Ý Xuân Hòa Hợp

Chương 57: Chương 57: Thật sự quá sâu




Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết

Làn da của cô rất đẹp, vừa non mềm vừa mơn mởn, hoàn toàn như một khối ngọc Dương Chi cực phẩm, không thể tìm ra một khuyết điểm nào. Bầu ngực cao ngất tạo thành đường cong tuyệt đẹp có thể sánh với nhật nguyệt.

Chắc chắn bầu ngực này xứng với hai chữ “đầy đặn”, bàn tay to của Cố Tử Châu chẳng thể nắm giữ hết được. Năm ngón tay anh bắt lấy, thịt và sữa trào ra giữa những kẽ tay, phải nói là không khác gì “ôn hương nhuyễn ngọc” (hương dịu ngọc mềm); còn nữa, hai đầu nhũ hoa non mềm mịn màng, sớm đã sưng to cứ dựng thẳng lên, tựa như nụ hoa run rẩy trong gió xuân phơi phới, đáng yêu đến mức không thể thốt thành lời.

Cố Tử Châu cảm thấy mình say đắm mất rồi. Thân thể cô vừa thơm vừa mềm mại, huyệt nhỏ chặt chẽ non mịn. Chân mày của cô, mắt của cô, hàng mi của cô, mỗi một chỗ trên người cô, từng biểu cảm của cô, từng cử chỉ, phải nói là làm anh yêu mãi cũng không đủ. Sự kích động và tình ý trong anh đều hóa thành lửa dục bốc cao, tất nhiên đã đúc lại toàn bộ máu thịt vốn bị đốt cháy của anh. Anh không còn cách nào, chỉ đành kéo cô triền miên với mình, rơi vào vực sâu của dục vọng.

Anh cố gắng hết sức để đè nén hơi thở ồ ồ và dây thần kinh vặn vẹo trên mặt, cố sức để bản thân mình trông có vẻ bình tĩnh một chút, giống như không rảnh để ngắm nhìn vẻ đẹp của cô. Gậy thịt to dài nhanh chóng co rúm lại trong huyệt nhỏ trơn ẩm, dễ mắc kẹt. Anh chẳng cần phải dùng động tác mạnh trên phạm vi lớn, chỉ cần làm cho đầu gậy cực to rút ra khỏi tâm hoa chật hẹp từng chút một, sau đó lại đẩy vào, lặp đi lặp lại bài học này với miệng nhỏ mềm mại. Đáng thương cho tử cung, cái miệng nhỏ bị vật to căng ra chèn vào, không ngừng khép khép mở mở, khó khăn lắm mới có thể từ từ chứa được gậy thịt vĩ đại.

Đường Tô Nhã đã mất đi quyền khống chế thân thể mình, tùy ý để người đàn ông kia sắp xếp việc “đâm đâm rút rút”. Cả người cô run rẩy kịch liệt, huyệt nhỏ cũng vậy, không chỉ lớp thịt nhẵn nhụi co rút ở bên trong mà cửa huyệt cũng vừa kéo vừa ngậm chặt gậy thịt, dịch mật không ngừng bắn ra phía ngoài.

Đường Tô Nhã giống như đang ngâm mình trong một hồ nước sâu, ba chìm bảy nổi, miệng và mũi ngập trong nước. Cô mở đôi môi anh đào, nhịn không được mà thở gấp, ngay cả tiếng cũng cất không nổi. Chân mày cô nhíu lại thành một đường, không thể phân rõ rốt cuộc là khoái cảm hay đau khổ nhưng thân thể vẫn cứ hùa theo dục vọng của anh, huyệt nhỏ mềm mại và gậy thịt to lớn phối hợp cực kỳ hoàn mỹ.

Dù gì đồ bằng kính cũng rất cứng, thân thể đẹp đẽ của cô lại non mềm, Cố Tử Châu sợ cô ngồi nhiều sẽ nhức mông, anh trực tiếp bế cô dậy, nhấc bổng lên. Cô lập tức ôm lấy cổ anh như một phản xạ, mái đầu không còn sức tựa vào bả vai anh, mí mắt hạ xuống vì buồn ngủ.

Sói đói còn chưa ăn no, sao có thể bỏ qua cho cô được?

Bàn tay to đỡ bờ mông đầy đặn như hai cánh hoa của cô lên, nhấc nhẹ. Trong thoáng chốc, gậy thịt lớn gạt ra lớp thịt mềm triền miên hai bên, kẹt vào tử cung. Nơi riêng tư được kết hợp ấy không có một khe hở, hai cánh hoa mềm mại ngoài cửa dính sát vào nhau, dường như cũng muốn chen vào huyệt nhỏ non mềm tựa tơ lụa để hưởng thụ.

“A... Quá sâu rồi...” Khoái cảm sắc bén kéo cô từ màn sương trở lại, cô cảm nhận được huyệt nhỏ bị đâm rất mạnh, tử cung bị lấp đầy, cái gì đó còn muốn chui vào bên trong.

“Thật sự quá sâu rồi...”

Cố Tử Châu không để ý tới sự giãy dụa và chống chọi của cô, anh giữ chặt phần mông nhỏ co giãn, dùng huyệt nhỏ xinh đẹp để tha hồ khuấy vọng dục vọng bành trướng của mình. Hơn thế nữa, anh còn “đi đi lại lại trong không gian trống rỗng” của cô, lúc nhanh lúc chậm, dùng mọi góc độ và tốc độ khác nhau để ma sát lớp thịt mẫn cảm, đâm vào thịt thơm mềm yếu, làm cho cô vui thích đến mức không kiềm chế được.

Không ít sợi tóc ở phía sau lưng bị hất ra trước bầu ngực cao ngất trắng nõn, từng lọn tóc xoăn được uốn dày cứ nảy lên nảy xuống trên da thịt đẹp đẽ, vừa nghịch ngợm vừa mê người, làm cho cánh tay đang căng thẳng của anh buông khỏi thân thể cô, lúc anh hạ tay xuống chụp lấy cô thì gậy thịt đã hung hăng xuyên suốt huyệt nhỏ rồi.

“A a a... Không... Không cần...” Đường Tô Nhã trợn to mắt, hoảng hốt, vừa sợ anh buông tay thì mình sẽ ngã xuống nên cô vội bấu chặt cổ anh, vừa sợ lần bị đâm xuyên quá kích thích này nên muốn chạy trốn. Sự mâu thuẫn to lớn xé rách thân thể lẫn linh hồn, cô gào khóc, nước mắt lăn xuống gò má và tóc. Cuối cùng, thân thể cô chợt run lên, hai chân đá đạp lung tung trong không khí, nước dịch trong huyệt nhỏ bắn tung tóe, cô và Cố Tử Châu đã đạt tới đỉnh điểm cùng một lúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.