Xuyên Việt Vị Lai Chi Nam Nhân Bất Hảo Đương

Chương 16: Chương 16: Tiểu Tứ cần kiếm tiền




Tiểu Tứ thẹn thùng lăn một vòng trên mặt đất, lăn đến bên cạnh Lăng Lan rồi nói, "Không sao, ầm ĩ với ngươi một trận, tâm tình của ta cũng tốt hơn nhiều rồi. Vừa này ta thật sự rất buồn phiền..."

"Tại sao vậy?"

"Ban nãy lúc chúng ta ngồi trên xe bay, Lăng 07 đã nói chuyện, khi đó ta còn tưởng rằng thế giới này cũng có đồng loại của mình, ta thật vui mừng, thật ra kể từ sau khi ta rời khỏi Mondora đã không tìm thấy đồng loại của mình, ta rất cô đơn... Nhưng sau khi ta âm thầm trao đổi với Lăng 07 mới phát hiện Lăng 07 không phải là đồng loại mà ta đang tìm, mặc dù rất giống nhưng không phải là không phải... Ngươi có thể hiểu được điều mà ta muốn nói không?", Tiểu Tứ lộ vẻ mặt chờ đợi, nó nói có chút hỗn loạn, nhưng cũng không trách nó, chỉ số thông minh của nó trước mắt chỉ bằng nhân loại năm sáu tuổi mà thôi.

Lăng Lan nói đùa, "Giống như người với khỉ?"

Đôi mắt của Tiểu Tứ sáng lên, liên tục gật đầu nói, "Ừm, ý là vậy đó".

Lăng Lan trìu mến xoa đầu Tiểu Tứ, "Tiểu Tứ, ngươi quên rồi, ta cũng cô đơn trên thế giới này, ngươi đã cô đơn, ta cũng cô đơn, vậy thì hai chúng ta hãy kết bạn vĩnh viễn với nhau"

Tiểu Tứ cảm thấy hoang mang, nó nói, "Ngươi là Kí Chủ, ta đương nhiên đã kí kết ràng buộc với ngươi, không thể rời xa ngươi rồi"

Lăng Lan ôm Tiểu Tứ vào lòng, nhẹ nhàng nói, "Điều ta muốn nói không phải như vậy, mà là giống như người thân, giống như tay chân, một dạng tồn tại giống như chính bản thân mình vậy, có để đem phía sau lưng giao cho đối phương, hai bên tin tưởng lẫn nhau", Lăng Lan nguyện ý tin tưởng Tiểu Tứ bởi vì Tiểu Tứ cùng nàng trải qua kiếp trước, cũng chính Tiểu Tứ cho nàng cuộc sống này. Những điều đã trải qua đó khiến Lăng Lan chấp nhận Tiểu Tứ, xem nó như em trai của chính mình.

Lăng Lan quyết định sẽ đền bù những tiếc nuối của kiếp trước, cho nên nàng muốn có một thân thể khỏe mạnh, một không gian tự do, cùng với một người em trai như người bạn để có thể cởi mở trò chuyện, một người tin tưởng nàng mà nàng cũng thể tin tưởng người đó.

Tiểu Tứ nằm trong lòng Lăng Lan có chút mờ mịt, cũng có chút nó không hiểu được, ngay từ đầu nó đã được định ra là phải trung thành với Kí Chủ, thế thì vì sao Lăng Lan tại nói muốn nó trở thành người mà nàng tin tưởng nhất? Chẳng lẽ bây giờ bọn họ không phải như vậy sao?

Đây là lần đầu tiên Tiểu Tứ tiếp cận lối tự hỏi một cách cố sức, cho dù con chíp nóng rực, vận hành có chút khó khăn, nhưng nó cũng muốn hiểu được vấn đề này, bởi vì đây là lần đầu tiên nó có mong muốn, dĩ nhiên nó cũng không hy vọng nhìn thấy đôi mắt thất vọng của Lăng Lan. Tuy rằng nó không biết bản thân đang phạm qui, nhưng nó rất muốn giải phóng bản thân một lần.

Một ngày tranh cãi trôi qua và trôi qua thêm vài tháng nữa, quãng thời gian này Tiểu Tứ nhờ mạng internet trên giường mà thành công xâm nhập mạng lưới điện tử của thế giới này, dựa theo lời giới thiệu của Tiểu Tứ, Lăng Lan biết được hệ thống ảo ở thế giới này vô cùng hoàn thiện, chính là thế giới thứ hai ở nơi này.

Lăng Lan thật hoài nghi, sỡ dĩ mẹ của nàng có thể tru trú suốt ngày trong nhà, phỏng chừng là vì có hệ thống ảo tồn tại, khiến nàng có thể không cần rời khỏi nhà nhưng vẫn có thể tự do lựa chọn thứ nàng muốn mà không cần do dự thân phận của mình, có thể sống tự do tự tại.

Thông qua tin tức trên mạng Tiểu Tứ cũng biết được mức độ trân quý của thuốc kích thích gien, biết được mức độ mà trẻ sơ sinh ở đây có thể hấp thụ được. Sau khi Lăng Lan biết được, nàng hối hận không thôi, lần đầu tiên hấp thu thuốc quả nhiên hơi quá đáng. Cũng may trên lịch sử vẫn còn vài quái vật hấp thu thuốc nhiều hơn nàng, nàng cũng chưa đến mức quá đáng đến mức lập kỉ lục.

Hai người nghĩ tới nghĩ lui, khi quân đội hộ tống thuốc đến lần tiếp theo, cho dù bọn họ mang nhiều thuốc hơn thì cũng chỉ hấp thu mười ống.

Thật ra Lăng Lan không muốn hấp thu hết mười ống, chỉ muốn hấp thu đại khái sáu bảy ống phù hợp với tư liệu điều tra trước đó là được. Nhưng Tiểu Tứ lại phản đối. Bởi theo như tin tức mà nó tìm được trên mạng, một đứa trẻ sơ sinh lần đầu tiên hấp thu bao nhiêu ống thì trong quá trình trưởng thành chỉ có hấp thu nhiều hơn chứ không giảm xuống. Chỉ sau khi trưởng thành mới có thể dần dần giảm lượng hấp thu xuống, cho đến khi nào hoàn toàn không cách nào hấp thu được nữa mới xem là hoàn tất.

Lúc ban đầu Lăng Lan đã hấp thu mười ống, lần thứ hai lại giảm xuống, nhìn thế nào thì cũng thấy bất thường, chi bằng cứ tiếp tục hấp thu mười ống, dù sao cũng đã có số liệu lần đầu tiên, có lẽ quân đội cũng sẽ không kinh ngạc nữa. Lại nói thân thể của Lăng Lan quả thật rất cần loại thuốc này, bởi vì Tiểu Tứ phát hiện kể từ sau khi luyện tập thể thuật nọ, tinh thần lực của Lăng Lan tăng trưởng với tốc độ nhanh hơn dạo trước, điều này khiến Tiểu Tứ có chút lo lắng thân thể của Lăng Lan không theo kịp yêu cầu của tinh thần lực.

Sau khi Lăng Lan đắn đo nhiều lần, nàng quyết định nghe theo ý kiến của Tiểu Tứ. Mà vì để có thể trợ giúp Lăng Lan tốt hơn, Tiểu Tứ bắt đầu xoắn xuýt làm sao mới có thể kiếm tiền trên mạng. Bởi vì nó đã xem thấy giá cả của loại thuốc này, mặc dù tạp chất trong thuốc khá nhiều, nhưng đây không phải là vấn đề, việc thanh lý những tạp chất đó đối với nó mà nói thì đơn giản giống như ăn một cây cải trắng.

Uầy, nó rất muốn ăn thức ăn của con người... Được rồi, đại khái cũng giống như ăn một cây cải trắng vậy. Nói chung ý tứ là việc đó rất đơn giản.

Bởi vì hùng tâm tráng chí như vậy nên Tiểu Tứ âm thầm mở một tài khoản trong hệ thống ngân hàng trung tâm Liên Bang, dĩ nhiên thủ đoạn của nó đối với hệ thống phòng ngự non nớt này cũng đơn giản giống như ăn một cây cải trắng. Đương nhiên để bảo đảm an toàn cho tài khoản, nó hoàn toàn không cần ai đồng ý đã cài đặt cấp SSS. Đương nhiên không phải nó không muốn cấp cao hơn, nhưng tóm lại thì cấp SSSSS chỉ có một: tổng thống Liên Bang, Tiểu Tứ biết bản thân không thể quá đáng.

Lăng Lan biết mọi hành vi của Tiểu Tứ, lúc này mới nhận ra Tiểu Tứ nhà nàng rất lợi hại, trong thế giới ảo, tồn tại của nó chính là thần.

Nhưng cho dù Tiểu Tứ có lợi hại hơn nữa thì cũng không biết làm sao kiếm được tiền, nó hết cách nên đành đến thương lượng với Lăng Lan. Đáng tiếc Lăng Lan cũng bó tay, thử nghĩ kiếp trước của nàng căn bản chỉ nằm trên giường bệnh, ngoại trừ lên mạng tìm hiểu thế giới, đọc tin tức, thì nàng chỉ xem tiểu thuyết hoạt hình để giết thời gian, nếu biết trước thế này, lúc đó nàng nên học xem làm sao có thể làm ăn kiếm tiền, ví dụ như xem tài liệu về phương diện này chẳng hạn...

Xoạch xoạch xoạch, bên cạnh Lăng Lan bỗng có tiếng động vang lên bừng tỉnh nàng, nàng ngẩng đầu nhìn qua lập tức thất kinh, bởi vì bên trong đại sảnh tại không gian ý thức thế nhưng lại xuất hiện một chồng sách...

Lăng Lan tùy ý nhặt một quyển, thoáng nhìn tựa đề "Kinh tế khái quát", lại nhìn thêm tên gọi những quyển khác, ngay lập tức đen mặt lại.

Gương mặt Tiểu Tứ lộ vẻ “ngươi mau mau khen ta đi”, dáng vẻ đắc ý dường như cho rằng bản thân đã làm một việc rất thông minh.

Lăng Lăn nghiến răng giận dữ, "Mắc mớ chi mà ngươi lôi đống sách kinh tế này ra? Chúng nó ở đâu ra?"

Tiểu Tứ trả lời đắc ý, "Lúc nãy không phải ngươi nghĩ muốn đọc sách về phương diện này sao? Cũng may trước đây lúc ngươi… một mình, ta ở bên cạnh đã copy lại hết toàn bộ sách vở, cho dù ngươi muốn đọc sách gì, chỗ ta đều có..."

Lăng Lan giận dữ, "Ngươi cho là ta có thể đọc hết số sách này sao, sau đó thoáng cái trở thành cao thủ kiếm tiền? Ta thấy ngươi đang nằm mơ giữa ban ngày, sách có nhiều hơn nữa cũng vô dụng!"

Tiểu Tứ vô tội nói, "Vô ích sao?"

"Đương nhiên vô ích, chỉ là lý luận suông, trên thực tế không đơn giản như vậy, nhiều hơn cũng chỉ dùng để giải trí", Lăng Lan nói một cách bất đắc dĩ, nàng rất rõ ràng chính mình hoàn toàn không có thiên phú về phương diện này.

Tiểu Tứ rất thất vọng, vẻ mặt sa sút nói, "Hóa ra chỉ có thể làm vật giải trí cho người ta, xem ra ta đã phí công vô ích, ta đã góp nhặt đống sách này rất lâu..."

Lăng Lan thấy vậy có chút không đành, nàng an ủi Tiểu Tứ, "Không phải, biết đâu trong số sách này lại có cuốn rất trân quý cũng không biết chừng. Hay là có người muốn có nhưng lại không có cơ hội..."

Trong đầu Lăng Lan đột nhiên lóe sáng, giống như nghĩ ra gì đó.

Tiểu Tứ thở dài một hơi, "Còn có ai không có những sách vở công khai trên mạng tại thời đại của ngươi? Ngươi đừng an ủi ta..."

"Thời đại trước đó? Một vạn năm trước đó...", Lăng Lan đột nhiên bắt được tia sáng lóe lên ban nãy, nàng kích động nói, "Tiểu Tứ, ta đã nghĩ ra cách làm sao kiếm tiền rồi..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.