Yêu Không Phải Lúc

Chương 56: Chương 56: Nước anh lam (09)




Thật lâu, cảm xúc của Lương Cảnh Hành cũng không bình phục lại, một mặt nói trước phải thông báo cho hai cụ già trong nhà, bên Lương Tĩnh Tư cùng Trần Trăn cũng phải nói rõ, còn phải nắm chặt thời gian lập tức đến bệnh viện làm kiểm tra... Khương Từ thấy người đàn ông chững chạc bình tĩnh trước sau như một giờ phút này lại nóng nảy vội bàng như mấy thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, không khỏi cảm thấy buồn cười, "Anh đừng đi đi lại lại nữa, em chóng mặt muốn ngất rồi."

Lúc này Lương Cảnh Hành mới dừng lại, siết tay của cô hôn một cái, "... Anh quá vui mừng, thông cảm một chút."

Khương Từ để mắt nhìn anh, "Thành thật mà nói, có phải anh cố ý hay không?"

"Cố ý cái gì?"

"Cố ý cái đó... Ưmh, không mang bao..."

"Em cũng không bảo anh mang mà."

"... Anh đừng được tiện nghi mà còn ra vẻ."

Lương Cảnh Hành trầm trầm cười một tiếng, chỉ nói: "Thật tốt."

"Có thể không tốt sao, lão Lương."

"Lão?" Lương Cảnh Hành nhíu mày, "Lời này em cứ nhớ trước, qua mấy tháng nữa sẽ thu thập em."

Khương Từ vui vẻ, biết mình mang thai liền tựa như cầm chuôi Thượng Phương Bảo Kiếm, tối thiểu trong mấy tháng mang thai này, bảo Lương Cảnh Hành hướng đông, đố anh dám đi hướng tây.

Mang thai sinh con đều là chuyện lớn, Lương Cảnh Hành nửa điểm không dám sơ sài. Anh trước gọi điện thoại cho Lương Tĩnh Tư, để cho chị ấy cùng Khương Từ đi làm kiểm tra sức khoẻ.

Ngày hôm sau, Lương Tĩnh Tư lái xe tới biệt thự đón người, gặp mặt trước chúc mừng, kéo tay Khương Từ nhìn kỹ một hồi lâu, giữa lông mày là vui sướng khó nén, "Nhà họ Lương cũng rất lâu không có sinh con trai tăng nhân khẩu, đây thật là đại hỉ sự."

Lương Tĩnh Tư có bạn làm ở bệnh viện, Khương Từ trực tiếp đi làm kiểm tra, không có làm trễ nãi công phu. Kết quả kiểm tra buổi chiều mới ra, Lương Tĩnh Tư liền khiến Khương Từ buổi trưa đi trước nhà cô nghỉ ngơi.

Đi lên đại sảnh lầu một, Lương Tĩnh Tư dừng bước, "Em chờ chị một chút, chị đến tiệm thuốc bắc lấy mấy thang thuốc."

"Ai bị bệnh vậy?"

Lương Tĩnh Tư cười nói: "Là bao tử của cha Trần Giác Phi không tốt, gần đây chị đang điều dưỡng cho anh ấy."

Khương Từ ở đại sảnh tìm một chỗ ngồi xuống, gửi một tin nhắn cho Lương Cảnh Hành. Đang chờ tin nhắn lại, vừa nhấc mắt, chợt thấy phía trước cửa sổ đăng ký có một bóng dáng hết sức quen thuộc.

Cô chăm chú nhìn một lát lát, nhận ra, là Lưu Á Phân.

Bà mặc một cái váy đen thêu hoa, tóc màu nâu bóng, uốn xoăn.

Khương Từ đang muốn đứng dậy tránh đi, Lưu Á Phân đã lấy số xong xuôi xoay người rời đi, vừa ngẩng đầu, tầm mắt liền đối diện với cô.

Ánh mắt bà lẫm liệt, mấy bước đi tới.

Khương Từ vội vàng đứng dậy đi ra ngoài, liền nghe Lưu Á Phân cười lạnh một tiếng: "Chạy cái gì? Có tật giật mình?"

Cảnh tượng Lưu Á Phân cầm đao đạp cửa hôm tốt nghiệp trung học vẫn còn trước mắt, Khương Từ chợt cảm thấy hai chân mềm nhũn. Cô sợ chọc giận Lưu Á Phân, vừa định bước đi — Bây giờ cô đang mang thai, muốn chạy chỉ sợ là không chạy nổi .

Cô lấy túi xách trong tay che ở trước người, ngước mắt nhìn Lưu Á Phân, âm thầm ổn định lại hô hấp, "Dì Lưu."

Lưu Á Phân quan sát cô từ đầu đến chân, "Nghe nói bây giờ mày thành hoạ sĩ rồi hả?"

Khương Từ không trả lời.

"Cũng đúng, dựa được vào cây to nhà họ Lương, tự nhiên không phải lo ăn mặc. Mày thật giống cha mày, chỉ quan tâm bản thân cơm no áo ấm, đâu để ý đến sống chết của người khác. Trương Đức Hưng người này chịu thiệt liền thành thật chịu thiệt, bán mạng làm thuê cho người khác hơn mười năm, quay đầu liền bị người ta mượn cối giết lừa, hôm nay nằm liệt trên giường như người chết, vẫn còn suy nghĩ thay chủ cũ!"

Áp lực chưa bao giờ rời xa lại tựa như một cái búa tạ lần nữa đánh tới, Khương Từ chỉ cảm thấy trong lồng ngực ứ đọng, "... Chú Trương từng nói, sau này không muốn gặp cháu nữa..."

Lưu Á Phân cười lạnh, "Mày còn cón mặt mũi mà nói, sao không hỏi người bên cạnh mày đã làm ra chuyện tốt gì?"

Hô hấp Khương Từ hơi chậm lại, "Dì nói là... Lương Cảnh Hành?"

"Đường đường giảng viên đại học, lại làm ra những việc chẳng khác gì mấy tên gian thương ác độc? Cậy vào bản thân có chút tiền dơ bẩn, ưỡn mặt đi uy hiếp một người tàn tật, tính là cái bản lĩnh gì? !"

"... Chuyện này xảy ra lúc nào?"

Lưu Á Phân hừ lạnh một tiếng, "Tao chỉ hận lúc ấy sao lại không có một con dao mà chém chết mày, vào tù thì vào tù, dù sao cũng tốt hơn cả đời phục vụ một người tàn phế! Hôm nay mày đắc thế, cũng coi như tổ tiên mày tích tụ được chút âm đức. Nhưng Khương Từ à, mày thật sự không sợ sau này gặp phải báo ứng sao?"

Thời gian làm việc buổi sáng, trong đại sảnh bệnh viện vẫn nối liền không dứt. Đây không phải nơi tốt đẹp gì, bởi vì là nơi tiếp cận gần nhất bản chất yếu ớt vô năng của con cười, cũng đến gần với cái chết nhất.

Khương Từ từ nhỏ đã không thích đi bệnh viện, tiêm thuốc cũng có thể khóc đến ruột gan đứt từng khúc. Khi đó Khương Minh Viễn vừa giữ cô không để cho cô nhúc nhích, vừa trấn an nói: "Tiêm xong cho con nghie hai ngày, không cần vẽ tranh, ba đưa con đi chơi công viên."

Ông không phải là một người tốt, nhưng lại là người cha tốt, hại vô số người, nhưng lại chưa bao giờ để cho cô chịu chút uất ức nào.

Khương Từ ngồi ở đại sảnh, tay chân lạnh run, lời nói của Lưu Á Phân, từng câu từng câu quanh quẩnn bên trong tai.

Không biết qua bao lâu, có người đẩy tay cô một cái, "A Từ?"

Khương Từ chợt hoàn hồn, chống lại ánh mắt lo lắng của Lương Tĩnh Tư.

Khương Từ cười cười, "Mới vừa suy nghĩ chút chuyện, có chút mất hồn."

Lương Tĩnh Tư khẽ nhíu mày, "Em không sao chứ, sắc mặt không được tốt lắm."

"Không có việc gì... Bệnh viện vị lớn, ngửi nhiều nên thấy không thoải mái."

Lương Tĩnh Tư dịu cô dậy, "Vậy đi thôi, em chưa ăn sáng, đoán chừng cũng nhanh đói bụng."

Về nhà, Lương Tĩnh Tư dặn dò dì nấu ăn trước nấu cho Khương Từ một chén cháo ăn lót bụng, lại lên thư phòng trên lầu cầm vài cuốn sách xuống.

"Đều là những chú ý trong thời gian mang thai, nếu em không kiên nhẫn thì bảo Lương Cảnh Hành xem, sau đó để cậu ấy nói lại cho em." Lương Tĩnh Tư ngồi xuống đối diện với Khương Từ, "Cậu ấy đang liên lạc trong nhà, định tìm người đáng tin cậy đặc biệt chăm sóc em. Tinh huống trong nhà chúng ta, em cũng biết một chút, ba chị là một lão ngoan cố, cửa này khẳng định cậu ấy phải phí chút công phu. Nhưng hiện tại em cũng đã mang thai, Cảnh Hành có liều mạng cũng sẽ không để em chịu uất ức... A Từ, em có đang nghe không?"

"Dạ... Vẫn nghe ạ." Khương Từ lấy lại bình tĩnh, miễn cưỡng cười cười.

"Mấy tháng đầu em phải cực kỳ cẩn thận, chỗ ở của cậu ấy cũng không có người chăm sóc, bây giờ chị cũng không bận rộn như trước, nếu em không ghét bỏ, liền tạm thời ở lại nhà chị đi. Đã thương lượng qua với Cảnh Hành, câu ấy cũng có ý này."

"Làm phiền chị."

"Không cần khách sáo như vậy — em ngồi trước, chị đi phòng bếp xem một chút."

Buổi trưa Lương Cảnh Hành có tới một chuyến, mang hành lý và mỹ phẩm Khương Từ thường dùng tới. Buổi chiều anh có một báo cáo vô cùng quan trọng, ăn xong cơm trưa liền đi. Đi rất vội vàng, Khương Từ cũng không nói với anh được mấy câu.

Buổi chiều, Lương Tĩnh Tư bảo Khương Từ đợi ở nhà, bản thân tự đi bệnh viện lấy kết quả kiểm tra, để cho dì trong nhà chăm sóc.

Dì kia ngồi ở trên ghế sa lon xem ti vi, Khương Từ có chuyện liền phân phó. Bà xem một lát, dần dần ngủ gật.

Khương Từ lặng lẽ đợi chốc lát, thấy dì kia không có động tĩnh, ước lượng thời gian, lẳng lặng lặng lẽ ra cửa. Cô gọi taxi, ở trên xe thì thử gọi vào số điện thoại Trương Ngữ Nặc.

Không nghĩ, vẫn có thể gọi được.

Bên ngoài ánh nắng gay gắt, chiếu lên mặt đường xi măng phía trước trắng xóa, trong không khí hơi nóng bốc lên hừng hực.

Nói chuyện điện thoại xong, Khương Từ nói địa chỉ cho tài xế.

***

Là một chung cư hơi cũ, trong bồn hoa trồng mấy cụm cẩm tú cầu, bông hoa màu tím, hết sức đẹp mắt. Khương Từ đứng dưới gốc cây đợi trong chốc lát, liền nhìn thấy một bóng dáng mảnh mai đi ra từ chung cư phía trước.

Khương Từ đứng thẳng, nhìn Trương Ngữ Nặc từng bước đi tới .

Cách biệt ba năm, cô cũng thay đổi. Cao hơn trước kia vài centimet, gầy, trên người không còn vẻ ngây thơ chưa trải sự đời kia, giữa lồng mày nhiều hơn mấy phần u buồn. Cô mặc một cái váy, kiểu dáng màu sắc cùng hoa văn nhìn cũng có chút cũ kỹ.

Trương Ngữ Nặc cũng không nói thêm cái gì, hàn huyên mấy câu ngắn ngủn, liền dẫn Khương Từ vào trong nhà.

Để tiện cho Trương Đức Hưng ra vào, bọn họ ở tầng một. Vừa mở cửa ra, hơi nóng đập vào mặt, trong nhà không mở máy điều hòa.

Trương Ngữ Nặc tìm đôi dép sạch đưa cho Khương Từ, lại rót cho cô chén nước.

Khương Từ đổi giày đi vào, quan sát căn nhà một chút.

Bên trong nhà trang hoàng theo phong cách thế kỷ trước, là một phòng ở cũ điển hình, dọn dẹp sạch sẽ, cũng có cảm giác đổ nát.

Trương Ngữ Nặc thấy cô đang quan sát, giải thích một câu, "Phòng này là của một người bạn của ba em, tạm thời thuê lại."

Bên trái trong phòng ngủ truyền đến một giọng nam đục ngầu: "Niếp Niếp, khách tới rồi?"

"A, " Trương Ngữ Nặc nâng cao giọng nói, "Phải . . . . . Là một bạn học của em!" Cô đi lên trước, nói mấy câu với Trương Đức Hưng trong phòng, tiện tay đóng lại cửa.

Khương Từ chú ý tới động tác của cô, ánh mắt hơi trầm xuống một cái.

"Chị... Ngồi đi. Trong nhà chưa dọn dẹp, rất loạn." Cô cầm một chiếc áo lót trên sofa lên, ném và trong một cái giỏ bên ngoài phòng tắm .

Lần cuối cùng gặp mặt là ba năm trước đây, Trương Ngữ Nặc hoàn toàn không phải bộ dáng này. Khương Từ nhớ khi đó cô còn ăn mặc không tệ, cung không giống như phải chịu khổ sở gì.

Khương Từ chần chừ hồi lâu, vẫn hỏi "Ngữ Nặc, em... Có phải em trôi qua không tốt lắm hay không?"

Trương Ngữ Nặc tựa như bị đâm một nhát, ngẩng đầu liếc Khương Từ một cái, rồi lại lập tức cúi đầu xuống, "Vẫn tốt, chỉ là ba em..."

Khương Từ vội vàng hỏi: "Chú Trương thế nào?"

Liền thấy mắt Trương Ngữ Nặc dần dần hồng hồng, quay đầu đi chỗ khác, cắn chặt môi, hít sâu, chốc lát, cuối cùng lên tiếng, "... Mẹ em định ly hôn với ông ấy."

Khương Từ sửng sốt.

"Nếu ốm dai dẳng chẳng thì có đứa con có hiếu nào ở bên giường đâu (cửu bệnh sàng tiền vô hiếu tử), em cũng vậy không trách mẹ em. Ba em đã thành ra như vậy rồi, bày ấy không phải góp cả đời của mình vào."

Nhưng nếu ly hôn, nhiệm vụ chăm sóc Trương Đức Hưng, sẽ rơi lên vai Trương Ngữ Nặc.

"Em cũng sắp nên năm tư rồi, trong nhà như vậy, ra nước ngoài du học chắc chắn là không thể nào, định xin bảo vệ luận án. Mà mẹ em cũng không cho, nói là học nghiên cứu lãng phí tiền bạc lãng phí thời gian, còn không bằng sớm tìm người gả đi..." Vẻ mặt Trương Ngữ Nặc buồn bã, "Dựa vào điều kiện của em, ai dám lấy em chứ?"

Trong nhà lần nữa truyền đến giọng nói của Trương Đức Hưng: "Niếp Niếp, rót cho ba ly nước!"

Trương Ngữ Nặc lau khóe mắt một cái thật nhanh, dạ một tiếng, rót chén nước, mang vào trong phòng.

Ngón tay Khương Từ vô ý thức nắm tay vịn ghế, ánh mắt rủ xuống, trong lòng nhất thời hôn loạn như ma.

Nhìn nhà họ Trương bây giờ, xác thực không giống như là xa hoa đến không cần trợ giúp. Nhưng đã như vậy, Trương Đức Hưng cần gì quả quyết cự tuyệt trợ giúp của cô?

Thật sự chẳng lẽ như Lưu Á Phân từng nói, ông là người niệm tình cũ, trung hậu đàng hoàng, lại bị Lương Cảnh Hành uy hiếp?

Cô nhớ lại tình hình ngày đó, Lương Cảnh Hành nói cái gì?

A Từ, em trong sạch vô tội.

Em định trông nom đến khi nào? Trương Đức Hưng cả đời bại liệt, em chuẩn bị chăm sóc ông ấy cả đời?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.