Yêu Yêu Hận Hận: Ngu Tình Điệp Tử Đóa

Chương 11: Chương 11: Lá vàng




Một khoảng thời gian sau...

Khi mùa thu sắp kết thúc, những cơn gió mùa đông không ngừng thổi, mang đến hoàng cung cái lạnh se cắt.

Nàng gần đây hay mơ vu vơ về quá khứ. Chẳng hạn như Lâm Nhị, Lâm Ca.

Nàng mơ thấy trên thảo nguyên bạt ngàn, mùa hè nắng gay gắt, nàng thả diều với Lâm Nhị. Hắn cầm diều rất đẹp, còn có sáo nữa, khi diều bay lên trời, tiếng sáo vi vu khắp trời xanh.

Lâm Nhị nói rằng diều phải thả trên vùng đất rộng lớn, phải để nó tự do bấy lượn.

Họ ở đó khá lâu, đến một ngày, nàng hỏi:

“Lâm Nhị, chúng ta là phường lụa đi xa xứ, vì ở đây không có lấy một sản phẩm lụa nào, người ngoài kia cũng như con nhà võ?”

Hắn đáp:

“Hàng được bán hết nên không có kho lụa, người ngoài kia trong giống nhà võ vì họ vốn là con nhà võ. Chúng ta đi xa, ít nhất cũng nên có chút võ nghệ phòng thân.”

Nàng cứ gật đầu cho thế là phải.

Đầu hạ có những cơn mưa rào kích thích những loại nấm rừng ăn được mọc lên. Mỗi lần như vậy nàng lại ngứa tay hết cả lên, món nấm hầm đậu phụ thịt dê quả nhiên là một lựa chọn vô cùng phù hợp.

Có điều... Nàng không quen đi hái nấm một mình.

Nhưng mà Lâm Ca mặt lạnh không muốn đi, quấn chăn đi ngủ ngay giữa lúc ban ngày.

Nàng không còn cách nào khác là rủ Lâm Nhị đi chung. Ban đầu hắn làm sao chịu đi.

Trên bầu trời cao vời vợi, chúng tôi thật sự giống như trở về thời tuổi thơ của mình. Thảo nguyên cao rộng đi mỏi chân mà không thấy chân trời. Sau cơn mưa tầm tã, không khí mát mẻ tràn ngập.

Nàng đi chung với hắn lên rừng hái nấm, theo thói quen hằng năm của nàng, dù như thế nào, tới mùa nấm rừng mọc mà không ăn nấm thì thật là uổng phí.

Đi về hướng gần một dặm đã tới chân núi thoải Hưng Sơn, duy chỉ một điều đất đá còn trơn ướt, vừa đi vừa lo bị trượt. Nàng đi đến Hưng Sơn không biết bao nhiêu lần, nhưng với đầu óc thiếu linh hoạt của nàng thì chỉ nhớ được một nửa đoạn đường.

Bãi nấm cách đó không xa, không những có các loại nấm ăn được mà còn các loại nấm độc nguy hiểm nhưng rất nhiều màu sắc sặc sỡ. Nắng lên tới chân mây, tiếp giáp ranh giới của nước Nguyên mây mù xa tít. Hưng Sơn vốn không cao nhưng nhờ là vị trí có tầm nhìn rộng, khiến cho người đứng trên ngọn núi này ngẩn ngơ trước quang cảnh ở đây.

Hắn đi cùng nàng được hiểu theo chính nghĩa đen, bởi vì hắn không cùng nàng hái nấm, suốt một buổi nằm dài trên cành cây không chịu nhúc nhích. Ngay cả cử động cũng chẳng buồn làm.

Nàng hái một hồi lâu mới quay đầu lên nhìn hắn, phẫn nộ quát:

“Ngươi...đồ con heo, ngươi rõ ràng nói đi hái nấm cùng ta, sao bây giờ

Hắn lười nhác không cựa mình, hơn thế còn đáp:

“Còn nói, muội chỉ nhờ ta đi cùng muội, chứ đâu có nói ta đi hái chung với muội.”

Nàng tức muốn bùng khói, thế nhưng trước sự dửng dưng của hắn lại không có phương pháp nào để đối phó.

Nàng quyết định sẽ hái thật nhanh sau đó chuồn ngay, hắn mà tìm không ra nàng chắc chắn sẽ hết hồn chạt đi tìm.

Thế nhưng nàng thật sự không hề nay mắn một chút nào, đi được ngột đoạn khá xa đã nhận ra bản thân quên mất đường về, thế này thật sự chính là muốn hắn chạy đi tìm nàng, nếu không cứu mãi như thế nàng thật sự không còn cách nào khác.

Nhưng cứ ngồi mãi ở đâu thật sự không tốt chút nào.

Nghĩ tới việc bị hắn cười nhạo thật sự nàng muốn dựng hết cả đầu tóc của mình lên.

Nàng tự mình đi tìm đường.

Thời gia trôi qua quá nhanh mà dường như nàng thật không thể tìm được đường, nỗi sợ hãi cứ bám lấy nàng.

Trong lúc nàng hoảng loạn đã rơi xuống hố, đầu va chạm vào mặt hố mà ngất đi.

Nàng không hề biết hắn đã lo lắng đến dường nào.

Hắn tìm nàng rất ta lâu, tới mức gần như lục tung cả ngọn núi này lên vậy.

Thế nhưng một chút tung tích của nàng hắn vẫn không tìm thấy.

Bất giác trong lòng hắn một nỗi lo sợ khốn cùng. Đi tìm rất lâu cũng không tìm thấy nàng.

Vô ý trượt chân xuống một cái hố, hắn nhất thời hoảng lọan mà không quan sát xung quanh.

Lúc rơi xuống rồi mới biết đây là một cái hố sâu khôn cùng.

Xung quanh lạnh ngắt, nhưng trên mặt đá rõ là có vết máu còn rất mới. Hắn đi chầm chậm vào sâu bên trong, vệt máu ngày càng lớn hơn, dẫn đường đi ngay một xa.

Hắn cố nhìn rõ mọi thứ trong bóng tối, nhưng trong bóng tối chỉ thấy dường như có ai đó đang nằm trên đất. Hắn hốt hoảng đỡ người đó lên mới giật mình nhận ra không ai khác đó chính là A Tịch.

Nàng bị thương trên cổ tay, máy chảy ra rất nhiều, có lẽ vì mất máu quá nhiều mà nàng đã ngất đi. Nhưng trong hang đọng này không có đường ra ngay lúc này, hắn đành tạm thời băng bó cho nàng sau đó sẽ nghỉ cách thoát khỏi đây sau.

Nàng sau một hồi được băng bó đã tỉnh lại, nhìn thấy hắn nhất thời xúc động mà bất chấp ôm chầm lấy, khóc lớn, vừa khóc vừa nói:

“Lâm Nhị, cuối cùng người cũng đến rồi, ta đợi người đi tìm ta lâu lắm có biết không? Ta cứ tưởng đời này không còn có thể nói chuỵện cùng người nữa rồi!”

Hắn trong lòng vô cùng ko lắng cũng an tâm mà ôm chặt lấy vai của A Tịch, nói:

“Sao có thể như thế chứ? Ta và muội chắc chắn sẽ cùng trở về mà!”

Hắn đột nhiên ngước lên nhìn miệng hố, cao đến mức không thể đưa một người bị thương như nàng lên trên được.

Đêm đến, không khí trở nên ngày một lạnh, nàng ngồi ép trên một góc có tảng đá lớn, hòn đá đã không ấm áp, lại thêm bụng đói, không khí lạnh khiến cho nàng đường như không còn sức lực, tự trách bản thân bày ra việc đi hái nấm này.

Hắn ngồi kiên trì đốt lửa, mặc dù không có củi khô nhưng cuối cùng hắn vẫn đốt lên một đống lửa ấm áp.

Hắn nói:

“Chỉ cần chờ qua đêm hôm nay, ngày mai ta sẽ tìm cách đưa muội ra khỏi đây, muội yên tâm đi.”

Nàng vừa đau tay vừa đau đầu, nghe câu nói của hắn thật tâm cũng rất muốn cười một cái nhưng sức lực thật ra là có hạn rồi, không thể cười lấy nổi một lần, nhưng đau lại sợ bản thân mình ngủ thiếp đi mới hỏi:

“Sao người lại rơi xuống đây?”

Hắn vừa đẩy cây củi vào đống lửa, sau đó nhìn lên bầu trời đầy sao mỉm cười:

“Ta trượt chân xuống lúc đi tìm muội.”

Nàng nhìn hắn, cảm giác ấm áp lan tràn, hắn giống như một cây tùng bách, vô cùng vô cùng vững chãi.

Nàng chỉ ngước lên nhìn bầu trời, bỗng một ngôi sao păng vụt qua, nàng liền nói:

“Sao păng.”

Hắn nhìn lên, một ngôi sao păng vụt qua, lấp lanh và vô cùng xinh đẹp.

“Thật là đẹp.”

Hắn nói.

Nàng nhắm mắt, tự ước một điều.

Hắn nhìn nàng, theo góc ngang mới thấy rõ được khuôn mặt của nàng đáng yêu đến mức nào, nhìn nghiêng mới thấy hết chiếc mũi thanh tú cùng chiếc cằm thon gọn, thật sự rất muốn cắn một cái.

Nàng mở mắt đã bắt gặp ánh nhìn của hắn liền chột dạ, liếc mắt sang nơi khác, nói tránh:

“Sao păng thật sự rất đẹp. Đúng không?”

Nhưng không thấy hắn trả lời, chỉ thấy hắn đứng lên, đi về xa hơn một chút. Giống như là hắn đang cố tình tránh nàng, cũng tốt, cô nam quả nữ ở cùng nhau như thế thật là vô cùng sai trái.

Sáng hôm sau.

Nàng thức dậy đã không thấy hắn đâu nữa rồi.

Tay của nàng ngày càng nghiêm trọng, vết thương sưng tấy tím tái, miệng vết thương bị đen thâm.

Nàng đứng lên, thái miếng vải băng trên tay ném xuống đất, vừa đi vừa gọi:

“Lâm Nhị, huynh ở đâu vậy?”

Hắn đi từ bên trong đi ra, trên tay nắm theo một cây cỏ. Nàng thấy lạ liền hỏi:

“Ngươi dùng cây này để làm gì cơ chứ?”

Hắn ngồi xuống tảng đá rồi nói:

“Ta đi tìm thuốc ngăn nhiễm trùng cho muội.”

Nàng thức giấc, nhìn quanh đã phát hiện ra bản thân đang ở Viên điện, đầu óc đau nhức khiến nàng không muốn thức dậy, nhắm mắt ngủ tiếp.

Gần đây nàng càng ngày càng lạ, lại mơ thấy rất nhiều chuyện. Có những chuyện cứ tưởng không thể nào tin được nhưng nàng lại cảm thấy như những câu chuyện đó nàng đã từng trải qua. Nàng vừa bắt đầu ngủ đã mơ thấy bản thân cầm một thanh dao găm đâm một người, người này không ai khác chính là Tống Ngạn.

Nàng vừa lo lắng bật dậy đã bắt gặp hắn đang nằm ngủ ở bên cạnh khiến nàng vô cùng lo lắng, phải chăng trước đây nàng từng đâm hắn thật?

Nàng nghĩ mãi không thông, trước đây khi hai người bên cạnh nhau hắn chưa bao giờ để nàng trong thấy ngực của mình, giống như là đang có điều gì đó che dấu, nếu bàng muốn biết thì nhất định phải xem xem hắn có vết sẹo nào hay không.

Sự tỉnh lặng đến xa lạ của hắn khiến nàng không còn cách nào để im lặng.

Nàng thận trọng quan sát sắc mặt hắn, chỉ cần có động tĩnh hắn sẽ manh động.

Nàng chỉ cởi bỏ một phần áo của hắn, để lộ ra ngực trái, không khác gì mấy so với tưởng tượng của nàng, hắn có một vết sẹo rất sâu.

Nàng vừa nhìn thấy vết sẹo đã thất thần đến không nói nên lời, trước đây nàng từng đâm hắn hay sao?

Trong giấc mơ, nàng mơ thấy hắn bị đâm vào giữa ngực, máu chảy đầm đìa, nhưng hắn nhất quyết giữ chặt tay nàng không buông.

Nàng vừa dời mắt hắn đã thức giấc, đột ngột bắt lấy bàn tay nàng, nói:

“Nàng định làm gì?”

Nàng chỉ phớt lờ không nói gì cả, cho dù là giải bày tâm tư của nàng thì sao, tất cả đều là vô nghĩa.

Nàng hiểu được cái gì đúng điều gì sai, nhưng ở bên cạnh hắn lúc này, nàng bỗng dưng bị lu mờ đi rất nhiều. Ánh mắt sắc lẹm của hắn không dời khỏi nàng. Nhưng nàng thì tuyệt nhiên không chú ý tới câu hỏi của hắn, chỉ đứng lên bước xuống khỏi giường.

Khoảng cách tưởng chừng như gần vài bước nhưng thật ra, lúc nàng ngoảnh đầu nhìn hắn cũng là lúc nàng nhận ra có một bức tường nào đó chia cắt hắn và nàng. Bức tường ấy chui không thủng, đập không vỡ, vừa cao vừa dày, không cách nào vượt qua được.

Phải chăng đó chỉ là một bức tường hay chính là sự ngăn bước mà chính nàng tạo ra.

Hắn vẫn vậy, lạnh lùng tàn nhẫn, nghiêm túc đến cứng nhắc. Tố chất sẵn có cũng đủ làm nàng bị bức ép đến khốn cùng.

Hắn kéo tay bàng ngồi xuống long sàn (11), đôi mắt kiên nghị nhìn nàng, xoay người nàng lại tựa cằm lên hõm vai nàng.

Nàng gầy, vai cũng gầy, cả cơ thể không được bao nhiêu thịt cả, ôm không cũng không ấm áp, không mềm mại. Nhưng mà không hiểu vì lí do gì, nàng lại khiến hắn không thể rời xa như vậy?

(11)Long sàn: giường nghỉ nhỏ hơn so với giường ngủ, có ngắn tủ đựng sách, Tứ thơ ngũ kinh.

Nàng bỗng bị ánh mắt kia uy hiếp không nói nên lời. Cổ tay nàng bị hắn níu lại, không cho nàng cơ hội chạy trốn. Đã rất muộn, nhưng nàng dường như không thể hiểu nổi tại sao nàng lại ở đây.

Không gian yên lặng, tán hoè phất phơ trước cửa sổ, nàng bỗng thấy lòng mình lẻ loi, mặc cho hắn vẫn chưa bao giờ bỏ rơi nàng cả.

Tiếng thở nhẹ của hắn vẫn quẩn quanh bên tai, giữa nàng luôn tồn tại sự xa lánh, khiến cho trái tim nàng luôn cảm thấy đơn côi.

“Chỉ cần nàng luôn ở bên trẫm, trẫm nhất nhất sẽ trân quý nàng. Trái lại... Tình yêu của trẫm có thể nâng nàng lên cao hơn vạn người, cũng có thể chôn sâu nàng xuống tận địa ngục.”

Câu nói đó, nàng thật sự rất sợ hãi, ngày nào đó nàng thật sự không thể kiên trì, có lẽ, hắn sẽ dùng uy quyền của hắn giết chết nàng. Nàng thấy hoàn cảnh này tựa như một trò đùa khó chơi.

Thẳm sâu trong lòng hắn luôn cần nàng, chỉ có nàng mới có thể giúp hắn sưởi ấm được trái tim lạnh giá từ lâu, giúp hắn có thể vựa dậy từ bùn lầy tham vọng và quyền lực.

Không ai đoạt ngôi, chỉ là chưa đoạt chứ không phải là không bao giờ đoạt.

Hắn phải thực hiện sứ mệnh duy trì dòng tộc họ Tống.

Nàng không hiểu được lòng hắn, không hiểu lí do tại sao hắn lại tàn nhẫn và nghiêm khắc đến vậy, nhưng nàng thấy được, trong mắt hắn nàng không phải vô hình, hắn vẫn luôn dõi theo nàng, phải chăng nàng đã...

“Phải chăng đã rất lâu thiếp không từ bỏ được quá khứ, không từ bỏ gánh nặng trong lòng hay không?”

Hắn ngạc nhiên, xoay người nàng ngồi đối diện:

“Không phải là từ bỏ gánh nặng, mà là sống cùng gánh nặng.”

Nàng nhìn hắn khó hiểu:

“Sống cùng?”

“Đúng vậy, sống cùng gánh nặng, sống cùng đau khổ. Sau này, nàng sẽ phải đối mặt với rất nhiều khó khăn mà có lẽ qua tất cả những điều này nàng sẽ bị thương, mà quan trọng hơn cả chính là trẫm không thể giúp nàng. Cho nên, chỉ có nàng mới có thể tự cứu mình.”

Nàng nhìn hắn, đáy mắt toát lên một tia hoang mang. Chẳng phải hắn không cho phép ai làm thương tổn nàng, khiến cho nàng sống như một con người không biết nói, bị xa lánh đến ghê người.

Nàng tự hỏi vì sao hắn lúc này lại dặn dò nàng như thế.

Nàng chưa kịp hỏi hắn đã nằm xuống ngủ mất. Để lại nơi nàng một nghi vấn lớn. Cả một đêm nàng không ngủ được, trằn trọc thức suốt một đêm dài. Ngước nhìn người khiến tim nàng nhói đau kia, chỉ một ánh nhìn của hắn cũng đủ khiến nàng chua xót xốn xang. Nàng thừa nhận, không biết từ lúc nào trong tim đã có hình bóng hắn, chỉ vì sự dối trá mà nàng cho là hắn là nguồn gốc đã dày vò nàng đến tận bây giờ.

Ngày lại ngày, mùa thu tan, mùa đông đến, tiết trời giá buốt không ngừng thổi gió lạnh từng cơn, khiến cho lòng người đã lạnh lại càng lạnh thêm.

Hắn thấy nàng buồn chán liền im lặng đưa nàng xuất cung vài ngày.

Đi khỏi cung cấm ngột ngạt phần nào giúp nàng quên đi sầu muộn.

Hắn đưa nàng đến Hàn Châu, nơi khí hậu ấm hơn một chút.

Có lẽ, quan niệm nho giáo đã nói đúng, là nam tử, vướng vào tình ái thì không thiết làm việc lớn nữa.

Hắn bỏ bê triều chính vì chỉ muốn dành thời gian cho nàng, một điều rất khiến quần thần không ưa nàng.

Hắn đưa nàng đi nhiều nơi, xem rất nhiều vở kịch, nhưng nhớ rất kĩ sự kiện ở vở kịch nhà hát Thịnh An. Vở kịch hôm đó diễn ra vào buổi chiều, nàng cùng hắn bồi ở hàng ghế đầu tiên. Trong vở kịch có nương tử làm đào chính, tuy nàng ta trang điểm rất đậm nhưng những đường nét khuôn mặt thì không thể không nói là hoàn mỹ.

Nương tử đó hát hay múa đẹp, nhưng hình như Tống Ngạn ngay cả một lần nhìn lên sân khấu cũng không có, duy chỉ có nàng vẫn hay quan sát nương tử kia, nàng ấy vẫn luôn nhìn Tống Ngạn. Nàng lại chợt nghĩ, có lẽ nương tử kia mê mẩn hắn mất rồi.

Vở kịch kể về thân phận của một nữ tử (do nương tử kia đóng chính) phải gán thân mình vào lầu xanh vì bị tình quân (12) lừa gạt.

(12): Tình quân là người tình theo cách gọi ngày xưa, 'quân' ý nói một cách tôn trọng và yêu mến.

Ở đây nữ tử gặp được một nam nhan hào sảng, chàng không tiếc bỏ mấy trăm lạng để chuộc nữ tử ra khỏi lầu xanh. Họ sống hạnh phúc với, cho tới một ngày, sự xuất hiện của kẻ thứ ba khiến cho nữ tử lòng đau khôn tả. Thiếp của chàng là một tiểu thư khuê môn được tôn trọng, còn xuất thân từ lầu xanh của nữ tử thật sự không bì được.

Có một đoạn hát nữ tử kia bước xuống khỏi sân khấu và hát khúc tủi thân, nàng đứng trước mặt Tống Ngạn, giống như hát khúc này chỉ dành cho hắn mà thôi.

Trong lòng Vương Uyển bỗng có chút lay chuyển.

Đối với nữ tử trước mặt hắn cư nhiên không quan tâm, lại nhận ra có sự nguy hiểm liền đứng phắt dậy, nắm cổ tay nàng lôi đi.

Nữ tử kia thấy hắn đứng lên đi khỏi đó mà trong lòng tức tối dậm chân xuống mặt nền. Vương Uyển bị hành động kia làm cho hết hồn không nói được một lời bài mà cắm cúi chạy theo sau hắn.

Về tới khách điếm, hắn nói:

“Nàng chỉ được ngồi ở đây, không được đi đâu cả.”

Nàng vâng lời hắn ngồi yên trong phòng, chỉ một lúc lâu sau, nàng đã nghe tiếng kim loại va chạm vào nhau, âm thanh hỗn loạn. Nhớ lời hắn, nàng không đi đâu cả.

Nhưng cửa sổ đột ngột bật mở, không ai khác ngoài Trác Nhiên, hắn nhìn nàng đôi mắt nỗi nhớ nhung, nói:

“Muội mau đi với ta, trở về phương Bắc khôi phục Mông Cổ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.