Yêu Hậu - Xem Trẫm Thu Phục Nàng Thế Nào?!

Chương 9: Chương 9: Nắm Quyền Lục Cung.




“Có sách ghi chép, thuật ly hồn người hay còn gọi là thuật thoát xác, một linh hồn có thể nhập vào cơ thể của một chủ thể khác, đặc điểm nhận dạng chính là mỗi hành động, cử chỉ của chủ thể sẽ khác biệt hoàn toàn so với chủ thể ban đầu. Khác đến mức khiến người khác không nhận ra! Trên thế gian này hiếm xảy ra tình trạng ảo diệu như thế, tuy nhiên chắc cũng chỉ là trên giả thuyết, còn có xảy ra hay không thì vẫn chưa chắc!”

Hoàng Đế gật gật đầu, giơ tay lấy một ngọc tỷ bên cạnh, khẽ ấn.

Sau đó cầm lấy tờ thánh chỉ vừa viết xong, giao cho thái giám phụng dưỡng ở bên.

“Truyền chỉ cho Ý Quý Phi!”

“Vâng!”

Theo chỉ thị lĩnh mệnh lui xuống.

Nam tử đứng bên dưới không biết bên trong thánh chỉ có viết cái gì, thì đột nhiên bắt gặp loại ánh mắt dò xét quỷ dị của vị Hoàng Đế dành cho mình, bèn lập tức thu dáng vẻ tò mò về, đàng hoàng trịnh trọng nhìn Hoàng Đế.

“Hoàng huynh!” Ngữ khí có chút nịnh nọt, bộ dáng quỷ quyệt hiện lên rất rõ ràng.

“Hiếu kỳ?”

Âm thanh trầm thấp mang theo một tia sắc bén khiến cho tên nam tử bên dưới không nhịn được mà run lên, rợn tóc gáy.

“Không! Đột nhiên Thần đệ nhớ ra còn có việc quan trọng cần làm ở Ngự Sử đài, nên, thần đệ xin cáo lui!”

Vội vội vã vã, nam tử một mạch không thèm quay đầu chạy ra ngoài.

Sau lưng điện, tiếng cười nhẹ của vị Hoàng Đế truyền đến.

Hoàng huynh đang cười nhạo mình đây....

Tên nam tử ôm bộ mặt sầu khổ.

Bắt nạt người quá đáng!

... ... ... ... ... ...

Bên trong tường cung, ngói xanh hồng gạch.

Không giống với lãnh cung tàn tạ, dơ bẩn, giờ đây Ý Quý Phi mang khuôn mặt tràn ngập ý cười, nâng tay nhận thánh chỉ, đoan trang phụng mệnh chỉ thị gật đầu cười :“Thường tổng quản, cực khổ rồi!”

Thường tổng quản cũng chỉ cười trừ đáp lại :“ Nương nương tận sức, không phụ lòng tin của Hoàng thượng là phúc của nô tài rồi!”

Khóe môi Ý Quý Phi cong lên ý cười càng sâu, sau đó, tì nữ bên người nhận lệnh mang một cái phong bao nặng trịch đưa cho Thường tổng quản, ông cũng không mở miệng từ chối, giơ tay nhận lấy, nịnh hót vài câu, rồi lui xuống.

Ý Quý Phi nhìn bóng lưng Thường tổng quản rời đi, ngón tay cầm thánh chỉ của nàng khiến cho người khác có cảm giác, nàng đang dùng sức giữ chặt.

Một vị cung tần trùng hợp đến bái phỏng Ý Quý Phi đưa bộ mặt nịnh hót tươi cười chúc mừng :“Hoàng Thượng muốn nương nương tạm thời quản lý Lục cung, có vẻ như về sau vinh sủng sẽ không còn giống bây giờ.” Ngoại trừ Hoàng hậu là người nắm quyền cao nhất trong hậu cung thì, quý phi cũng đứng hàng thứ hai về quyền lực, bây giờ lại có quyền quản lý tạm thời Lục cung, phải nói là hơn cả vị trí mà Hoàng hậu đang nắm giữ .

Ý Quý Phi khiêm tốn cười xua tay :“Tạ Chiêu Nghi nói đùa rồi, ngày trước Hoàng hậu phạm lỗi sai, tuy khiến Hoàng thượng rất giận, phạt Hoàng hậu chịu đựng không ít khổ sở. Nhưng Hoàng Thượng vẫn còn rất bảo vệ Hoàng hậu, người làm vậy cũng chỉ vì mặt mũi của Dung gia ta thôi!”

Tạ Chiêu Nghi cười cợt, ngồi lại hàn huyên vài câu, sau đó cáo từ rời đi.

Chờ Tạ Chiêu Nghi rời đi, Ý Quý Phi vẫy tay với tỳ nữ vừa nãy đưa phong bao, căn dặn :“Đi, nói với phụ thân, Tiết di nương kia không được phép giữ lại!”

“Vâng!”

Tỳ nữ nhanh chóng rời đi.

Ý Quý Phi cúi đầu nhìn cuộn thánh chỉ trong tay mình, khóe miệng cong lên một ý cườit tự trào.

Cho dù không biết rốt cuộc dụng ý của Hoàng Thượng là gì, nhưng nếu đã giao quyền lực của Lục cung cho nàng thì nàng tuyệt không cho phép bất kỳ người nào đoạt đi.

Dù cho có mơ tưởng tới, cũng tuyệt đối không thể!

——————————

Lãnh cung.

Ngoại trừ thức ăn so với dạo trước đã ổn hơn rất nhiều, nhưng cuộc sống của khi đó đều rất yên tĩnh và bình an. Đột nhiên Dung Tiêm Nguyệt cảm thấy bão táp từ đâu đó sắp ập đến phá tan trạng thái yên bình trước đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.