Xuyên Việt Vị Lai Chi Nam Nhân Bất Hảo Đương

Chương 8: Chương 8: Kiểm tra so sánh




Lăng Túc Nhân càng nghĩ càng thấy đúng, vẻ do dự trong mắt cũng biến mất không còn, ông ta cười lạnh nói, “Cháu dâu đã nói vậy, nhà họ Lăng chúng ta cũng không làm khó, về sau Lăng Lan đi đâu về đâu thì nhà họ Lăng chúng ta cũng sẽ không hỏi tới là được”.

“Nếu Lăng Lan được thừa kế, trong vòng một tháng nhà họ Lăng phải hoàn toàn rời khỏi Doha, chú Nhân, đến lúc đó cũng đừng trách cháu vô tình?”, Lam Lạc Phụng nhướn mi nhìn người đại diện hai bên quân đội chính phủ, nàng đang cảnh cáo Lăng Túc Nhân, hai bên quân đội chính phủ chính là nhân chứng, không cho phép hắn hối hận.

Đối mặt với Lam Lạc Phụng hùng hổ hăm dọa, Lăng Túc Nhân thẹn quá hóa giận nói, “Nếu Lăng Lan không được thừa kế, có phải tôi cũng có thể giống vậy yêu cầu mấy người nội trong một tháng phải rời khỏi Doha?”.

Lam Lạc Phụng cười lạnh nói, “Cháu đã có gan nói thì dĩ nhiên sẽ làm được. Chẳng lẽ nhà họ Lăng các chú còn không dứt khoát được bằng phụ nữ như cháu. Đương nhiên nếu các chú tự nguyện bỏ quyền thừa kế, cháu cũng có thể chừa một con đường để các chú tiếp tục ở lại Doha”.

Lời này của Lam Lạc Phụng chính là lui mà tiến, ép Lăng Túc Nhân tỏ rõ thái độ, không chừa cơ hội cho nhà họ Lăng hối hận sau này. Đồng thời cũng là cho nhà họ Lăng cơ hội cuối cùng, nếu bọn họ ít tham lam một chút, bọn họ có thể ở lại Doha này trong hai mươi năm tới, bảo đảm địa vị của nhà họ Lăng, Lam Lạc Phụng tin tưởng trong hai mươi năm này, nếu nhà họ Lăng nắm chắc cơ hội nâng tầm gia tộc thì vẫn có thể tiếp tục ở lại Doha.

Nghe xong lời của Lam Lạc Phụng, trong lòng Lăng Túc Nhân cảm thấy quả nhiên như thế, Lam Lạc Phụng đang giãy dụa sắp chết, cố gắng tranh thủ lần cuối.

Hắn không cần cân nhắc lại mà cười lạnh nói, “Nếu cô đã như vậy, được thôi, nhà họ Lăng gia chúng ta đồng ý với cô. Giống như cô đã nói, nếu Lăng Lan được thừa kế, nhà họ Lăng chúng ta sẽ rời khỏi Doha từ hôm nay, nhưng nếu đứa bé mà chúng ta đã chọn được thừa kế, như vậy Lăng Lan phải rời khỏi Doha, cả đời không được phép đặt chân vào Doha hay hệ thống quân đội chính phủ quốc gia”, điều này xem như phá hủy triệt để mọi khả năng phát triển của Lăng Lan, ông ta cũng không muốn nhiều năm sau Lăng Lan lớn lên lại quay trở về báo thù bọn họ.

Nghe những lời này, trong lòng Lam Lạc Phụng vô cùng ân hận, vừa nãy nàng đã mềm lòng, muốn chừa lại đường lui cho bọn họ. Không ngờ đối phương tàn nhẫn đến mức không chừa lại một chút cơ hội nào cho bọn họ, nếu Lăng Lan thật sự là bé trai, cách làm của nhà họ Lăng chính là phá hủy triệt để tương lai của nó, khiến nó lớn lên thành một kẻ tầm thường bèo bọt.

Vốn dĩ còn chút không đành lòng, lúc này đây đã biến thành cứng rắn, nàng nói với đôi mắt lạnh lùng, “Được rồi! Làm như ý của chú”.

Lam Lạc Phụng sai người làm trong nhà chuẩn bị máy kiểm tra, Lăng Túc Nhân ngăn lại, hắn nói với người đại diện quân đội, “Lần này quân đội đến đây ắt hẳn cũng có mang theo máy kiểm tra. Lần này xin nhờ các anh rồi”.

Lam Lạc Phụng không hề ngăn cản, không nói nàng vốn dĩ không nghĩ như vậy, cho dù có thật sự nghĩ cũng sẽ không ngu ngốc đến độ động tay động chân trước mặt người đại diện quân đội.

Nghe được yêu cầu của Lăng Túc Nhân, quân đội không từ chối, dĩ nhiên bọn họ cũng hy vọng có được số liệu chính xác chi tiết, mà nói về độ chính xác, máy dân dụng làm sao có thể so sánh với máy quân dụng. Một chiếc máy kiểm tra tiên tiến tinh xảo được các chiến sĩ quân đội nhanh chóng mang vào trong.

Mà lúc này, Lăng Lan nằm trong lòng Lam Lạc Phụng lại đang vội vàng bàn bạc với Tiểu Tứ.

“Liệu có bị bọn họ tra ra giới tính của ta không? Còn sự tồn tại của ngươi nữa?”, Lăng Lan có chút lo lắng, nếu bị phát hiện, nàng và mẹ phải rời khỏi nơi này, mặc dù không biết thế giới bên ngoài như thế nào, nhưng căn cứ lời đối thoại của Lăng Túc Nhân và Lam Lạc Phụng thì biết chắc rằng nó sẽ không được như bây giờ.

Lăng Lan không sợ khổ, nhưng đây rõ ràng là quân công danh dự của cha Lăng Tiêu, tại sao con của cha lại không được thừa kế, ngược lại làm lợi cho đứa trẻ không biết từ xó xỉnh nào chui ra này?

Không sai, thói quen suy nghĩ kế thừa vạn năm trước từ địa cầu của Lăng Lan khiến nàng không hiểu được cách làm này, cho nên nàng không muốn buông tay, nàng nhất định phải giữ được quân công danh dự của Lăng Tiêu.

Giọng điệu của Tiểu Tứ tỏ ra khinh thường nói, “Một cái máy thậm chí còn chưa tiến hóa thành trí tuệ nhân tạo có thể so sánh với ta sao? Yên tâm, cứ cho là nó tra được giới tính, ta vẫn có thể thay đổi ngươi thành nam như thường”.

Giọng điệu tự cao tự đại của Tiểu Tứ khiến trong đầu Lăng Lan chợt lóe sáng, “Tiểu Tứ, ngươi có thể thay đổi kết quả kiểm tra không?”

Tiểu Tứ cao ngạo nói, “Được chứ sao không! Lúc kiểm tra ngươi sau khi sinh, chính là ta đã giúp ngươi che giấu nha, bằng không tinh thần lực của ngươi đã làm nổ tung cái máy đó từ sớm rồi”.

Nổ tung? Tại sao Lăng Lan nghe được từ này lại có cảm giác chẳng lành chút nào? Không đợi Lăng Lan suy nghĩ rõ ràng đã nghe người đại diện quân đội hỏi, “Không biết ai kiểm tra trước?”

Lam Lạc Phụng ôm chặt Lăng Lan trong tay, mặt lạnh nói, “Cho đứa bé của Lăng gia kiểm tra trước đi”.

Lăng Túc Nhân cho rằng Lam Lạc Phụng còn chưa chịu thua, không muốn phí lời với Lam Lạc Phụng nữa, ông ta gật gật đầu ý bảo người phụ nữ đang ôm đứa bé trong lòng nàng đặt vào trong máy kiểm tra.

Kết quả kiểm tra của đứa bé nhanh chóng hoàn tất:

Tố chất thân thể: cấp S!

Tinh thần lực: cấp 1!

Tiềm năng: cấp S!

Đánh giá tổng hợp: Xuất sắc, đề nghị chú trọng bồi dưỡng.

Kết quả kiểm tra có rồi, thái độ của người đại diện quân đội trở nên thận trọng, đứa trẻ này xứng đáng để quân đội tận lực bồi dưỡng, một đứa trẻ có tiềm năng A+ sau khi lớn lên sẽ có xác suất trở thành người điều khiển Inrobot, mặc dù hy vọng mong manh, nhưng có hy vọng dù sao vẫn tốt hơn không có.

Lăng Túc Nhân rất đắc ý khi nhìn thấy thái độ của người đại diện quân đội, ông ta biết quân bộ sẽ không cách nào từ chối một đứa trẻ như thế này. Nhưng gừng càng già càng cay, hắn hoàn toàn không biểu lộ ra mặt mà thản nhiên nói với Lam Lạc Phụng, “Vợ Lăng Tiêu, bây giờ rút lời vẫn còn kịp, chỉ cần cô bỏ quyền thừa kế, nhà họ Lăng chúng ta chấp nhận tận lực bồi dưỡng Lăng Lan thành người”.

Cướp đoạt của người khác còn giả vờ làm người tốt? Nằm mơ!

Lam Lạc Phụng chế giễu nói, “Không cần thiết, chỉ mong là khi mấy người rời khỏi Doha thì nhanh tay nhanh chân một chút”.

Nói xong nàng bước tới máy kiểm tra, cẩn thận đặt Lăng Lan vào trong.

Lúc này Lăng Lan và Tiểu Tứ đã bàn bạc xong, vẫn tiếp tục giữ kết quả kiểm tra lần đầu tiên.

Vốn dĩ Tiểu Tứ còn cho rằng kết quả của đối phương tốt hơn Lăng Lan, cho nên thấp thỏm không biết làm sao nâng cao kết quả kiểm tra của Lăng Lan mà không để ai biết, bây giờ nhìn thấy kết quả này, Tiểu Tứ hoàn toàn yên tâm.

Cứ như thế, kết quả kiểm tra vốn bị giấu kín của Lăng Lan được bày ra trước mắt mọi người.

Tố chất thân thể: cấp S!

Tinh thần lực: cấp 2!

Tiềm năng: cấp S!

Đánh giá tổng hợp: Xuất sắc, đề nghị tận lực bồi dưỡng.

Tiểu Tứ đã động tay động chân một chút, vốn dĩ là “chú trọng bồi dưỡng” đã biến thành “tận lực bồi dưỡng”. Tiểu Tứ đắc ý, bấy nhiêu đủ thấy mạnh hơn đứa trẻ kia rồi.

Thật ra Tiểu Tứ có thay đổi thì cũng không thay đổi được kết cục, khi xuất hiện kết quả kiểm tra này, hai bên quân đội chính phủ đã nhanh chóng quyết định, quân công vinh dự của Lăng Tiêu sẽ do Lăng Lan kế thừa.

Hai bên quân đội và chính phủ dứt khoát như vậy là vì bọn họ nhìn thấy mục đánh giá tiềm năng, những hạng mục khác mặc dù quan trọng nhưng thật ra ngày sau có thể bù đắp, nhưng tiềm năng lại là bẩm sinh, nó liên quan đến khả năng phát triển của đứa trẻ trong tương lai.

Cấp A+ và cấp S dù thoạt nhìn chẳng chênh lệch bao nhiêu, nhưng về sau chênh lệch sẽ rất lớn, để trở thành một người điều khiển Inrobot, tỷ lệ thành công của cấp S rõ ràng cao hơn từ năm đến mười phần trăm so với cấp A+. Chỉ một lý do này đã đủ để quân đội tận lực bồi dưỡng.

Cuối cùng Lam Lạc Phụng có thể thở phào một hơi, dù nàng có lòng tin với Lăng Lan, nhưng còn chưa tuyên bố cuối cùng thì nàng vẫn còn thấp thỏm.

Đến lúc này Lăng Túc Nhân làm sao không biết mình đã rơi vào bẫy của Lam Lạc Phụng, ông ta đỏ mặt hận không thể xé Lam Lạc Phụng ra thành nhiều mảnh.

Lúc này Lam Lạc Phụng còn sợ gì nữa, đại diện hai bên quân đội và chính phủ đang ở đây, nhà họ Lăng dám làm gì. Nàng lạnh lùng nòi, “Lăng Túc Nhân, không tiễn!”, đã thoát ly nhà họ Lăng, cũng đã xé rách mặt bọn họ, Lam Lạc Phụng cũng không muốn thiệt thòi bản thân nữa.

“Hừ, chúng ta đi!”, Lăng Túc Nhân nhìn đám quân nhân vẻ mặt đầy chế giễu bọn họ, biết là dù ở lại cũng chẳng được gì, chỉ đành dẫn người rời đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.