Y Khuynh Thiên Hạ

Chương 4: Chương 4: Không Gian




Thời điểm tỉnh lại lần nữa, Mộ Dung Khuynh Nhan phát hiện mình đã ở địa phương khác, không còn ở trong căn nhà nhỏ cũ nát kia nữa.

Nàng cũng không biết lúc này mình đang ở địa phương nào. Phóng nhãn nhìn xung quanh, nơi xa có núi có suối, mà nàng lúc này đang an vị trên một mảnh cỏ xanh mượt. Cách chỗ nàng không xa, có một gian nhà tranh nhỏ.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Mộ Dung Khuynh Nhan không có cảm giác hoảng loạn. Tuy rằng nàng cũng không biết chính mình như thế nào mà đi vào địa phương này. Nàng đứng lên, nhìn cảnh vật bốn phía xung quanh một vòng.

“Ngươi nhìn, hiện tại ngươi đang ở trong không gian này.”

Ngay tại thời điểm Mộ Dung Khuynh Nhan đang âm thầm suy tư, đột nhiên vang lên một giọng nói. Giọng nói này có vẻ rất tang thương, phảng phất như đã trải qua ngàn vạn năm lắng đọng lại. Hơn nữa, khi nghe được giọng nói này, nàng cảm giác được trên người truyền đến từng đợt uy áp. Bất quá, dù là như vậy, nàng cũng vẫn ngạo nghễ đứng thẳng ở nơi đó.

“Ngươi là ai?” Mộ Dung Khuynh Nhan nhíu mày, đáy mắt hiện lên một tia cảnh giác.

Lúc này nàng đang ở một địa phương không rõ, hơn nữa, thân thể này hiển nhiên là quá yếu, nàng căn bản không có cách nào thi triển được bản lĩnh trước kia. Trong một hoàn cảnh lạ lẫm như vậy, cho dù gặp phải nguy hiểm, nàng cũng không biết chính mình có năng lực tự bảo vệ mình hay không.

“Ta sao?” Giọng nói tang thương lại lần nữa vang lên, “Ta là người đã cứu ngươi, cũng là người thủ hộ không gian này.”

“Là ngươi cứu ta?” Mộ Dung Khuynh Nhan híp mắt, “Ý ngươi là nói, ta sở dĩ có thể xuyên qua đến thời đại này, trọng sinh ở trên người Mộ Dung Khuynh Nhan, là bởi vì ngươi?”

“Không sai. Là ta đem ngươi đưa tới nơi này.” Nói tới đây, giọng nói kia dừng lại một chút, “Bất quá, có thể trở thành cường giả của thời đại này hay không, phải dựa vào chính bản thân ngươi.”

“Cái gì?” Nghe những lời như vậy, Mộ Dung Khuynh Nhan hơi sửng sốt, không thể hiểu đến tột cùng là ý tứ gì.

“Ngươi sẽ sớm biết đến.”

Theo giọng nói rơi xuống, một cỗ hơi thở hùng hồn đột nhiên xông tới, Mộ Dung Khuynh Nhan chỉ cảm thấy linh khí xung quanh không ngừng từ bốn phương tám hướng, hướng tới trong cơ thể nàng. Không giống như lúc trước, những linh lực nồng đậm đó sau khi tiến vào trong cơ thể nàng, không hề biến mất như trước, mà là điên cuồng dũng mãnh hướng về phía đan điền của nàng. Đau đớn kịch liệt giống như muốn đem đan điền nàng xé nát.

Đột nhiên, một đoạn khẩu quyết đột nhiên hiện lên trong đầu nàng.

Mộ Dung Khuynh Nhan vô thức há mồm, thoát ra một chuỗi chú ngữ khó hiểu, tay cũng bắt đầu biến hóa thành những biểu tượng phức tạp, ánh sáng kim sắc (màu vàng) càng ngày càng thịnh, bắt đầu quanh quẩn quanh thân nàng, khiến nàng thoạt nhìn ngay cả thần thánh cũng không thể xâm phạm.

Nếu như có người ở đây, khẳng định sẽ cảm thấy khiếp sợ vì một màn trước mắt. Bởi vì, bao phủ bên trong kim quang là Mộ Dung Khuynh Nhan với làn da trắng nõn, vết bớt bên mặt trái đã biến mất vô từng vô ảnh. Mộ Dung Khuynh Nhan đã không còn vết bớt kia nữa, ngũ quan tinh xảo, phảng phất như là một kiệt tác bất công của ông trời, tuyệt mỹ mà lại không thể xâm phạm.

Bất quá, lúc này Mộ Dung Khuynh Nhan cũng không phát hiện ra điểm này, nàng cũng không có thời gian để phát hiện ra điểm này. Lượng lớn linh khí dũng mãnh tràn vào trong đan điền nàng, khiến quanh đan điền nàng xuất hiện một cỗ đau đớn như muốn xé rách.

Đối mặt với thống khổ như vậy, người bình thường đã sớm khóc lóc thảm thiết. Nhưng, Mộ Dung Khuynh Nhan lại không hề kêu rên một tiếng, chỉ cắn răng chịu đựng, chuyên chú dẫn những linh lực đó vào trong đan điền của mình.

Nàng rất rõ ràng, tình huống hiện tại, đối với nàng mà nói, tuyệt đối là có lợi hơn có hại. Nếu như ngay cả đau đớn này cũng không chịu đựng nổi, nàng làm sao có thể trở thành một kẻ mạnh đây!

Chậm rãi, Mộ Dung Khuynh Nhan cảm thấy thân thể đau đớn của mình bắt đầu giảm bớt.

Qua một thời gian, khi những đau đớn kia hoàn toàn biến mất, Mộ Dung Khuynh Nhan rõ ràng cảm giác được linh lực đang vận hành trong đan điền và lưu hành trong cơ thể.

Không bao lâu, nàng liền cảm giác được nơi đan điền của mình, xuất hiện một vật nhỏ như hạt sen, lúc này đang phát ra ánh sáng, không ngừng hấp thu linh khí xung quanh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.