Xuyên Qua Chi Thú Nhân Quốc Gia | Xuyên Việt Tới Đất Nước Thú Nhân

Chương 19: Chương 19: Bạn Hạo Hạo Bị Đùa Giỡn…




CHƯƠNG 19, BẠN HẠO HẠO BỊ ĐÙA GIỠN…

Tây Lợi Á lôi kéo Tuyết Lai cùng một vài giống cái khác lạnh đến răng va lập cập tiến vào phòng, vừa vào liền ấm áp muốn rơi lệ. Tây Lợi Á lại thét chói tai bổ nhào lên giường sưởi, hưng phấn thẳng lăn lộn:“Hảo ấm áp a hảo ấm áp a, a a a ta cũng muốn có, buổi tối ta không quay về, ta muốn ngủ ở đây! !”

Bọn người Tuyết Lai đối với giường sưởi cũng tràn ngập lòng hiếu kì, thật không nghĩ đến đồng dạng là tảng đá đắp thành giường, vì sao cái này lại ấm như vậy, mà ở nhà bọn họ lại lạnh như thế.

Ngải Luân cùng Ngải Thước hai huynh đệ lại đối với cửa sổ sáng ngời tràn ngập hứng thú, trong miệng không ngừng tán thưởng: “Thứ này gọi là cửa sổ sao? Thật tốt quá, trong phòng thật sáng a. Nếu nhà ta cũng có cửa sổ như thế, là có thể ở nhà dệt vải, nhưng trong phòng tối đen, hảo chán ghét a.”

“Hiện tại không thể làm nhà ở sao? Dù sao mùa đông cũng không có gì làm thôi.” Tây Lợi Á dùng da thú trên giường quấn bản thân thành một quả cầu, thỏa mãn thở dài.

“Không được, mặt đất mùa đông bị đóng băng, không tốt đào nền, phải đợi đến mùa xuân sang năm mới có thể.” Cháo trong nồi tràn ra hương thơm, Bạch Hạo dùng trúc làm thìa khuấy cháo, tránh để đông đặc lại :“Các ngươi muốn uống chúc hay không?”

Bọn Tây Lợi Á tuy rằng ăn qua điểm tâm mới đến, nhưng mà hiện tại ngửi được hương chúc ngọt ngào, bắt đầu chảy nước miếng tí tách:“Muốn uống, muốn uống.”

Tuyết Lai tuy rằng không như Tây Lợi Á không kiêng nể gì, nhưng mà cũng đỏ mặt cho thấy bản thân cũng nghĩ muốn nếm thử

Bạch Hạo múc cháo, đặt ở tảng đá giữa phòng khách dùng làm bàn: “Các ngươi chạy đến chỗ này của ta, mấy vị trong nhà kia đồng ý sao?” Giống đực thú nhân độc chiếm dục đều rất mạnh, A Tư Lan đã từng tỏ ra không cao hứng khi Tây Lợi Á cùng chính mình quá thân cận, bất quá hoàn toàn bị Tây Lợi Á không để ý đến .

“Bọn họ đang sửa lại nóc nhà.” Tây Lợi Á cô lỗ uống chúc, vẻ mặt biểu đạt hạnh phúc: “Nóc nhà cần phải gia cố, nếu không sẽ bị tuyết áp sập…. Ô ô ô, Bạch Hạo cũng là phòng ở nhà ngươi tốt hơn, thấy thế nào cũng chắc chắn ….. Chúc này cũng hảo uống a, khoai lang thực ngọt thực nhuyễn……”

Bạch Hạo xuyên thấu qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài, chính thấy Lôi Thiết Nhĩ vỗ cánh đứng trên phòng ở của mình, đem tuyết đọng quét xuống dưới, dùng cành cây cùng hòn đá gia cố nóc nhà.

Bạch Hạo nhìn đôi cánh xinh đẹp kia, có loại hâm mộ cùng ghen tỵ. Làm thú nhân thật tốt, vỗ vỗ cánh muốn đi đâu làm gì cũng được, cái gì máy bay xe lửa cũng không cần ngồi, nhiều tiện lợi a.

“Như thế nào, xem mê mẩn đi?” Tây Lợi Á tặc hề hề thấu lại đây: “Có phải bị thân ảnh cường tráng kia mê đến chảy nước miếng? Ta nói với ngươi nga, Lôi Thiết Nhĩ không chỉ một đôi cánh đâu……”

Bạch Hạo thu hồi suy nghĩ của mình, trắng mắt liếc hắn một cái:“Cánh nhiều có ích lợi gì? Lại không cắt xuống ăn.”

“Ai u, ngươi thực khẩu thị tâm phi ……” Tây Lợi Á che miệng, cười tiện tiện , hắn dùng khuỷu tay huých huých Tuyết Lai đang ở nghiên cứu chúc: “Hắc, Tuyết Lai, ngươi có thấy là Bạch Hạo cùng Lôi Thiết Nhĩ rất hợp không?”

Tuyết Lai ngẩng đầu nhìn vẻ mặt hắc tuyến của Bạch Hạo: “Chuyện tình cảm là không thể cưỡng cầu.”

“Chính là.” Tuyết Lai trung thực nói, Bạch Hạo quyết định về sau cùng hắn nói chuyện nhiều một chút, ít tiếp cận Tây Lợi Á đi.

“…… Bất quá, Bạch Hạo, ngươi cùng Lôi Thiết Nhĩ thật sự rất xứng đôi.” Tuyết Lai nói xong câu đó, vì biểu hiện chân thành của bản thân, còn dùng sức gật gật đầu.

Ngải Luân cùng Ngải Thước cũng cười ái muội: “Đúng vậy, đúng vậy, Bạch Hạo, Lôi Thiết Nhĩ thật sự rất không sai đâu, vài giống cái độc thân trong bộ lạc đều rất thích y, ngay cả giống cái trong bộ lạc khác cũng thích Lôi Thiết Nhĩ đâu, y rất được hoan nghênh a.”

Bạch Hạo lau mặt, phát hiện chính mình cùng bọn họ hoàn toàn không phải nhất ý:“Quên đi quên đi, ta đi gọi bọn nhỏ đến ăn cơm.”

Hắn đẩy cửa, bị bên không khí rét lạnh bên ngoài đông đến run run, hảo lãnh a……

“Âu Cảnh, Bối Á Đặc, ăn cơm, mau trở về.” Bạch Hạo nhớ tới bản thân trước đây, mụ mụ cũng là gọi hắn về nhà ăn cơm như thế, đáng tiếc tháng ngày hạnh phúc này vừa đi đã không trở lại. Hiện tại chính mình quan tâm, nuôi dưỡng hài tử, tâm tình lại trầm trọng như thế.

Hai hài tử chơi đùa đến nóng cả người, Bạch Hạo múc nước cho bọn nó rửa mặt rửa tay, sau đó múc cháo đặt trên bàn: “Mỗi ngày chỉ biết chơi, tiểu Âu Cảnh, tuy rằng hiện tại không thể đi học, nhưng em cũng không thể trở thành dã hài tử a.”

Tiểu Âu Cảnh rụt lui cổ, nhỏ giọng phản bác: “Nhưng mà, cho dù em muốn đi học, cũng không có nơi để học thôi.”

Bạch Hạo trừng mắt nhìn, lại không biết nói cái gì. Quả thật, nơi này không có trường học, không có lớp học. Đối với thú nhân mà nói, giống đực muốn học tập chính là làm thế nào chiếu cố tốt giống cái, săn bắn như thế nào, làm thế nào để thân thể mình càng cường tráng. Mà giống cái thì học chế biến thức ăn, học làm quần áo, học chiếu cố hài tử, chăm sóc gia đình. Mà học tập mấy thứ này, hoặc là đời đời truyền xuống, hoặc là chính mình học tập các loại lĩnh hội ra.

Bảo bảo giống đực thú nhân khi được sáu tuổi là có thể ở phía ngoài rừng rậm bắt một ít tiểu động vật. Đến mười tuổi sẽ cùng đại nhân tiến vào sâu trong rừng rậm săn bắn. Cho đến khi được mười sáu tuổi cơ bản đều tự mình đi vào rừng sâu tiến hành các loại du lãm, sau đó vì để có thể bảo hộ bạn lữ tương lai, sẽ biến bản thân càng thêm cường tráng.

Bối Á Đặc so với tiểu Âu Cảnh còn nhỏ hơn hai tuổi, năm nay bảy tuổi, nó biến thành thú hình tuy rằng nhỏ, nhưng cũng biểu hiện ra uy mãnh, thân mình so với tiểu Âu Cảnh cao hơn nửa cái đầu. Có một đoạn thời gian dài, Bạch Hạo đều nghĩ Bối Á Đặc phải lớn hơn tiểu Âu Cảnh không ít đâu.

Thở dài một hơi, nháy mắt sinh ra cảm khái con cháu đều có phúc của con cháu.

Lôi Thiết Nhĩ sửa xong nóc nhà, đứng ở trước cửa nhà mình nhìn quanh quất sang bên này, một bộ dáng tội nghiệp.

“Uy, ngươi không gọi y vào đây ngồi một chút sao?” Tây Lợi Á chớp chớp ánh mắt, cằm hướng Lôi Thiết Nhĩ bên kia điểm điểm.

Bạch Hạo quay đầu liếc mắt một cái, cảm thấy da đầu run lên:“Tới, tới làm cái gì?”

“Ai, dù sao cũng là hàng xóm thôi, hơn nữa cha mẹ y đều đi ra ngoài du lãm, cũng không ai quản y, nhiều đáng thương a, ngươi có biết, cuộc sống của người đàn ông độc thân là rất khó khăn sao.” Tây Lợi Á thở dài thở ngắn.

Tuyết Lai cùng hai huynh đệ Ngải Luân cũng trang mô tác dạng tỏ vẻ người đàn ông độc thân thật sự rất khó khăn, tuy rằng bọn họ cũng không biết cái gì gọi là khó khăn.

Ánh mắt của Tiểu Âu Cảnh cùng Bối Á Đặc di chuyển vòng quanh vài đại nhân, cuối cùng cảm thấy đây là chuyện mình không thể nhúng tay được, vì thế ăn no xong lau lau miệng, chạy đi nhìn con thỏ nhỏ.

Bạch Hạo đánh không lại vài đạo ánh mắt kia, đành phải ló ra :“Ách, ngươi có muốn lại đây ăn điểm tâm không?”

Hai mắt Lôi Thiết Nhĩ sáng ngời, nhanh chóng gật gật đầu:“Được!”

Ngươi có biết cái gì gọi là hàm súc không! Bạch Hạo phủ trán lui về, nhìn chúc còn thừa khá nhiều, thở dài: Được rồi, tốt nhất y có thể ăn sạch cho ta, giữa trưa không cần ăn chúc thừa……

Lôi Thiết Nhĩ đi vào căn phòng ấm áp, thoải mái đối với khách nhân trong phòng chào hỏi, bộ dáng tự nhiên kia thật giống như y mới chính là chủ nhân nơi này.

Bạch Hạo để y rửa sạch tay, sau đó múc cháo đưa cho y. Khi vừa buông bát thấy vẻ mặt hiểu rõ của bọn Tây Lợi Á, đột nhiên rất muốn bạo phát: Bản thân sao phải giống tiểu tức phụ như thế a! ! Cái gì múc nước rửa tay a a ! ! ! lấy cái gì cơm a a a ! ! ! gọi y tiến vào chính là sai lầm a a ! ! !

Lôi Thiết Nhĩ tiếp thu sóng điện oán niện bạn Bạch Hạo phát ra, cũng chỉ là sủng nịch cười cười: “Ăn cơm xong ta cùng bọn Đạt Khắc Tư đi hái tuyết tinh quả, loại này chỉ đến khi tuyết rơi mới có, giống cái ăn nhiều một chút rất tốt cho thân thể.”

Bạch Hạo khóe miệng rút trừu: Ngươi nói với ta chuyện này làm gì, ta cũng không phải giống cái của ngươi! !

Bọn Tây Lợi Á lại bắt đầu phát ra các loại thanh âm:“A, tuyết tinh quả, đã một năm rồi….”

“Đúng vậy, đúng vậy, ăn ngon, đáng tiếc chỉ khi tuyết rơi mới có ”

“Cũng không chỉ thế thôi, hơn nữa rất khó hái đâu, năm trước A Nhĩ nhà ta đi hái tuyết tinh quả cho ta, còn bị thương đâu.”

“A Tư Lan nhà ta cũng thế, nhìn thấy thật đau lòng a……”

“Các ngươi…… Đủ……” Mặt Bạch Hạo bắt đầu biến thành màu đen, hận không thể cho mấy kẻ lắm mồm kia mỗi người một cái vòng tròn đen ( nguyên văn 个黑轮 – qt “hắc luân).

“Hạo Hạo, ngươi làm chúc ăn rất ngon.” Thanh âm Lôi Thiết Nhĩ rất trầm thấp từ tính, y tựa hồ như biết làm thế nào để đem nội tiết tố giống đực của mình phát huy đến cao nhất: “Buổi chiều ta trở về còn có thể ăn thức ăn ngươi làm không?”

Nói không thể, nói không thể, nói không thể! ! Bạch Hạo cứng ngắc giương miệng:“Được, nếu ngươi không chê ……” A a a a thật giống như tát vào miệng mình vậy, cái gì kêu là nếu ngươi không chê. A a a a thú nhân bọn họ bình thường vẫn ăn mấy thứ khó ăn kia, Bạch Hạo ngươi làm chúc hương thơm ngọt ngào cho người kia ăn bữa sáng đã muốn là xem trọng y a a a vì sao còn muốn để y đến ăn bữa tối a a a hỗn đản ! ! ! !

Trong nội tâm có vô số ngựa hoang qua lại chạy như điên, Bạch Hạo lộ ra biểu tình mỉm cười tối thích hợp: “Kỳ thật ta cũng chỉ là tùy tiện làm một chút……”

“Tùy tiện làm một chút vẫn ăn rất ngon đâu, ta từ nhỏ đến lớn cũng chưa nếm qua chúc ngon như vậy.” Lôi Thiết Nhĩ rất nể tình đem số chúc còn lại ăn sạch, sau đó bưng bát bẩn lên: “Ta đi rửa bát, các ngươi cứ nói chuyện tiếp đi.” Nói xong đẩy cửa đi ra ngoài, còn cẩn thận đem cửa đóng kín lại.

“Ôi…… Ta chịu không nổi, quả thực rất sủng ái a……” Tây Lợi Á ôm ngực xoay đến xoay đi: “Ta từ nhỏ đến lớn cũng chưa nếm chúc ngon như vậy ”

“Ha ha ha ha……” Tuyết Lai vài lần bị Tây Lợi Á chọc cười ha ha.

“Tây Lợi Á, về sau không cho ngươi đến chơi nhà của ta! !” Bạch Hạo hoàn toàn bạo phát: “Ngươi hỗn đản, có phải hay không nhìn thấy ta khó xử liền rất cao hứng, ân? Thấy ta vẫn là xử nam nên ngươi không cam lòng có phải không? Nhất định phải tìm nam nhân cho ta bạo cúc phải không??”

“Ai nha, ai nha, đừng nóng a Hạo Hạo …… Ha ha ha, Hạo Hạo…… Ha ha ha ha ha ha ! ! !” Tây Lợi Á cười lớn chạy đến trên giường sưởi lăn qua lộn lại: “Ta cho tới bây giờ còn không phát hiện thì ra Lôi Thiết Nhĩ cũng có lúc ôn nhu a, trước kia đều cảm thấy y thật nghiêm túc đâu…… Ha ha ha ha……”

“Ngươi, đủ rồi…..” Bạch Hạo nhìn vài kẻ bộ dáng vui sướng khi người gặp họa, ôm đầu ngồi xổm: Tiền đồ vô lượng a (đường tương lai mờ mịt)…… Trời muốn tuyệt đường sống của ta sao! ! !

Ầy Hạo Hạo bắt đầu có tự giác của giống cái ah, chăm sóc lão công thật tốt…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.