Xuyên Việt Chi Tiên Sinh

Chương 16: Chương 16: Bị phát hiện




Editor: Aubrey.

Cuối cùng, Nguyên An Bình vẫn được Hoắc gia mang thêm năm cân bột mì cùng hai mươi cân khoai lang.

Họ Lưu nhìn đến rất đau lòng, năm cân bột mì kia vốn là bà tính để dành chờ đến đông chí sẽ đem ra làm vằn thắn ăn!

Nguyên An Bình không có tâm tư đi quan tâm Hoắc gia đưa tới nhiều lương thực có đau lòng hay không, cũng không quản nhà Nguyên Căn Thạc có bao nhiêu buồn bực.

Đến chiều, sau khi dạy học xong, hắn cùng với Lý Tự ba người cùng nhau thảo luận một chút về đặc tính của những hài tử khác, sau đó liền để chúng rời đi.

Nguyên An Bình bắt đầu chỉnh lại danh sách học sinh một chút, ghi chú lại từng gia cảnh cùng tính cách của từng học sinh, cùng với những ai có mâu thuẫn với nhau cũng ghi ra.

Chờ đến chạng vạng, lần thứ hai hắn đem lương thực sửa soạn lại một phen. Ngoại trừ số lương thực của những gia đình mà hắn chắc chắn sẽ thu nhận, còn lại đều không tính động tới.

Mấy ngày nay hắn nhận được không ít trứng gà, bởi vì đa số trong lòng mọi người đều cho rằng trứng gà là đồ tốt. Hơn nữa, nhà nào trong thôn cũng đều tích trữ một ít, nên khi bọn họ đưa lương thực tới đều sẽ đưa trứng gà. Thức ăn thì lại không nhiều, kỳ thực đang lập đông nên cũng không có nhiều đồ ăn, phần lớn chỉ có chút bắp cải cùng củ cải, còn có thêm một chút nấm mèo khô, chờ đến mùa hạ đem ra phơi nắng là có thể ăn được rồi.

Mà nhiều nhất chính là bột mì cùng một ít hoa màu, đem gộp lại tổng cộng cũng có hơn sáu mươi cân. Hắn biết ở nơi này bột mì rất quý giá, mặc dù mọi người chỉ có một ít gạo, nhưng cũng sẽ đem đi bán để đổi một số lương thực hỗn hợp để ăn, vì số lượng được đổi về thực sự rất nhiều.

Hắn còn nhận được hai con gà, là do một gia đình tương đối khá giả đưa tới. Một con là nhà của Lý Đông Phong đưa, con còn lại là do nhà Trương Uy Hổ đưa. Đồng thời, hắn còn nhận được một số đồ khô như: hạt dẻ, hạch đào, hoa quả khô các loại. Cùng với một số trái cây như: lựu, hồng, lê, có thể để dành ăn qua mùa đông.

Từ những món đồ này có thể thấy được, những gia đình này vì muốn con mình được học chữ nên cũng rất chịu bỏ ra một chút tiền vốn, những lương thực mà bọn họ đưa cho hắn chỉ toàn là đồ tốt thôi.

Đương nhiên, Nguyên An Bình cũng đã hiểu rõ vì sao bọn họ lại nóng lòng muốn cho con mình học chữ như vậy.

Thật ra, thế giới này vốn rất sùng bái những người biết chữ, cũng nhờ loại sùng bái này mà sức ảnh hưởng của họ cũng rất lớn. Định nghĩa về hành vi thấp kém sẽ không gắn lên trên người họ, cũng sẽ không cho rằng họ có nhân cách tồi tệ. Bọn họ tự xưng mình là con cháu của thánh nhân, còn luôn mở miệng nói rằng chỉ có những nhân tài có phẩm đức cao thượng mới có tư cách học tập cùng thánh nhân. Đồng thời, chỉ có những người được xưng là thánh nhân mới có thể được đảm đương một nhiệm vụ vinh quang, đó là truyền lại cho dân chúng những câu nói của thánh nhân.

Điều này cũng nói lên rằng, cho dù ngươi biết chữ, nhưng nếu không có chút danh tiếng nào, thì cũng không thể dạy cho người khác đọc sách, viết chữ. Nếu không, ngươi sẽ bị những thành phần tri thức khác phỉ nhổ, sau này mà có muốn đi lên con đường tham gia thi khoa cử thì cũng không có cửa đâu!

Còn có một vấn đề khá quan trọng, một người lão sư mới vào nghề nếu đã có danh tiếng, vậy thì con đường đi thi khoa cử của hắn sẽ càng thuận lợi hơn. Vậy nên, nếu thật sự muốn làm quan thì phải tìm những tiên sinh có tiếng, nhưng dù có đánh chết họ thì họ cũng sẽ không dạy cho người đã biết chữ. Khiêm tốn mà nói, họ không dám sánh vai cùng những vị danh nhân kia.

Mấy người này còn có một sở thích đó là tự chế ra thánh nhân, chỉ cần là những quyển thư tịch do cổ nhân truyền lại, nếu bọn họ cảm thấy hảo thì sẽ cho rằng đó là món quý hiếm, lập tức tôn những tác giả kia thành thánh nhân. Ai học theo những thánh nhân này đều sẽ rất nổi danh, cuộc đời của những người đó cũng rất thuận buồm xuôi gió.

Tỷ như đương triều tể tướng Tư Mã Viêm, cũng nhờ được một vị thánh nhân gọi là Hàn Mặc dạy dỗ, nên hắn mới có thể bò lên được vị trí tể tướng, cuộc sống về sau cũng cuồn cuộn đi lên như diều gặp gió, rất là có địa vị.

Vốn Nguyên An Bình còn tưởng rằng nền văn học ở thời đại này sẽ vô cùng đa dạng, phong phú. Chờ đến khi hiểu rõ, hắn mới biết căn bản chuyện không phải là như vậy.

Tất cả đều là những loại người muốn mưu cầu một chút danh tiếng, đem từng quyển điển tịch cổ xưa ra hô hào, khiến cho nó càng trở nên có giá trị hơn.

Suốt một buổi trưa, hắn liên tục đem cái bệnh cuồng văn chương ở thế giới này ra phỉ nhổ. Làm gì thì làm, dù sao hắn cũng không có ý định muốn làm quan chức gì đó.

Nguyên An Bình lấy ra ba quyển sách trong không gian, theo thứ tự là Tam Tự Kinh, Bách Tính Gia cùng Vạn Tự Văn, đây là những quyển sách về sự hình thành chữ viết của cổ đại mà hắn được biết.

Từ khi hắn đi đến thế giới này, cũng đã biết được tình hình văn học ở đây, liền không có dự định sẽ dùng lại những thứ này. Dạy viết chữ còn muốn tuyển học sinh, cần phải thật thận trọng. Nếu đưa ra một lựa chọn cho cả đời, mà lựa chọn đó lại biến thành một đại sự, thì quả thực là đầu óc có bệnh!

Về phần tại sao trong không gian của Nguyên An Bình lại có ba quyển sách này, hãy bàn đến một chút ý nghĩ tận thế sẽ đến của hắn.

Hắn nghĩ nếu mình đã có không gian rồi, nếu muốn tránh cho nền văn minh nhân loại đứt gãy, thì hắn sẽ làm một việc có ý nghĩa lớn, vì vậy mà hắn đã đi vơ vét một vài cuốn sách văn học.

Hắn lượn một vòng tìm kiếm, nhưng trên thực tế cũng không có bao nhiêu cuốn sách. Tổng cộng gộp lại cũng có khoảng gần trăm bản, đều là những cuốn hắn đã nghe qua nhiều lần rồi, dù sao hắn cũng chưa từng nghiên cứu qua quốc học, nên không biết cuốn nào với cuốn nào có giá trị văn học hơn, hắn thích hết toàn bộ những cuốn này. Vì vậy, ba quyển Tam Tự Kinh, Bách Tính Gia và Vạn Tự Văn rất vinh hạnh được đứng trong số đó. Hắn nhìn vào ba quyển sách trước mặt, cảm thấy rằng thật may là mình đã có dự kiến trước.

Trước tiên, hắn sẽ dạy bằng hai quyển Tam Tự Kinh và Vạn Tự Văn. Học viết chữ sẽ dựa theo quyển Vạn Tự Văn, còn Tam Tự Kinh sẽ để cho bọn nhỏ giải trí một chút, tiện tay mượn đến câu chuyện Tây Du Ký, trong thời gian nghỉ ngơi sẽ kể cho mấy đứa trẻ nghe một chút về Tôn Ngộ Không. Nguyên An Bình tự cảm nhận rằng, mình thật đúng là một lão sư có trách nhiệm.

Kỳ thực, hắn nhận dạy những hài tử này cũng rất tốt, trước tiên không nói đến chuyện nhận được không ít lương thực, mà còn có thêm không ít trợ giúp. Tỷ như khi nhìn thấy trong sân nhà hắn chất đầy tuyết, những nam nhân đưa hài tử đến học liền sẽ giúp hắn quét dọn một chút. Lại tỷ như nghe nói nhà hắn thiếu củi đốt, ngày hôm sau hắn liền nhận được thêm rất nhiều củi. Nhìn đến cha nương các hài tử kia tốt bụng như vậy, hắn cũng cần phải dụng tâm một chút.

Bên này, Nguyên An Bình đã nghĩ xong dự tính cho ngày mai và chuẩn bị ăn cơm tối. Thì bên kia, họ Lưu vì đưa thêm lương thực cho Nguyên An Bình nên rất đau lòng, lại vì chuyện bà bị tôn tử ghét bỏ vì đưa ít lương thực hại nó phải mất mặt, trong lòng bà tức giận vô cùng. Bà trút giận lên người Hoắc Tiểu Hàn, không cho y ăn cơm tối, trong miệng còn lớn tiếng mắng: “Chỉ biết ăn mà không biết làm, đồ lười biếng!”

Một ngày Hoắc gia chỉ ăn có hai bữa, bữa trưa và bữa tối. Trước đây, mỗi lần Hoắc Tiểu Hàn bị phạt không cho ăn cơm tối, y toàn phải nhờ vào uống nước để cầm cự, tối đến còn vì đi nhà xí nhiều lần mà ngủ không ngon.

Nhưng từ khi Nguyên An Bình an bài Lý Tự đưa cơm cho y, y liền không còn lo lắng đến vấn đề ăn không đủ no nữa.

Lúc Hoắc gia ăn cơm, trời chỉ mới vừa chuyển đen. Hoắc Tiểu Hàn nghe thấy tiếng Lý Tự giả tiếng chim kêu, liền mượn cớ muốn đi đến nhà xí một chút. Cũng may mỗi lần rửa bát đều chỉ có y cùng Nhị tẩu làm, nên thuận tiện hơn rất nhiều.

Hoắc Tiểu Hàn từ nhà xí đi ra, gặp phải Lý Tự, đối phương liền nhanh tay đem đồ vật nhét vào trong tay y, sau đó y cũng nhanh chóng đem bao đồ nhét vào trong ngực rồi chạy nhanh về nhà.

Tối hôm đó, đợi cả nhà tắm nước nóng xong, y là người cuối cùng nên chỉ lấy một chút nước để rửa chân, lại lấy thêm một bát nước sôi, rồi rón rén trở về chỗ ngủ của mình.

Mấy ngày gần đây, chỉ cần vừa về tới gian phòng của mình là y sẽ ngay lập tức đóng cửa lại. Sau đó chính là thời điểm vui sướng nhất trong ngày của y, Nguyên An Bình vẫn giống như trước đưa cho y ba cái bánh bột ngô, một cái để đến tối ăn, hai cái còn lại thì để ngày mai trong lúc làm việc sẽ ăn.

Trong ba cái bánh bột ngô, có một cái là bánh ngọt, còn hai cái kia là bánh mặn, bên trong còn bọc thêm một chút đồ ăn, kỳ thực chính là mấy cái bánh tạo hình không thành công.

Thật sự, vì chuẩn bị thức ăn cho Hoắc Tiểu Hàn, Nguyên An Bình đã phải suy nghĩ rất nhiều. Bởi vì là lén lút đưa đồ ăn cho y, miễn cho hương vị thức ăn bay ra sẽ bị lộ, nên muốn làm cho ngon cũng không được, nhưng nếu chỉ cho thêm muối hoặc đường thì có thể.

Cả muối và đường đều tương đối quý, nhà bình thường mỗi khi xào rau đều cho thêm rất ít muối, đường càng là thứ không dám thường xuyên ăn, cho dù có ăn cũng chỉ ăn đường đỏ.

Mà cân nhắc đến Hoắc Tiểu Hàn rất thường phải chịu đói, nhất định phải ăn thật nhiều đường, tránh cho bởi vì lượng đường trong máu thấp thì chắc chắn sẽ đổ bệnh, cho nên hắn mới làm bánh bột ngô ngọt.

Còn bánh mặn, hoàn toàn là do sáng tạo của hắn. Cách Nguyên An Bình làm bánh không như những người khác, bình thường hắn sẽ đem trứng gà xào trước, rồi mới đem bánh đã được chưng xong bao lại, hương vị thơm phức kia sẽ không bị lộ ra ngoài. Đương nhiên, hắn cũng có bỏ vào bên trong thêm một tầng thịt mỏng.

Bởi vì bữa cơm tối hôm nay không được ăn gì, nên Hoắc Tiểu Hàn liền đem một cái bánh bỏ vào trong nước nóng ăn trước. Lúc y đang chuẩn bị nếm một chút bánh bột ngô ngọt, thì bỗng dưng có tiếng người gõ cửa, y liền vội vàng đem thức ăn giấu vào trong lồng ngực.

“Tiểu Hàn! Mở cửa ra.”

Nghe thấy là tiếng của Nhị tẩu, y liền thở phào nhẹ nhõm, rồi đứng dậy đi tới mở cửa ra: “Nhị tẩu có chuyện gì sao?”

Nguyên thị cười cười với y: “Ta có chuyện muốn nói với ngươi, chúng ta vào trong nói đi.”

Hoắc Tiểu Hàn hơi nghi hoặc một chút, nhưng vẫn đứng tránh qua một bên để Nguyên thị vào bên trong.

Trong phòng này, ngoại trừ chiếc giường kia ra cũng không còn chỗ nào có thể ngồi được, Nguyên thị ngồi lên giường, sờ sờ lên đệm chăn. Ở Hoắc gia, chỉ cần là đồ vật bị hư đều quăng cho Hoắc Tiểu Hàn dùng.

Trong lòng hơi do dự một chút, nhưng vì nữ nhi, nàng đành phải nói với Hoắc Tiểu Hàn rằng: “Tiểu Hàn! Hôm nay ngươi cũng được cho đồ ăn phải không?”

Hoắc Tiểu Hàn kinh ngạc trợn mắt mở to: “Nhị tẩu?!”

Nguyên thị thở dài một tiếng, ra hiệu Hoắc Tiểu Hàn nhỏ giọng một chút, sau đó nói: “Ta đã nhìn thấy Lý Tự tặng thức ăn cho ngươi, nhìn thấy hết rồi.” Nàng dừng lại một chút, sau đó nói tiếp: “Là Nguyên An Bình đưa phải không?”

Hoắc Tiểu Hàn nghe thấy nàng nói ra tên Nguyên An Bình, thực sự là đã bị doạ mất hồn, y cầu xin nhìn Nguyên thị: “Nhị tẩu! Ta cầu xin ngươi...”

Nguyên thị liền vội vàng nói: “Ngươi yên tâm đi, ta sẽ không nói ra đâu. Chỉ là...” Nàng cắn răng một chút nhưng vẫn nói ra: “Ta hi vọng ngươi có thể chia cho ta một ít, là Nhị tẩu có lỗi với ngươi. Nhưng Thanh Thanh còn nhỏ như vậy mà lại gầy đến da bọc xương, là do ta làm nương quá vô dụng. Nhị tẩu van cầu ngươi, nếu như ngươi lại được cho thức ăn, thì hãy chia cho Thanh Thanh một chút.” Nghĩ đến nữ nhi của mình phải chịu khổ, giọng nói của Nguyên thị liền có chút nghẹn ngào.

Hoắc Tiểu Hàn cúi đầu: “Nhị tẩu! Ngươi để ta suy nghĩ lại một chút.”

Nguyên thị nhìn Hoắc Tiểu Hàn, sau đó nhẹ giọng nói một câu: “Được.” Nói xong, liền đứng dậy đi ra ngoài.

Hoắc Tiểu Hàn vội vã kéo Nguyên thị lại, đem cái bánh bột ngô ngọt đưa cho Nguyên thị: “Hắn chỉ là thương hại ta nên mới cho ta thức ăn thôi, ta không biết hắn có còn cho nữa hay không, hi vọng Nhị tẩu hiểu cho ta.”

Nguyên thị vội đem bánh bột ngô giấu vào trong ngực: “Ta hiểu mà, là Nhị tẩu có lỗi với ngươi.” Nói xong, nàng liền khổ sở đi ra ngoài. Nàng cũng biết chuyện mình đang làm là không đúng, chỉ là thời gian này quá cực khổ, nàng cũng không còn cách nào khác.

Đợi cho Nguyên thị rời đi rồi, cả người Hoắc Tiểu Hàn liền mất đi khí lực, cảm giác như mình vừa rơi vào một tảng băng. Giờ phút này y rất muốn đi gặp Nguyên An Bình, trái lo phải nghĩ, y vẫn là nhịn không được liền lén lút mở cửa đi ra ngoài.

Một đường lao nhanh đến nhà của Nguyên An Bình, nhưng khi thật sự đi đến trước sân nhà của Nguyên An Bình, Hoắc Tiểu Hàn lại lộ vẻ do dự.

Khi y đang đứng trước cửa phân vân không biết nên đi hay nên ở, thì Nguyên An Bình vì phải đi nhà xí mà đi ra ngoài. Vừa mở cửa liền thấy Hoắc Tiểu Hàn đang đứng ở bên ngoài, bởi vì ánh trăng rất sáng nên hắn nhìn được rất rõ ràng.

Nguyên An Bình rất bất ngờ: “Tiểu Hàn? Mau vào trong đi! Ngươi chờ ở đây bao lâu rồi? Sao không gõ cửa kêu ta ra?”

Hoắc Tiểu Hàn vừa đi theo sau Nguyên An Bình, vừa nhỏ giọng nói: “Cũng không lâu lắm, vừa mới tới thôi.”

Nguyên An Bình từ trong nồi múc ra cho y hai bát canh gà, cùng hai cái bánh bao thịt: “Ngươi ăn trước đi, ta đi nhà xí một lát.”

Hoắc Tiểu Hàn liền vội vàng lắc đầu: “Không cần đâu, ta không đói bụng.”

Nguyên An Bình lại nói: “Nghe ta! Mau ăn đi, đợi ta trở về rồi nói tiếp.” Nói xong liền nhanh chóng chạy ra ngoài.

Trong lòng Hoắc Tiểu Hàn có vướng bận nên cũng không chú ý tới, lửa trong nồi vốn đã tắt thì làm sao còn có thể lấy ra được hai bát canh gà cùng bánh bao còn nóng hổi?

Nguyên An Bình thật sự là đi nhanh về nhanh, lúc hắn trở về liền thấy Hoắc Tiểu Hàn vẫn chưa chịu ăn gì, hắn ngồi xuống bên cạnh y: “Nhanh ăn đi, để nguội thì uổng lắm. Có chuyện gì thì đợi ăn xong rồi nói.”

Hắn đem cây nến đặt lên trên bàn, ngồi ở bên cạnh y nhìn y ăn. Hoắc Tiểu Hàn đành phải đàng hoàng mà ăn, nhưng còn lại một cái bánh bao thì y lại ăn không nổi.

Nguyên An Bình đem cái bánh bao còn lại giải quyết sạch sẽ, sau đó hỏi y: “Đã xảy ra chuyện gì mà khiến cho ngươi muộn như vậy phải chạy đến đây?”

Hoắc Tiểu Hàn nhìn hắn, có chút khổ sở nói: “Nhị tẩu đã biết chuyện ngươi cho ta thức ăn, nàng muốn ta chia cho nàng một chút. Vậy nên, sau này ngươi đừng đem đồ ăn cho ta nữa.”

Trong lòng y cũng rất đau lòng cho Thanh Thanh, ban đầu y vốn dự định sẽ lấy một chút đồ ăn của Nguyên An Bình lặng lẽ chia cho bé, nhưng đó là nếu trong tình huống người khác không biết thức ăn này là của Nguyên An Bình thì mới được.

Hơn nữa, y cũng không thể để cho Nguyên An Bình gánh vác thay y, trước đây y không được ăn cũng không bị chết đói, nhưng nếu liên luỵ đến Nguyên An Bình thì thật sự không tốt.

Nguyên An Bình nghe y nói như vậy, ngược lại là thở phào nhẹ nhõm: “Chuyện này thì có gì đâu? Mỗi ngày ta sẽ cho ngươi nhiều đồ ăn hơn một chút là được rồi, cũng không tốn bao nhiêu lương thực.”

Hoắc Tiểu Hàn liền từ chối: “Không được! Ta không thể để ngươi nuôi mấy người chúng ta, nếu Nhị tẩu không cẩn thận để lộ chuyện này, ngươi sẽ gặp phiền toái đó.”

Chuyện y lo lắng nhất chính là bị nương y phát hiện, bà ấy chắc chắn sẽ nghĩ ra trăm phương ngàn kế bắt Nguyên An Bình giao nộp thức ăn, nếu không sẽ lập tức phá hỏng thanh danh của hắn, người tốt như Nguyên An Bình không xứng phải gặp chuyện như thế này.

Hoắc Tiểu Hàn tiếp tục lo lắng nói: “Tuy rằng bây giờ ngươi nhận được không ít thứ, nhưng cũng phải để dành ăn lâu dài. Thời gian một năm vốn rất lâu, dù sao ngươi cũng không có nhiều thức ăn mà.”

Nguyên An Bình nhìn Hoắc Tiểu Hàn, hắn không thể đứng nhìn một người lương thiện như vậy phải chịu đói, mà mình còn không biết giúp đỡ y: “Tiểu Hàn! Ta nói thật với ngươi, chờ mùa xuân đến ta sẽ có biện pháp kiếm tiền. Ta nói sự thật đấy, vậy nên ngươi không cần phải lo lắng ta không có đủ thức ăn.”

Hắn còn có cả một không gian lương thực, tuy rằng không tính là nhiều, nhưng nếu ăn trong nửa năm hay một năm thì đều có thể. Huống hồ, hắn cũng không phải cái loại người *miệng ăn núi lở.

*miệng ăn núi lở: chỉ biết ăn mà không biết làm.

Hoắc Tiểu Hàn nghe Nguyên An Bình nói như vậy liền rất yên tâm: “Ta tin tưởng ngươi.”

Nguyên An Bình cười cười với y: “Đã như vậy, ngươi cũng đừng lo lắng nữa. Ta sẽ để Lý Tự tiếp tục đưa thức ăn cho ngươi, nhớ dặn dò Nhị tẩu ngươi, bảo nàng cẩn thận che giấu một chút, nếu để bị phát hiện sẽ lại mang đến phiền toái cho ngươi. Mà thật ra, tốt nhất vẫn là ngươi nên tới chỗ của ta ăn cơm, còn có thể được ăn nóng. Sao ta không nghĩ tới chủ ý tốt này nhỉ?”

Trong lòng Hoắc Tiểu Hàn cực kỳ ấm áp: “Ngươi không cần thiết phải nhọc lòng vì ta như thế.”

Nguyên An Bình xoa xoa đầu của y: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, chúng ta là bằng hữu mà, ta giúp ngươi cũng là chuyện phải làm thôi.”

Hoắc Tiểu Hàn bị động tác của hắn làm cho đỏ mặt lên: “Không còn sớm nữa, ta phải trở về nhà rồi.”

Nguyên An Bình lại lấy ra thêm một quả trứng gà đun sôi: “Ngươi cầm đi, trên đường nhớ chú ý an toàn một chút.”

Hoắc Tiểu Hàn nhận xong liền chạy, Nguyên An Bình nhìn đến lại sửng sốt một chút, kỳ quái thắc mắc y vì sao lại gấp như vậy.

Nhưng hắn lại quên rằng hiện tại bản thân đang trong bộ dáng mười sáu tuổi, không phải là Nguyên An Bình gần ba mươi kia, loại động tác thân mật như vò đầu này, tất nhiên sẽ khiến Hoắc Tiểu Hàn cảm thấy rất xấu hổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.