại, thế nhưng dục hỏa trong người Tô Tinh đã vô tình bị đốt lên rồi.

Lâm Anh Mi nhăn nhó, đưa tay trực tiếp nhận lấy.

Mọi người thấy vậy liền cùng nhau trêu đùa một phen. Ngô Tâm Giải nhân cơ hội này cũng luyện chế Thiên Tinh Đấu Phiến lên nhất tinh. Sắc trời dần tối, mệt nhọc nguyên một ngày khiến chúng nữ uể oải cả người, lặng lẽ tiến vào tinh thai nghỉ ngơi.

Động phủ lập tức trở nên vắng vẻ hiu quạnh.

Tô Tinh tu luyện một đoạn thời gian, lại không hề buồn ngủ. Hắn ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời, rồi chậm rãi đứng dậy đi lên đỉnh núi. Hắn nằm đó, ánh trăng như gột rửa thân thể, thật là một cảm giác kỳ dị nhưng sảng khoái.

Thiên địa bao la hết sức yên tĩnh, chỉ còn lại một con người nhỏ bé đang lăng yên nằm đó.

"Thiếu chủ!!!"

Chợt bên cạnh xuất hiện một hơi thở ấm áp, Tô Tinh cũng không quay đầu lại vì hắn biết người vừa nói là ai.

Lâm Anh Mi xuất hiện giữa vầng trăng sáng như tiên nữ thoát tục vừa hạ xuống phàm trần, thiếu đi mấy phần anh khí, lại nhiều hơn mấy phần mềm mại đáng yêu.

"Thiếu chủ có tâm tình sao?"

Tô Tinh lăng yên như thế khiến Lâm Anh Mi thấy lo lắng.

"Không có gì, chỉ là hôm nay chính là trung thu, liền có nhã hứng ngắm trăng mà thôi." Tô Tinh cười nói.

"Mười lăm Trung Thu là cái gì?" Lâm Anh Mi mờ mịt không hiểu.

Tô Tinh lắc đầu, cũng không trả lời nàng.

Lâm Anh Mi ngồi chồm hỗm bên cạnh Tô Tinh, ánh mắt nhìn về cây trụ chọc trời Nữ Lương Sơn, khóe mắt lại liếc nhìn người bên cạnh. Nàng cứ lẳng lặng ngồi đó, bảo hộ cho hắn, không gian tĩnh lặng.

Đối với thiếu nữ đầu tiên cùng ký hạ khế ước Đấu Tinh khi vừa bước vào Lương Sơn đại lục, từ đáy lòng Tô Tinh luôn có một cảm giác khó hiểu, hắn theo quán tính ôm chầm lấy bả vai của người thiếu nữ. Đây là một cử chỉ phi thường thân mật của những người chiến hữu trong quân đội, Lâm Anh Mi hiển nhiên cũng cảm giác được biến hóa của Tô Tinh, nên không hề giãy dụa.

Một lúc lâu sau, Lâm Anh Mi thấp giọng nói: "Chàng có thể thay dùng thiếp chiếc yếm được không?"

(DG: Ở ngữ cảnh này tác giả vẫn dùng lối xưng hô thiếu chủ - tại hạ. Nhưng tại hạ thấy chướng mắt quá, phá mất lãng mạn, xin đổi lại là chàng – nàng. Xưng hô mình sẽ dựa theo ngữ cảnh để dịch, chứ không theo nguyên tác.)

Tô Tinh sửng sốt, kinh ngạc nhìn Lâm Anh Mi. Thiếu nữ mắc cỡ lảng tránh ánh mắt của hắn.

"Được!"

Tô Tinh không hề cự tuyệt.

(DG: ***, cự tuyệt? Vậy thì tui sẽ cho bộ này drop, hừ!)

Lâm Anh Mi xoay người lại, từng thứ từng thứ rơi xuống, một mảng lưng băng cơ oánh triệt hiện ra dưới ánh trăng, trên đó không hề có một vết thương nào. Một cơn gió nhẹ lướt qua, Tô Tinh cảm giác được thân thể Lâm Anh Mi khẽ run rẩy, hắn đưa tay tới nút thắt, nhẹ nhàng tháo gỡ, run rẩy biến thành cứng ngắc.

"Nàng thật sự muốn ta thay chứ?" Tô Tinh hỏi lại lần nữa.

"Uhm!" Một câu nói nhẹ như tiếng gió thoảng, nhưng trong không gian tĩnh lặng thì vẫn có thể nghe được.

Tô Tinh có cảm giác đêm này Lâm Anh Mi cũng giống như hắn, trở nên khác thường. Cũng không biết có phải do tâm tình của mình ảnh hưởng tới nàng hay không? Tô Tinh thúc lại chính mình, thế nhưng vừa nhìn thấy tấm lưng trắng nõn của Lâm Anh Mi thì hắn lại tình mê ý loạn. Bàn tay hắn run rẩy cầm lấy chiếc yếm khoác qua người nàng, ngón tay khẽ chạm vào một khối đầy đặn mềm mại khiến người thiếu nữ khẽ ưm một tiếng tiêu hồn.

"Thiếp là người của chàng, vô luận chàng có hay không có nhà để về thiếp cũng không quan tâm." Lâm Anh Mi khẽ nói, "Nếu chàng nguyện ý… Nguyện ý… Thì… Có thể coi thiếp như thân nhân…"

Tô Tinh chấn động cả người, trên môi hắn chợt xuất hiện một nụ cười mãn nguyện, giọng nói cực kì ôn nhu: "Nàng vốn là thân nhân của ta mà!" Hắn chợt cúi đầu, phủ lên đôi môi người thiếu nữ một nụ hôn say đắm.

Lâm Anh Mi khẽ rên rỉ, cũng không biết là do nụ hôn của Tô Tinh quá dịu dàng hay vì lời nói của hắn mà xúc động. Trong tim nàng bỗng như có một thứ vô hình dần dần xâm chiếm.

(DG: Đây là lần đầu tiên, kể từ khi tại hạ tham gia dịch bộ truyện này, tại hạ có cảm giác hứng thú như vậy! Một cảnh quá đẹp, quá lãng mạn, cứ nghĩ thử xem... Trên đỉnh núi yên tĩnh, dưới ánh trăng sáng dịu mát, người con gái khẽ nói với chàng trai: "Chàng có thể thay yếm dùm thiếp được không?" Trời ơi, thú huyết ta sôi trào...)

Ngày hôm sau.

Tô Tinh vừa đi trở lại huyệt động thì pháp hiện vài mỹ nữ đã sớm có mặt. Các nàng nhìn Tô Tinh rồi lại nhìn Lâm Anh Mi, vẻ mặt mập mờ. Tô Tinh làm bộ như không thấy gì, hắn lướt mắt thấy trên bàn đá có một đống gồm các loại lệnh bài, cờ xí gì đó thì tò mò hỏi: "Các muội định làm gì thế?"

"Tâm Giải tỷ tỷ muốn giúp ca ca lựa chọn một môn phái." An Tố Vấn cười khẽ trả lời.

"Môn phái?"

"Suy nghĩ về tình cảnh hiện tại của chúng ta, Tâm Giải xin đề nghị chúng ta trước tiên phải dùng lệnh bài Tử Vi sáng tạo một cái động phủ, tất nhiên bởi vì cần linh mạch cho nên nhất định phải gia nhập môn phái, công tử, không biết chàng có ý kiến gì không?" Ngô Tâm Giải nháy mắt.

Tô Tinh không do dự gật đầu, tối hôm qua hắn cũng đã suy nghĩ qua chuyện này. Lệnh bài lạc thảo cấp Tử Vi đã nằm trong tay hắn hơn một tháng rồi nhưng chưa hề dùng qua lần nào, thật quá lãng phí. Huống chi Sinh Thần Cương đã bắt đầu, qua mấy tháng nữa, cấp Tử Vi Sinh Thần Cương sẽ bắt đầu xuất hiện, đến lúc đó, cả Thương Long Giới sẽ sôi trào. Những đại tông môn sẽ dốc toàn bộ lực lượng để chiếm đoạt. Mà lấy tình cảnh hiện tại của hắn thì căn bản không có cơ hội nhúng tay vào bữa yến tiệc lần này.

"Nhưng ta đang bị truy nã a!" Tô Tinh bất đắc dĩ, bởi vì Trấn Ma Bia cùng Quỷ Trảm Thần nên cả hai phái chính tà đều đang truy nã hắn, muốn gia nhập môn phái đó là chuyện hết sức khó khăn.

Thời Viện tự hào mở ra đám đạo cụ đang chồng chất trên bàn: "Mấy cái này cứ giao cho bổn tiểu thư đi, bổn tiểu thư đi khắp Lương Sơn, lệnh bài của các đại tông phái đều có trong tay."

"Thiên Cơ Tinh đang tìm một nơi có thể vừa không trì hoãn chuyện Sinh Thần Cương vừa không ảnh hưởng đến tu luyện của chủ nhân, hơn nữa cái môn phái kia phải không thể mang đến những phiền toái không đáng." Yến Ất đạm mạc mở miệng.

Nghe sao giống như môt tiễn tam điêu thế?

"Không thể nào thập toàn thập mỹ như vậy được đâu?" Tô Tinh cười nói.

"Thiên Cơ Tinh đã tìm được rồi!"

Lâm Anh Mi tiếp lời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.