Xuyên Không Ỷ Thiên

Chương 1: Chương 1: Nhiệm vụ




– 008… 008, mục tiêu ở hướng Đông Nam, tọa độ 43, kinh độ và vĩ độ xx, nghe được xin trả lời! Nghe được xin trả lời!

Bên trong bộ đàm truyền đến giọng nói trẻ trung của một cô gái nhẹ nhàng vui tươi.

– Đây là 008, đã nghe được!

Âm thanh tuy rằng vui tươi, nhưng Trương Siêu Quần lại vô cùng phiền muộn cầm trong tay ống nói bộ đàm, con mẹ nó, truy đuổi theo suốt hai ngày, bóng người cũng không thấy, có thể là thoải mái sao?

Hắn chán nản nói tiếp:

– Chẳng qua là không có hệ thống tự động định vị vệ tinh lần theo, nên không thể nào xác thực vị trí được vị trí mục tiêu! Lần này thật sự …chắc thua rồi!

– Hừ..tôi nói cho anh biết Trương Siêu Quần, nếu như anh để cho di vật quốc gia này mất dấu, thì anh chuẩn bị trở về nhà ăn đòn đi!

Bên trong bộ đàm âm thanh đột nhiên biến đổi, thanh âm này tuy rằng cũng là giọng nữ, cũng là êm tai, nhưng Trương Siêu Quần nghe qua liền nổi da gà toàn thân..

– Ủa…bà xã, làm sao tự nhiên giọng nói kia lại biến thành bà xã? Vừa lúc nãy anh mới nghe giọng nói hiền dịu lắm mà? Ai dám làm phiền đến bà xã phải đích thân xuất hiện vậy?

Trương Siêu Quần lập tức thay đổi giọng nói, thoáng chốc trở nên tinh thần …phấn chấn.

– Này đừng có giỡn hớt, cà lơ phất phơ với tôi! Hiện tại tôi đang là tổ trưởng kiêm thủ trưởng của anh, nghiêm túc một chút đi!

Bên trong bộ đàm âm thanh trở nên nghiêm túc cực kỳ:

– Di vật quốc gia bị mất, bộ trưởng rất tức giận, cũng đã kinh động đến lãnh đạo cấp cao, anh là người đã được tặng huân chương chiến công hạng 1, nhất định phải bảo vệ được vinh dự đó, vì lẽ đó nếu như phải liều cái mạng của mình cũng phải đem di vật quốc gia đó đoạt lấy mang về về!

– Thủ trưởng yên tâm, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!

Trương Siêu Quần bất đắc dĩ, bất quá đây là hắn đang tự ép buộc chính mình tinh thần phấn chấn lên, cả đời này của hắn niềm tự hào đồng thời cũng bi ai nhất, chính là cưới phải một người phụ nữ mạnh mẽ làm vợ, hơn nữa còn là thủ trưởng của mình! Trưởng ban 9 lực lượng đặc công Cố Ngưng Hề!

Tựa hồ ngoài việc phải hoàn thành những nhiệm vụ của quốc gia, tất cả chuyện khác đều không có quan hệ gì đối với cô, đối với ai cũng đều là lạnh lùng như vậy, đặc biệt là đối với mình, lại càng thêm nghiêm ngặt!

Huân chương chiến công, tượng trưng cho thành tích xuất sắc nhất, ưu tú của lực lượng đặc công, cũng chính là dựa vào đặc thù vinh dự này, nên hắn mới có thể lấy được con gái của Bộ trưởng bộ quốc phòng kiêm thủ trưởng của trưởng ban 9 trưởng đặc công là Cố Ngưng Hề! Cũng bởi vì như vậy, mà từ đó hắn không thể đi ra ngoài dám hái những bông hoa mềm mại xinh đẹp khác! Thật là bi ai!

Càng tức giận hơn, từ lúc kết hôn, cô không để cho hắn chạm vào thân thể của cô, Trương Siêu Quần tức giận mà không dám nói gì, không để cho mình chạm, lại không cho phép chính mình đi ra ngoài tìm thú vui, đây là cái gì đạo lý gì vậy? Người đời nói, hôn nhân chính là phần mộ của ái tình, quả thế, hôn nhân đối với hắn, chính là một sợi dây gông xiềng vô hình!

Trương Siêu Quần thậm chí có lúc suy nghĩ, cô không thèm để ý đến hắn cũng có thể là bởi vì mệnh lệnh của cha cô bắt phải gả cho hắn, chứ nếu không phải vậy, thì làm sao cô không để cho mình chạm vào thân thể cô đây?

Lắc lắc đầu, đem những ý niệm bỏ rơi phía sau, Trương Siêu Quần chuẩn bị tắt bộ đàm, thì từ bên trong ống nói bộ đàm truyền đến giọng nói thật nhỏ nhẹ, Trương Siêu Quần cố gắng lắng nghe đó là:

– Anh phải cẩn thận đó.

Trương Siêu Quần rất hoài nghi mình nghe lầm, muốn xác nhận lại có phải là giọng của Cố Ngưng Hề không? Thì phát hiện đối phương phía trước, nên phải gián đoạn cuộc trò chuyện.

Tự giễu mình cười cợt, Trương Siêu Quần từ trong chiếc túi đeo ở thắt lưng lấy ra hệ thống định vị vệ tinh cá nhân, chuẩn xác tìm tới phương hướng ở trong khu rừng rậm nhiệt đới, lập tức không chần chừ nữa, chạy nhanh hết tốc độ hướng về cánh rừng nhiệt đới trước mặt.

Mãi đến khi màn đêm buông xuống, ánh trăng trong sáng rọi chiếu lấm tấm vào trên mặt đất, Trương Siêu Quần mới đến chỗ cần đến, đồng thời căn cứ vào vị trí định vị trước đó đặt ở trên di vật quốc gia, cuối cùng cũng coi như tìm tới mục tiêu, kẻ ăn trộm di vật quốc gia!

Trương Siêu Quần không dám kinh động đến tên trộm, có thể làm cho hắn bám theo theo đến tận ba ngày hai đêm liền thì không phải là nhân vật tâm thường, xuyên thấu qua kẻ lá của bụi cây có thể nhìn thấy tên trộm kia tựa hồ đang ngồi ăn uống, ánh lửa cháy rất thấp, Trương Siêu Phàm thầm nghĩ: Xác thực rất chuyên nghiệp!

Lặng gỡ cái ba lô trên vai, ngồi thấp xuống từ bên trong lấy ra liên tiếp từng đoạn sắt thép tháo rời, hai tay hắn tiến hành lấy một loại động tác với tốc độ khiến người ta nhìn hoa cả mắt, nếu như có kẻ chuyên nghiệp ở đây, nhất định sẽ giật nảy cả mình, dùng tốc độ này lắp ráp khẩu súng bắn tỉa bán tự động nếu như không có rõ như trong lòng bàn tay cấu tạo của súng, thì tuyệt đối không thể nào lắp ráp nhanh như thế.

Tầm 30 giây không tới, Trương Siêu Quần đã ráp xong khẩu súng bắn tỉa, không sai, hắn muốn một phát một giải quyết gọn tên trộm này, từ khoảng cách 50 mét, nếu như không giết chết hắn, Trương Siêu Quần nhất định không thể lại lại được di vậy quốc gia kia, bằng vào tốc độ rất nhanh của tên ăn trộm, Trương Siêu Quần tự nhận mình không bằng hắn, tốc độ đó nếu so sánh với ngay cả đệ nhất trong giới sát thủ “Gió lạnh” cũng không theo kịp.

Trương Siêu Quần đang để khẩu súng lên trên giá đỡ, nhưng bỗng cảm thấy một vật lạnh lẽo vững vàng dí vào ở trên đầu hắn, trong lúc nhất thời hắn lạnh người đổ mồ hôi, theo kinh nghiệm nhiều năm của người linh đặc công, hắn biết đây là nòng súng của một khẩu súng ngắn, hơn nữa người dùng khẩu súng ngắn này là một phụ nữ!

Quả nhiên, lập tức liền nghiệm chứng ý nghĩ của hắn, chỉ nghe đối phương lạnh lùng nói:

– Đem khẩu súng trên tay anh ném ngay, giơ tay lên!

Trương Siêu Quần nghe được thanh âm này hơi sững sờ, gió đêm kéo tới, đối phương chẳng khác nào chim Hoàng Anh rời tổ, giọng nói ở sát bên người hắn truyền đến một mùi thơm say đắm lòng người, mùi hương thơm của một cô gái, rõ ràng là một cô gái còn rất trẻ! Quan trọng là giọng nói của cô không phải là người Trung Quốc.

Trương Siêu Quần lúc này mới chú ý ra vị trí nơi tên trộm ngồi ăn uống nghỉ đã không cón bóng người, nói cách khác khẩu súng đang chĩa vào đầu hắn từ phía sau này chính là tên ăn trộm đó….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.