108 Thiếu Nữ Lương Sơn

Chương 96: Chương 96: Hư Không Lương Sơn




Tô Tinh kế thừa một chút năng lực nhìn thấy tu vi của Thiên Cơ Tinh, bất luận đối phương có tu vi cao hay thấp, hắn đều dễ dàng nhìn thấu, nhưng mà bây giờ hắn lại không thể nhìn thấu tu vi của Diêm Bà Tích. Khi hắn cố ý quan sát, liền cảm giác bản thân như đang lạc trong một đám sương mù, không thể nhìn xuyên qua được.

Theo truyền thuyết, Tinh Quẻ Sư còn lợi hại hơn Hóa Tinh tu sĩ, xem ra không phải là giả.

"Ngươi cũng muốn lựa chọn cấp Tử Vi sao?" Giọng nói của Diêm Bà Tích cực kì thê lương, vô bi vô hỉ, nhưng lại mang theo một lực lượng khiếp người.

Tô Tinh liền chú ý tới cách dùng từ của lão bà: "Chẳng lẽ còn có người khác lựa chọn cấp Tử Vi nữa sao?" nguồn t r u y ệ n y_y

"Vừa mới đây có một nữ tử đã vào trước rồi." Hai tay của Diêm Bà Tích đặt xuống mép bàn, ánh mắt cũng buông xuống đồ án phức tạp trên bàn. Đồ án liền bắt đầu chuyển động thoăn thoắt, rồi dần dần sáng lên: "Ngươi chắc chắn rồi chứ? Cấp Tử Vi đối ứng với Thiên Đấu, chỉ có đại năng giả mới có thể thành công!"

"Và ngươi cũng chỉ có một lần cơ hội!"

"Tại hạ hiểu!" Tô Tinh không hề sợ hãi, vẫn kiên định giữ ý kiến.

Diêm Bà Tích ừ một tiếng, miệng lẩm bẩm, tinh quyết tung bay, trên hai bàn tay gầy gục hiện ra ánh sáng bảy màu, chỉ thấy đồ án trên bàn hóa thành một bầu trời đầy sao, thời gian như đứng lại, Tô Tinh ngẩng ngơ nhìn cảnh tượng trước mắt, mắt không hề chớp một cái. Rồi bỗng nhiên bầu trời sao như bị nén ép lại, không ngừng co rút, một chốc sau, trên bàn xuất hiện một hạt châu màu tím.

"Hạt Tử Vi châu này có thể giúp ngươi tiến vào trong Lương Sơn, nhưng có thể thành công hay không thì phải xem tạo hóa của ngươi, nếu muốn thoát vây thì hãy bóp vỡ hạt châu là được."

Tô Tinh vừa chạm tay vào hạt châu thì Tử Vi châu liền hóa thành vầng sáng phủ chụp lấy hắn, trong nháy mắt, Tô Tinh bỗng biến mất trong không gian.

"Thật là một hàng tinh giả khó lường a!" Diêm Bà Tích lầm bầm một câu, đem lá bài lật lên, trên đó có đúng bảy ngôi sao xếp thành một đồ án hoàn hảo, chính là Thất Tinh Tụ Nghĩa.

Lúc này, Tô Tinh cảm thấy bản thân như bị truyền tống đi rất xa xôi, thiên địa trôi qua vùn vụt. Cho đến khi hắn tỉnh táo trở lại, thì cảnh tượng xung quanh đã biến hóa hoàn toàn. Thiên địa linh khí nồng đậm đập thẳng vào mặt, trong linh khí không hề có một chút tạp chất, chỉ cần cố gắng hấp thụ cũng có thể giúp tăng tu vi.

"Đây là đâu nhỉ?" Tô Tinh ngạc nhiên, sao chỉ trong nháy mắt liền từ trong Bặc Tinh Thai đã chạy đến một địa phương tuyệt vời như thế này.

Lâm Anh Mi, Ngô Tâm Giải, Thời Viện cùng An Tố Vấn cùng ra khỏi tinh thai. Trước mắt là một cảnh thanh sơn nước biếc khiến các nàng cảm thấy hết sức kinh ngạc. An Tô Vấn không hề chần chờ liền lấy ra một cái bảo thạch có màu lục, hơn mười đầu giao long bay vọt ra, há to mồm cắn nuốt thiên địa linh khí xung quanh, xem đó như là một mỹ vị không thể cưỡng lại.

Ở Lương Sơn đại lục, phong cảnh sơn minh thủy tú, không khí trong lành, nhưng so với nơi này thì không đáng phải nhắc tới. Vừa bước vào đây, Tô Tinh đã cảm được sự tẩm bổ của linh khí, tinh lực tăng lên, Quý Thủy Thần Lôi cũng tăng trưởng không ít.

Tô Tinh lấy Đăng Phong Chu ra, cả bọn cùng bay thẳng lên trời, từ trên quan sát toàn cảnh nơi này.

Vừa thấy đã bị dọa cho kinh hoảng.

Đây như là một thế giới khác, núi chạy liên miên không dứt, trên núi đầy những cây cổ thụ cao chọc trời, vô số vách núi chót vót, vô số thác nước rầm vang. Trong khe núi, u tuyền chảy róc rách, kỳ trân dị quả, linh thú linh cầm, ngũ quang thập sắc, văn sở vị văn.

Nhất là những quần sơn ở đây đều dị thường hùng vĩ, sơn mạch dài không thấy điểm cuối, phạm vi lên đến trăm dặm, đỉnh núi cao tới nghìn trượng nhiều vô số kể. Trong đó có cả những ngọn núi cao đến mức như chọc thẳng lên trời như muốn câu thông thiên địa, chân chính là một đại trụ kình thiên.

Nhìn một màn trước mắt, Tô Tinh có cảm giác như mình đang bước vào trong rừng rậm nguyên thủy của thời Thái Cổ Hồng Hoang, nhất là cảnh núi bao núi, sông tiếp sông, cùng vô số động quật bãi đá, những cây tùng thanh thúy xanh biếc, tu trúc nhiều không kể, phong lan nở đầy một vùng. Cảnh sắc cực kì hoang dã.

"Nơi này chẳng lẽ là Tinh Giới?" Lâm Anh Mi nhíu mày nói.

Tinh Giới còn có tên gọi khác là Tinh Lân Giới, chính là một trong tứ giới trong truyền thuyết. Ở Lương Sơn đại lục, nghe đồn rằng khi tu sĩ đạt tới cảnh giới Hóa Tinh Yên Diệt thì có thể xem xét hư không, mở ra cánh cửa bước vào Tinh Giới. Tỷ như Tinh Giới bảo thạch chính là một loại sơ hình của Tinh Giới, nên có người cho rằng các tinh tướng Nữ Lương Sơn đến từ Tinh Giới.

Nhưng mà những lời đồn này không hề có chứng cớ gì để chứng minh, nhưng lại có thể khẳng định Tinh Lân Giới chắc chắn ở phía trên Lương Sơn đại lục, đó là một mảnh thiên địa khác.

"Ta nghĩ hẳn đây là Hư Không Lương Sơn." Ngô Tâm Giải cười nói.

"Hư không Lương Sơn?" Mấy người đều thấy khó hiểu.

"Ta có nghe nói qua, hàng tinh giả có lệnh bài Vi Khấu thì có thể trốn vào trong hư không của Lương Sơn, chắc trong Tử Vi châu có giải thích qua." Ngô Tâm Giải nói.

Tô Tinh nhìn xuống hạt châu trong tay, thần niệm vừa động.

Những chú văn trong Tử Vi châu chuyển nhập vào trong óc hắn, một ít tin tức về lệnh bài. Quả nhiên giống như Ngô Tâm Giải dự đoán, nơi này chính là Hư Không Lương Sơn, một địa phương dùng để khảo nghiệm tư cách của hàng tinh giả đến tìm lệnh bài.

"Chỉ vì khảo nghiệm hàng tinh giả mà sáng tạo ra cả một mảnh hư không hùng vĩ như thế này, thủ đoạn thật đáng sợ a!" Thời Viện cảm thán.

"Chúng ta làm thế nào mới tìm được lệnh bài?" An Tố Vấn hỏi.

Nhìn cảnh thiên địa khôn cùng vô tận, tựa hồ còn lớn hơn cả Thương Long giới, Tô Tinh cảm giác muốn tìm một lệnh bài nho nhỏ ở một nơi như thế này thì khác nào mò kim đáy biển.

"Tóm lại, chúng ta cứ quan sát tình huống trước đã." Tô Tinh nói.

"Vừa rồi Diêm Bà Tích có nói rằng đã có hàng tinh giả khác tiến vào đây, công tử, chúng ta cần phải cẩn thận một chút." Thiên Cơ Tinh dặn một tiếng.

"Dám tiến vào cấp Tử Vi, sợ rằng đối phương không hề đơn giản."

"Ừ!"

Tô Tinh khống chế Đăng Phong Chu bay qua mấy ngọn núi hoang, ước chừng đi được mấy chục vạn dặm cũng không nhìn thấy một bóng người, giữa thiên địa chỉ tồn tại có bọn Tô Tinh, không gian thực yên tĩnh đáng sợ.

"Nghe nói cấp Tử Vi rất lợi hại nhưng sao lại không có gì thế này? Bổn tiểu thư xem ra đều là gạt người a!" Thời Viện bực mình nói.

"Ca ca, chúng ta tạm nghỉ một chút đi." An Tố Vấn vén tay áo lau mồ hôi cho Tô Tinh, ôn nhu nói.

Hư Không Lương Sơn có linh khí rất hùng hậu, nhưng cương khí cũng hung mãnh không kém, nên ngự kiếm phi hành phải hao phí tinh lực hơn nhiều lần so với bình thường. Cứ đi như vậy cũng không phải là biện pháp tốt, Tô Tinh bất đắc dĩ từ từ hạ thấp Đăng Phong Chu tiến nhập vào trong rừng.

Ngô Tâm Giải thì cầm Tử Vi châu nghiền ngẫm qua lại, xem thử trong đó có giấu huyền cơ để tìm thấy lệnh bài hay không, còn Thời Viện nhanh chóng xung phong nhận việc tra xét chung quanh, bằng vào thân pháp cao siêu của nàng thì cho dù có đụng tới hàng tinh giả khác cũng không sợ bị phát hiện. Phần Lâm Anh Mi thì phụ trách cảnh giới, An Tố Vấn thì đào tạo giao long.

Mỗi người đều có công việc của mình, Tô Tinh cũng không nhàn rỗi, ở đây cung cấp cho hắn hoàn cảnh luyện công tốt nhất. Tô Tinh ăn vào một viên Quỳ Thủy Bồi Nguyên Đan để tu luyện Quý Thủy Thần Lôi, càng về sau việc luyện chế thần lôi ngày càng khó khăn hơn, cũng may có Quý Thủy Bồi Nguyên Đan trợ giúp nên chỉ ngắn ngủn ba tháng, hắn đã có thể làm Thần Lôi hóa ra hình thái.

Mấy đóa lôi thủy trôi nổi quanh thân Tô Tinh, mỗi một cánh hoa không ngừng run động, phun ra nuốt vào thủy lôi, đã có mấy phần tương tự như Quỳ Hoa của Bách Lí lão tổ, chỉ là lực lượng ẩn chứa bên trong kém hơn nhiều.

Khóe miệng bỗng hiện lên nụ cười nhạt, Tô Tinh đột nhiên thay đổi tinh lực trong cơ thể, chỉ thấy quanh Thần Lôi Quỳ Hoa bỗng xuất hiện một đám mây màu tím, những đóa quỳ hoa có màu lam từ từ biến thành màu tím, kể cả lôi điện màu lam quanh Quỳ Hoa cũng bắt đầu biến thành màu tím.

Tô Tinh liên tục thúc dục pháp quyết, bốn đóa Lôi Thủy Quỳ Hoa màu tím đột nhiên xoay tròn, rồi những đóa hoa chợt tản ra. Trong nháy mắt bung ra thành trăm cánh hoa tím, mơ hồ tản ra một cỗ tinh lực lạnh buốt. Tô Tinh điểm một chỉ trong hư không, trăm cánh hoa vô thanh vô tức biến mất.

Mấy thiếu nữ nhìn thấy cảnh này đều cảm thấy kinh ngạc.

Ngô Tâm Giải không tiếc lời khen ngợi: "Công tử, xem ra Tử Vi Hóa Khí của chàng ngày càng càng thuần thục."

"Không ngờ rằng Tử Vi Hóa Khí hữu dụng như vậy." Tô Tinh cười cười.

Tử Vi Hóa Khí là một bí quyết mà hắn học được từ trong quyển pháp quyết của Bách Lí lão tổ lưu lại, vốn môn công pháp này chỉ chuyên môn dùng để luyện chế Thiên Cương Địa Sát Tử Vi Ngũ Hành kiếm, nhưng mà công pháp lại cực kì rắc rối khó hiểu, Bách Lí lão tổ cũng chưa hiểu thấu đáo được, cũng may Tô Tinh luyện tập Tâm Như Minh Kính Cực Chân Tâm Pháp tiến vào tầng hai nên mới có thể đột phá, hiểu được một phần pháp quyết.

Tử Vi Hóa Khí tổng cộng chia làm bốn cảnh giới: Hóa Khí, Chân Cương, Tử Sát, Đông Lai. Cảnh giới thứ nhất Hóa Khí chính là đem chân khí hóa thành mây, tăng thêm uy lực. Cảnh giới thứ hai chính là Chân Cương, tức là đem chân khí hóa thành thực chất, lợi hại hơn cả phi kiếm, có thể chém sắt như chém bùn. Cảnh giới thứ ba là Tử Sát tức là biến chân khí thành ngọn lửa, chẳng những có thể thiêu đốt vạn vật còn dùng để luyện chế các loại pháp khí, nó chính là chân hỏa đỉnh cấp, còn lợi hai hơn cả tinh hỏa của tinh tướng.

Cái cảnh giới cuối cùng chính là Đông Lai, trong sách cũng không nói rõ về cảnh giới này, nhưng khẳng định uy lực là không thể tưởng tượng được.

Đáng tiếc Tử Vi Hóa Khí tựa hồ là một môn công pháp cực kì hiếm thấy ở thời Thái Cổ, thời gian dùng để luyện tập quá dài, có thể so với tốc độ của một con ốc sên. May mắn là Tô Tinh có sự hỗ trợ của tâm pháp đỉnh cấp Tâm Như Minh Kính nên mới có tiến triển khả quan như thế, không thì luyện tập đến vài chục năm cũng chưa chắc đến được cảnh giới Chân Cương.

Cái bí pháp thời Thái Cổ này thật là biến thái mà!

Sau một lát, bỗng Tô Tinh mở to hai mắt, nhìn quanh bốn phía rồi phóng thẳng vào trong rừng.

"Thời Viện, có chuyện gì vậy? Sao lại dùng truyền âm thần bí như thế?" Tô Tinh thấy Thời Viện bộ dáng lấm la lấm lét đành trêu một câu.

"Cho chàng xem cái này nè!" Thời Viện cười giảo hoạt.

Tô Tinh mờ mịt chẳng hiểu gì, ở đây toàn rừng cây thì có gì đáng để xem? Thời Viện cười khúc khích rồi nắm lấy tay hắn, triển khai thuật ẩn nặc rồi dẫn đường.

Cả hai đi xuyên qua một mảnh rừng cây rộng mênh mông.

Đến khi Tô Tinh sắp hết kiên nhẫn thì bỗng nghe được một âm thanh rên rỉ mị hoặc ở phía trước.

"A… tốt quá… Quân Khanh, ngươi quá lợi hại…"

Âm thanh rên rỉ tiêu hồn đứt quãng khiến cho máu của Tô Tinh dồn xuống phía dưới, thằng đệ tử có xu hướng biểu tình gay gắt.

Thời Viện bên cạnh cũng mặt mũi đỏ bừng, dẫn hắn tới phía sau một khối đá hoa cương.

"A… A… A… Nhanh lên nữa đi… A…."

Âm thanh mị hoặc càng lúc càng kịch liệt.

Hắn tò mò hé mắt ra nhìn trộm, trước mặt có một cảnh tượng khiến hắn kinh ngạc, xém chút xịt cả máu mũi.

Ở bên một dòng sông nhỏ, có hai thiếu nữ đang ôm chặt lấy nhau, thân thể dương chi bạch ngọc không ngừng dây dưa lên xuống, động tác hết sức táo bạo. Thiếu nữ có mái tóc màu hồng nằm trên người một cô gái trẻ khác, bàn tay không ngừng kích thích thân thể ôn nhu mềm mại ở dưới. Thiếu nữ tóc đen ở dưới không ngừng rên rỉ, hai chân thon dài mở ra, hai tay ôm lấy cổ của thiếu nữ phía trên kéo lại.

Hai mỹ nhân có dáng người thướt tha yểu điệu đang vuốt ve lẫn nhau, cùng hưởng thụ cảm giác cực lạc. Thỉnh thoảng đôi môi mọng đỏ hướng xuống bầu ngực của đối phương mà tấn công, sau đó là hàng loạt những âm thanh khiến cho Tô Tinh run rẩy cả người.

"Công chúa… Thoải mái không?... A…" Cô gái trẻ ở phía trên cười dâm đãng, bàn tay ra vào càng lúc càng nhanh hơn.

Cô công chúa thở gấp, tứ chi bởi vì cực khoái mà co giật từng đợt.

Tô Tinh mắt mở trừng trừng nhìn không chớt một cái, nước miếng cứ chảy ra như nước lũ tràn đê.

Đây chẳng lẽ là… Đồng tính nữ trong truyền thuyết đó sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.