Xuyên Việt Chi Đảm Tiểu Thú Nhân Tầm Công Ký | Tiểu Thú Nhân Nhát Gan Tìm Công

Chương 3: Chương 3: Chỉ Một Chút Thôi Đã Đủ Rồi




CHƯƠNG 3: CHỈ MỘT CHÚT THÔI ĐÃ ĐỦ RỒI

Tấm đệm dưới lưng cứng quá, hơn nữa còn nhớm nhớt dinh dính, rất không thoải mái! Giang Tiều trở người, lẩm bẩm: “Lạ quá, chẳng phải mấy hôm trước mình mới phơi chăn đệm sao?”

Một hồi sau, khi cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất, hắn mới chợt nhớ ra, đây cũng không phải là giường của mình. Hắn không cam tâm tình nguyện mà mở to mắt ra nhìn, chỉ thấy ngoài cửa sổ là một vầng trăng màu tím nhạt tỏa ánh sáng huyền bí ra khắp gian phòng. Trong khoảnh khắc làm người ta phải ngẩn ngơ.

“Ọt ọt ọt — ”

Tiếng réo bụng trong căn phòng tĩnh lặn lại càng vang dội. Cảm giác đói bụng rõ ràng hơn bao giờ hết. Giang Tiều thở dài, hắn bắt đầu đánh giá gian phòng của mình.

Trên tường treo mấy tấm da thú không rõ là của loài nào, chiếc giường chiếm trọn phần lớn không gian, cạnh cửa sổ là một cái giá gỗ thô lởm chởm, thêm một khối gì đó miễn cưỡng xem như là một cái ghế. Trừ từng ấy thứ thì không còn gì nữa.

Giáng Tiều cố gắng bước xuống khỏi giường, đẩy cửa ra khỏi phòng, hắn phải đi tìm thức ăn, từ lúc tỉnh lại đến giờ hắn vẫn chưa có thứ gì bỏ bụng.

“Đỉnh thật!”

Khi Giang Tiều thấy được toàn bộ bố cục của nhà ở trên cây, hắn không khỏi thán phục. Không thể tin được cả một cả một căn nhà lớn như vậy lại được xây dựng trên cây! Trong ấn tượng thời hiện đại của hắn, những căn nhà trên cây chỉ giới hạn trong những cái chòi nho nhỏ thôi.

Cách bố trí của nhà cây cũng tương tự như nhà ba gian hiện đại, một gian là phòng ngủ của cha mẹ Tạp Lỗ, một gian là phòng bếp kiêm nhà kho. Trong phòng khách bày một cái bàn gỗ siêu bự, xung quanh có thêm mấy cái ghế. Đoán chừng mấy thứ này và những thứ trong phòng Tạp Lỗ đều cùng chung một người sản xuất…

Loanh quanh trong nhà cây nửa ngày, Giang Tiều vẫn không tìm thấy thức ăn. Trong phòng dự trự chỉ có một ít da động vật và xương thú, phòng bếp thì có mấy khối thịt hư thối. Mấy thứ như gạo bột đường các loại, một hạt cũng không có.

“Tạp Lỗ?”

Giọng Mai Á vang lên ngoài cửa, mang theo mùi thịt thơm ngát bay vào mũi Giang Tiều. Làm hắn đã đói nay càng đói hơn.

“Ọt ọt ọt… Ọt ọt…”

Tiếng bụng réo càng lúc càng lớn, Giang Tiều xấu hổ cười trừ, khuôn mặt từ từ nóng lên.

“Ta biết ngươi chắc đã đói rồi, mau ăn đi.”

Mai Á cười, đặt một cái khay lớn trên bàn. Trong khay là một khối thịt nướng vàng óng giòn rụm, bên cạnh có thêm một chén canh thịt đậm đặc.

Giang Tiều bất chấp sức nóng, trực tiếp dùng tay cầm miếng thịt mà gặm lấy gặm để. A không biết đây là thịt gì, mấy thớ thịt rất mềm, dù chỉ ướp muối nhưng vẫn ngon cực kỳ, nếu có thêm chút gia vị nữa thì còn gì bằng…

Miếng thịt nướng bị tiêu diệt trong chốc lát. Giang Tiều thỏa mãn uống canh thịt, hắn rất ngạc nhiên về sức ăn của mình, gấp ba lần bình thường luôn, trước giờ mình đâu có tham ăn tục uống như vậy.

“Tạp Lỗ, ngươi có muốn…”

Mai Á nhìn Giang Tiều uống xong ngụm canh cuối cùng, trong mắt hiện lên một tia ảm đạm, hắn mở miệng thăm dò.

“Có chuyện gì cứ việc nói thẳng.”

Lúc này Giang Tiều mới chú ý đến thú nhân tóc đỏ có chút bất an kia, nhìn biểu tình của y, khẳng định tin tiếp theo không phải tin tốt.

“Ngươi có thể hóa thú cho ta xem được không?”

Mai Á nhớ tới bộ dạng liều chết ôm cây của Tạp Lỗ ban sáng mà lòng cảm thấy không tốt.

“Khụ, ta thật sự đã quên rồi.”

Giang Tiều thề, một chút hắn cũng không muốn biến thành đại bàng đâu, nghĩ đến chuyện phải bay lên cao, dạ dày hắn lại cồn cào.

Nhìn Mai Á sắc mặt càng lúc càng buồn rầu, Giang Tiều cẩn thận hỏi: “Không hóa thú cũng không sao đâu mà phải không?”

Không khí trong phòng tựa như lập tức ngưng trệ. Một lúc lâu sau, Mai Á mới đứng bật dậy, kích động gào lên: “Làm sao mà không sao cho được? Nếu sau này ngươi vẫn không thể hóa thú được thì làm thế nào để săn bắt? Không săn bắt được thì không được chia đồ ăn, chẳng lẽ ngươi muốn chết đói sao?”

“Không săn bắt được, ta vẫn có thể làm được những việc khác mà… Chẳng hạn như đi thu gom hoa quả hay trồng rau gì đó…” Giang Tiều lí nhí tự biện giải, dưới ánh mắt không thể nào tin nổi của Mai Á, giọng hắn càng lúc càng nhỏ.

“Ta quả thực không dám tưởng tượng — Tạp Lỗ, thu gom và gieo trồng đều là công việc của giống cái.” Mai Á hít sâu một hơi nói tiếp: “Huống chi đất đai của bộ lạc chúng ta đều rất cằn cỗi, căn bản là không thể gieo trồng.”

“Vậy ta phải làm sao bây giờ?”

Giang Tiều cúi đầu nhỏ giọng hỏi, lòng hắn đã muốn chìm xuống đáy cốc. Trước kia khi vẫn chưa xuyên qua, chuyên ngành học của hắn thiên về mỹ thuật, mấy thứ đó đến nơi này căn bản là không có đất dụng.

“Ly khai bộ lạc hoặc chết đói. Tuy phần lớn giống đực trong bộ lạc đều rất giỏi săn bắt nhưng từ sau trận chiến với Lang Tộc, chúng ta buộc phải dời đến nơi này, nơi này lại rất khó bắt được mồi. Đồ ăn trong bộ lạc không còn nhiều, tuyệt đối không thể phân cho một giống đực trưởng thành vô dụng…”

Mai Á nói xong, không khí trong phòng lại chìm xuống trong yên lặng tĩnh mịch. Hai người không biết nên nói thêm cái gì.

“Tách –” Một giọt nước mắt nặng nề rơi xuống đất.

Giang Tiều giật mình ngẩng đầu lên nhìn Mai Á mới thấy nỗi bi thương tràn ra khóe mắt của y, lại một giọt nước mắt rơi xuống.

“Ngươi…”

Giang Tiều có chút luống cuống, đó giờ toàn là mình khóc, nay lại đổi vai như vậy làm hắn muốn an ủi cũng được.

“Ngươi trở thành như vậy đều là lỗi của ta —”

Không phải, tình nguyện cứu ngươi là cái người thú nhân tên Tạp Lỗ kia nhưng hắn chết rồi, ta đây chỉ là một linh hồn từ dị giới lọt vào thôi a.

“Ai có thể chấp nhận nhìn tộc nhân của mình bị đuổi chứ?”

Đúng vậy, sự thật chính tàn khốc như vậy đó. Chúng ta cũng đâu còn cách nào khác, căn bản là bất lực rồi này. Những lời này, Giang Tiều chỉ có thể nói trong lòng.

Mai Á lau nước mắt, gom chén và khay lại, bước chân nặng trĩu rời đi.

Ánh trăng xa lạ không biết từ khi nào đã chìm xuống, trong căn phòng tối đen, Giang Tiều cuộn mình trên sàn nhà, liều mạng ôm chặt bản thân, cố gắng níu lại chút ấm áp cuối cùng.

Sống hai mươi lăm năm nay, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy tuyệt vọng như vậy.

Trước đây, hắn chưa bao giờ làm cho ai thích mình, một phần là do tính cách một phần là do tính hướng. Ai cũng xem hắn là người ngoài, bị cô lập, bị khinh thường. Nhưng cho dù vậy, bên cạnh vẫn còn một người chị gái hết mực yêu thương hắn, cho hắn thấy hắn không hề bị vứt bỏ.

Tại sao số phận lại đưa hắn đến nơi này? Làm hắn còn thảm hơn trước.

Người duy nhất quan tâm đến hắn giờ cũng không còn.

Tâm nguyện cả đời hắn thật sự rất hèn mọn.

Chỉ xin có một người quan tâm đến hắn, chỉ vậy thôi cũng đủ rồi…

Dù chỉ một chút cũng được…

Dù bình thường hắn nhát gan thích khóc nhè, hắn vẫn mong mình có được một chút hạnh phúc.

======================

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.