Y Phi Quyền Khuynh Thiên Hạ

Chương 17: Chương 17: Nhận sai, công kích không khác biệt




Edit & Dịch: Emily Ton.

Lâm Sơ Cửu rất rõ ràng, lúc này sẽ không có người nào đến cứu nàng, nàng chỉ có thể dựa vào chính mình!

Khi thích khách hắc y lại xông lên lần nữa, Lâm Sơ Cửu không hề tránh né, mà là nghiêng thân mình đi, lộ ra vai trái.

Đương nhiên không bỏ qua cơ hội, thích khách hắc y nhìn thấy sơ hở của Lâm Sơ Cửu, không cần suy nghĩ lập tức duỗi tay để bắt.

Răng rắc......

Lâm Sơ Cửu nghe thấy âm thanh xương cốt bị lệch khớp. Lâm Sơ Cửu đau đớn xuyên tim khiến sắc mặt biến đổi, không tránh khỏi không tự chủ được kêu đau một tiếng, trong lòng lại càng mắng to: Thật sự rất đau!

Nhưng cho dù là như vậy, Lâm Sơ Cửu cũng không hề di chuyển, mặc dù tên thích khách lại đè vai trái của nàng. Thay vào đó, Lâm Sơ Cửu nhanh chóng truy cập vào hệ thống Y Sinh, dùng giá trị thành tích 10 điểm của mình vừa mới tích lũy được, đổi thành thuốc bột tự bảo vệ tính mạng do hệ thống cung cấp.

Dược hiệu của thuốc bột này rất mạnh, khi đổi hệ thống liền nhắc nhở nàng: Một bọc nhỏ, có thể hạ gục một trăm đầu voi.

Lâm Sơ Cửu lấy được thuốc bột, thích khách hắc y trước người cũng đã nắm được nàng, chế trụ cổ nàng: “Không muốn chết thì đừng động đậy!”

“A......” Lâm Sơ Cửu không thể nhấc người lên để thở, hô hấp cứng lại, khuôn mặt đã chuyển sang màu tím đỏ.

Thích khách hắc y căn bản không xem xét tình trạng của nàng, kéo Lâm Sơ Cửu đi về phía Tiêu Thiên Diệu: “Tiêu Vương gia, tân nương tử của ngươi đang ở trên tay ta, ngươi......”

Thích khách hắc y còn chưa nói hết lời, đã thấy một mảnh bột phấn màu trắng được ném về phía mặt mình: “Không tốt.”

Thích khách hắc y kêu to một câu, lập tức buông Lâm Sơ Cửu ra, ngừng thở và liên tục lui về phía sau, tuy nhiên......

Chậm!

Lâm Sơ Cửu đã rải một phần ba lượng bột vào hắn, thích khách hắc y khó khăn lắm mới lui được ba bước, sau đó ngã quỵ trên mặt đất.

“Bịch” một tiếng, không chỉ có Tiêu Thiên Diệu, ngay cả ba thích khách khác trong hỉ phòng cũng cả kinh. Ba người nhanh chóng trao đổi một ánh mắt, quyết định để hai người có võ công cao cuốn lấy Tiêu Thiên Diệu, một người khác quay đi giết Lâm Sơ Cửu.

“Ta đang lôi kéo cừu hận sao?” Lâm Sơ Cửu bất chấp đau đớn trên vai, nhanh chóng lui về phía sau.

Thích khách vừa rồi vì không phòng bị nên mới bị mắc mưu, hiện tại nàng cũng không dám cam đoan, tùy tay rải một chút thuốc bột có thể sẽ phóng trúng người, hơn nữa nàng cũng không có nhiều thuốc bột để lãng phí như vậy.

Vết thương trên vai khiến Lâm Sơ Cửu đau đến nỗi nghiến răng. Mỗi một bước đi của Lâm Sơ Cửu đều đau thấu tim. Tuy nhiên, đó cũng không phải là điều khiến Lâm Sơ Cửu đau đầu, điều khiến Lâm Sơ Cửu đau đầu chính là, thích khách đang ngăn chặn đường đi ra ngoài của nàng, nàng chỉ có thể lui về phía bên trong, nhưng bên trong......Chỉ có một chiếc giường cùng với một bức tường, nàng có thể thối lui đến đâu?

Loảng xoảng...... Lâm Sơ Cửu va vào cái bàn phía sau, cái bàn lung lay một chút, những chén rượu trên mặt bàn đánh vào cùng nhau, bình rượu đánh vào bình rượu, Lâm Sơ Cửu dùng ống tay áo vơ nhẹ khiến chúng rơi trên mặt đất. Mùi hương của rượu tản ra, khi ngửi được mùi rượu, trước mắt Lâm Sơ Cửu sáng ngời: Rượu mạnh có thể đốt cháy, rượu giao bôi khẳng định không phải là rượu mạnh, không chắc có thể bốc cháy, nhưng......

Nàng có cồn!

Trời không tuyệt đường người!

Lâm Sơ Cửu cũng không quan tâm có người chú ý tới nàng hay không, lấy một lọ cồn “ra khỏi không khí mỏng”, chạy về phía ngọn đuốc long phượng hỉ đang cháy.

Xoẹt...... Một tiếng, cồn tiếp xúc với ngọn lửa. Ngọn lửa nháy mắt bùng lên, Lâm Sơ Cửu chỉ cảm thấy một luồng nhiệt nóng đập ngay vào mặt, dường như có thể đốt cháy người.

Lâm Sơ Cửu cũng không dám dừng lại lâu, tùy tay nắm một vốc thuốc bột, ném vào phía trên ngọn lửa.

Dược hiệu của mê dược đều giống nhau, sau khi bị đốt thì hiệu quả càng rõ ràng hơn. Lâm Sơ Cửu cảm thấy có một đoàn khói mê ập vào trước mặt, may mà nàng đã che miệng mũi lại trước một bước, ngừng hô hấp lại, mới không hút mê dược vào trong phế quản.

Thích khách hắc y phòng bị Lâm Sơ Cửu rải mê dược, nhưng lại không nghĩ đến Lâm Sơ Cửu sẽ dùng biện pháp thiêu đốt, chỉ hít một hơi, liền cảm giác trước mắt tối sầm, vốn định muốn cố giữ lâu hơn một chút, nhưng......

“Bịch......” Phía sau bị đánh một gậy, thích khách hắc y rốt cuộc không chịu đựng nổi, lắc lư một chút liền ngã quỵ trên mặt đất.

Người đánh một gậy phía sau tất nhiên là Lâm Sơ Cửu, thành công giải quyết nguy hiểm, nhưng Lâm Sơ Cửu cũng không dám đi về phía trước để tìm đường chết, mà là tiếp tục giống như một con chuột nhỏ, kín đáo trốn ở góc phòng, từ trong hệ thống Y Sinh lấy ra nước thuốc giải dược của mê dược.

Một chiếc bình nhỏ nước thuốc màu xanh biếc, chỉ cần đưa vào mũi ngửi một cái là được.

Lâm Sơ Cửu nghẹn nửa ngày không dám thở ra, cả khuôn mặt đã nhanh chóng chuyển sang màu tím, ngay khi lấy được nước thuốc và không nói gì, kết quả......

Hương vị cay độc gay mũi, thiếu chút khiến Lâm Sơ Cửu bị sặc chết.

“Đây là nước ớt cay sao?” Mũi Lâm Sơ Cửu đỏ bừng, nước mắt nước mũi tràn ra.

Cũng may hương vị tuy rằng khó ngửi một chút, nhưng hiệu quả lại thật sự tốt, ít nhất Lâm Sơ Cửu có thể hô hấp bình thường, không cần lo lắng bị gục xuống bởi mê dược của chính mình.

Sau khi thành công giải trừ nguy hiểm cho mình, Lâm Sơ Cửu lập tức lấy ra các dụng cụ và dược vật cần thiết để trị liệu cho Tào Lâm, tìm một cái rương trang sức để cải trang, đổ hết toàn bộ trang bên trong ra ngoài, tạm thời dùng nó làm hòm thuốc.

Cái rương cũng không nhỏ, một lúc đã tràn đầy. Lâm Sơ Cửu ước tính sau khi trị liệu xong cho Tào Lâm, có thể sẽ thừa lại một chút.

Tuy rằng hệ thống Y Sinh thực sự hố người, nhưng mục đích căn bản của nó vẫn là cứu người, vì vậy mỗi lần đều cung cấp đầy đủ số lượng dược, Lâm Sơ Cửu cũng không cần phải lo lắng sẽ dùng không đủ.

Vai trái bị thương do thích khách nắm lấy, hiện tại vẫn còn rất đau, căn bản không thể nào xách vật nặng. Lâm Sơ Cửu chỉ có thể dùng một tay xách hòm thuốc lên. Khi nàng vừa mới xách hòm thuốc lên, đang chuẩn bị đi ra ngoài, lại nhìn thấy......

Tiêu Vương Tiêu Thiên Diệu, hắn... hắn... hắn......

“Là ta hoa mắt sao?”

Lâm Sơ Cửu trợn tròn mắt, Tiêu Thiên Diệu được các thái y chuẩn đoán tàn phế, thật sự đứng lên!

Thế giới này thật là huyền huyễn!

“Nguyên lai, hai chân ngươi không bị phế.” Thích khách hắc y đã bị sốc, cũng không thua kém Lâm Sơ Cửu.

“Nếu đã biết, vậy lưu mạng lại.” Sắc mặt Tiêu Thiên Diệu không đổi, thay đổi cách tấn công, trường kiếm đã tới gần trước mặt hai tên thích khách.

Võ công của hai tên thích khách không yếu, có thể xem là hai kẻ có thực lực mạnh nhất trong đám thích khách, nhưng bọn họ vừa mới hút vào không ít mê dược. Mặc dù có thể dùng nội lực chống cự một hồi, nhưng thực lực đã suy giảm rất nhiều. Lâm Sơ Cửu còn chưa hoàn hồn, Tiêu Thiên Diệu đã giải quyết xong bọn họ.

Kiếm thật là nhanh!

Lâm Sơ Cửu không hiểu gì về vũ khí lạnh, nhưng nàng biết Tiêu Thiên Diệu rất lợi hại, chỉ là nàng không thấy vui chút nào, bởi vì......

Nàng dường như đã biết quá nhiều, nếu hiện tại chạy có kịp không?

Lâm Sơ Cửu muốn khóc, lén lút lui về phía sau để trốn, nhưng đã không còn kịp!

Ngoài phòng, thích khách lẫn thân binh đều chịu ảnh hưởng của mê dược, thể lực dần dần không thể nào chống đỡ, tất cả đều ngã xuống đất. Tiêu Thiên Diệu nhìn thoáng qua nhưng không tính sẽ đi ra ngoài, mà là xoay người đi về phía Lâm Sơ Cửu.

Lấy trường kiếm đẫm máu chỉ về phía Lâm Sơ Cửu, Tiêu Thiên Diệu bước đi rất chậm. Ban đầu, khoảng cách hai người chỉ tầm ba năm bước chân, mũi kiếm đã để ở giữa trán Lâm Sơ Cửu, chỉ cần nhẹ nhàng dùng sức một cái, Tiêu Thiên Diệu đã có thể lấy tính mạng Lâm Sơ Cửu.

“Lâm Sơ Cửu, ngươi nói bổn Vương nên làm gì với ngươi bây giờ?” Môi mỏng của Tiêu Thiên Diệu khẽ mở, con ngươi sâu thẳm không hề có một tia độ ấm, quanh thân tản ra sát khí lạnh băng. Lâm Sơ Cửu nuốt nước miếng một cái, rất phối hợp giơ hai tay lên: “Vương gia, có chuyện gì chúng ta có thể từ từ nói.”

Người nam nhân này thật sự muốn giết nàng!

“Biết bí mật của bổn vương, ngươi chỉ có một kết cục.” Tiêu Thiên Diệu thừa nhận, hiện tại hắn cảm thấy thực sự rất hứng thú với Lâm Sơ Cửu, tuy nhiên......

Trước đây, khi sự tình hôm nay chưa xảy ra, Lâm Sơ Cửu còn có thể sống lâu thêm vài ngày, hiện tại hắn cần phải giết người diệt khẩu!

Tiêu Thiên Diệu căn bản không cho Lâm Sơ Cửu cơ hội nói chuyện, cổ tay vừa động, không chút do dự đâm kiếm vào giữa trán Lâm Sơ Cửu, “Lâm Sơ Cửu, kiếp sau đầu thai thì sáng mắt hơn một chút.”

Kiếm khí sắc bén ập vào trước mặt, sắc mặt Lâm Sơ Cửu trắng bệch, không thể lui......

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.