Xuyên Không Về Thời Trần

Chương 7: Chương 7: Trận chiến danh dự của tông thất nhà Lý




Lúc này các thổ phỉ đã sớm không kìm được tất cả điều xé vạt áo, để lộ nửa cánh tay, lộ ra chữ xăm “”Sát Trần””ở trên người, nhe răng nhếch miệng, nóng lòng muốn chém giết.

Tùng Tùng Tùng,tiếng trống trận của mỗi bên vang lên khí thế làm cho lòng người dâng lên nhiệt huyết,quanh quẩn bầu trời Quỉ Môn Quan.Tiếng chém giết bắt đầu.

>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>

Lúc này Trần Trinh bắt đầu hỏi thám báo:

-Lý Càn đã xuất kích à?

Tiếng trống ngày càng như tiếng sấm,Trần Trinh nghe tiếng trống, tinh thần lập tức phấn chấn, quay đầu nói với phó tướng bên cạnh:

-Chuẩn bị dược nỏ!

Đây là một loại nỏ có độc khi bắn ra người trúng loại tên sẽ chết ngay tức khắc,điều đã được quân đội thời Trần sử dụng trong cuộc kháng chiến chống quân Mông Cổ thứ nhất,đến nay đang được Trần Trinh tận dụng triệt để.Lúc này các cung tiễn thủ đang chuẩn bị căng dây cung bắn phát tên được thêm mồi lửa vào đạo phỉ bây giờ đang xông lên.

-Tên vừa được bắn ra,ngược lại Lý Càn còn đang cảm thấy nhẹ người.

Giờ Lý Càn đã chắc chắn một điều quân Trần giờ đã xuất kích và giờ là cơ hội ngàn năm có một của hắn,đây là lúc tạo thanh thế để khôi phục nhà Lý của hắn

- Bắn cung!

Lúc này Quỉ Môn Quan hàng trăm tên đạo phỉ ngồi chồm hổm trên mặt đất, trong mắt toát ra sát ý hung ác.Sự chờ đợi đang khiến cho sát ý của bọn đạo phỉ ngày càng hung ác hơn bao giờ hết.Cùng lúc đó hàng trăm tên cung tiễn thủ giương cung cài tên, hướng lên trời bắn tên. Khác với mưa tên lần trước, lần công kích này, rất có trình tự.

Tên bay với quĩ đạo chết người, gào thét bay về phía lương đội.

Những binh sĩ nhà Trần nâng khiên hứng chịu trận mưa tên của bên đạo phỉ, những người còn lại nằm ở sau xe lương vẫn không nhúc nhích.Đây chính là thành quả huấn luyện ba tháng của Hùng Thắng.Thân thể kề sát xe lương tránh mũi tên nhọn.Trần Nguyên cầm giáo trên tay không ngừng cầu nguyện cho những huynh đệ đã chết của mình.Nắm chặt lấy giáo,Trần Nguyên nhắm mắt lại lau những giọt mồ hôi trên trán.

Tên dừng,đạo phỉgào thét đánh về phía lương đội.Trần Nguyên chỉ huy cho đội mình:

- Lệnh cho cung tiễn thủ, trong vòng một trăm bước,bắn tên... Nhớ kỹ, sau ba lượt bắn,tất cả các người cùng ta suất bộ đánh thổ phỉ.

Lúc này khoảng cách còn trăm bước,Trần Trinh đã ra lệnh cho bắn tên.Binh lính của Nguyễn An liên tục bắn tên,binh lính của Trần Nguyên bắt đầu cầm giáo trong tay.Hoàng Tài hét lớn một tiếng:

-Cung tiễn thủ,bắn tên!

Một loạt tên gào thét từ phía sau xe lương bắn ra, sức lực mạnh mẽ, xông tới bọn đạo phỉ trước mặt, hơn mười người ngã xuống trong vũng máu.

Liên tiếp sau đó là đợt thứ hai,đợt thứ ba...

Trong vòng bắn tên của cung tiễn thủ nhà Trần hàng trăm tên đạo phỉ đã ngã xuống trong vũng máu.Mắt thấy khoảng cách xe lương không còn bao nhiêu,Trần Nguyên đứng thẳng lên,lao ra từ sau xe lương lên.Trong nháy mắt đã chạm trán bọn thổ phỉ

- Giết!

Giáo xuyên qua người một tên thô phỉ làm máu đỏ phun tung toé trên người Trần Nguyên.

Ngô Tinh suất lĩnh hai mươi người lao ra, cả đám mặt mày dữ tợn, đối mặt đạo phỉ mấy lần, nhưng không có chút gì chùn bước.

Hơn một trăm đạo phỉ không thể ngờ quân Trần lại có sức chiến đấu mạnh mẽ đến thế này, lại có dũng khí chủ động xuất kích.Dưới sự ngẩn ngơ,giáo của Trần Nguyên giờ đã gãy đôi sau khi giết liên tiếp hai tên đạo phỉ.Lấy kiếm ra chiến đấu tiếp.Trong ánh lửa Trần Nguyên như một mãnh hổ,quân lính nhà Lý giả dạng thổ phỉ đang bắt đầu run sợ trong lòng. Cùng lúc đó Nguyễn An đã suất lĩnh nhân mã mà chém giết, cùng xông lên hỗn chiến với bọn đạo tặc. Nhân số tuy ít, cũng không rơi vào thế hạ phong.

Trần Trinh nắm chặt đại kỳ,nảy ra ý hay

- Truyền lệnh, xuất kích!

Sau một hồi hỗn chiến,thổ phỉ rút lui.

Rất nhiều tên thổ phỉ đã vừa đánh vừa lui,Lý Càn chém giết liên tiếp mười binh sĩ nhà Trần,còn giết tại chỗ một tên giáo mục quân Trần, cuối cùng mới ổn định được cục diện.

Nhưng theo tình hình giờ muốn thủ thắng quân Trần thì hiện tại là rất khó,giờ Lý Càn đang cân nhắc có nên đánh hay không?

Bên kia chiến tuyến đội lương giờ đã chết hơn hai trăm người,bị thương đến một trăm tám người,mục đích chủ yếu của Vương Lăng là giết chết quân Trần không chừa lại tên nào sống sót.

Trần Trinh lúc này đã lệnh cho Nguyễn An thống lĩnh quân của Trần Nguyên, ra lệnh cho Trần Nguyên thủ hộ đại kỳ ở trung quân.. Đại kỳ tượng trưng cho sĩ khí, đại kỳ không ngã, sĩ khí không tiêu tan, cũng không phải ai cũng có thể được bảo vệ.

Trần Trinh đã ra quyết định muốn cho Nguyễn An làm tiên phong còn có một mục đích khác.Nhiệm vụ của bọn họ là muốn giết Lý Càn để diệt trừ hậu họa, sau đó một lưới bắt hết. Xem tình hình hiện nay, sĩ khí lương đội tăng vọt, đánh tan Lý Càn cũng không phải là không có khả năng.

Giết một Lý Càn còn hơn giết hơn cả mười vạn thổ phỉ

Lý Càn đã mấy lần tấn công lương đội nhưng không hiệu quả.Song phương đều tổn thất nặng nề

Cơn mưa đã tạnh

Những con chiến mã vô chủ,hí lên những tiếng dài, lẻ loi trơ trọi tới lui trong bóng đêm, thỉnh thoảng phát ra một hai tiếng rên rĩ.Chiến trường lúc này người bị thương rên rỉ.Vẻ mặt của Trần Trinh lúc này đã căng thẳng tột độ. Tuy rằng phe mình sĩ khí tăng vọt, nhưng cũng tổn thất nghiêm trọng. Người chết thì đã chiếm đến phân nửa nhân số cứ tiếp tục thế này không phải là cách hay.

- Tướng quân, cứ tiếp tục như vậy, e là mọi người không chịu đựng nổi!

Trần Nguyên thấp giọng nói:

- Một người bị thương, sĩ khí sẽ bị giảm một phần. Thừa dịp hiện nay mọi người có thừa lực, sao không chủ động xuất kích chứ,có thể bắt Vương Lăng?

Trần Trinh cười khổ

Những lời của Trần Nguyên, làm sao y không rõ, nhưng vấn đề ở chỗ, mệnh lệnh của Hùng Thắng là bắt sống Lý Càn chứ không phải giết Lý Càn. Tên đã hao hết, kế tiếp chỉ có huyết chiến. Không sai, nếu là chủ động xuất kích, hiệu quả nhất định sẽ tốt. Nhưng Lý Càn sẽ như thế nào?

Trần Trinh nói:

-Trần Nguyên, đại sự trong quân, ngươi chỉ là một thảo dân, sao có thể hồ ngôn loạn ngữ. Bảo vệ đại kỳ thật tốt, những chuyện còn lại, ngươi không cần phải quan tâm.

Lúc này Trần Nguyên mắt thấy phía xa có một đội kỵ binh tự giác bước đến cột cờ lớn.

- Lên đây, thổ phỉ lại đến!

Dẫn đầu là một gã đàn ông tráng kiện ngồi ngay ngắn trên mình một con ngựa nâu, hướng về phía lương đội lớn tiếng nói:

-Ta là Lý Càn,là con trai nuôi của vua Lý Huệ Tông,các ngươi trong lương đội ai thuộc họ Lý mà nghĩ kĩ,là ai khiến cho họ Lý chúng ta lao đao,sau đó sắp xếp một cuộc hôn nhân giữa công chúa Chiêu Hoàng và Trần Cảnh,các ngươi nghĩ đối với họ Lý chúng ta,nhà Trần có giết để diệt trừ hậu họa hay không?Vì thế sau khi quận vương Lý Long Trường vượt biển qua Cao Ly để tránh sự truy bắt của Trần Thủ Độ vậy ta hỏi các ngươi ai họ Lý có ba mẹ đã hy sinh khi hộ tống quận vương không?Nếu còn sống thì trước sau gì cũng bị thủ tiêu để bịt miệng,thật ra bọn họ lấy danh nghĩa diệt thổ phỉ chính là để giết ta không cho bách tính biết gì về sự soán ngôi của họ.Những kẻ như thế các ngươi còn bán mạng cho chúng sao?

Lúc này đội ngũ quân Trần đã bắt đầu rối loạn.

Hơn mười ánh mắt đã thoáng cái là nhìn thẳng vào Trần Trinh.Trong đôi mắt mang theo một cỗ sát khí,một vẻ oán hận mãnh liệt khiến cho Trần Trinh kinh hãi. Người này, đương nhiên lại giở ra thủ đoạn này. Thật không ngờ lúc trước quả thật đã có chút xem thường cái tên thủ lĩnh quân Lý này.

Cùng lúc đó quân Lý đã hành động,thế nhưng lương đội đã không còn chút đoàn kết nũa mà thay vào đó cừu hận giữa người họ Trần và người họ Lý đã không thể nào hóa giải.Sự khiêu khích của Lý Càn quả là một chiêu hiểm làm cho trong hàng ngũ hỗn loạn đang dần lan rộng.

Lúc này một tên quân lính trong lương đội:

- Lý Càn, ở đây không có...

Trần Nguyên và Nguyễn An đã làm theo bản năng.Một người giương cung cài tên, một người tay ném giáo.Tên nhọn cùng với giáo hầu như bay ra cùng lúc, người lính kia tránh được tên nhọn của Nguyễn An nhưng không thể đỡ được giáo của Trần Nguyên. Kêu thảm một tiếng, đã bị giáo xuyên qua thân thể.

Các tên quân lính vô thức bắt đầu đứng thẳng dậy, giận dữ nhìn Trần Nguyên cùng Nguyễn An:

- Các ngươi làm gì?

Nguyễn An định mở miệng nhưng đã bị Trần Nguyên giành nói trước:

-Các ngươi chẳng lẽ muốn liên lụy cả gia đình của mình à?Đừng quên, phụ mẫu gia quyến chúng ta, đều còn ở quê đợi tất cả các ngươi về. Việc cấp bách, giết chết kẻ địch, ai dám có ý phản, Trần Nguyên ta sẽ là người đầu tiên không buông tha cho hắn.

Một câu nói khiến cho rất nhiều người tỉnh táo lại.

Chí ít nhìn biểu hiện ra, hình như mọi người đều rõ ràng mục tiêu. Thế nhưng trong nội tâm cách nghĩ có thật sự thống nhất hay không? Lúc này quân Lý đã bắt đầu tấn công, lương đội chống lại còn hơn lúc trước, rõ ràng là đã giảm thêm vài phần, đặc biệt là cánh quân bên phải. Mà Lý Càn đã nhìn thấy sơ hở này liền tập trung tất cả chủ lực đều tập trung ở trung quân cùng phương hướng.

Cánh quân bên phải điều thuộc họ Lý, nhìn qua đánh rất náo nhiệt, nhưng trên thực tế cũng như tiếng sấm trong cơn mưa, chỉ là phô trương thanh thế mà thôi.Lúc này Trần Trinh đã nhìn thấy sơ hở chẳng còn cách nào cứu vãn,quân Lý đã bắt đầu tràn cuồn cuộn không ngừng liều chết xông tới, Trần Trinh biết, đã tới lúc liều mạng...

-Trần Nguyên,Nguyễn An bảo vệ đại kỳ!

Trần Trinh rút thiết kiếm nhảy vào đám phản quân giết chóc.Trong chốc lát, tiếng kêu vang lên thành một mảnh, mọi người đều phải đối mặt với nguy cơ lớn nhất từ lúc khai chiến tới nay.

Lúc này chướng ngại do quân Trần dựng lên đã bị phá,tên đã cạn kiệt.

Quân Trần lúc này phải lựa chọn là liều chếtđánh một trận ra, không còn cách nào khác. Không thể không nói một chiêu của Lý Càn rất độc, rất hiệu quả, tác dụng hết sức rõ ràng.Trần Trinh ngoại trừ phải đối mặt với công kích của quân Lý ra còn phải cẩn thận đề phòng hành động của đội quân cánh phải của lương đội.

Trần Trinh chém bay đầu tên lính của quân Lý, lau máu tươi bắn đầy lên mặt,nhìn lại vẫn thấy đại kì của quân Trần vẫn đứng sừng sững trong trận.Lúc này ở đại kỳ Trần Nguyên một tay cầm giáo,hễ có tên quân Lý nào có ý định lại gần đại kỳ, lập tức không chút lưu tình mà giết chết.

Thời gian ngày càng trôi qua,những người ở lương đội,càng ngày càng bị quân Lý giết chết nhiều không kể siết.Nguyễn An đã lui về để yểm trợ Trần Nguyên,tất cả điều biết rằng đại kỳ không ngã thì cơ hội sống sót sẽ rất cao hơn bình thường.

Trần Nguyên lúc này đã bị thương có thể nói là nặng. Nếu không có giáp bên ngoài bảo vệ không chừng đã chết từ lâu.giáo thì đã méo mó không còn ra hình dạng gì, trên đùi Trần Nguyên đầy những vết thương.Lúc này Lưu Khám bộ dáng tóc tai bù xù, nói bao nhiêu nhếch nhác thì có bấy nhiêu nhếch nhác.

Trần Nguyên yểm trợ cho Trần Trinh.Lúc này một tên quân Lý đâm lén sau lưng Trần Trinh bị Trần Nguyên cầm giáo đánh bay ngoài,lúc này thở dốc hỏi:

- Tướng quân, viện quân ở đâu!

Dáng dấp của Trần Trinh không hơn gì Trần Nguyên. Chật vật tránh né một cái, y xoay người đứng lên, thở dốc nói:

-Mau bắn pháo hiệu,viện quân của ta sẽ đến.Đừng lôi thôi nữa nhanh bảo vệ đại kỳ.

Trong khi nói chuyện Trần Trinh lơ đà,một cây giáo xuyên qua bờ vai y.

Y đau đớn hét lớn dùng kiếm chém chết tên địch kia,thuận tay một kiếm chém giáo trên vai thành hai đoạn,sắc mặt tái nhợt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.