Y Gia Truyền Kỳ

Chương 3: Chương 3: Cố Bắc Khôn! Anh Đúng Là Vương-Bát-Đản!




Sóng nước nhẹ nhàng chậm chạp mà có tiết tấu đánh lên mặt Ynanna, cùng với ánh mặt trời xuyên thấu qua khe hở của rừng cây rậm rạp chiếu xuống, lưu lại những quang ảnh màu vàng loang lổ ở trên người Ynanna.

Trong rừng rậm có những chú chim kêu ngân nga uyển chuyển, khi chợt ngừng khi lại vô cùng dồn dập, gây ồn ào náo loạn màng tai Ynanna. Cô vươn tay về phía trước mò mẫm, lại chỉ chạm đến một đám bùn nhão bên sông cùng với cỏ dại, thảo diệp thô ráp đâm vào trong lòng bàn tay làm cô cảm thấy đau đớn.

Ynanna gian nan muốn ngẩng đầu lên xua tiếng ồn, vừa mới mở miệng liền có một cỗ hỗn hợp giữa nước cạn và phù sa tràn vào đầy miệng cô.

Ynanna ho đến tê tâm liệt phế, nước vào trong cổ họng theo miệng và mũi sắc sụa phun ra, cảm giác hít thở không thông cùng đau đớn làm cô tỉnh táo, chòm dậy đặt mông ngồi ở trong nước.

Cảm nhận vô cùng rõ ràng trong miệng có thứ gì đó khác thường, Ynanna che miệng mạnh mẽ ho khan hai hồi, liền phun ra mấy thứ màu đỏ như bùn nhão, mùi vị sắt rỉ vô cùng nồng liệt, phảng phất giống như máu tươi làm cho người ta cảm thấy buồn nôn.

Bụng cô trống rỗng, ngơ ngác ngồi ở trong lòng sông, sau một hồi lâu mới dùng nước rửa sạch tay chân, lau mặt, chống tay tựa vào những phiến nham thạch bên bờ sông đứng lên, cả người nhỏ nước đi lên trên bãi đất bên sông, suy yếu ngã vào dưới một thân cây nghỉ ngơi.

Cô hẳn là đã hôn mê rất lâu, mặt trời lúc này đã treo cao ở trên đỉnh đầu, sức nóng kinh người, Ynanna cả thân thể ướt đẫm không thông khí tốt cùng với ánh mặt trời vừa nóng vừa ẩm vô cùng khó chịu, nguyên bộ áo giữ ấm bởi vì thấm nước mà trở nên nặng trịch treo ở trên người, thật giống như cô đang đeo vài túi nước muối. Ynanna nhìn thấy bốn bề vắng lặng, liền đem quần áo trên người cởi ra treo lên phơi, chỉ mặc một bộ áo thể thao bên trong, cũng không lạnh lắm.

Hiện tại chỉ chờ quần áo khô ráo, cô sẽ lập tức mặc vào và tìm kiếm đường ra.

Dựa vào thân cây nghỉ ngơi một lát, đầu óc Ynanna dần dần tỉnh táo lại.

Cố Bắc Khôn cùng cô một đường từ trên cao vách núi đen rớt xuống sông Giận, hai người cũng không có va chạm vào vách tường nham thạch bích nào nhô ra, nhưng mà từ trên cao rơi xuống mạnh mẽ như vậy cùng với dòng nước chảy xiết bên dưới, khi Ynanna tiến vào lòng sông trong nháy mắt liền đau đến hôn mê bất tỉnh.

Độ cao tại nơi cô rơi vào trong nước, cùng với nơi cô nằm trên nước cạn đất bùn kia là không giống nhau, điều này nếu nói là liều mạng tất nhiên cũng không phải là nói chơi.

Ynanna ý thức đột nhiên thanh tỉnh, Cố Bắc Khôn có chết hay không rất khó nói, bản thân cô chưa từng thắng được hắn lần nào, mà nhiều năm qua hắn luôn tập trung rèn luyện cơ thể ở biên cảnh, càng cho thấy khả năng hắn may mắn sống sót có tỉ lệ khá cao.

Trái lại bản thân cô, chẳng những thân thể suy yếu, lúc đó còn bị tiêm chất độc nồng độ cao, lại ở trong trạng thái bị cho dùng thuốc an thần, cô tuyệt nhiên là không có khả năng sống sót ở trong sông Giận.

Nghĩ đến chuyện này, Ynanna liền quan sát hoàn cảnh xung quanh một chút, nơi này là một mảnh đất trên bãi sông nằm sâu trong khe núi cực kì xa lạ, hai bên đều là vách núi cao ngất, nếu không phải là đang giữa trưa, ánh mặt trời căn bản là không thể chiếu đến, nếu như ngây ngốc ở chỗ này vào buổi tối thật có khả năng sẽ bị đông lạnh chết.

Cô bỗng cảm thấy rùn mình, trên người có chút rét run, liền đưa tay sờ soạng quần áo ở một bên, thật may là đã khô bảy tám phần.

Kì thực lúc nãy quần áo ướt dẫm dính ở trên người nên không để ý, hiện tại Ynanna đột nhiên nhận ra quần áo hình như có vẻ hơi rộng.

Từ khi biết cô không chết, bắt đầu tỉnh lại ở cái nơi hoàn toàn xa lạ này, cô còn tự thuyết phục bản thân từ tận đáy lòng rằng, cô chỉ là bị nước sông đẩy tới một nơi hoang vắng xa lạ của Vân Nam, cô còn nghĩ sau khi khôi phục thể trạng sẽ đi ra bên ngoài, tìm đến các trạm gác ở biên cảnh cầu cứu, sau đó liền có thể trở về cuộc sống bình thường. Một ngày nào đó, nếu phát hiện Cố Bắc Khôn không chết, bản thân có thể đưa hắn ra trước công lý.

Nhưng hiện tại cô lại gặp thêm một chuyện kì quái, Ynanna theo bản năng vén tay áo lên, để lộ ra một cánh tay trắng nõn tinh tế, đây rõ ràng là cánh tay của một bé gái, nhưng mà bên trên cũng không có những vết kim tiêm đã làm cô thống khổ kia.

Ynanna đã một ngày chưa có dùng cơm, đột ngột đứng dậy làm cô đầu váng mắt hoa cả lên, chân vừa bước liền vấp phải một hố cỏ rêu trơn trượt. Nhưng là cô không thể chống đỡ, trực tiếp té bổ nhào vào bên bờ sông.

Nước sông tuy rằng hơi phiếm hồng, nhưng lại trong suốt cực kì hiếm có được so với các con sông hiện nay, nước nhẹ gợn sóng, có thể nhìn thấy ẩn ẩn nơi đó soi ra một gương mặt người.

Ynanna quỳ gối trong đám bùn bên bờ sông, kinh ngạc nhìn chằm chằm ảnh ngược của gương mặt kia. Cô vươn tay khẽ chạm vào mặt sông rồi vội thu trở về.

Cô sợ đánh vỡ mộng đẹp vô cùng thực tế này, thế nhưng động tác tay vươn ra cũng xuất hiện ảnh ngược giống như vậy.

Ynanna nhìn thấy quần áo rộng rãi buông lỏng vắt ở trên đầu vai, cổ áo để lộ cái cổ tinh tế, mà gương mặt trên cổ kia rõ ràng chính là bản thân cô lúc còn học tại trung học tính tình trẻ con thích đọc sách.

Chỉ có ánh mắt kia, ánh mắt hai màu trắng đen rõ rệt từng có rất nhiều hi vọng khát khao cùng tuyệt vọng khốn cùng, chính là thuộc về Ynanna ở tuổi hai mươi lăm.

Đối với bóng dáng trong sông mà kinh thán cùng tò mò không phải là tác phong của Ynanna, cho dù là ông trời cấp cho cô cơ hội làm lại từ đầu, trước mắt cô cũng phải tìm hiểu rõ ràng bản thân hiện đang ở nơi nào đã.

Bằng không cho dù có trở lại lúc còn là thiếu nữ tuổi thanh xuân, nhưng là ở cái nơi quỷ quái xung quanh không một bóng người này, thì tất cả đều không có gì tốt.

Ynanna hạ quyết tâm, đem cái áo có công dụng giữ ấm giắt ở bên hông, xắn lên tay áo cùng ống quần, tùy tay bẻ lấy một cành cây, tính toán đi dọc theo hướng dòng chảy của con sông. Nếu có thể tìm được nhà dân tá túc là tốt nhất, nếu như trước khi trời tối mà không thể đi ra khỏi dãy núi cao này, thật sự có khả năng cô phải tìm một cái động ở qua đêm.

Nước để uống tuy không thiếu, nhưng thức ăn lại là vấn đề lớn, trong vòng ba ngày nếu như không tìm được cách, cảnh tượng Ynanna sẽ trải qua là vô cùng khó coi.

Nghĩ đến đây, cô bình tĩnh suy xét tự cứu chính mình, nhấc chân ngồi xuống, bắt đầu tìm kiếm túi tiền của bản thân.

Nhìn qua có vẻ như túi tiền trong tay có vẻ rất nặng, cõi lòng cô tràn đầy hi vọng cho bàn tay vào, lại đụng phải một vật cứng mỏng lạnh như băng. Vừa lấy ra liền thấy kia chính là cái mã tấu Thụy Sĩ mà Cố Bắc Khôn đem theo, thứ này lúc đó không lấy được mạng của hắn, lại cùng bản thân cô đi đến nơi kì quái này.

Ynanna chán ghét đem mã tấu ném lên trên cát, lại tiếp tục thăm dò, lần này cô ý thức được trong túi áo là không tìm thấy cái gì, mà bên trong túi áo đã không có, hiện tại chỉ còn một tia hi vọng đó chính là túi quần.

Ynanna nghĩ rồi cho tay vào túi quần ở hai bên, cảm giác tay phải đụng đến vài thứ như những bao nhỏ làm bằng plastic.

Cô mừng rỡ vội vàng lấy ra xem, đó là vài cái bao bạc nhỏ, Ynanna nhìn chằm chằm một lúc lâu, sau đó bắt đầu cười, rồi lại vừa cười vừa khóc, cô tức giận đem những thứ đó ném lên trên đất cát phát tiết, rồi nâng lên gương mặt đầy nước mắt ở giữa rừng rậm rống to: “Cố Bắc Khôn! Anh đúng là vương-bát-đản*!”

*vương-bát-đản: từ dùng để chỉ những người vô lại, háo sắc, lưu manh.

Trong rừng rậm yên tĩnh đã lâu không nghe thấy tiếng động, giọng của Ynanna có động tĩnh lớn như vậy thực khiến cho mấy chú chim hốt hoảng mà bỏ chạy.

Lại nói đầu sỏ gây nên việc này, bất quá chính là vài cái bao cao su bị ném trên đất.

Ynanna mắng liền vài tiếng, nhưng đáng tiếc là Cố Bắc Khôn không có khả năng nghe được. Cô nghiến răng nghiến lợi lấy tay áo bị ố bẩn lau nước mắt, cũng không để ý mặt bị biến thành chỗ đen chỗ trắng.

Nghĩ lại thì những thứ thừa thải trên người này cũng không thể tùy tiện vứt đi, cô oán hận nhặt mã tấu lên cho vào trong túi áo, tiếp theo cô do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn là thu những bao bạc để lại vào túi quần, rồi dường như vẫn còn rất tức giận, cả người bỗng tràn đầy sinh lực chống cây gậy nhỏ bắt đầu di chuyển.

Mãi cho đến khi mặt trời khuất sau vách núi không còn có thể nhìn thấy, mảnh đất ở giữa khe núi dần trở nên âm lãnh. Ynanna chân thấp chân cao một mình bước đi ở nơi sơn cốc hoàn toàn không có một bóng người ở, thực sự là làm cho người ta có chút sợ hãi.

Cô đem khóa kéo của áo khoác kéo lên, tay áo cũng buông thả xuống, trong lòng không ngừng tính toán nếu thật sự cô phải ở lại trong sơn động một đêm, cũng không biết áo giữ ấm trên hông có thể nào giúp bản thân tránh khỏi bị lạnh chết hay không.

Cũng may không lâu sau khe núi dần dần hẹp đi, thẳng cho đến khi nước sông phiếm hồng chảy vào trong đất đá không còn có thể nhìn thấy được. Ynanna dùng sức bám trên vách đá leo lên, cây gậy nhỏ không chịu được lực đạo của cô, bỗng chốc liền thoát khỏi tay cô bay ra ngoài, cô cũng không có giữ lại.

Cô dồn hết khí lực đặt chân lên chỗ từng có dấu vết đường đi nhỏ không biết là của động vật hay người chăn cừu, hướng về phía trước mà đi tiếp.

Nơi đây là một dãy núi có đất màu vàng khá cao, Ynanna đi theo con dốc từ từ hướng lên trên cao, thảm thực vật rậm rạp ở đây như cố ý che đi tầm mắt của cô, làm cô không thể quan sát hết toàn cảnh nơi kì quái xa lạ này.

Mãi cho đến khi con sông bị tách rời giữa khe núi và trên đồi núi hợp vào với nhau, chỉ còn để lại khe hở chỉ đủ cho một người có thể đi. Ynanna theo khe hở ep hẹp đi qua, phía cuối khe núi lại bị một vật lớn chặn ngang đường đi.

Ynanna lại muốn ngửa mặt lên trời mắng Cố Bắc Khôn, cô vừa mới lôi từ trong túi quần ra vài cái bao cao su, hiện tại còn có cái thứ gì đáng khinh như vậy xuất hiện ở trước mắt đây?

Đó là một cột đá to và thô, Ynanna đại khái nhìn ra có thể là do dòng nước chảy xói mòn tạo ra, theo năm tháng và các thời kì trôi qua dòng nước không ngừng xói mòn thân cột đá, hơn nữa việc ngăn chặn dòng nước đó là điều người ta không thể nào tưởng tượng.

Đỉnh đầu cột đá là một cái nham thạch có hình dạng kì quái và phủ đầy màu đen, cùng với nền đất màu vàng phía dưới có vẻ như là dính chặt với nhau, ở bên dưới còn có một ao nước, đỉnh chóp nham thạch kia tựa hồ là có người đặt lên bên trên chứ không hoàn toàn là một thể.

Nhưng Ynanna nghĩ, rốt cục là người nơi nào mới có thể đem địa hình của nơi này tạo nên cảnh tượng đáng khinh như vậy, nhìn qua trông cực kì giống với một bộ phận ở hạ thân của nam nhân, chẳng lẽ đây là nơi sùng bái sự sinh sản nguyên thủy?

Ynanna rùng mình một cái, cô thực sự chưa có chuẩn bị để nói chuyện cùng người hoang dã, mang theo sự không cam lòng không tự nguyện, cô men theo khe hở nhỏ bên dưới cột đá đang chặn đường để đi ra bên ngoài, sau đó mới chợt bừng tỉnh đại ngộ hóa ra bản thân đang đứng ở trên đỉnh núi.

Mà cột đá thô bỉ hèn mọn cô nhìn thấy trước khi đến nơi này tuyệt đối không có khả năng là do con người tạo ra, bởi vì ngay lúc này dãy núi phập phồng không bằng phẳng dưới chân cô, có rất nhiều khe rãnh ngang dọc tung hoành, giống như bề ngoài của Mặt Trăng là một mảnh đất hoang vắng trải dài đến tận chân trời, mà trên vùng bình nguyên đất vàng này, có hàng vạn cột đá nham thạch giống như vậy đứng sừng sững đón gió không thể đếm hết được, thật giống như có hàng vạn nam nhân đang ra sức diễu võ dương oai.

Trước khi Ynanna đến nơi này, truyền thông và internet không ngừng thảo luận thế giới đã sắp sửa tận thế. Trong số những cuốn tiểu thuyết viết linh tinh để giải trí cô cũng có đọc qua mấy quyển.

Tình cảnh đang diễn ra trước mắt, làm cô không khỏi suy đoán rằng liệu có phải tình tiết tiểu thuyết tạo ra biến thành hiện thực hay không, cô theo nước sông chảy xuôi dòng vượt qua mấy thế kỷ, cho nên cuộc sống ở tinh cầu của cô mới có thể biến thành kì quái và thê lương như thế.

Cô thậm chí còn đoán bản thân có phải đã bị đưa đến bên ngoài tinh cầu, ví dụ như trong tiểu thuyết khoa học viễn tưởng ngân hà liên minh cùng chòm nhân mã tinh vân thứ năm cùng đánh hành tinh xanh.

Ynanna không thể xác định bản thân có phải ở trên địa cầu hay không, cô cũng không biết thần sông vĩ đại thần kỳ vốn không có đưa cô đến tương lai.

Cô không biết cô hiện đang ở trên mảnh đất quen thuộc, chỉ là đã cách xa hơn vạn dặm.

Cô không biết cô hiện đang đứng ở nơi mà tại một ngàn năm sau sẽ bị người Ba Tư chinh phục, lấy tên là Cappadocia, ý nghĩa là vùng đất của những con ngựa xinh đẹp.

Cô không biết lại một ngàn năm sau, đây là nơi vô số giáo đồ Cơ Đốc giáo bị hãm hại đến ẩn thân, từ đó xây dựng một căn cứ địa khổng lồ, chính là Địa Hạ thành, cả một thành thị nằm bên dưới lòng đất vô cùng bí ẩn khó tìm thấy.

Cô càng không biết lại hơn một ngàn năm sau, các đạo diễn có tên tuổi lớn George, Lucas đã tại trên mảnh đất này làm ra một bộ điện ảnh lịch sử kinh điển tên là ——《 Star Wars 》.

____________________

Lời tác giả: Giới thiệu bối cảnh một chút:

Sông Hồng bởi vì có chứa hàm lượng chất sắt / thiết cao cho nên nước sông có màu hồng và gọi là Hồng, okie ~ nữ chủ sau khi bò ra bên ngoài khe núi chính là nhìn thấy một dãy núi đá trùng trùng điệp điệp, là nơi duy nhất có diện mạo giống như bề mặt của Mặt Trăng, chính là danh lam thắng cảnh du lịch nổi tiếng được UNESCO công nhận - Cappadocia.

Cho nên là Ynanna sẽ gặp được Vương tử, chính xác mà nói thì cô sẽ đến Hittite trước, phiên dịch tôn trọng ngôn ngữ cổ, kì thực Hittite chính là Hitato trong Nữ hoàng Ai Cập hoặc là Hatti, tùy tiện kêu như thế nào cũng được.

_____________________________

Thỏ: Nana đã leo lên đỉnh núi và nhìn xuống thung lũng Cappadocia, chương sau Nana sẽ có cơ hội sử dụng “ba con sói” vì mục đích sinh tồn và lăn lê bò lết băng qua thung lũng Cappadocia đi đến thung lũng bồ câu để tìm chỗ ngủ qua đêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.