[Yunjae Fanfic] – Có Một Con Quỷ Bán Ước Mơ

Chương 6: Chương 6




CHƯƠNG 6

Có nhóc đầu ổ rơm ở cạnh bên, mùa đông của gã chủ căn tiệm dần trôi, ấm như mùa hội. Với gian bếp luôn đỏ lửa, với căn nhà có hơi thở của hai người, với những lần ngủ quên có khăn len choàng ấm, với gốc táo già không còn đầy quả rụng, với những chiếc bánh táo nhân sô cô la và với thói quen gọi khẽ:

“Đầu Rơm à, ra mở cửa cho ta.”

Thằng nhóc không nói cho hắn biết tên dù đã nhiều phen gạn hỏi. Nhưng một lần kia, khi bắt gặp đôi mắt đen buồn rười rượi, gã chủ tiệm bỗng dưng không còn muốn biết tên nó nữa. Thỉnh thoảng hắn gọi nó là Đầu Rơm, có lúc gọi là Giẻ Rách, hứng lên thì gọi Mắt Đen, và đặc biệt nhất, khi sáng sáng ngồi tìm nắng đông dưới gốc cây già, hắn gọi nó là Táo Rụng…

Những cái tên, dù đẹp hay xấu, đều khiến thằng nhóc vui.

Thời gian trôi như tên bay, đông dần sang, xuân đến. Vào một ngày lưng chừng giữa đông xuân, có một vị khách đặc biệt viếng thăm căn tiệm.

“Mắt Đen, mở cửa đón khách.”

Với đôi mắt ánh lên nét cười khi nghe thấy cách gọi tên, thằng nhóc lon ton chạy ra mở cửa. Nhưng rồi chỉ tích tắc sau, niềm vui tắt, nó run rẩy đi giật lùi vào phòng, vẻ hốt hoảng. Dáng điệu của Mắt Đen làm gã chủ phải đứng lên, phẩy tay và hắng giọng:

“Không sao, ta biết kẻ mới đến là ai rồi.”

Và kẻ mới đến cất tiếng trước cả khi bước vào trong căn tiệm.

“Nào, đừng sợ chứ, bé con. Ta có làm gì đâu.”

Vẫn trong hình dạng kinh khiếp với mái tóc xoăn dài che hết nửa bên mặt, để lộ một con mắt lờ đờ như bóng ma, gã cợt nhã nói:

“Tóc tai sao lại như thế này? Uổng cả gương mặt dễ thương.”

Bước vài bước đến gần thằng nhóc, gã đưa tay cào lại mái tóc ổ rơm của nó, vẻ thản nhiên, mặc cho Đầu Rơm bấy giờ dường như đang sợ đến cứng người.

“Đừng có trêu chọc đầu bếp của ta.”

Tên chủ căn tiệm, hay Yunho, đanh giọng quát. Rồi hắn nhìn về Đầu Rơm, bấy giờ đã chẳng còn là đầu rơm nữa ngay sau khi được bàn tay như có phép của vị khách chạm vào. Giờ đây, mái tóc đen nhánh phủ xuống, ôm lấy gương mặt nó, nhấn rõ đôi mắt to.

Bất giác tim Yunho đánh thịch khi nhìn vào gương mặt nó, gáy nóng dần lên trong một cảm giác nhộn nhạo khó tả. Và hắn dồn cảm giác tức ngực đó vào hai kẻ còn lại đang đứng trong gian phòng:

“Vào bếp làm bánh đi, Giẻ Rách! Còn ngươi, Yoochun, có gì thì nói mau rồi cút!”

Được lệnh, thằng nhóc cum cúp lỉnh vào trong, vẻ như vẫn còn sợ hãi vị khách mới đến.

“Yunho… hôm nay sao lại dễ tức giận như thế, bình thường ngươi nghĩ gì cũng đâu để bị lộ ra. Luôn vô cùng dịu dàng…”

“Nếu không có chuyện gì ngoài những thứ nhảm nhí ngươi vừa nói thì CÚT mau đi.!”

“Thôi được, thôi được.”

Vị khách có tên Yoochun cười xòa. Hắn giơ cao hai bàn tay với những móng xỉn dài, tỏ ý xin thua.

“Ta nói nhanh rồi sẽ về.”

“Rốt cuộc là việc gì?”

Gã chủ tiệm vẫn cộc lốc.

“Yunho này…”

“Nếu ta muốn mua lại từ ngươi một ước mơ. À không, chính xác là trao đổi với ngươi một món đồ để lấy một trong những ước mơ ngươi đang giữ, như thế có được không?”

“Yunho à, ta đang sở hữu một thứ… vô cùng quý giá.”

“Ngươi muốn hỏi vì sao ta từ chối gã?”

“Ta chỉ mua Ước Mơ, gã thì chuyên về Thanh Âm, Giọng Nói, việc trao đổi hay bán đi không nằm trong quyền hạn. Nếu vi phạm, chẳng đơn giản là chịu phạt mà thôi. Chủ nhân của bọn ta, Ngài, là một người vô cùng sòng phẳng.”

“Nhưng… cũng thấy rồi phải không? Thứ gã sở hữu quả thật tuyệt vời. Có lẽ mãi sau này cũng không thể nghe lại thứ gì trong trẻo và giòn tan hơn thế.”

“Vì kẻ chủ nhân đã bán chúng đi rồi, để đổi lấy một ước mơ.”

-oOo-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.