Yêu Giả Cưới Thật

Chương 2: Chương 2




Mê Sắc, là chỗ ăn chơi nổi danh của thành phố, một phần lầu nối liền kín kẽ, độc lập hiện ra, mặt phía trên là hội quán hưu nhàn, đa dạng chủng loại, cần cái gì thì có cái đó.

Nơi đây đều là phương tiện tiên tiến, đồng thời có tính bảo mật cao, cho nên nhiều người quyền cao chức trọng chọn nơi đây làm địa điểm tiêu khiển.

Học sinh ở học viện kinh tế đa phần là có gia cảnh giàu có đông đúc, đi học cũng là vì ngày sau kế nghiệp gia tộc, đêm nay bọn họ lựa chọn địa phương giải trí tự nhiên sẽ là nơi này không cần phải suy nghĩ nhiều.

Không gian lầu một rất lớn, thiết kế hình cung, cũng đủ lớn để náo loạn, có người ra mặt đem bao hết lầu một, không được cho khách bên ngoài vào, chỉ có ghế ở lầu hai còn trống, không thể đặt trước vì bình thường có vài người lớn tuổi tới.

Đêm nay Mê Sắc vẫn huyên náo như trước nhưng dòng người không tấp nập nữa, chỉ là một màu sắc con nhà quý tộc, trường hợp này không phải cứ có tiền là có thể tham dự, cho dù là người giàu có cũng phải phân chia giai tầng.

Lầu hai có bảy gian phòng bao, sắp thành hình chữ U, dựa theo giai cấp để phân chia, cấp bậc màu đỏ được để ở cửa chính, rất chói mắt.

Cửa chính, giống như khí thế của một bậc đế vương, một người đàn ông ngồi đó, rất vương giả, trong tay anh ta có quyền lợi và tài phú, khiến cho anh ta có sự tự cao của đại tư bản, từ trước đến nay chỉ có anh ta nói phải, không có sai, đó chính là Lăng Cận Dương.

Trong phòng bao xa hoa, ngón tay người đàn ông đang nắm ly thủy tinh, cổ tay mềm mại với rượu hồng, nổi lên một mảng sáng óng ánh.

Đèn thủy tinh tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, vòng quanh khuôn mặt tuấn mỹ của người đàn ông, anh nhấp rượu, đầu lưỡi mị hoặc phun ra nuốt vào, trời sinh tà mị, đủ để lấy lòng hàng vạn nghìn người phụ nữ.

Cửa phòng bao bị người ta đẩy ra, trước sau hai người đi vào, mọi người thấy họ đến muộn, tự nhiên âm thanh vang lên không ngừng.

“Đêm nay Nhị thiếu làm chủ, các người dám đến muộn, phạt rượu tất cả!”

Lời vừa nói, có người đã uống sáu ly rượu đẩy, không có chút chần chừ.

Tất cả mọi người đưa mắt nhìn về phía Lăng Cận Dương, thấy khóe miệng anh mỉm cười, hiển nhiên không có ý ngăn cản, cũng không có chút kiêng nể gì. Mọi người đều biết rõ, Lăng Cận Dương đứng hàng thứ hai ở nhà, là một quý nhân vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng.

Người đi vào đầu là Trữ Tuấn không phục, quát: “A Thác so với tôi trễ hơn, ánh mắt các người như vậy là sao chứ?”

“Ít nói nhảm!” Mọi người phản bác lại anh ta, bảy miệng tám lời nháo lên: “Hai người đừng nghĩ trốn, muốn các anh phục vụ hay là tự mình làm?”

Vừa mới đi vào phòng, mặt Quyền Yến Thác vẫn bình tĩnh không có nói chuyện, mím môi bưng ly rượu lên, một hơi đem cạn ba chén.

Trong đám người một âm thanh huýt gió vang lên, cười nói: “A Thác đã chịu phạt, Trữ thiếu gia còn chưa nhận thức được sao?”

Vừa thấy trận thế này, Trữ Tuấn biết không tránh khỏi, chỉ có thể kiên trì cầm ly rượu, toàn bộ uống cạn.

Phía ghế sofa da màu đen, Lăng Cận Dương khẽ mỉm cười, nhìn bọn họ vui đùa ầm ĩ, cũng không nói lời nào, biểu tình lạnh nhạc.

Phạt rượu xong, lúc này mới có người phác giác ra chuyện có chút không hợp: “A Thác, tiểu tâm can của cậu đâu, sao lại một mình tới đây?”

Vừa dứt lời, Quyền Yến Thác lạnh lùng ngẩn dầu, ánh mắt giống như băng, làm cho người ta nhìn cũng sợ hãi.

THấy biểu tình của anh ta như thế mọi người ý thức được không ổn, lập tức câm miệng. Vị thiếu gia này tính tình mọi người đều rõ, đó là con hổ nhỏ không chạm vào được!

Những người đó đều tự chơi đùa, trong lòng ôm mỹ nhân, dáng người xinh đẹp liên tiếp yến oanh không dứt bên tai.

Trữ Tuấn náo loạn với bọn họ một hồi, sau đó đi thẳng tới, ngồi bên cạnh Lăng Cận Dương, hướng về phía sau cửa sổ thủy tinh chỉ chỉ: “Vừa đi lên tôi có gặp em gái cậu, không tệ lắm, bộ dáng có vài phần giống cậu!”

Đôi mắt đang nhắm của Lăng Cận Dương bỗng mở ra, bình tĩnh quay đầu theo hướng cửa sổ trong suốt nhìn xuống. Các cửa sổ ở phòng bao đều được thiếu kế thủy tinh, trên lầu có thể nhìn thấy mọi thứ dưới lầu.

Ánh mắt anh hướng ra ngoài, trên đài cao hình tròn, ngọn đèn mờ ảo, phía sau của một bóng dáng, đang giơ tay nhấc chân, rất linh hoạt, nhất là tóc của cô theo tiết tấu âm nhạc mà tung bay, tạo thành những đường cong.

Những tiếng thét chói tai dưới đài cao, tiếng huýt gió không ngừng, tiết tấu cao vút lôi kéo dã tính trong đáy lòng mọi người, hơn nữa thân thể mềm mại của mỹ nữ rung theo tiếng nhạc càng làm cho người ta hưng phấn gắp trăm lần.

Đồng Niệm vài năm ở trường học đều rất bận, tuy diện mạo xinh đẹp của cô nhưng ngại quan hệ của cô cùng nhà họ Lăng nên các hoa hoa công tử cũng không dám theo đuổi cô, dù sao cũng coi như cô là người nhà của nhà họ Lăng.

Mà cô như vậy là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy, dục niệm trong lòng các chàng trai bắt đầu rục rịch!

Phòng bao cách âm tốt, tuy rằng không nghe được huyên náo dưới lầu nhưng cũng có thể đoán ra.

Lăng Cận Dương chậm rãi quay người lại, ngón tay bắt ly rượu, trên mặt anh không có vẻ biến hóa gì, khóe miệng nở một nụ cười, ý cười không để trong tầm mắt.

Chung quanh âm thanh trêu đùa không ngừng, Quyền Yến Thác lấy điện thoại cầm tay ra nhìn sau đó không kiên nhẫn đứng lên, nói với Lăng Cận Dương: “Đi trước!”

Lăng Cận Dương gật gật đầu, không có hỏi nhiều, thấy nét mặt bình tĩnh của cậu ta khi rời đi, trong lòng mơ hồ cũng đoán ra được chuyện gì.

Không bao lâu sau, Lăng Cận Dương ngửa đầu uống cạnh rượu trong tay, nói bên tai Trữ Tuấn vài câu rồi đứng dậy rời đi.

Lái xe đã sớm đợi ở ngoài cửa lớn, lúc này nhìn thấy anh đi tới, vội mở cửa xe ra chờ anh ngồi vào sau bình tĩnh chờ phân phó.

Bóng tối sau xe, sắc mặt Lăng Cận Dương có vẻ lo lắng, đôi môi khẽ nhếch lên, đáy mắt đầy hàn ý: “Phá cái đèn ở giữa quảng trường xuống.”

Lái xe hơi chần chừ, nhanh chóng cầm điện thoại, nghe theo chỉ thị của anh.

Không quá ba phút, ngọn đèn ở ngã tư đường đột nhiên tắt, không còn chút sáng. Lăng Cận Dương đưa tay xoa xoa mi tâm, khóe mắt đảo qua rất sắc bén, thanh âm lạnh lùng nói: “Về nhà.”

Chiếc xe màu đen có rèm che vững vàng rời đi, hướng về phía biệt thự giữa núi, đêm nay nhất định sẽ phong ba.

Thời điểm Đồng Niệm trở lại biệt thự, đèn phía trước đã muốn tắt, cất bước về phía phòng nhỏ phía sau đi tới, nơi đó là chỗ ở của cô, đương nhiên không chỉ có mình cô.

THảm lông tơ trải dưới chân, Đồng Niệm đi lên lầu hai, cô đang muốn rẽ qua thì bắt gặp bóng người, đôi mắt lợi hại kia cho dù trong đêm tối cũng có thể lóe sáng như vì sao.

Không khí phảng phất mùi thuốc lá, Đồng Niệm ngẩng đầu lên, không kịp nói chuyện chỉ thấy đốm lửa chợt lóe, bên trái má cô như có cảm giác kim đâm.

Ngón tay thon dài của Lăng Cận Dương cuộn lên, chuẩn bị đối mặt với cô, đem đầu thuốc lá hung hăng ném, vẻ mặt âm lãnh của anh, đáy mắt lộ ra hàn ý, hơi thở tản mát mùi vị nguy hiểm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.