[Yunjae Fanfic] – Có Một Con Quỷ Bán Ước Mơ

Chương 5: Chương 5




CHƯƠNG 5

Việc giữ những kẻ mình không hiểu rõ trong nhà là một trong những nguyên tắc sống tuyệt đối không thế vi phạm của Jung Yunho – gã chủ căn tiệm Gác Gỗ. Nhưng quả thật, từ khi gặp nhóc con giẻ rách, mọi nguyên tắc của hắn, từ lớn đến nhỏ, dần dần đều đã bị vỡ tan hoang.

Nguyên tắc thứ nhất, không ngủ khi có kẻ lạ kề bên.

Có lần, thật ra thì hai, rồi, thôi được bốn lần, hắn lỡ ngủ quên trên đùi thằng nhóc.

Nguyên tắc thứ hai, không ăn một món nhiều hơn hai buổi trong tuần.

Tuần này, đây là lần thứ tư hắn ăn bánh táo nhân sô cô la. Ờ, thật ra thì chúng cũng không ngán. Vì bánh táo ngọt lại có nhân ca cao bù lại vị đắng. Nhưng đó chẳng phải lý do, hắn biết. Gã chủ căn tiệm là kẻ mua ước mơ, hơn ai hết hắn hiểu rõ ranh giới giữa mong muốn và chấp nhận. Hắn có thể ăn bánh táo hoài, chỉ đơn giản, vì thằng nhóc rất thích làm chúng mà thôi.

Nguyên tắc thứ ba, tuyệt đối không để ai nhờ vả.

Vừa rồi có kẻ đã ra gốc cây, hái giúp thằng nhóc một mớ táo ở cành xa vì trong lần với hái trước nó trật chân té ngã. Mà xét kỹ ra thì nó nào có nhờ gì hắn đâu, là do đã tự nguyện đó chứ, với lý do muốn ăn bánh táo nhân sô cô la. Thế nên nguyên tắc trên không tính, xem như chẳng hề vi phạm.

Nguyên tắc thứ tư, không nhận của ai bất cứ thứ gì.

Những bữa ăn nóng sẽ không tính. Vì hắn đã thuê, đó là một cuộc giao dịch sòng phẳng. Vì là một cuộc giao dịch sòng phẳng, những chiếc bánh táo nhân sô cô la cũng không. Cả chiếc chăn đắp giúp những đêm mùa đông hay cốc trà ấm buổi sáng sớm…

Thế thì… chỉ có một thứ duy nhất phải tính mà thôi.

Từ mùa đông năm ấy, hắn liên tục có những chiếc khăn choàng tự đan. Diện chúng ra đường, gã chủ tiệm ngông nghênh thích thú đón lấy ánh nhìn ghê sợ của dân chúng xung quanh.

Nguyên tắc thứ năm, không nói về công việc cho bất kỳ ai.

“Tại sao những ước mơ không – chắc – sẽ – thành – hiện – thực cũng có giá trị hả?”

“Vì… ngươi biết không, khi đã bán chúng đi, ngươi sẽ không bao giờ còn nhớ bản thân đã tồn tại một ước mơ như thế. Mà đã không có mong muốn, tuyệt đối sẽ không có tương lai.”

“Nhóc con này, nói cho ngươi biết, một ước mơ luôn có hai phần, gọi là “mong” và “tin”. Một ước mơ giá trị nhất khi phần tin càng lớn.”

“Đúng thế… đúng thế… vì khi đó, kẻ đang ấp ủ ước mơ biết nó rồi sẽ trở thành sự thật.”

“Thế ước mơ trong lòng ngươi có phần “tin” không, Giẻ Rách? Có muốn bán cho ta? Đảm bảo ngươi sẽ sống sung sướng cả đời.”

“Lắc đầu à? Cho câu trước hay sau?”

“Ha ha được rồi, ta giỡn thôi, không cần phải thành thật như thế.”

“Mà ngươi không thấy phiền khi ta cứ gọi ngươi là Giẻ Rách sao?”

“Thử nói xem, tên ngươi là gì?”

“Này nhóc, ta muốn biết tên ngươi.”



Nguyên tắc thứ sáu, không hỏi những chuyện riêng tư.

Và cứ như thế, hắn cũng dần phá vỡ.

-oOo-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.