[Yunjae Fanfic] – Có Một Con Quỷ Bán Ước Mơ

Chương 4: Chương 4




CHƯƠNG 4

Đông sang, việc buôn bán của căn tiệm Gác Gỗ càng lúc càng trở nên tấp nập. Khách tìm đến tiệm, ngày có, đêm cũng có. Gã chủ nhiều lần thức trắng, sáng dậy thấy mình đang ngủ trên sàn nhà, người phủ chăn bông, đầu gối trên đùi một ai đó.

Nói cho oai, ai đó của hắn, từ tiết lập đông đến giờ, à không, chính xác là từ lúc hắn bắt đầu làm công việc này cho đến giờ, chỉ có một kẻ duy nhất mà thôi. Và nó – kẻ đầu tiên, kẻ cuối cùng, kẻ có một không hai ấy – bấy giờ đang đảo dầu dưới phòng ăn.

Có một sự thật ít ai ngờ, đối với việc ăn uống, gã chủ căn tiệm vốn vô cùng dễ chịu. Hắn tuyệt đối không cầu kỳ, chỉ đơn giản cần nóng sốt, vừa miệng mà thôi. Nhưng cũng tuyệt đối ngang ngửa như thế, hắn không bao giờ là một kẻ có thể nấu ăn.

Có một thời gian dài, gã chủ căn tiệm lân la tìm phụ việc công xá cao, cốt chỉ để nấu ăn cho riêng hắn. Và dĩ nhiên, hắn tìm chẳng ra. Người trong thị trấn ai cũng sợ hãi quỷ Mua Ước Mơ, những kẻ từ nơi khác đến rồi cũng sẽ nghe lời đồn thổi mà lánh xa hắn. Và cứ thế, gã chủ căn tiệm quen với việc không cần ăn. Những cơn đói có thể mãi cồn cào nhưng hắn không thể chết. Vì dù chưa bao giờ tự nhận, hắn từ lâu đã chẳng còn là con người.

Vào buổi đầu đông tháng trước, trên chiếc ghế bành đỏ, gã chủ tiệm ngồi suy tính miên man rồi thiếp đi. Sáng hôm sau, một mùi nồng nàn đánh thức hắn dậy, hương thơm tưởng chừng cả thế kỷ rồi mới ngửi thấy, mùi bánh táo nhân sô cô la.

Trên chiếc bàn đặt giữa gian bếp bấy giờ là một ổ bánh to màu cam sẫm, hơi ấm từ đó vẫn còn nhè nhẹ tỏa ra. Thằng nhóc giẻ rách thì loay hoay chùi rửa chiếc lò, vì xoay lưng về phía cửa nên chẳng biết có kẻ đang âm thầm quan sát. Mãi đến khi nó bất cẩn để tay chạm vào lò nóng, phải nhảy dựng lên vì đau thì gã chủ căn tiệm mới cất tiếng:

“Hóa ra bị câm thật à? Ta cứ tưởng không thích nói. Nhưng bất ngờ bị bỏng như thế mà vẫn không thốt lên tiếng nào thì quả thật câm rồi.”

Vội xoay người nhìn về phía hắn, thằng nhóc chớp nhẹ đôi mắt đen. Trong thoáng chốc, gã chủ căn tiệm bỗng cảm thấy đôi mắt ấy như đang bị bao phủ bởi một màn tối. Nhưng rồi, chỉ tích tắc sau, ánh mắt trong lấy lại nét sống động. Nó chỉ tay về phía cái bánh táo, hào hứng gật đầu.

Gã chủ tiệm chẳng nói gì, thản nhiên bẻ lấy một mẻ bánh cho vào mồm. Ăn xong hắn quay lưng đi khỏi căn bếp, vẫn im lìm như tượng. Chốc lát sau, gã chủ quay lại, quẳng cho thằng bé một xấp giấy viết.

“Nghe ta hỏi rồi trả lời!”

“Ai cho ngươi tự tiện xuống đây? Ai cho ngươi tự tiện đụng vào đồ đạc của ta?”

“Ngươi đã làm cái bánh này?”

“Rốt cuộc thì… tại sao cứ tìm đến đây? Ngươi không biết ta là ai sao? Không sợ ta à?”

“Thành thật nói cho ngươi biết, ta đem ngươi vào nhà chiều hôm qua có cái giá của ta. Ngươi làm bánh cho ta cũng có giá của nó. Miễn cưỡng xem như hai thứ tương đồng. Giờ thì hãy cút đi.”

“Muốn ở lại thật sao?”

“Thế thì hãy trả lời ta, ngươi có biết ta là ai không?”

Hắn đã từng nói, thằng nhóc giẻ rách là đầu tiên, là cuối cùng, là duy nhất.

Kẻ đầu tiên có thể khiến hắn vi phạm nguyên tắc buôn bán đến lần thứ hai, kẻ cuối cùng hắn cứu sống và… là kẻ duy nhất trên đời đọc hết tấm biển nhỏ hắn treo trước nhà.

“Ai có nhiều ước mơ ngoan

Muốn đem đổi lấy những đồng tiền vàng

Nhanh chân tìm hẻm Bạt Ngàn

Đến căn gác gỗ kề gốc táo loan.”

Yunho

“Thế thì hãy trả lời ta, ngươi có biết ta là ai không?”

Vì thằng bé đã đáp đúng, người duy nhất đáp đúng trong cả trăm năm qua, nên giờ đây, nó ở lại, phụ việc nấu ăn cho hắn, không cần lo đến cái rét chết chóc mùa đông, cũng chẳng cần bán đi ước mơ cháy bỏng trong lòng.

Gã chủ tiệm biết, ẩn trong vẻ ngoài câm lặng, thằng nhóc đang ấp ủ một ước mơ rất lớn.

-oOo-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.