Yêu Em Đậm Sâu

Chương 14: Chương 14: Dư Thiên




Lâm Cánh ngồi trên ghế trước màn hình máy tính chỉ điểm thiên hạ bằng tư thế với độ khó cao chẳng khác nào con khỉ, ngón tay cậu ta di chuyển linh hoạt, miệng lẩm bẩm.

Ngồi kế bên chàng thiếu niên cười nói đầy sinh khí là Đồng Tiểu Táp. Anh giống như vừa từ phòng tắm đi ra, khăn bông trùm trên đầu ướt nhẹp. Rõ ràng liếc nhìn về phía bên này, nhưng lại vờ như không quan tâm mà xoay người trở về phòng của mình.

Tiếng cửa đóng lại nghe rất mạnh, bày ra vẻ khinh thường tôi.

Từ ngày đó trở đi, tôi với Đồng Tiểu Táp bắt đầu ngắn ngủi nhưng lại chiến tranh lạnh rất dài. Thời gian thì ngắn ngủi, chỉ là chúng ta cảm thấy nó quá dài thôi.

Bước vào tháng chín, tôi đã lén đi bệnh viện, kết quả kiểm tra chứng minh tất cả chỉ là sợ bóng sợ gió. Bởi vì ngày đó tôi uống hai viên thuốc ngừa thai ảnh hưởng đến chu kỳ sinh lý kế tiếp mới xảy ra hiểu lầm. Ờ, que thử thai có thể là đã quá hạn.

Duy trì chiến tranh lạnh với Đồng Tiểu Táp, tôi cũng bắt đầu âm thầm xem xét chỗ ở mới, công việc mới.

Rất nhanh, tôi chính thức được nhận vào một công ty nước ngoài, với chức vụ trợ lý giám đốc.

Ông chủ mới tên Dư Thiên, là người đàn ông trẻ tuổi điển trai, hai mươi bảy tuổi, độc thân. Được biết đến như là viên kim cương XXX. Lần đầu chính tức gặp mặt, anh lịch sự đưa tay phải về phía tôi.

Trước khi đi làm, tôi tìm Ngải Lị bổ túc một lớp. Thư kí với trợ lý có gì khác nhau, Ngải Lị là thư kí, bình thường chỉ cần xử lý một ít công văn. Trợ lý lại không giống như vậy.

“Nói một cách đơn giản, cậu chính là cô hầu gái của ông chủ. hơn nữa, còn phải biết văn biết võ.”

Ngải Lị vừa giải thích, vừa làm động tác cắt cổ rất sinh động, “Hơi lả lơi --- “

Lúc ấy nghe xong mà tôi rợn cả tóc gáy.

Tình huống thật sự không phải như vậy, tôi với Dư Thiên làm chung một phòng làm việc.

Nghiêm túc mà nói, tôi ở vị trí gần cửa, còn Dư Thiên hơn 80% thời gian đều tao nhã ngồi dựa vào ghế sô pha.

Thế nên, bàn làm việc của Dư Thiên trống không. Giống như, anh ta không sắp xếp công việc gì đặc biệt cho tôi, chỉ là đi lấy mấy phần tài liệu giới thiệu tham khảo.

Tài liệu ấy chừng mười mấy trang. Rồi Dư Thiên nhẹ nhàng nói với tôi hai chữ, “Học thuộc.”

Kế đó, anh ta quay lại ghế sô pha, lấy báo che kín mặt.

Câu nói thứ hai Dư Thiên nói với tôi là lúc tan làm. Tôi đang vùi mặt vào phần tài liệu kia, đột nhiên thấy trên bàn có bóng người.

“Cô biết lái xe không?”

“Biết.” Tôi gật đầu mà lòng nơm nớp lo sợ.

Dư Thiên ném chìa khóa cho tôi, nói cho tôi địa chỉ, để tôi lái xe đưa anh ta về nhà. Hóa ra, trợ lý còn phải đi làm thêm nghề tài xế, lúc nhận việc không hề nhắc đến chuyện này.

Tôi nhắm mắt ngồi vào xe, nơi này và nhà tôi khá giống nhau, thành phố lớn, nhịp điệu tương đối nhanh, bao gồm cả tốc độ xe.

Sau khi lên xe, Dư Thiên an vị nhắm mắt ngồi bên cạnh tôi. Tôi vừa nhìn bản đồ, đường xá lại không rành, ở trên cầu lại bùng phát chứng sợ độ cao.

Ở một khúc cua, xe tắt máy, hộp số tay chính là thiết kế độc đáo nhất của nhân loại. Không khéo chính là, Dư Thiên cũng tỉnh lại.

Tôi rất vui mừng, cuối cùng vẫn là kẻ hèn này cầu cứu, Dư Thiên ném tôi từ trong xe ra.

Vào thời điểm thất vọng nhất, lại là Đồng Tiểu Táp gọi điện thoại đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.