Xuyên Qua Làm Nông Phụ

Chương 1: Chương 1: Xuyên qua




Lưu Dương Dương nằm ở trên giường, đánh giá bốn phía...... Hic..... Nếu không có nhìn lầm trên góc tường kia chính là ‘mạng nhện’ trong truyền thuyết? Khi đó Dương Dương cảm giác toàn thân khẽ run rẩy...... Cả người sởn gai ốc! Làm một y tá, Dương Dương rất là thích sạch sẽ! Suốt ngày không biết phải rửa tay bao nhiêu lần!

Dương Dương hít thở sâu hơi, vốn muốn bình tĩnh lại! Tiêu hóa thật tốt trí nhớ của thân thể này để lại! Nhưng vừa hít mũi một cái thì vị chua, vị ẩm ướt...... Khụ khụ khụ làm nàng ho khan!

Dương Dương vuốt vuốt lồng ngực thuận khí! Nhắm mắt lại, giơ tay lên xoa xoa huyệt Thái Dương của mình! Giống như đang xem một cuốn phim, thì ra chủ nhân của thân thể này tên gọi là Tằng Tử Phu! Ác...... Vì sao tên lại quê mùa như vậy?

Sau khi biết được tên này, đầu tiên Dương Dương nghĩ đến chính là hoàng hậu Vệ Tử Phu trong triều Đại Hán! Lại nói tiếp, nhà Tằng Tử Phu ở tại hạ thôn của Tằng gia thôn, rất nghèo khó! Năm nay mười lăm tuổi, cha của Tằng Tử Phu Tằng Lão Đại là thợ mộc, nghe nói bởi vì là con lớn của Tăng gia, cho nên liền đặt tên gọi Tằng Lão Đại! Đương nhiên, sau đó khẳng định còn có Tằng Lão Nhị, Tằng Lão Tam......

Tằng Lão Đại cũng nhận biết được mấy chữ, ở nông thôn có thể nhận biết mấy chữ chính là thiên đại bổn sự! Nhà ai có tang sự cần ghi câu đối phúng điếu, v.v… đều đến thỉnh Tằng lão đại! Mỗi lần có thể đổi về vài đồng tiền! Bất quá chữ viết thật sự giống như cẩu quào......cả đống lổi chính tả!( thiên đại bổn sự: giống như là rất có bản lĩnh)

Bất quá, tất cả mọi người sẽ không để ý, dù sao cũng không nhiều người biết chữ không phải sao? Trong Tằng gia thôn, cũng không phải không có người viết chữ giỏi! Chỉ là những kia đều là người chân chính đọc sách, là kiêu ngạo của Tằng gia thôn!

Bình thường khi có việc vui hay đến tết âm lịch, chỉ những ai quan hệ tốt mới có thể xin được mấy chữ! Còn việc ghi câu đối phúng điếu tang lễ, người ta nhất định là mặc kệ! Như thế cũng là xui xẻo không phải sao?

Tằng Tử Phu còn có ba vị tỷ tỷ, Tằng Thúy Hoa, Tằng Thúy Thúy, Tằng Tiểu Thúy. Thật sự là Thiên Lôi cuồn cuộn mà! Đến nơi này, Dương Dương sẽ không bao giờ ghét bỏ tên của mình nữa. Về sự tồn tại của Tằng Tử Phu, đó là bởi vì Tằng gia liên tiếp sinh ra ba cái nha đầu( bé gái). Chờ tới thời điểm mang thai Tằng Tử Phu, nhìn bụng nhọn hoắc đều nói là con trai.

Kết quả sinh ra, lại là một nha đầu! Lúc đó Tằng lão đại nghĩ đem Tằng Tử Phu cho người ta. Nhưng đúng lúc đó có một lão hòa thượng ‘mệnh danh’ vân du tứ hải đi ngang qua Tăng gia, nói Tằng Tử Phu có phúc khí. Liền đặt tên là Tằng Tử Phu. Nói như vậy trong tên bao hàm con trai trượng phu. Vượng gia!( Vượng phu: có nghĩa như là người có số mang phúc đến cho chồng; Vượng gia: mang phúc đến cho nhà- chồng con!!!)

Dương Dương cũng không biết là có nên cảm ơn cái ‘thần côn’ kia không. Tuy nhiên Dương Dương lại tưởng tượng, nếu Tằng lão đại đem Tằng Tử Phu cho người ta, nói không chừng có thể đưa đến nhà người có tiền làm tiểu thư. Dù sao thu dưỡng nha đầu, khẳng định điều kiện gia đình không tệ. Nhưng nàng là đã quên, ở thời cổ đại còn có thứ gọi là thanh lâu!

Bất quá nhìn vào việc lão hòa thượng giúp nàng thoát khỏi chữ lót ‘Thúy’, nếu như có cơ hội gặp được, thì nàng nhất định sẽ thỉnh hắn vào nhà uống miếng nước. Cũng không biết lão hòa thượng kia thật sự là Thần, hay chỉ là trùng hợp. Sau khi có Tằng Tử Phu, rốt cuộc lão đại Tằng gia cũng có được một tiểu tử mập mạp. Tên là Tằng Tử Cường.

Ba người tỷ tỷ của Tằng Tử Phu đều gả cho người trong thôn. Riêng nàng, người Thạch gia trang là người ở trên cao không biết là nghe ai nói, Tằng Tử Phu vượng gia. Bà mối thay Thạch gia trang, cầm tiền của Thạch gia đến Tằng gia làm mai cho con lớn nhất Thạch Lai Phúc của họ, Tằng lão đại và Tằng Vương thị đều thật hài lòng đối với tiền sính lễ, quà biếu.

Trực tiếp bỏ qua chuyện Thạch Lai Phúc đã từng thành thân, lớn hơn Tằng Tử Phu tám tuổi, Tằng Tử Phu còn nghe nói người vợ trước kia của Thạch Lai Phúc là bị mẹ chồng bức tử mà tự sát! Trong lòng không cam tâm tình nguyện. Hai ngày này bắt đầu tuyệt thực chống đối. Lần kháng nghị này, kháng nghị tới nỗi đem Dương Dương xuyên qua tới đây trên thân thể này.

Dương Dương thở dài. Mình thật đúng là quá đáng thương phải không? Nhớ rõ lúc ấy mình trực xong ca đêm, mới vừa vào thang máy kết quả...... thang máy rơi tự do! Ai...... Xuyên qua thì xuyên đi! Vì sao phải để nàng xuyện qua trên người nha đầu nông thôn?

Dù là xuyên qua đến triều đại nhà Thanh thành hầu rượu, cũng sống khá giả hơn so với ở đây phải không? Được rồi! Cho dù là vậy, nhưng vì sao vừa xuyên qua thì phải lập gia đình? Lập gia đình thi thôi! Nhưng nhìn bộ dáng mẹ chồng tương lai kìa, tuyệt đối là kiểu mẫu mẹ chồng hung dữ. Thật không biết tổ tiên kiếp trước của mình tạo nghiệt gì.

Đáng giá làm cho Dương Dương vui mừng chính là, Thạch Lai Phúc kia...... cũng thật là! Tên này quê mùa rồi! Là người thành thật an phận. Nghe nói trưởng thành cũng không tệ lắm, tối thiểu không phải dạng người không đứng đắn.

Bất quá Tằng Tử Phu và ba tỷ tỷ trưởng thành cũng không kém cỏi. Bộ dáng rất thanh tú, lông mày lá liễu...... mắt to long lanh. Dương Dương vẫn luôn rất bất mãn vì mình mắt nhỏ một mí, hiện tại mắt to hai mí rất là thoả mãn.

Làn da Tằng Tử Phu cũng rất tốt, trắng trẻo, chỉ là trên tay bởi vì nhiều năm làm việc, nên có vết chai. Cao khoảng 1.62 mét, như vậy cũng rất tốt rồi. Phối hợp với gương mặt đó thật đúng là có cảm giác chim nhỏ nép vào người. Tuyệt đối có tiềm chất làm thiếp!

Dương Dương nằm ở trên giường than thở...... được rồi, bản thân mình ngoại trừ đã từng học qua chút y với gia gia, bởi vì chức nghiệp liên quan ở hiện đại là một y tá, nên hiểu chút y thuật. Đương nhiên rồi, đó là trên lý luận! Bất quá, truyền dịch tiêm chích này nọ tuyệt đối là có tay nghề, nhưng mà, ở đây nhất định là không dùng được.

Đáng nhắc tới chính là, thời điểm trước kia ở cung thiếu niên có học qua thư pháp. Tuy không bằng thư pháp của mọi người, nhưng tốt xấu gì cũng đã từng lấy được khen thưởng lưu niệm của giải đấu thư pháp lớn dành cho thiếu niên. Như thế cũng có đẳng cấp nhỉ. Bởi vì nguyên nhân thư pháp, nên tranh thuỷ mặc cũng có tiếp xúc qua. Về phần thêu thùa gì đó, thêu chữ thập hay là thêu cực kỳ có giá, vì sao? Tự mình sẽ vẽ bức tranh rồi thêu.

Về phần những thứ khác, cũng không còn sở trường đặc biệt khác. Xuyên qua thành nông phụ, thì nông phụ. Ta thành thành thật thật sống, về phần mẹ chồng tương lai. Chỉ cần mình đối tốt với nàng, còn sợ nàng không biết tốt xấu sao? Không phải đều nói một cây làm chẳng nên non sao? Cùng lắm thì coi như tổ tông mà cung phụng vậy. Nàng còn có thể sống lâu hơn mình sao?

Nghĩ như vậy nên Dương Dương xem như nhận mệnh. Từ hôm nay trở đi nàng là Tằng Tử Phu là được.

Lúc này Tằng Vương thị, cũng là nương Dương Dương. Không! Hiện tại bắt đầu nương Tằng Tử Phu, bưng tới một chén cháo gạo: “Tử Phu, không phải nương nhẫn tâm, ba tỷ tỷ của con đều gả cho người trong thôn, trong nhà đều rất nghèo túng! Đệ đệ của con năm nay cũng đã 13 tuổi. Trong nhà chỉ có một cái đứa con trai là nó, qua hai năm nữa cũng nên làm mai rồi.

Nhưng điều kiện nhà chúng ta, con cũng biết, sợ là cô nương trong sạch chướng mắt! Người Thạch gia trang, giàu có hơn Tằng gia thôn ta! Trong nhà Thạch Lai Phúc là con trưởng, chỉ có một tỷ tỷ đã sớm thành thân! Phía dưới cũng chỉ có một đệ đệ! Mặc dù con gả làm vợ kế, nhưng cũng là đại tẩu tử! Nhất định là quản gia! (quản gia trường hợp này là làm chủ quản lý gia đình)

Người lớn cũng chỉ có một mẹ chồng, tuy nghe nói tính tình không tốt, con nhịn nhiều một chút thì cũng trôi qua không phải sao? Con xem ba tỷ tỷ của con, bố chồng, mẹ chồng đều cần người hầu hạ, như vậy cũng khổ hơn so với con.”

Tằng Vương thị thấy Tằng tử phu không nói gì, thở dài nói: “Lời cần nói, nương đều nói với con. Sính lễ, sính kim của Thạch gia chúng ta cũng đã thu. Coi như là nói toạc ra tới ngày đó con cũng phải gả đi.”

Tằng Tử Phu lấy lại tinh thần, tiếp nhận cháo gạo, trực tiếp uống vào. Thật đúng là tự nhiên không bị ô nhiễm, đưa cái chén không cho Tằng Vương thị: “Nương, nữ nhi đã nghĩ thông suốt. Nghe nói Thạch Lai Phúc thành thật an phận. Nữ nhi gả đi sẽ hầu hạ mẹ chồng thật tốt, chắc hẳn cũng sẽ không trói buộc nữ nhi.”

Tằng Vương thị thấy Tằng Tử Phu chịu ăn uống, lại nghĩ thông nên rất cao hứng: “Như vậy là tốt rồi! Như vậy là tốt rồi! Ngày mai để cho cha con đốn cây liễu sau nhà, làm cho con mấy món gia cụ làm đồ cưới. Dù điều kiện nhà chúng ta không tốt, cũng sẽ cho con thể diện. Chỉ cần con sống tốt, nương cũng yên lòng!”

Tằng Tử Phu cười cười: “Nương, cây liễu không phải giữ lại dùng làm gia cụ cho đệ đệ cưới vợ sao?” Tằng Vương thị cười cười: “Đệ đệ của con còn chờ hai năm. Không vội, không vội! Con nằm nghỉ ngơi đi.”

Tằng Tử Phu gật gật đầu nhìn Tằng Vương thị đi ra ngoài, lại nằm xuống! Thật sự là chịu không được mùi chua nặng nề của cái gối...... liền vén chăn lên đứng dậy mang hài! Quan sát ánh nắng ngoài cửa sổ, liền ôm lấy cái gối đi đến trong sân treo lên sợi dây...... Thấy Tằng Vương thị nhặt rau ở đằng kia, liền đi tới làm phụ. Tằng Vương thị khuyên vài câu kêu nàng đi về nghỉ.

Lắc đầu: “Nằm hai ngày nên khó chịu, dù sao cũng nhàn rỗi, con nhặt rau cũng không tốn sức.” Tằng Vương thị thấy vậy cũng không nói gì, cầm cái chậu đi cho gà ăn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.