Y Gia Truyền Kỳ

Chương 1: Chương 1: Du ngoạn đến biên giới




Giữa năm 2012, nằm ở biên giới trên sườn núi Cao Lê Cống huyện Đặng Trùng.

Một chiếc xe việt dã Mitsubishi Pajero dừng ở trên đường cái náo nhiệt nhất của thị trấn, trên lớp vỏ xe màu xanh thẫm phủ một lớp bụi thật dày, người sáng suốt vừa thấy liền biết xe vừa trải qua không ít xóc nảy. Nhưng xe việt dã nhập khẩu ở tại Vân Nam cũng được xem như một loại phương tiện giao thông chạy vượt đường núi vô cùng xa xỉ, thu hút không ít người chú ý tới.

Tại thời điểm cửa xe mở ra toàn thể một trận yên ắng, những người khách từ trên xe bước xuống lại có thể khiến cho nhóm hương dân ở trấn biên thùy nhỏ như này không ngừng reo hò, mừng thầm trong lòng.

Từ xe bước xuống đầu tiên là hai trai một gái, quần áo giống nhau nhưng mỗi người một màu vô cùng bắt mắt, kéo theo sau là những cái túi màu đen tựa như ba lô nhưng có thêm dây buộc ngang thắt lưng tuần tự đeo lên người, sau đó chỉnh lại trang bị trên người.

Người lái xe đeo kính đen che mặt cũng bước xuống, tuôn ra một câu bằng tiếng Hán nói: “Nhà của tôi ở ngay gần đây, đêm nay tôi sẽ lái xe về nhà nghỉ ngơi, sáng mai sẽ đến đón mọi người, rồi chúng ta đi thẳng ra bến cảng Phiến Mã.”

Một chàng trai có thân hình cao lớn, gương mặt ngăm đen trong ba người lên tiếng sảng khoái nói: “Được rồi, chúng tôi đi tìm chỗ dựng trại, ngày mai anh nhớ đến đúng giờ.”

Ông ta thích nhất người sảng khoái này, nếu có thể giao tiền sớm một chút thì tốt, lần này về nhà một chuyến cũng không sợ lão bà ở nhà lải nhải, người lái xe tên Kampot vỗ vỗ vai anh ta cười nói: “Các người là người Hán, nên nhìn thử đâu là biên giới, thật không biết vì sao các người lại kêu du ngoạn rất tốt. Lần sau có cơ hội tôi sẽ mời mọi người đến nhà, ngay tại bờ sông bên cạnh vách núi đen, còn có suối nước nóng, vừa tắm vừa ngắm hoa rơi, đấy mới gọi là phong cảnh hữu tình, rất hưởng thụ nha~!”

Một chàng trai khác nhìn có vẻ hào hoa phong nhã tựa như người thích đọc sách, cười nhìn bạn mình nói: “Tiểu Mã, mau đem số tiền còn lại giao ra, đừng để anh ấy chậm trễ về nhà.”

Từ hơn mười năm gần đây điều kiện cuộc sống dần tốt lên, du khách đến Vân Nam càng nhiều, dân bản xứ liền nổi lên ý định mua xe và nhận chở thuê. Nhất là những người có tiền mua xe việt dã hàng hiệu, vào mùa du lịch liền có rất nhiều người tìm tới, thường thì sẽ là một hai tháng cũng không về nhà. Mặc dù có về nhà cũng nghỉ không đến hai ngày, đem xe đi bảo dưỡng một chút, rồi lại phải đi tranh khách với những người khác.

Nói thì nói vậy, bản thân người lái xe những lúc nghỉ ngơi cũng sẽ có tâm tư nói chuyện phiếm, nhận lấy tiểu Mã đưa qua một xấp nhân dân tệ, cứ dựa theo 800 đồng một ngày để tính, một nửa chỗ đó cũng đã muốn có hơn một vạn đồng, một chuyến đi này thật đúng là lời. Ông ta vừa đi vừa chỉ điểm qua loa, gặp những người quen biết nhận ra liền chào hỏi tiếp đón, còn có người ở trong khách sạn đi ra vây hỏi khách nhân có phải muốn dừng chân.

Này nhìn qua vài lần liền biết là kẻ có tiền, đều là khách đeo ba lô nhãn hiệu nổi tiếng. Lái xe Kampot có lòng cùng người quen cũ Vương đại thẩm giới thiệu mối làm ăn, chàng trai có diện mạo nhìn qua có vẻ nhã nhặn không có gì dị nghị liền quyết định, không nói hai lời nhìn Vương đại thẩm gật gật đầu, hành động phóng khoáng đó liền rất nhanh chiếm được cảm tình của những dân bản xứ nơi đây.

Châu Kiệt ngồi trên băng ghế nhỏ ở một bên nhìn xem đỏ cả mắt, nhà cậu cũng có mở một nhà khách nhỏ, từ khi thấy chiếc xe này chạy trên đường cái, cậu đã luôn dõi theo đến cả mắt cũng không chớp lấy một cái.

Vài năm nay, người Hán bắt đầu lưu hành những thể loại thám hiểm phiêu lưu, bộ hành, thật không thể hiểu nổi có cái gì hay để ngoạn. Từ nhỏ Châu Kiệt đã sống ở núi Cao Lê Cống, trên bờ sông ngay cạnh vách núi đen, những người Hán này ở trong mắt cậu thật đúng là già mồm láo sự, đã nói thích núi cao sông lớn, liền lưu lại lâu dài đi, nào có thể loại cứ ngoạn mười ngày nửa tháng liền than khổ than mệt muốn trở về đây?

Tháng trước thật vất vả khuyên can mãi ông ta mới đưa tới một nhóm sinh viên, nào ngờ bọn họ không đến ở trọ, mà là mượn khoảng sân cỏ trước cửa nhà khách dựng lều trại. Nhà khách của gia đình Châu Kiệt một gian phòng chỉ thu phí có một trăm đồng một ngày, hai mươi tư giờ luôn cung cấp năng lượng mặt trời cùng nước ấm, nhưng đám sinh viên quỷ quái này thà là bỏ ra năm mươi đồng mua nơi dựng lều trại cũng không chịu thuê phòng, khiến cho Châu Kiệt tức giận thầm mắng suốt mấy ngày.

Người có tiền cũng không phải là mỗi ngày đều có thể gặp được, Châu Kiệt nhìn dọc theo quốc lộ một đường chỉ thấy được đại hán râu mép cặn bã, còn có một nhóm người tốp năm tốp ba đang ở ngoài cổng thôn ăn hiếp một học sinh nghèo, còn có một chiếc xe bán bánh mì Kim Bôi giá rẻ và một người gầy guộc đi cùng, cũng không biết sàn xe thấp như vậy làm thế nào tiến vào, hay là vào không được liền muốn băng ngang sông đi.

Cậu cũng nhận ra người lái xe kia, chính là Kampot ở vùng lân cận thôn, Kampot là người làm kinh doanh du lịch đầu tiên ở vùng này, hiện tại gia sản đã lên đến vài chục vạn. Nghe nói cái loại chuyện thám hiểm phiêu lưu kia trên mạng rất nổi tiếng, ông ta chuyến này đi ra ngoài cũng hơn nửa tháng, khách từ trên xe xuống tuyệt đối là người có tiền.

Châu Kiệt rất kích động, nếu như trong nhà có khách nhân đến ở lâu vài lần, nói không chừng năm nay cậu có thể sắm được một cái máy tính, đến lúc đó cũng có thể dựa vào cái gọi là thám hiểm, phiêu lưu kia mà đạt được cái thanh danh.

Kết quả cậu còn chưa kịp bước chân đã bị ông cậu, Thứ Nhân Đức Cát đang ngồi ở một bên gọi lại.

“Châu Kiệt! Đừng nghĩ đi tranh cùng Vương đại thẩm.” lão gia tử lấy gậy gỗ trong tay gõ đầu tiểu tử nhà mình.

Châu Kiệt cảm thấy không phục cố nói, cậu còn đang có ý muốn mua máy tính nha: “Mười lần thì có đến tám lần là nhà bà ta, cũng nên đến phiên ta chứ.”

Thứ Nhân Đức Cát biết cậu vẫn còn là một đứa trẻ, cũng lười nói : “con là không chấp nhận đi, nhưng là nhóm người này rất phiền toái, con ngoan ngoãn ở nhà cho ta.”

Nói xong, ông liền đem đứa cháu của mình đẩy vào trong một căn phòng, Thứ Nhân Đức Cát mặc dù lớn tuổi, nhưng sức lực cũng không nhỏ, một tiểu tử choai choai như Châu Kiệt là không thể tránh thoát.

Bạn xem người khác là quỷ, người khác nhìn bạn cũng là quỷ. Người trên ngọn núi xem người trong thành phố là hoa thơm cỏ lạ, nhưng giữa những người ở trên núi cũng không hẳn là không có ngọa hổ tàng long.

Thứ Nhân Đức Cát vào năm trước lúc giải phóng cũng đã từng cùng quân viễn chinh đi qua Myanmar, tuy rằng hiện tại những người trẻ tuổi so với các thế hệ trước đã vượt xa hơn rất nhiều, nhưng là nếu nói về kĩ năng quan sát, vẫn là Thứ Nhân Đức Cát rành hơn.

“Đồ ngốc!” ông vỗ vỗ đầu Châu Kiệt nói: “Những người này cũng không giống như đến du ngoạn.”

Châu Kiệt ôm đầu đau đớn, không hiểu lão gia tử đang nói cái gì.

“Núi Cao Lê Cống cũng không phải là dễ đi, nhưng những người này đều không mang theo gậy dài bằng kim loại.” Thứ Nhân Đức Cát không hiểu gậy leo núi nói như thế nào: “Bọn họ ngay cả đi dạo một vòng cũng khó, nhìn những người có tiền này, cũng không giống bộ dáng thường hay leo núi.”

Châu Kiệt cứng rắn cãi lại: “Trên núi có rất nhiều cây, tùy tiện bẻ một cành cũng được mà!”

Thứ Nhân Đức Cát lại hạ một cái tát ở sau gáy cậu, tiểu tử Châu Kiệt này thật ngốc, lại không có mắt quan sát “Bọn họ còn thiếu cái gì?”

Châu Kiệt nghe thế mới mở to mắt cẩn thận nhìn: “Ôi, hình như là thiếu cái gì... Bọn họ không có máy chụp ảnh, giàu có như vậy, nào có chuyện đi ra ngoài chơi mà không chụp ảnh nha?”

Đây là sở thích đang lưu hành của người Hán, luôn luôn mang nó ở trên cổ để khoe khoang, ống kính phóng to hình ảnh so với ống nhòm của nhà mình còn muốn dài hơn, Châu Kiệt biết, cái ống kính kia càng dài thì người mang nó trên cổ càng đắc ý. Nửa năm trước có người để quên ở đây một cái, cũng không có thấy quay lại lấy, nghe nói cái đó cũng đáng giá mấy vạn đồng.

“Bọn họ ở bên dưới bàn luận có vẻ như một lát còn muốn đi tiếp, con ở trong nhà đừng có ra ngoài.” Thứ Nhân Đức Cát hướng đứa cháu vẫy vẫy tay: “Đi đem rượu lúa mì thanh khoa ở phía sau múc ra, ngày mai mang đến cửa hàng ở ngã tư bán.”

Châu Kiệt đối với lời của gia gia nửa tin nửa ngờ, nhưng là nghĩ đến cái máy tính mà bản thân đã ước ao nhiều năm, cậu vẫn chưa có ý định từ bỏ, nói cho có lệ: “Đi ngay! Đi ngay đây!”

Vừa nói xong liền chạy đi, còn lén mở cửa sổ nhìn ra ngoài xem những người có vẻ kì quái theo lời của gia gia nói kia.

Bọn họ hình như đang cùng Vương đại thẩm thương lượng, nhưng những hành lý được kéo ra bên ngoài, lại không có bao nhiêu, ngay cả Châu Kiệt cũng cảm thấy quá ít.

Đột nhiên cậu nhìn thấy một loại “hành lý” kì quái, hai trai một gái đang đỡ một cô gái tóc dài dáng người lung lay đứng cũng không vững từ trong xe ra, thế mới khiến cho Châu Kiệt giật mình: Hóa ra bọn họ có bốn người.

Vương đại thẩm thân thiết hỏi: “Em gái này bị sao vậy?”

Kampot giải thích nói: “Không quen đi đường núi nên bị say xe, cả ngày cứ trầm mê, không có gì quan trọng, bọn họ sẽ tự lo được.”

Vương đại thẩm nghe vậy mới nhẹ thở ra, chàng trai nhã nhặn cả cười nói: “Thân thể cô ấy không tốt, đi hết Phiến Mã chúng tôi liền trở về.”

Sau đó anh nói với cô gái tóc ngắn đang đứng gần đó: “A Khiết, cô đỡ Nana vào trong đi.”

Vương đại thẩm nhìn thoáng qua một chút cô gái đang nhắm mắt trầm mê, tóc dài rối lọan che phủ ở trên mặt, môi có chút trắng bệch, trên trán có vài giọt mồ hôi, nhưng sắc mặt rất tốt, nhìn qua cứ như người đẹp từ trên núi Tuyết xuống.

Nhưng không biết tại sao, bà lại không dám nhìn nhiều, chàng trai nhã nhặn nhìn thấy ánh mắt của Vương đại thẩm liền khách khí nói: “Đại thẩm! Dì cứ gọi tôi là lão Cố, có chuyện gì thắc mắc cứ nói với tôi, đêm nay chúng tôi còn phải phiền dì chiếu cố nhiều.”

Vương đại thẩm dời đi sự chú ý nói: “Em gái này có cần thuốc gì không? Tôi đi mua cho các người?”

Ánh mắt của lão Cố phía sau tròng kính tràn đầy ý cười cảm tạ nói: “Thế xin cảm phiền mua giúp chúng tôi hai bình cao hồng Cảnh Thiên*, và đem hộ các túi hành lý vào bên trong là được.”

*bình cao hồng Cảnh Thiên: thuốc được làm từ mỡ động vật.

“Ai…” đáp lại một tiếng thở dài, Vương đại thẩm cảm thấy bản thân đã suy nghĩ nhiều, nhón người này nhìn qua đều có vẻ hào khí lại sảng khoái, chỗ tiền này chắc là trong sạch, liền quay đầu bảo người trong nhà ra đón tiếp và an trí cho khách hàng, bản thân thì ra ngoài đi tìm hiệu thuốc.

Cố Bắc Khôn vừa từ trong phòng đi ra, A Khiết cùng Mã Tử nghe được thanh âm mở cửa ở cách vách, cũng lập tức ở một gian phòng khác đi ra, anh tiến đến nói với Mã Tử: “Cậu cùng tôi ra ngoài xem đi, nhìn thử xem đường đi như thế nào, sẵn tiện mang cơm chiều về cho A Khiết cùng Nana.”

Sau đó anh chuyển ánh mắt sang A Khiết: “Cô qua phòng tôi chăm sóc Nana, 'dược' còn bao nhiêu?”

A Khiết xuyên qua khe hở cửa phòng phía sau Cố Bắc Khôn nhìn đến Nana vô lực nằm ở trên giường, đầu cô vùi vào trong gối nằm, tóc dài phủ mặt nhìn không rõ lắm, chỉ là ngẫu nhiên tay chân sẽ cử động một chút, dọa người ta giật mình, A Khiết cảm thấy trên người có chút rét run nói: “Thư nhạc còn đủ, thất hào còn có hai ống.” **

**Thư nhạc: một loại thuốc an thần, thuốc ngủ.

Thất hào: một loại chất kích thích gây nghiện như thuốc phiện, ma túy.

Cố Bắc Khôn phát hiện ánh mắt A Khiết, biết Nana mấy ngày nay chịu tội, nhưng anh cũng không thương tiếc, biên giới đã ở ngay trước mắt, vượt qua liền xong chuyện, sau đó nghiêm mặt nói rồi đi ra ngoài: “Qua ngày mai liền ổn, đừng làm hỏng việc. Lúc chúng tôi ra ngoài nếu cô ấy có tình huống gì, cô liền dựa theo bệnh trạng mà cho thuốc.”

Cổ họng A Khiết có chút chua sót, bệnh trạng? Cô biết ý tứ của Cố Bắc Khôn, nếu là phát nghiện, liền cho một ống thuốc ngủ. Nếu mức độ nghiện phản ứng lớn, sợ làm kinh động đến người khác, thì cho một ít thất hào, Ynanna liền an phận.

Loại bệnh trạng này làm cho người ta nổi cả da gà, cũng không kém hơn bệnh nan y bao nhiêu, đều là muốn đem người ta ra giày vò đến chết mới thôi.

Nhưng cô ta dù sao cũng là người của lão Cố, anh ta bảo thế nào, thì Nana phải thế.

Một đêm này ở Đằng Trùng, cô gái kia vẫn cứ hôn mê bất tỉnh ở trên giường, chàng trai sau khi trở về thì ngồi ở bên giường nhìn cô gái đến hơn nửa đêm, sau đó lại hung hăng dập tắt điếu thuốc trong tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.