108 Thiếu Nữ Lương Sơn

Chương 197: Chương 197: Danh Nghĩa Phu Thê Với Vũ Tư U




Công Tôn Hoàng hôn xong trong nháy mắt, đôi mắt sâu thẳm tĩnh lặng. Tô Tinh cũng chưa lấy lại được tinh thần. Lúc hắn cùng Công Tôn Hoàng hôn nhau thì giữa trán trán xuất hiện một khắc ấn nóng rực, có một luồng tinh lực chảy vào trong cơ thể. Vốn sử dụng lạn vĩ độn cực điểm nên vẫn còn bị thương, trong nháy mắt đã được chữa khỏi. Loại cảm giác này đúng là đặc thù khi Tinh Tướng ký hạ khế ước.

Ký khế ước sao?

Tô Tinh há miệng thở dốc. Với việc Công Tôn Hoàng đáp ứng nhanh gọn như vậy, thập phần bất ngờ.

- Muội thật sự tín nhiệm ta?

Tô Tinh hỏi nàng. Text được lấy tại truyenyy[.c]om

Công Tôn Hoàng nghiêng đầu, như là tự hỏi lại gật gật đầu.

Ở bên, Vũ Tư U dựa vào vách tường, đối với việc Tô Tinh cùng Công Tôn Hoàng ký hạ khế ước Đấu Tinh cũng không có tỏ vẻ kinh ngạc. Bởi vì Công Tôn Hoàng cổ độc đã muốn bệnh nhập vào xương thịt. Nếu như không tiến vào Tinh thai tu dưỡng, chỉ e thật sự là thành phế nhân.

Hơn nữa, sau khi Bằng Ma Vương thi triển Côn Bằng giương cánh cửu vạn dặm đuổi giết gây kinh hãi toàn bộ Chu Tước giới. Bằng Ma Vương đuổi giết đối tượng thì gây ra đủ loại tin đồn. Vũ Tư U dễ dàng đoán được Bằng Ma Vương đang đuổi giết ai.

Thành thật mà nói, khi biết được Tô Tinh tự nhiên bị Hàng Thiên đại thánh đuổi giết. Trong nháy mắt đó, Vũ Tư U thấy cực kỳ rung động. Tinh Hà kỳ một thân một mình lại dám trêu chọc Tinh Không tu sĩ giận tím mặt, đuổi giết khắp nơi. Cái này hoàn toàn phá vỡ quan niệm đẳng cấp của Vũ Tư U. Cho dù là bây giờ nàng cũng sẽ muốn va chạm đến. Hơn nữa biết được Giải Bảo bị giết nên đã chọc giận Bằng Ma Vương là chuyện sau này. Vũ Tư U tâm tình lại càng phức tạp.

Nàng cảm thấy Tô Tinh thực ngu xuẩn. Tự nhiên lại vì một Tinh Tướng không quan hệ gì với mình dẫn đi trêu chọc đối thủ không thể trêu vào. Nhưng trên phương diện khác lại cảm thấy Tô Tinh thập phần xảo quyệt. Vũ Tư U cũng tự cảm thấy được nếu chính mình gặp một Hàng Tinh giả như thế cũng khó tránh khỏi động tâm.

Thực ra Vũ Tư U nghĩ đến Tô Tinh sẽ sử dụng ngoc bội để trốn về động phủ. Dù sao đối phương cũng sử dụng siêu cấp độn pháp độc nhất vô nhị của Chu Tước giới. Thậm chí Vũ Tư U cũng đang định rời đi. Nhưng lại xảy ra chuyện mà Tô Tinh cũng không hề nghĩ tới.

- Chuyện gì?

Tô Tinh hỏi.

Vũ Tư U nhìn thoáng qua Công Tôn Hoàng, nói:

- Công Tôn Hoàng nói huynh sẽ trở về.

Tô Tinh giật mình, kỳ quái nhìn lên bả vai cô nương:

- Muội tin tưởng ta như vậy sao?

Công Tôn Hoàng gật đầu.

- Thiếp thân nói huynh cho dù thực sự may mắn tránh được truy sát của Bằng Ma Vương trở về, cũng sẽ trải qua muôn vàn kiếp nạn thành phế nhân cũng không có sai.

Vũ Tư U nói:

- Huynh thật sự không muốn sống nữa sao? Cho dù huynh không quý trọng sinh mạng mình thì cũng phải vì Anh Mi mà nghĩ lại.

Câu này ngữ khí hơi nghiêm khắc.

- Ai có thể biết Bằng Ma Vương đang ở Ngũ Độc sơn?

Tô Tinh bất đắc dĩ.

Vũ Tư U cùng Công Tôn Thắng rất tò mò tao ngộ của Tô Tinh liền dỏng tai nghe. Nghe được Tô Tinh dùng Lạn vĩ độn pháp trước đó chưa từng luyện qua. Lại có thể cùng Bằng Ma Vương Côn Bằng giương cánh cửu vạn dặm đối kháng, thì đều cảm thấy khiếp sợ. Thậm chí Công Tôn Hoàng còn dùng bàn tay nhỏ bé âu yếm vuốt ve mặt Tô Tinh, có vẻ đau lòng. Tô Tinh cũng cảm thấy Công Tôn Hoàng ký hạ khế ước với mình đơn giản như vậy có đúng hay không giống như lời Vũ Tư U nói. Dù là trở về thân thể lại bị trọng thương giống như một phế nhân nên phải dùng khế ước Đấu Tinh cải tử hoàn sinh.

Tuy rằng Tô Tinh trải qua nửa tháng đến giờ cũng khôi phục được năm phần. Nhưng Đấu Tinh khế ước lần này cũng chính xác để Tô Tinh khôi phục đến trạng thái tốt nhất. So với linh đan diệu dược, tu luyện nghỉ ngơi vẫn có tác dụng hơn.

Sau khi ăn huyết dịch của Giải Bảo trấn áp cổ độc, sắc mặt tái nhợt của Công Tôn Hoàng mới khôi phục lại một chút huyết sắc. Sau đó biến vào bên trong Tinh thai.

- Có việc muốn hỏi huynh!

Vũ Tư U chợt nhớ tới một chuyện.

- Chuyện gì?

Tô Tinh hỏi.

- Ngày huynh rời đi, Thất hà thánh mẫu có phái người đến tìm huynh.

- Thất Hà thánh mẫu?

Tô Tinh sửng sốt, hơi bất ngờ, chân mày cau lại:

- Thất hà thánh mẫu là Ma vương Đan Hà Sơn sao? Nàng ta tìm ta làm gì? Ta lại không biết nàng ta...

- Huynh ở một phiên đấu giá sử dụng mười ức toàn là hoàng kim?

Vũ tư U mặt không chút thay đổi.

- Nàng ta hình như vì mục đích này mà đến... Đây là thiệp mời...

Thiên Thương Tinh đem thiệp mời ném cho Tô Tinh.

Thiệp mời không thể ngờ mời chính phu phụ Tô Tinh. Tô Tinh không hiểu.

- Thất Hà thánh mẫu làm sao lại biết chúng ta là phu phụ?

Nghe Tô Tinh hình dung phu thê, Vũ tư U chân mày chau lại, nhưng cũng không muốn tranh luận chuyện này.

- Nàng đi dự tiệc không?

Tô Tinh hỏi nàng.

Vũ Tư U chẳng thèm quan tâm, cười nhạo thành tiếng.

- Thiếp thân sao có thể hứng thú với mấy chuyện này. Huống hồ người mà thánh mẫu mời lại chính là huynh, thiếp thân cũng sẽ không phụng bồi nàng... Nhưng thật ra huynh không có đi dự tiệc. Nàng ta phái người qua thúc giục nhiều lần rồi!

Tô Tinh gật đầu.

Trong đầu bỗng vang lên tiếng nói của Công Tôn Toàn.

- Thiên Thương Tinh vẫn là thê tử huynh, huynh lại đi từ chối.

Công Tôn Hoàng không buồn không vui nói.

Tô Tinh ngẩn người ra, không nhịn được cười cười.

- Huynh cười cái gì?

Vũ Tư U không vui nói, cảm thấy nụ cười kia của Tô Tinh đầy ý đùa cợt.

- Không có gì!

Tô Tinh xem thiệp mời này, đêm nay cũng có yến hội, nếu Thất Hà thánh mẫu cần gấp hoàng kim. Nhưng thật ra cùng với Đan Hà Sơn bá chủ hợp tác cũng không có gì đáng ngại, Tô Tinh ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn chằm chằm Vũ Tư U.

- Huynh nhìn cái gì?

Vũ Tư U không khách khí đem áo choàng cuốn lại, che khuất hình dáng uyển chuyển.

Tô Tinh ha ha cười.

- Đêm nay chúng ta cùng đi chứ?

Vũ Tư U không ý kiến gì. Trên thực tế, nàng cũng cảm thấy rất có hứng thú với Thất Hà thánh mẫu. Rất muốn biết nàng ta có chủ ý gì với Tô Tinh.

- Được rồi, bất quá trên thiếp mời chúng ta là phu thê. Thất hà thánh mẫu kia cùng Thương Long giới quan hệ mật thiết. Truyền thuyết Di Hoa Kiếm Tông đúng là từ Đông châu này mà ra. Đến lúc đó không thể thiếu tu sĩ Thương Long giới. Để không làm cho nghi ngờ, ta đề nghị chúng ta giả bộ giống một chút.

Tô Tinh trầm ngâm.

Vũ Tư U nhạy cảm cảm thấy Tô Tinh có cái tâm tư quỷ quái, ý vị sâu xa hỏi:

- A? Vậy huynh dự định để thiếp thân phải làm như thế nào? Mới giả giống phu thê đây?

Ngón tay nhẹ nhàng gõ trong hư không, ngón giữa khí lưu mơ hồ luân chuyển. Giống như nếu Tô Tinh nói cái gì khinh bạc sẽ không chút khách khí xuất ra ngoài.

Tô Tinh liếc mắt ngắm bàn tay trắng nõn của Vũ Tư U một cái, nghiêm trang nói:

- Dứt khoát xưng hồ thu thê đánh lừa bọn hắn đi.

- Xưng hô phu thê?

Vũ Tư U đang gõ ngón tay dừng lại.

- Ừ! Tư U, nàng không mau gọi ta là phu quân đi?

Tô Tinh cười nói.

Vũ Tư U hừ một tiếng không chút do dự lắc đầu, tuy nàng tự xưng thiếp thân, nhưng muốn nàng gọi nam nhân khác là phu quân? Thực là nằm mơ, không đem nam nhân này thiến sạch coi như là cảm ơn trời đất rồi.

- Nàng thích tự xưng là thân thiếp, nếu không gọi ta là phu quân, không phải khiến người ta nghi ngờ sao?

Tô Tinh nói.

Vũ Tư U gật đầu. Hình như cảm thấy Tô Tinh nói rất có lý. Xem ra hắn không phải là không có thuốc chữa.

- Vậy huynh tính xem làm như thế nào?

- Chúng ta hai bên xưng hô, để cho người khác cho rằng chúng ta là phu thê là được.

- Xưng hô thế nào?

Tô Tinh làm bộ như tự hỏi:

- Ta sẽ gọi nàng là lão bà, nàng gọi ta là lão công đi.

- Lão bà? Lão công?

Vũ Tư U không biết tại sao lại cảm thấy tên này nghe thập phần quái dị.

- Thiếp thân rất già sao?

- Gọi lão tự nhiên là chỉ đầu bạc răng long, lão bà thay mặt cho nữ giới, lão công thay mặt cho nam giới. Người ngoài nghe tự nhiên sẽ cảm thấy chúng ta có quan hệ phu thê.

Tô Tinh ba hoa chích chòe giải thích một hồi.

- Điều này sẽ khiến họ không hoài nghi chúng ta, chẳng phải là nhất cử lưỡng tiện sao?

Vũ Tư U nhíu mày.

- Huynh nghe được từ đâu?

- Thế nào?

Tô Tinh hỏi nàng.

Mặc dù Vũ Tư U cảm thấy xưng hô thế này nghe chẳng ra gì, nhưng lại nghe Tô Tinh nói có chuyện giống như thật, ngẫm lại nếu lấy danh nghĩa phu thê, xưng hô bừa cũng sẽ không mất miếng thịt nào. Gật gật đầu.

- Tùy huynh.

- Lão bà! Chúng ta luyện tập một chút.

Tô Tinh rất muốn cười.

- Cái này có gì mà phải luyện tập?

Vũ tư U chẳng thèm ngó tới.

- Làm chuyện gì cũng phải nghiêm túc.

Tô Tinh nghiêm túc nói.

- Chẳng lẽ nàng đường đường là Thiên Thương Tinh lại không tập trung sao?

- Lão công! Đối với thiếp thân không cần khích tướng!

Vũ tư U cười lành lạnh.

- Lão công, lời thiếp nói, chàng có hài lòng không?

Tô Tinh thở dài, nhĩn Vũ Tư U lạnh nhạt nói ra hai từ lão công quả nhiên là đáng yêu vô cùng.

- Không hổ là lão bà của ta, nhanh như vậy đã nhập tâm vào nhân vật.

Tô Tinh khen

- Lão công, chàng cũng làm khá tốt? Xưng hô bừa như vậy cũng trôi chảy.

Ngón tay Vũ Tư U cuộn lấy mái tóc dài trước ngực. Tươi cười mê người nghiền ngẫm.

- Ai bảo Tư U lão bà lãnh diễm như vậy? Là nam nhân cũng đều trôi chảy.

Tô Tinh cười hắc hắc.

Vũ Tư U cảm thấy nam nhân ở trước mắt có một loại thích thú như ý.

- Lão công...!

Đột nhiên võ ti u nói câu này lão công thì vẻ mặt ngưng trọng

- Làm sao vậy? Lão bà?

- Lão công, ngươi đi chết đi!

Vũ Tư U cắn môi, hừ một tiếng, xoay người đi ra, tóc dài bay lên giống như Ngân Hà, đẹp không thể tả.

Nàng đường đường là Thiên Thương Tinh Hành giả, vì cái gì mà phải cùng với nam nhân này luyện tập cái chuyện nhàm chán này... Thật sự đầu óc bị hỏng.

Tô Tinh nhìn thấy bóng lưng của nàng, đáng tiếc Vũ Tư U thanh tỉnh nhanh như vậy.

Vũ Tư U gọi lão công thật đúng là thỏa mãn cảm giác hư vinh của nam nhân.

...

Hơn mười dặm ngoài Ngũ Thải thành.

Chỉ thấy một người khoác áo choàng nữ tử cả người phát ra hơi thở lạnh lùng, bị vài tên nam tử khôi ngô vây quanh.

- Xử lý nàng.

Một tên nam nhân kêu lên.

Ngay sau đó, nữ nhân lãnh mạc nhu mì thân ảnh như một cơn gió nhẹ nhàng ưu nhã, đột nhiên dữ dội lên, mãnh liệt xông ra ngoài. Hoàn toàn coi thường mấy tên nam tử khôi ngô kia, giống như tia chớp xoay người, vượt qua mấy trượng không gian, đi tơi bên cạnh một tên nam nhân, không nói hai lời, chưởng đao trực tiếp chém ngang tới!

Theo chưởng đao truyền đến mang lực lượng so với các loại vũ khí đều cũng rét lạnh thấu xương.

Nam nhân đưa tay lên ngăn cản. Cánh tay to khỏe cùng chưởng mãnh liệt của nữ nhân kiều nhu (mềm mại) có tương phản đối lập. Thế nhưng đơn giản chỉ một chưởng, động tác nhanh đến nỗi không nhìn tới bóng dáng, theo chưởng đao chém xuống. Trong không khí phát ra một tiếng vang nhỏ, giống như có vật gì đó bị vỡ tan. Rõ ràng là một đường cong màu đỏ lập tức theo đó mà ra.

Nam nhân sắc mặt đại biến. Căn bản phản ứng không kịp. Gã nam nhân bối rối giang hai tay ra hộ thân. Pháp khí phòng hộ Tráo(cái lồng) toàn lực phóng ra. Gợn sóng màu hồng giống như thủy triều cuộn trào mãnh liệt. Có thể dễ dàng thấy được tầng ngăn cách xuất hiện ở trước mắt. Cùng chưởng đao của nữ nhân mang màu đỏ kỳ dị không hề hoa mỹ liều mạng chiu một kích.

Răng rắc!!

Âm thanh thanh thúy vỡ tan lại truyền ra, căn bản không có phản kháng kịch liệt như trong tưởng tượng.

Lãnh mạc nữ nhân một chiêu này nhìn như bình thường nhưng thật sự cường hãn vô cùng. Vòng bảo hộ của đối phương giống như vỏ trứng chim dễ dàng vỡ tan. Nam nhân lảo đảo lui ra, đến cạnh cây đại thụ thì cổ phun máu tung tóe cao vài thước. Đồng tử tiêu tan, lắc lư lắc lư ngã xuống.

Những người khác hoảng sợ.

- Ngươi là ai?

Nữ nhân áo choàng hạ xuống, đôi môi đỏ thắm, cặp mắt lãnh đạm không nói nên lời. Nhìn về phía Ngũ thải thành, lại nhu hòa không nói nên lời.

Ps: Về Công Tôn hoàng vốn là dự định khi tô tinh trở lại, Công Tôn hoàng thấy tô bị thương đầy người, liền dùng khế ước giúp toàn thân khôi phục một cách kỳ tích, về sau đã quên tình tiết xảy ra ở hỏa giác sơn, kỳ thực tình tiết hỏa giác sơn này coi như là một chút sai sót.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.