Xuyên Thành Nữ Chính Gặp Nữ Phụ Trùng Sinh Trong Hệ Thống Văn

Chương 43: Chương 43: Chap 30




Kim Thư dừng ngựa lại ở hàng bán bánh bao ven đường, Vương Tiểu Ngọc vẫn giữ thái độ với chàng như mọi ngày – như cách mà nàng đối xử với chàng xuống ba năm qua.

“Vẫn chưa tìm được tỷ ấy?” – nàng nói với giọng lạnh tanh hoàn toàn trái ngược với nụ cười không tắt cho người khách mới mua bánh.

Kim Thư chỉ khẽ gật đầu, suốt ba năm qua chàng luôn tìm tung tích của Tiểu Thúy nhưng vẫn biệt vô âm tín. Dù biết chuyện nàng đã gá nghĩa hôn ước mình cho tiểu muội là Ngọc nhi nhưng chàng thật khó làm được điều đó.

“Không cần đợi muội!” – Tiểu Ngọc lạnh nhạt nói tiếp – “Mấy hôm nay trời nóng nên khá ít khách đến mua bánh, có lẽ muội sẽ về trễ.”

“Không sao!”

“Tùy huynh!”

Kim Thư ngày trước chưa bao giờ thật sự nhìn Tiểu Ngọc. Với chàng, cô gái này là một người khá hời hợt và lạnh nhạt khác hẳn tỷ tỷ mình là Tiểu Thúy – một cô gái nhạy cảm và luôn nhiệt tình trong tình yêu, nàng ta cũng rất mau rơi lệ về chuyện người khác. Tuy nhiên, Kim Thư chàng chưa bao giờ nghĩ Tiểu Ngọc lại thích ứng nhanh đến như vậy, trước giờ sống trong nhung lụa giờ nàng ta lại có thể đảm đương cả một gia đình và can đảm ra ngoài bán bánh bao trên phố.

“Chuyện học sao rồi?” – Tiểu Ngọc hỏi.

“Tốt, khoa thi sắp tới ta rất tự tin.”

Nàng cười nhạt – “Chắc chắn tỷ tỷ rất tự hào đây!”

Kim Thư chỉ im lặng và xắn tay áo lên đến bên cạnh cô gái này và phụ nàng ta bán. Với Tiểu Thúy chàng có lỗi một nhưng với Tiểu Ngọc chàng có lỗi mười.

“Ta xin lỗi!” – chàng khẽ nói.

“Chuyện gì?”

“Sự không quyết đoán của ta đã làm mất tuổi xuân của muội!”. Chính vì một lời hứa cùng đại tỷ mình mà Tiểu Ngọc không xuất giá suốt mấy năm nay dù đã có vài người đạm hỏi. Tuy nhiên, Kim Thư chàng lại không thể từ bỏ hình ảnh Tiểu Thúy trong lòng mình và phụ tình nàng ta để thành thân cùng Tiểu Ngọc được.

Tiểu Ngọc khẽ cười – “Không, muội phải đa tạ huynh.”

“…”

“Huynh cũng biết Vương gia muội không phải gia đình quá phú quý gì đúng không? Chính vì thế phụ mẫu chăm sóc muội và đại tỷ chỉ để có thể kiếm được một tấm chồng vinh hiển danh dự!”

Kim Thư chỉ im lặng lắng nghe.

“Muội không có quyền sắp xếp được cuộc đời mình. Và thật buồn cười là khi tỷ tỷ đi lại cầu xin muội thay tỷ ấy thành thân cùng huynh…” – Tiểu Ngọc cười nhạt nhẽo – “… không có phụ mẫu lại gặp đại tỷ vừa lạy lục vừa khóc lóc cầu xin kiểu đó… thật khó mà từ chối nhỉ?”

“Ta… nếu muội không muốn…” – Kim Thư khó xử lên tiếng.

Nàng quay lên nhìn chàng mỉm cười vui vẻ - một nụ cười mà Vương Tiểu Ngọc chưa bao giờ có trong cuộc đời mình suốt mười chín năm qua – “Nhờ sự không quyết đoán của huynh mà muội vẫn có thể tự do sống không lệ thuộc người khá suốt 3 năm qua. Đừng xin lỗi khi muội cũng lợi dụng huynh.”

Chưa bao giờ Kim Thư nghĩ một Tiểu Ngọc có suy nghĩ sâu sắc như vậy. Từ trước đến nay nếu nói là chàng không so sánh giữa nàng ta và tỷ tỷ mình là nói dối, chàng luôn tự hỏi vì sao nàng ta lại im lặng để tỷ tỷ mình hy sinh một cách bình thản như vậy!

“Muội không sợ mất tuổi xuân, chỉ sợ ngày nào đó huynh từ hôn thì có lẽ phụ mẫu sẽ gả đứa con gái lỡ thì này cho một kẻ nào đó, sau đó muội lại tiếp tục sống theo ý người khác một lần nữa. Phận gái thật thân bất do kỷ nhỉ?”

“Xin lỗi…” – Kim Thư lắp bắp.

“Đã nói huynh không có lỗi gì mà!”

“… Trước nay huynh luôn hiểu nhầm… muội… huynh cứ nghĩ muội vô tâm…”

Vương Tiểu Ngọc cười lớn – “Đúng, muội không có tâm.”

“Không phải ý ta là thế… muội đừng giận!”

Nàng quay lên nhin tỷ phu hụt kim phu quân bất đắc dĩ của mình nhếch mép cười – “Không, muội thật không có tâm và không có những thứ tình cảm thừa thãi kia.”

Kim Thư nhìn Tiểu Ngọc có chút không hiểu.

“Đã biết số phận mình không thể tự định đoạt thì có tâm để làm gì?” – nàng thản nhiên nói – “Thứ tâm tư tình cảm đó không phải là rất thừa thãi hay sao? Với muội, thậm chí cái thứ tình yêu nam nữ của huynh và đại tỷ cũng rất nực cười.”

Chàng đực mặt nhìn cô gái xinh đẹp ăn mặc giản dị đứng bên cạnh.

“Một thứ tình yêu mà đến cuối cùng cũng chả làm được gì. Với muội, miếng bánh bao này có thể làm no bụng nhưng thứ tình cảm đó đến cho cùng cũng chả lót dạ được. Nếu thế có để làm gì chứ?”

Bất ngờ một quan binh đến và gọi liền một lúc hai mươi cái bánh bao và sau đó hớt hải mang lên xe ngựa cho đại nhân của mình.

Tiểu Ngọc mỉm cười với người thư sinh bên cạnh – “Nếu huynh muốn từ hôn ngay bây giờ thì muội cũng hiểu. Nếu so với một tài nữ như tỷ tỷ thì Tiểu Ngọc đúng là hạng gái thô thiển.”

Kim Thư cầm miếng bánh nóng hổi đưa lên môi. Chưa bao giờ chàng nhìn người con gái này.

“Ngon lắm!” – chàng khẽ nói.

“Không có tài đàn ca thì muội cũng phải học gì đó để mưu sinh chứ?” – Vương Tiểu Ngọc cười nhạt nhẽo và lấy tay khẽ lau trán, nàng chưa bao giờ có hứng thú tìm hiểu những loại nam nhân mà tỷ tỷ nàng ngưỡng mộ, trong đó có cả Kim Thư này. Những kẻ thư sinh, những phú gia đa tình hay những công tử hào hoa phong nhã nói cho cùng cũng là đàn ông thôi và với nàng thì họ không khác gì những kẻ nông phu thô thiển. Nói cho cùng, phận nữ nhi như nàng dù có thành thân với ai cũng không thể nắm giữ vận mệnh của mình.

“Huynh xin lỗi…” – Kim Thư lặp lại. Chàng chưa bao giờ nghĩ đến một Vương Tiểu Ngọc đã một mình gồng gánh cả gia đình sau khi Tiểu Thúy đi, Vương lão gia và phu nhân sức đã yếu, Vương Qua tuổi còn nhỏ lại là thư sinh vốn chỉ biết cầm bút, gia đình họ Vương đã khánh kiệt, duy chỉ có một mình Tiểu Ngọc gồng gánh gia đình này qua ngày. Nếu nói nàng ta hời hợt thì phải chăng chính chàng và Vương gia mới là kẻ hời hợt? Chưa bao giờ nhìn nhận một người con gái đã hết mình làm việc vì gia đình suốt ba năm qua mà luôn so sánh với sự hy sinh của Tiểu Thúy.

“Ta đọc nhiều sách thánh hiền… đến cho cùng chẳng hiểu gì cả!”

Tiểu Ngọc nhìn người thư sinh yếu ớt bên cạnh không giấu sự khó hiểu – “Muội nghĩ huynh nên về nghỉ ngơi trước đi!”

“Cho huynh thêm hai năm, huynh muốn tìm tỷ tỷ muội thêm hai năm.” – Kim Thư khẽ nói.

“Đó là chuyện của huynh!”

“Huynh sẽ đỗ trạng nguyên và chăm sóc muội!”

“Một kẻ đồng sàng dị mộng và một người vô tâm!” – Vương Tiểu Ngọc cười mỉa mai – “Đó cũng là một sự kết hợp không tồi nhỉ?”



Khương Hồng và Ngân Trúc cầm bánh bao đưa lên môi và khẽ vén màn xe ngựa nhìn cô gái bán bánh, dù không trang điểm và gương mặt dính không ít bột bánh nhưng vẫn không thể che đi nét đẹp của cô gái ấy được – một nét đẹp đơn thuần nhưng cũng rất tôn nghiêm khiến người khác khó lòng mà xâm phạm.

“Đó là Vương nhị tiểu thư!” – Khương Hồng nói và từ tốn đưa miếng bánh lên miệng – “Nàng ta quả là có tài làm bánh bao, nguyên liệu dù là hàng thứ cấp nhưng vẫn rất ngon và đặc biệt.”

Ngân Trúc khẽ nhai và gật gù, đúng là một thợ làm bánh có thực lực. Trước giờ nàng chưa bao giờ nghĩ nàng Thúy Vân phải bươn chải như vậy mà thật ra cũng ít người nghĩ đến nhân vật này.

“Ta tự nghĩ một cô gái bán mình cứu gia đình trong một khắc và một người hy sinh cả đời vì gia đình nhưng sống như một cái bóng thì ai sẽ đáng thương hơn?” – Ngân Trúc vô thức hỏi.

“Ta không biết!” – Khương Hồng đáp.

“Người thư sinh đó là ai?” – Ngân Trúc nhìn người bên cạnh Tiểu Ngọc hỏi, có khi nào là Kim Trọng trong kịch bản gốc? Tuy nhiên nhìn thái độ của hai người đó thì không giống phu thê.

“Kim Thư” – Khương Hồng trả lời – “Một kẻ si tình nàng Tiểu Thúy, theo như ta tìm hiểu được thì trước đây họ có chút quan hệ. Hắn ta vẫn đang tìm nàng ta suốt ba năm qua.”

“Ta đang nghĩ tại sao họ lại bỏ qua một cô nương tốt như Tiểu Ngọc kia? Không phải quá bất công sao?”

“Cuộc đời vốn dĩ bất công mà, âu đó cũng là số mệnh…” – Khương Hồng mang một nụ cười trầm tư nói. Khi nàng cho người điều tra gia đình Vương gia thì có chút đồng cảm cô tiểu muội này, trong khi gia cảnh bình thường mà Vương Tiểu Thúy lại đam mê cầm ca bỏ nhiều tiền tầm sư học đạo thì cô em giản đơn hơn nhiều, chỉ ở nhà học thứ nữ nhi đơn thuần còn biết. Nực cười nhất chính khả năng của 2 chị em này đã nuôi sống Vương gia trong thời gian bị nạn, Tiểu Thúy sử dụng tài năng của mình ở chốn vốn dĩ dành cho cầm ca nơi dân gian – thanh lâu, còn Tiểu Ngọc sử dụng chính khả năng nữ nhi là nấu ăn và thuê thùa bươn chải gia đình. Cuộc đời hai chị em này không phải đã định sẵn rồi sao?

“Mua hết bánh bao cho ta” – Ngân Trúc lớn tiếng ra lệnh cho người quan nha bên ngoài.

“Ta biết nàng đồng cảm nhưng cũng đừng mua nhiều vậy chứ? Ta không muốn ăn bánh trừ cơm.”

Cô mỉm cười ranh ma – “Không sao, chắc chắn sẽ tiêu thụ hết!”. Đoạn cô chia cho các quan nha và còn lại thì tống vào chiếc xe kia. Một công đôi chuyện, giúp Tiểu Ngọc nghỉ sớm và giúp tên khốn kia no bụng.



Tiểu Ngọc không ngờ đám quan nha lại hào phóng mua hết bánh của nàng, xem ra hôm nay được nghỉ sớm rồi. Nàng luôn tay luôn chân dọn hàng.

“Huynh giúp muội!” – Kim Thư đưa tay ra giúp đỡ. Bất ngờ chàng bị mảnh gỗ làm đứt tay thì nhanh chóng rụt tay lại.

Vương Tiểu Ngọc ném miếng vải cho tỷ phu hụt của mình và không ngưng việc của mình – “Chuyện này không hợp mấy thư sinh như huynh đâu!”

Chàng lấy miếng vải băng quanh vết thương của mình thì khẽ nhận cái nhíu mày lắc đầu của cô gái đối diện – “Có chuyện gì sao?”

“Huynh quả rất hợp với đại tỷ” – Tiểu Ngọc gỡ miếng vải ra và lấy bịch da chứa nước tưới lên vết thương khử trùng rồi xé tay áo ra băng lại vết thương – “Cả hai đều là dạng tao nhã không biết tự chăm sóc bản thân”. Tỷ tỷ nàng cũng vậy, nàng ta giỏi cầm ca nhảy múa nhưng những thứ thông thường lại không biết một chút gì. Chính vì thế phụ mẫu mới mong gả tỷ cho một Viên ngoại hay Quý tộc nào đó.

Kim Thư hơi ngượng ngùng để cô gái này băng bó và bất chợt chàng nhận ra đôi bàn tay Tiểu Ngọc đầy vết chai sạn chứ không mềm mại như tay Tiểu Thúy thì có chút bần thần. Đúng là kẻ vô tâm không phải Tiểu Ngọc mà là chàng. Vốn dĩ Kim Thư chàng muốn giúp đỡ Vương gia nhưng tài lực chàng thật có hạn và thật không đủ danh chính ngôn thuận giúp đỡ - chàng chưa muốn thành thân cùng Vương nhị tiểu thư.

“Huynh không cần giúp muội!” – Tiểu Ngọc ngẩn lên nói cùng người tỷ phu hụt này.

“Xin… lỗi…” – miệng Kim Thư đắng ngắt.

Vương nhị tiểu thư nhìn người đàn ông này không giấu sự khó hiểu, người này hôm nay sao tự dung cứ xin lỗi nàng hoài vậy? Nàng vô tâm nhưng khả năng giao tiếp vẫn đâu có mất chứ? Đoạn nàng buông tay Kim Thư ra và tiếp tục công việc của mình.

“Huynh sẽ không từ hôn…” – chàng khẽ nói.

“Nếu đại tỷ muội về thì sao?”

“Ta…” – Kim Thư ngập ngừng. Người chàng yêu từ đầu chỉ có một – Vương Tiểu Thúy.

“Tùy huynh, chuyện này muội không thể quyết được. Từ đầu cũng chẳng ai cho muội sự lựa chọn.” – Tiểu Ngọc lạnh nhạt nói – “Với muội thì thành thân ai cũng vậy thôi!”

“Nếu Tiểu Thúy về khi ấy muội sẽ làm gì?” – Kim Thư buộc miệng hỏi ngược lại.

Tiểu Ngọc quay lên mỉm cười – “Như muội đã nói, một kẻ đồng sàng dị mộng thì cũng rất thích hợp với một kẻ vô tâm. Nếu từ đầu không yêu và không có tâm thì chia ly cũng sẽ không đau, thậm chí nếu có chia sẻ cùng một phu quân thì người đau là tỷ ấy chứ kẻ vô tâm thì vốn chẳng hề gì.”

Lòng Kim Thư cảm thấy đắng ngắt hơn.

“Giả có khi ấy thì huynh cứ ở bên đại tỷ. Ta rớt xuống sông thì tự biết bơi lên bờ nhưng đại tỷ khi ngã xuống thì sẽ cần huynh xuống cứu.”

“Muội thật vô tâm!” – Kim Thư buộc miệng nói.

“Sự vô tâm thuận tiện cho cả hai chúng ta. Nếu huynh thành thân cùng muội thì không cần lo muội day dứt!”

“Ừ, sự vô tâm đó rất thuận tiện cho cả hai chúng ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.