108 Thiếu Nữ Lương Sơn

Chương 171: Chương 171: Bồ đề diệu thụ




Đường Liên Tâm hoa lan kháp chỉ, kim châm phá thể mà ra, Lâm Anh Mi cũng tiến lên, Hàn Tinh Lãnh Nguyệt thương dễ dàng chém mất đầu của Hòe Mộc lão tổ.

Sau thời gian một nén hương, tổ sư của hai đại phái cũng gần như đã mất mạng sau lần gia đấu này. Giải quyết xong tất cả, Tô Tinh thật sự cảm thấy tinh lực suy yếu, thầm nghĩ trong lòng: thật may mắn, nếu không phải hai tên tổ sư này vì giết Giao Long mà tổn hao nhiêu sức lực, hắn cũng không thể nào thắng được bọn họ. Lúc này nhìn thấy đệ tử hai phái Thần Viêm Kiếm Tông và Thái Ất Kiếm Tông đến, Tô Tinh không muốn dây dưa với bọn họ nên lách qua đám người đó, tìm chỗ nấp.

- Viện nhi thế nào rồi?

Ngô Tâm Giải quan tâm hỏi.

Thiên Hỏa lão tổ cũng thật sự là hung mãnh, dưới tình huống kia còn có thể đánh Thời Viện bật vào tinh thai. Tô Tinh gật đầu đáp:

- Chỉ cần nghỉ ngơi thì không sao rồi.

Ánh mắt hắn di chuyển đến trên người Đường Liên Tâm, Đường Liên Tâm mặt không chút thay đổi, không thèm để ý hắn. TôTinh nắm đầu bứt tóc, không giải thích nổi vì sao.

Nhưng Ngô Tâm Giải thì lại nhìn Đường Liên Tâm như suy nghĩ cái gì.

- Chúng ta tốt hơn nên trở về đi.

An Tố Vấn nhẹ nhàng thở ra, nàng chỉ là một Thần Y, trải qua vài lần tử chiến đã khiến nàng cảm thấy hết hồn, nhất là mỗi lần đều là đối thủ lợi hại cỡ này.

- Uh.

Ngô Tâm Giải gật đầu.

TôTinh nhìn Lâm Anh Mi.

LâmAnh Mi đang nhìn về phía Bạch Lộc Nguyên cách xa đó hơn trăm dặm, trên không mây xanh quay cuồng, u quang di động, cho dù cách trăm dặm còn có thể cảm nhận được một loại lực lượng to lớn chèn ép tim phổi, hiển nhiên là lão tiên Cực Thanh,tu sĩ bậc nhất Tinh Hải kì đang đại chiến cùng Võ Tòng, chỉ sợ dùng hai từ "Kịchliệt" cũng không thể hình dung.

- Anh Mi tỷ.

An Tố Vấn nhẹ nhàng hô một tiếng.

Lâm Anh Mi xoay người.

- Chúng ta trở về đi, Võ Tòng nếu đã mang theo tinh lân thú xuất hiện thì ắt hẳn đã lường trước được hậu quả rồi.

Ngô Tâm Giải nói, hai giai đoạn trước, lúc Tinh Tướng Đấu Tinh có thể giữ nguyên một loại trạng thái hữu hảo hòa bình, nguyên nhân chính là tinh lân thú này, nếu có thể giết sạch Tinh Tướng, sức mạnh có được sẽ ngày càng tăng, thậm chí còn có thể được đến Tinh Tướng"Thiên phú".

- Uh.

An Tố Vấn lên tiếng.

- Xin các tỷ muội chăm sóc tốt cho thiếu chủ, Anh Mi đi đây.

Lâm Anh Mi cắn cắn môi. Ánh mắt hạ quyết tâm

- Tư U và Anh Mi kết nghĩa kim lan, trong trường hợp nguy cấp này, tại hạ không thể thấy chết mà không cứu, khoanh tay đứng nhìn được.

- Nhưng mà tỷ đã quên Võ Tòng nàng ta đã đối đãi với công tử như thế nào sao?

Ngô Tâm Giải nhíu mày.

- Nếu là Tư U đối phó công tử, Anh Mi tất nhiên là dùng hết sức lực đối phó nàng, nhưng mà Anh Mi không thể thờ ơ để Tư U gặp nguy hiểm!

Lâm Anh Mi nói.

- Đó là tu sĩ Tinh Hải hậu kì. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: t.r.u.y.e.n.y.y chấm c.o.m

An Tố Vấn lo lắng nói, Cực Thanh lão ntiên có thể một mình diệt Giao Long, đem so với hai kẻ Tinh Hải trung kì đúng là cách biệt một trời, thêm nữa pháp bảo của hắn lại có pháp lực không thể lường trước, chỉ sợ bọn họ cùng xông lên cũng không phải đối thủ. Tuy nói thân thể TinhTướng đã ký khế ước thì sẽ bất diệt. Nhưng mà gặp phải đả kích cực kỳ nghiêm trọng ở trong tinh thai cũng cần thời gian rất dài để khôi phục.

Lâm Anh Mi đã hạ quyết tâm.

- Chờ một chút!

Tô Tinh lên tiếng hô.

- Thiếu chủ!

Lâm Anh Mi xoay người, ánh mắt ẩn dấu một tia kiên quyết.

- Ta đi cùng nàng.

Tô Tinh cười nói.

- Không được đâu Thiếu chủ.

Lâm Anh Mi hoảng sợ.

Tô Tinh biết nàng đang lo lắng cái gì, khoát tay gạt đi:

- Võ Tòng tốt xấu gì cũng đã cứu ta một mạng, nói thế nào thì ta cũng nợ nàng một cái ơn, hơn nữa trên người ta còn có đan thư thiết khoán, không sao cả.

Thấy Lâm Anh Mi vẫn cứ lo lắng, Tô Tinh ra vẻ nghiêm khắc:

- Nếu thật sự đến lúc nguy cấp, ta tất nhiên sẽ dùng đến ngọc bội, muốn chết vì tình cũng phải chết cùng Anh Mi nàng, nhất định sẽ không cùng với Vũ Tư U kia.....

An Tố Vấn nhịn không được mà bật cười.

- Được rồi, đừng nhiều lời nữa, chúng ta đi thôi.

Tô Tinh nói.

- Tâm Giải cũng đi.

- Tố Vấn cũng vậy.

Nhìn thấy sự kiên quyết trong mắt hai vị cô gái, Tô Tinh gật đầu, không từ chối, quay đầu dặn một câu với Đường Liên Tâm còn đang ngẩn người:

- Đường Liên Tâm. Tự mình cẩn thận một chút, tốt nhất là nhanh chóng rời chỗ này đi...

Nói xong ngự kiếm bay đi.

Đường Liên Tâm nhìn bóng dáng Tô Tinh rời đi, rơi vào trong miên man.

Bạch Lộc Nguyên.

Bạch quang phi độn.

- Võ Tòng, ngươi cho là có thể thoát khỏi lòng bàn tay ta sao?

Mấy chục thanh phi kiếm đầy sát khí chém xuống, phá đi bạch quang hộ thể, Vũ Tư U trực tiếp nghênh đón. Quý Sương Yêu Liên bắt đầu đấu cùng với phi kiếm, dưới sự thao túng của Cực Thanh lão tiên, phi kiếm kia dao động liên tục, như trăng bay sao chạy, nếu Võ Tòng không phải dựa vào võ nghệ cao siêu thì đã sớm thua rồi.

- Lão tặc ngươi đừng quá ngang ngược.

Khoái Nhi biến ra một tia hồng lấp lánh, cùng Vũ Tư U chặn lại kiếm trận kia, trong tay hai người cùng một con Bạch huyền lân hổ đều là ánh sáng lấp lánh, kiếm quyết của Cực Thanh lão tiên đúng là bị bẻ gãy, nghiền cho nát vụn.

- Thái Thanh, Thượng Thanh, Ngọc Thanh! Đi!

Cực Thanh lão tiên căn bản không thèm để ý đến, vẫy tay một cái, thở ra một ngụm thanh khí, chỉ thấy khí kia đột nhiên biến thành kiếm, đều tự mở ra, hình thành ba loại kiếm trận.

Khoái Nhi vẻ mặt kinh ngạc.

Đãt hấy một màn kiếm trận trong đó bay ra, kiếm trận này hung mãnh mà lao tới, nhanh như chớp. Chỉ nghe xoẹt một tiếng, dải sáng xanh hình xoắn ốc liền đánh vào Quý Sương Yêu Liên của Vũ Tư U. Phi kiếm linh tính mười phần, nhanh chóng tránh đi kiếm phong, Vũ Tư U lộ ra sắc mặt kì dị, khi hoàn hồn, lưỡi kiếm đã bay tới cắm vào sâu trong xương tới ba tấc, đau như ai đó xát muối vào tim.

VũTư U ngã xuống đất.

Cực Thanh lão tiên lại cười một tiếng quái dị.

Một màn kiếm trận khác đổ ập xuống Khoái Nhi đang chống đỡ một cách khó nhọc, mình đầy thương tích, mà con Bạch huyền lân hổ cũng bị một kiếm trận khác bám riết không thôi, không kịp phản kháng. Chỉ một mình Cực Thanh lão tiên mà có thể nhẹ nhàng điều khiển ba kiếm trận quỷ dị áp đảo hai siêu cường Tinh Tướng và một con Linh Thú khủng bố, thực lực quả thực là quá mạnh.

Kiếm quyết này chính là cảnh giới cao nhất " nhất khí hóa tam thanh " của Thái thượng ngọc thanh kiếm quyết.

- Chỉ bằng các ngươi bây giờ, cũng xứng là đối thủ của bản tiên sao? Không biết tự lượng sức..

Cực Thanh lão tiên cười âm hiểm. lại hít một hơinữa, ba kiếm trận kia đột nhiên tan đi như mây khói, biến mất cho không khí.

Chỉ thấy trong không khí, chỗ nào cũng là thanh quang sắc bén.

Vũ Tư U và Khoái Nhi không dám dừng lại, di chuyển một chút. Hai người đem vạn pháp cảnh phát huy đến cực hạn. Trong nháy mắt tiến tới.

Thanh quang đang quay chung quanh bỗng nhiên hiện ra.

- Thượng Thanh kiếm trận!

Cực Thanh lão tiên cười lạnh.

Thanh quang sắc bén, lướt qua thân thể hai cô gái.

Chỉ nghe đến một thảm thanh yêu kiều, Vũ Tư U và Khoái Nhi đều rơi xuống đất, nghiễm nhiên là bị thương quá nặng, tròng mắt Cực Thanh lão tiên có chút biến đổi, cho dù Tinh Hải kỳ tu sĩ ắt hẳn cũng đều phải chết, thế nhưng các nàng còn có thể chống đỡ, thật không hổ là đệ nhất võ tướng trong truyền thuyết.

- Lão quái nhà ngươi cũng lợi hại đấy.

Khoái nhi xoa xoa vệt máu tươi bên miệng.

Vũ Tư U khẽ rên một tiếng rồi đứng dậy, nhìn thấy bạch huyền lân hổ nghiễm nhiên không sao, tiện tay gọi nó trở về Tinh Giới.

- Ngọc Thanh kiếm trận!

Cực Thanh lão tiên lại hét lên.

Bỗng nhiên lúc này, một luồng lực mãnh liệt bay về phía hắn, Cực Thanh lão tiên vừa nhìn thấy, lập tức đưa tay ra chắn, kiếm trận được lập thành đỡ lấy đợt công kích này. Đó là một nhát kiếm giống như Quý Thủy Thần Lôi.

Cực Thanh lão tiên sửng sốt.

Vũ Tư U và Khoái Nhi nhanh chóng rộ lên sát khí, Cực Thanh lão tiên vung tay cao lên, sức mạnh trực tiếp ngăn chặn sự phản kháng của hai người, Ngọc thanh kiếm trận cứ như hàng vạng lưỡi kiếm rơi xuống, không chừa một đường sống.

- Phong tuyết liên trường dạ!

Mũi thương cuốn theo phong tuyết, bắc phong thét gào, một thương mãnh liệt hơn lúc nào hết, còn phá luôn cả Ngọc thanh kiếm trận.

Người đến chính là Lâm Anh Mi.

Vì liên tục dùng hai lần phong tuyết liên trường dạ mà Lâm Anh Mi nhìn qua thấy tiều tụy mười phần. Nhưng mà ánh mắt lại kiên định một cách kì lạ, lạnh lùng tới thấu xương…

- Báo Tử Đầu?!

Cực Thanh lão tiên cười quái dị:

- Không đi bảo vệ thiếu chủ của ngươi, chạy tới đây chịu chết à?

- Anh Mi!!

Vũ Tư U lộ ra một tia vui sướng khó lòng diễn tả, nàng nói:

- Ngươi đúng thật vẫn còn là Thiên Hùng tinh như cũ, không vì sau khi bị nam nhân bỉ ổi kia dùng thủ đoạn ép ký vào khế ước, sẽ nhất nhất nghe theo hắn.

- Tư U, nếu ngươi còn dám bất kính với thiếu chủ. Anh Mi ngay lập tức đoạn tuyệt quan hệ với ngươi.

Lâm Anh Mi quát một tiếng.

Ánh mắt Vũ Tư U hơi lạnh đi.

Trước khi nàng ta kịp nói gì đó, Lâm Anh Mi đã cất tiếng lạnh lùng:

- Lần này là thiếu chủ sai ta đến!

- Ngươi cho là ta sẽ tin lời nói dối của ngươi sao!

Ánh mắt Vũ Tư U lạnh như băng.

- Võ Tòng, ai mà thèm lừa ngươi.

Vài thanh âm ngọt ngào vang lên, Ngô Tâm Giải và An Tố Vấn cũng vừa tới nơi.

- Ai bảo Anh Mi quan tâm ngươi như vậy cơ chứ.

TôTinh nói một cách bất đắc dĩ.

- Ngươi!

Vũ Tư U bất khả tư nghị.

Không chỉ có nàng, Khoái nhi và Cực Thanh lão tiên cũng đều cảm thấy kinh ngạc, trong mắt bọn họ, một tên tu sĩ Tinh Hà kỳ nhìn thấy truy sát của Tinh Hải tu sĩ thì chắc hẳn sẽ trốn càng xa càng tốt, làm gì có ai ngu ngốc tự mình tìm đến cửa như vậy.

Vũ Tư U nhìn Lâm Anh Mi một cách khó hiểu.

- Là tại hạ cam tâm tình nguyện đi theo thiếu chủ, Vũ Tư U, nếu ngươi muốn đối địch, thì tại hạ chính là kẻ thù của ngươi.

Lâm Anh Mi nói một cách quả quyết.

Ánh mắt Vũ Tư U lặng yên như hồ nước, cầm chặt Quý Sương Yêu Liên trong tay, thanh kiếm yêu dị hoa mỹ kia lộ ra càng nhiều hàn ý.

- Hay cho Báo Tử Đầu Lâm Xung một lòng trung thành! Bản tiên hôm nay thật sự là đã được mở rộng tầm mắt.

Cực Thanh lão tiên ở trên không trung, vuốt râu cười thật to, hoàn toàn không đem đám người Tô Tinh để vào mắt.

- Không thể nghĩ tới ngươi cư nhiên có thể trốn chạy từ trong tay Thiên Hỏa và Tiếp Mộc, rất giỏi, rất giỏi, ngươi đã muốn thành toàn cho bản tiên, bản tiên cũng nên nhận lấy ý tốt của ngươi thôi, ha ha.

Hắn chắc mẩm Tô Tinh vì dùng ngọc bội mới tránh được một kiếp, nếu không có ngọc bội đó, hai tu sĩ Tinh Hải trung kỳ chỉ cần bóp một cái, thì Tô Tinh cũng không thể sống nổi.

Tô Tinh cũng không nói ra, đối phương càng khinh thường, không thèm để mắt tới hắn, vậy mới càng có lợi.

- Lão quái nhà người cho rằng có thể đối phó được bốn tỷ muội chúng ta sao?

Khoái nhi cắm thẳng vũ khí trên mặt đất, quát lớn.

- Nếu như các ngươi đã chủ động khiêu khích bản tiên như vậy, giết các ngươi rồi, cũng không thể tha cho mấy Nữ Lương Sơn kia được.

Cực Thanh lão tiên cười lạnh, trong mắt nổi lên một đạo hàn quang, đầy trời là Thái thượng ngọc thanh kiếm quyết đánh xuống trong nháy mắt.

- Binh quý thần tốc.

Ngô Tâm Giải quạt một cái, thêm vào phụ trợ tinh pháp cho tất cả mọi người.

Thân ảnh của Vũ Tư U, Khoái Nhi và Lâm Anh Mi biến mất ở giữa không trung, hợp lại thành Thiên vũ hợp lực của Tam danh tinh tướng. Phát ra thanh âm xé nát không gian, trực tiếp phá tan kiếm quyết.

Lương Sơn đại lục ai cũng đều biết rằng, bất kì ai cũng biết Vũ lực tinh tướng khi kết hợp lại là ác mộng của bất cứ kẻ nào, cho dù là cao minh tu sĩ cũng sợ như rơi vào miệng cọp.

Vừa dùng đến Binh quý thần tốc đã khiến cho Cực Thanh lão tiên trở tay không kịp, muốn dùng kiếm quyết phòng ngự thì cũng đã muộn. Nhưng Cực Thanh lão tiên cũng không chút hoang mang, cổ tay lật nhẹ, xuất hiện một nhánh cây phỉ thúy, cành lá xum xuê, phật quang bốn phía, trong lúc nhất thời vạn điều thụy khí chi hướng trời cao, thanh âm đọc Phạm văn càng lúc càng vang dội, lại không biết từ đâu mà ra, giống như trực tiếp thoát ra từ trong hư ảo, thật là huyền diệu.

- Bồ đề diệu thụ!

Ngô Tâm Giải ngạc nhiên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.