Yêu Vì Tính Phúc

Chương 76: Chương 76: Lại muốn.. (H)




Editor: Kua Kua (Ái Vũ)

Thời tiết càng ngày càng thêm lạnh, hai tên gấu con kia càng thêm lười biếng mà chui rúc ở trong nhà.

Còn Hàn Tố Cẩm, sau cái ngày bị Kiều Tiểu Duy chọc tức đến nỗi phải cúp điện thoại thì giờ lại chuyển sang cầu xin Hứa Diệc Hàm, một hai phải đòi gặp mặt Kiều Tiểu Duy cho bằng được. Cô ta cứ kì kèo, năn nỉ, khóc lóc, than vãn làm Hứa Diệc Hàm cũng hết cách, chỉ có thể có cho cô ta lấy danh nghĩa bạn học tới nhà chơi, nói chuyện. Nhưng ai mà biết được những lúc đó Kiều Tiểu Duy hoàn toàn không lộ mặt ra ngoài, chỉ biết cắm cuối ở trong phòng ngồi vẽ truyện tranh.

Hứa Diệc Hàm đi gọi hắn thì lại bị hắn cằn nhằn, cũng chỉ có thể ra ngoài tiễn khách.

Tay Hàn Tố Cẩm hơi hơi phát run, ánh mắt hỗn độn, chạy trối chết ra cửa.

Sau chuyện này, hai người lại trở về cuộc sống như bình thường.

Một tháng sau, Kiều Tiểu Duy như thường lệ tiến vào “thời kỳ tu luyện”, Hứa Diệc Hàm thì đang xem truyện tranh. Bỗng nhiên Kiều Tiểu Duy đứng bật dậy, không đầu không đuôi mà nói: “Hôm nay ngày mấy rồi?”

“Ngày 22.” Hứa Diệc Hàm chớp chớp mắt.

“Mấy giờ?”

“11 giờ 08.”

Kiểu Tiểu Duy nhảy dựng lên: “Nhanh, đi đi đi, đi thay quần áo!”

Hứa Diệc Hàm ngây ngốc: “Anh muốn đi đầu thai à?”

Kiều Tiểu Duy đen mặt, sau đó lại nở nụ cười tà mị: “Em thì biết cái gì, cái này người ta gọi là, đi phượt!”

“Là cái quỷ gì?” Hứa Diệc Hàm chỉ cảm thấy như có một trận gió kéo cô từ trên ghế rồi đẩy vào phòng khách, “Nhanh lên!”

“Buổi tối 8 giờ chúng ta bay, đi Trùng Khánh.”

“Cái gì? Anh đã mua phiếu chưa?”

“Nếu chưa thì chúng ta đi bằng gì?”

“... Em cũng mua luôn rồi à? Nhưng mà giấy tờ của em...”

Kiều Tiểu Duy đột nhiên xoay người lại, Hứa Diệc Hàm đụng phải hắn liền hoa mắt mà lảo đảo, được hắn một tay ôm lấy, biểu tình đầy chán ghét: “Với cái tính cảnh giác của em, cho dù là quần lót đang mặc trên người bị người khác lấy trộm thì em chắc cũng không biết. Đừng nói là giấy tờ, tiền trong bóp em từ tiền giấy đến tiền xu có bao nhiêu anh đều biết rõ hết, hừ!”

Hứa Diệc Hàm theo bản năng mà đưa tay che phía dưới lại, hên quá quần lót vẫn còn. Cô trợn mắt lên: “Tên biến thái chết tiệt này!”

.....

Ba tiếng sau.

Hai người đến sân bay, ngay trong đêm đó đã bay đến Trùng Khánh ăn lẩu.

Không thể không thừa nhận rằng việc đi phượt cùng với thằng nhãi Kiều Tiểu Duy này sướng phết ra. Trừ bỏ giấy tờ, tiền và quần nội y, thì cái gì cũng không cần chuẩn bị. Khách sạn thì không biết hắn đã đặt khi nào, các loại đồ dùng hằng ngày thì chỉ cần vào siêu thị là có thể có đầy đủ, an tâm mà bắt đầu một cuộc sống mới.

Việc thuê phòng đôi tình nhân thật sự là quá xa hoa, tuy nói Hứa Diệc Hàm cũng đã xem qua nhiều phim thần tượng nhưng khi tới nơi rồi cũng không tránh khỏi việc vui sướng. Hai người cứ cao hứng như thế, ngọt ngào mà dắt tay nhau đi dạo một vòng Trùng Khánh, con sâu tham ăn Hứa Diệc Hàm cũng đã sớm rục rịch muốn nếm thử đồ ăn nơi đây.

Trở về phòng trước nửa đêm, tắm rửa xong, Hứa Diệc Hàm bọc khăn tắm bước ra ngoài thì thấy Kiều Tiểu Duy đang phiêu phiêu ngồi ở bên cửa sổ vẽ tranh. Hàng mi tinh mịn buông xuống, đôi mắt lập lòe ánh sáng, bàn tay thon dài xinh đẹp cầm bút. Mỗi khi nhìn đến biểu tình chăm chú của hắn, cô có chút hoảng hốt, người nam nhân trước mắt này thường xuyên nói những lời độc miệng, có khi cao lãnh, điên khùng, bình thường còn có chút trẻ con. Nhưng còn khi vẽ tranh, lại luôn làm cho người khác có cảm giác bình yên và tĩnh lặng.

Hắn nói, hắn muốn cho người khác được vui vẻ.

Tâm Hứa Diệc Hàm bang bang đập loạn nhịp, bất tri bất giác mà bước đến trước mặt hắn, cúi đầu xuống thì thấy là một bức vẽ phác họa.

Mơ hồ có thể nhìn ra đó là một cô gái đang nằm nghỉ trên sô pha, trên tay cầm một quyển truyện tranh, sớm đã rũ xuống trên mặt đất. Tóc dài phiêu tán che đi gần nửa khuôn mặt cô ấy, nhìn thoáng qua có thể nhận ra đó là cô.

Hứa Diệc Hàm đang muốn phát biểu ý kiến, lại thấy Kiều Tiểu Duy dường như phát hiện cô đến vội lấy tay che lại bức vẽ, đề phòng mà nhìn cô: “Em là ma à? Đi sao lại không nghe thấy tiếng cơ chứ?”

Bức vẽ đã phác họa gần một nửa bị hắn gấp lại, để ở bên cạnh.

“Với cái tính cảnh giác này của anh, về sau bị người ta thiến cũng không biết.” Hứa Diệc Hàm ăn miếng trả miếng mà nói.

Không chờ cô đắc ý đã bị hắn kéo đến bên người, hô hấp thân mật kề sát nhau, hơi thở ái muội như có như không mà vờn quanh.

“Anh không nói đến việc cảnh giác đó, nhưng còn về sức chiến đấu bền bỉ nhưng cọng bún của em, tùy thời đều có thể bị người khác “ăn“.” Vừa dứt lời, hắn đem cửa sổ nhỏ bên cạnh mở ra, đem Hứa Diệc Hàm bế lên đặt trên tấm thảm tím gần đó, không đợi cô giãy giụa, tay đã chậm rãi tham nhập vào vạt áo.

Áo tắm to rộng nên càng dễ dàng bị cởi ra, nam nhân ngả ngớn mà từ từ leo lên từ bụng nhỏ, hai tay rộng mở, đồng thời trêu đùa hai tiểu hồng quả nhỏ nhắn phía trước.

Phía bên ngoài cửa sổ có thể nhìn thấy được bầu trời được trăng chiếu rọi, đô thị phồn hoa còn bóng người lập lòe, còn chưa đến nửa đêm, tuy âm thanh có phần tĩnh lặng, nhưng thi thoảng có thể nghe được tiếng ồn ào náo nhiệt.

Hứa Diệc Hàm bám chặt cổ hắn, tinh tế hôn lên môi hắn, phía dưới như cố ý như vô tình mà cọ cọ vào cự thú đang ngủ đông. Không lâu sau, cô liền cảm thấy sư tử đầu đàn đã tỉnh giấc, ngẩng đầu gào thét giận dữ.

Hạ thân đã có chút ngọc dịch thấm ướt, Kiều Tiểu Duy lại hiểu rõ thân thể cô, ngón tay hắn mơn trớn da thịt lạnh lẽo, chạm vào chỗ mềm mại kiều nộn kia, vừa xoa bóp vừa vân vê, đợi đến khi Hứa Diệc Hàm bắt đầu mơ màng, đốt ngón tay liền chậm rãi tham nhập, quấn lấy lớp mị thịt nhô lên mà xoa nắn. Động tác của hắn làm Hứa Diệc Hàm vặn vẹo mông, trong miệng ngâm nga: “A a, không cần mà...”

“Vật nhỏ dối trá này.” Kiều Tiểu Duy tăng nhanh động tác, thân mình cô liền run nhè nhẹ, hai chân kẹp chặt lấy bàn tay hắn tựa như mong muốn thêm nhiều.

Ngón tay để ở điểm G, bên trong lại không ngừng co chặt vào, động tác ra ra vào vào, hắn tùy ý mà chà đạp vị trí mẫn cảm của cô.

Từng trận khoái cảm đánh úp lại làm cô run rẩy rên rỉ, tiểu huyệt lại là đứa thành thật, lập tức tiết ra mật dịch chảy lên tay Kiều Tiểu Duy. Đường đi bên trong theo như nhịp tim đập, theo sự hô hấp, cô có thể cảm nhận được độ ấm áp và sự cứng rắn của đốt xương, cũng như càng cảm nhận được sự tịch mịch, hư không trong cơ thể. Từ sâu bên trong khát khao không thể nhịn, như người đang trong cơn khó khăn thì tìm thấy được cọng rơm cứu mạng nhưng dù thế nào cũng không thể với tới, vừa làm người thoải mái sảng khoái, vừa tạo ra sự kỳ vọng, thống khổ.

“Muốn, lại muốn...” Nữ nhân kiều mị nỉ non, nói ra sự khao khát sâu trong lòng.

Giờ phút này, tiếng nói của Kiều Tiểu Duy phá lệ gợi cảm: “Muốn cái gì?”

“A...” Hứa Diệc Hàm vẫn còn đang ngại ngùng, thật ra cô cũng đã sớm biết bộ vị nào đó của hắn cũng đã dựng đứng nhưng hắn lại không gấp. Còn cô, lúc này chỉ có một ngón tay, không những không thỏa mãn mà trái lại càng thêm nôn nóng, dục hỏa càng thêm cháy hùn hụt, làm trong huyệt đạo từ bên ngoài vào trong đều như muốn quay cuồng, chỉ cầu xin, mong mỏi cây gậy sắt to dài kia lập tức tiến vào, lấp đi chỗ cô đơn của cô.

“Muốn, muốn dương vật...” Rốt cuộc không chịu nổi cơn ngứa từ huyệt đế, Hứa Diệc Hàm ấp úng mà nói.

Hai mắt cô khẽ híp lại, sự phong tình vạn chủng tập trung ở đáy mắt, câu hồn đoạt phách nam nhân. Người anh em của hắn đã sớm sưng to, hận không thể ngay lập tức mà đi vào, làm cô chết đi sống lại, làm cô tạo dáng õng ẽo, làm cô phải dâm đãng mà kêu lên dưới thân hắn. (Kua Kua)

Nhưng Kiều Tiểu Duy phải áp chế lại, tiếp tục hỏi: “Muốn dương vật làm gì?”

“Muốn nó cắm vào, cắm vào tiểu huyệt...” Đã đến nước này, làm sao có thể để ý đến điều gì nữa, Hứa Diệc Hàm đã sớm bị tra tấn đến mềm nhũn cả người, “Muốn dương vật dùng sức mà cắm vào tiểu huyệt... Hung hăng mà làm nó...”

“Dâm phụ.” Bất cứ tên nam nhân nào nghe thấy loại lời nói như thế này đều khó mà nhịn được, Kiều Tiểu Duy đem quần kéo xuống, vừa cởi ra, cây gậy thô to liền lòi mặt ra, giận dữ mà ngẩng phắt đầu dậy, gân xanh cương cứng hết cả lên. Hứa Diệc Hàm nhìn thấy thì dâm thủy càng chảy nhiều, đầu lưỡi tinh nghịch mà liếm liếm môi, khó chịu mà vặn vẹo vòng eo, cả người động tình.

Bộ dáng này của cô làm cho Kiều Tiểu Duy càng thêm dục hỏa bừng bừng. Đem quy đầu để ở huyệt khẩu, nhờ vào dâm dịch nhớp nháp mà đâm thẳng vào, thoáng chốc đã đến tận cùng bên trong, gần như chạm đến tử cung. Thân gậy ở bên trong u huyệt ướt nóng lại bành trướng thêm hai phân, phình to mà căng đầy toàn bộ đường đi, làm cảm giác hư không của Hứa Diệc Hàm tiêu tán đi.

“A, thật đã. Dương vật cắm vào tiểu huyệt thật sung sướng...” Hứa Diệc Hàm nỉ non, lại nhịn không được mà khát cầu nhiều hơn, vòng eo mềm mại chủ động cầu xin hắn.

Kiều Tiểu Duy cúi người, đem đầu vùi giữa hai ngực, bàn tay lung tung chạy loạn, giơ cao đùi cô lên, hoa huyệt căng chặt, hai cánh mông trắng theo cự bổng đong đưa lên xuống. Dâm thủy tụ lại bên trong càng ngày càng nhiều, phía bên trong co chặt như muốn mời hắn vào sâu hơn mà khám phá, mị thịt câu chặt lấy hắn, bọt nước văng tứ tung, mép môi thì bị túi thịt của hắn chụp phủi vào.

Tay cô theo bản năng lần mò, sờ soạng mà kiếm lấy tay hắn, Kiều Tiểu Duy tựa như cũng nhìn thấu suy nghĩ của cô. Hắn yên lặng mà đem tay mình phủ lên tay của đối phương, nắm ngón tay đan xen qua khe hở, hai bàn tay chặt chẽ mà cầm lấy nhau.

Một tay khác của Hứa Diệc Hàm vỗ về mồ hôi phía sau lưng Kiều Tiểu Duy, thân thể càng ngày càng động tình, thân mình nhu nhược theo tiếng kêu thất thanh trong miệng mà co rút, bàn tay càng thêm chặt lấy tay của Kiều Tiểu Duy.

Hắn cũng không nhìn ra sức lực của cô lại mạnh mẽ như thế, tiếp tục tiến quân thần tốc về đích, âm tinh và đục dịch đồng thời phun ra, văng tứ tung ở bên trong, dẫn tới từng trận co rút kịch liệt cho cả hai.

Kiều Tiểu Duy gầm nhẹ thành tiếng, sướng như tiên, trong đầu lại trống rỗng. Hứa Diệc Hàm vẫn còn đắm chìm trong cao trào thật lâu, qua một lúc sau, cô vẫn còn run rẩy trong lòng ngực lạnh lẽo của Kiều Tiểu Duy, hạ thể chảy ra một tảng lớn ái dịch, thấm ướt cả tấm thảm nhung bên dưới.

Nữ nhân nhu thuận xụi lơ nằm trong ngực hắn, nhắm hai mắt lại tựa như muốn ngủ.

Kiều Tiểu Duy quan sát kỹ khuôn mặt ửng đỏ sau khi cao trào của cô, có lẽ bởi vì thường xuyên bồi hắn thức khuya nên có một quầng thâm nhàn nhạt dưới mắt, nhịp tim đập nhanh của hắn dần dần khôi phục lại, theo tiết tấu mạnh mẽ thong thả như cũ.

Hắn dịu dàng đặt một nụ hôn lên trán cô, thanh âm trầm thấp đến nỗi gần như không nghe thấy được: “Anh yêu em... Rất yêu em...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.