Xuyên Đến Tương Lai - Tôi Không Phải Robot

Chương 13: Chương 13: Ngày nghỉ




Dạ Sở Kỳ hung hăng càng quét đồ ăn trên bàn. Nhìn điệu bộ thì ai không biết cô đang bực bội nên đi chết cho rồi.

-Tiểu Kỳ, hôm nay không vui sao? -Tả Y Y hỏi.

-Em nhầm nước với axit, làm Dioren phát nổ. -Dạ Sở Kỳ đáp, không dừng việc ăn uống.

-Khụ...!

NR-001 đưa nước cho Lưu Giai Từ. Anh uống nước xong, cười sằng sặc. Mọi người cũng cười, nhưng khổng lộ liễu như anh ta. Con mắt Dạ Sở Kỳ như sáng lên nhìn Lưu Giai Từ, đằng đằng sát khí tựa như ánh mắt sát thần phóng tới. Lưu Giai Từ vội bịt miệng, giả vờ không cười.

Thí nghiệm với Dioren là thí nghiệm đơn giản nhất, vì Dioren không có nhiều phản ứng phát nổ hay gây hại gì. Nhưng có thể làm cho nó phát nổ trong thí nghiệm tác dụng với nước, người này thật sự đúng là thiên tài. Nước với axit khách nhau một trời một vực, không hiểu Dạ Sở Kỳ cô nhầm kiểu quái gì. Mà đau nhất là cũng có rất hiếm axit gây ra phản ứng nổ với Dioren.

-Đó chưa phải tất cả. - Tả Y Y thôi cười, gác đũa chăm chú nhìn Dạ Sở Kỳ.

Dạ Sở Kỳ khó chịu, nuốt đồ ăn xuống bụng, bực bội đáp lời:

-Cái tên Hạ Cảnh Dực đó, hắn dám trước đám đông nói em là của hắn. Đành rằng em là sản phẩm mẫu của tập đoàn tài chính KM, nhưng còn chưa kí hợp đồng...

-Khụ...!

Giờ tới lượt Dạ Sở Hiên. Dạ Sở Kỳ chưa nói hết câu, vội dừng lại. DP-002 đưa cho Dạ Sở Hiên ly nước. Anh uống hết ly nước, thở phào một tiếng rồi nhìn qua Dạ Sở Kỳ.

-Em vừa nói cái gì?

-Em nói, tên Hạ Cảnh Dực đó tuyên bố em là của hắn.

Từ người Dạ Sở Hiên hình như đang tỏa ra luồng khí hắc ám. Dạ Sở Kỳ giật mình, vội kiểm tra xem mình có nói nhầm chỗ nào không.

Tả Y Y dở khóc dở cười lên tiếng:

-Sở Hiên, anh bình tĩnh đã.

DP-002 lại rót thêm một ly nước. Dạ Sở Hiên uống nước, bình tĩnh lại rồi nhìn Dạ Sở Kỳ.

-Cậu ta còn làm gì?

-Không có! -Dạ Sở Kỳ vội lắc đầu, như sợ ông anh của mình làm ra cái gì đó hơi quá.

Dạ Sở Hiên nhíu mày, tiếp tục ăn. Bầu không khí bây giờ tất nhiên là vô cùng không bình thường.

* * *

Hôm nay là ngày nghỉ, Dạ Sở Kỳ lười biếng nằm trên giường, mắt mở to. Ai không biết thì cho rằng cô đang nhìn trần nhà, nhưng thực chất là cô đang đọc tiểu thuyết đấy. Tự bản thân tuy cập mang thông tin toàn cầu đứng là thuận lợi!

-AL-003, cô có điện thoại. -Giọng của NR-001 vọng lên từ phía dưới.

-Vâng, xuống ngay đây!

Dạ Sở Kỳ đáp lời NR-001, chớp chớp mắt thoát khỏi trạng thái truy cập mạng thông tin toàn cầu. Cô chạy xuống dưới, đi về phía NR-001 đang đứng nhìn.

-Của cô đây.

NR-001 đưa cho Dạ Sở Kỳ một sợi dây. Mi mắt giật giật, Dạ Sở Kỳ đứng lặng. NR-001 nhìn cô hồi lâu, bỏ đi. Cô đứng ngớ người, cảm thấy thật không đúng...

-Sở Kỳ, làm gì mà lâu vậy? Cậu có đó không?

Giọng của Vũ Anh Anh vang bên tai làm Dạ Sở Kỳ sực nhớ giờ cô là robot, chẳng cần rườm rà làm gì, tự nghe tự gọi.

-Không có gì. Mà sao cậu biết số điện thoại nhà mình vậy Anh Anh?

-Mình hỏi cô Hà Di. Trong hồ sơ nhập học của cậu có ghi mà. Mình cũng hỏi địa chỉ nhà cậu, giờ đang đứng trước cổng đây. Đi chơi đi, mình đang đợi.

Dạ Sở Kỳ hơi suy nghĩ. Dù sao ở nhà cũng buồn chán, mà đi thì cũng an toàn vì có Vũ Anh Anh bên cạnh. Nói chung là có thể đi.

-Cậu đợi mình một lát, mình thay đồ rồi sẽ xuống ngay.

-Ừ, nhanh lên đó.

Dạ Sở Kỳ tắt máy, chạy lên phòng thay đồ. Cô cầm cái túi nhỏ.

-NR-001, tôi ra ngoài đây.

-Cô đi đâu? -NR-001 hỏi.

-Đi chơi với bạn. Tôi sẽ về trước giờ ăn tối, cô nói lại với anh Hai hộ tôi.

-Dữ liệu đã được lưu, hệ thống đã đánh dấu nhắc nhở. Cô có thể đi.

Khoé môi giật giật, Dạ Sở Kỳ dáng bộ bất đắc dĩ giơ tay chào, bỏ đi.

-Chỗ này thật sự rất lớn đấy, Sở Kỳ.

Vũ Anh Anh nói khi thấy Dạ Sở Kỳ chạy ra. Dạ Sở Kỳ chỉ cười không đáp.

-Chúng ta đi đâu đây?

-Ra cửa hàng. Mình muốn mua một ít đồ, sẵn tiện chúng ta đi xem phim. Mình có hai vé này, cậu được đặc cánh đi cùng mình lần này đấy nhé.

Dạ Sở Kỳ vui vẻ cười. Vũ Anh Anh quay lại, bước lên tấm ván trượt nằm dưới đất.

-Cậu biết đi ván lướt không chứ?

Dạ Sở Kỳ tròn mắt nhìn, lắc đầu.

-Chán cậu quá đi mất!

Vũ Anh Anh lắc đầu ngán ngẩm.

-Lên đi, mình chở cậu.

Dạ Sở Kỳ vui vẻ bước lên chiếc ván trượt, đứng phía sau Vũ Anh Anh. Vũ Anh Anh cho chiếc ván khởi động, lướt nhanh đi ra khởi ngôi nhà rồi bay lên khoảng không rộng lớn.

* * *

Dạ Sở Hiên cho chiếc xe đậu vào nhà xe, theo sau năm người phía trước vào nhà.

-Chủ nhân đã về. -NR-001 và DP-002 nói lời chào.

-Tiểu Kỳ đâu rồi? -Dạ Sở Hiên hỏi -Bình thường nó sẽ phóng xuống ngay mà!?

-AL-003 đã ra ngoài rồi, nói là sẽ về trước bữa tối.

Tả Y Y đem áo khoác đưa cho DP-002, nghe NR-001 nói mà sắc mặt kỳ quái.

-Con bé đi với ai nhỉ? -Dạ Sở Hiên lẩm bẩm.

Xoăn tiếng nói chuyện bên ngoài, rồi một bóng người bước vào.

-Anh Hai!!!

Dạ Sở Kỳ đi từ bên ngoài vào, bước chân lảo đảo. Tả Y Y vội đỡ lấy cô. Dạ Sở Hiên sắc mặt có xu hướng muốn nổi giận, nhíu mày.

-Em làm sao thế?

-Ôi, sao bay đầy trời...

Tả Y Y đẩy tay Dạ Sở Kỳ. Dạ Sở Kỳ bây giờ nhìn thấy toàn làn sao, đầu óc quay cuồng, hoàn toàn không để ý Tả Y Y.

-Tiểu Kỳ! -Lưu Gia Từ gọi.

Dạ Sở Kỳ sực tỉnh, tay dụi dụi mắt. Đầu óc tỉnh táo lại, cô nhìn dáng bộ của Dạ Sở Hiên, cúi đầu.

-Xin lỗi anh Hai. Tại Anh Anh đi ván lướt không phóng nhanh quá, đầu óc em loạn hết cả. Ngoài kia có nhiều xe, cậu ấy chạy qua chạy lại, em hơi hoa mắt.

Dạ Sở Hiên nhíu mày, thở dài xoa đầu cô.

-Được rồi. Sau này em phải tập đi ván lướt không đi, khi ra đường cũng tiện hơn.

Dạ Sở Kỳ ngoan ngoãn gật đầu. Dạ Sở Hiên đi trước vào nhà. NR-001 chợt nói:

-Chủ nhân, tập đoàn KM gửi bảng theo dõi của AL-003 tới. Tôi đã in ra và để trên bằng trong phòng làm việc.

Đàn Sở Hiên gật đầu. Lưu Giai Từ ngáp dài, vươn vai.

-Bỏ đó đi, Sở Hiên. Giờ em chỉ muốn ăn xong rồi ngủ.

Dạ Sở Hiên lắc đầu.

-Cậu không bao giờ đằng hoàng được. Để anh xem trước, ngày mai chúng ta tính cái này sau.

-Anh Hai, mai em làm bữa sáng nha!!!

Nghe câu nói này, sáu đôi mắt lập tức trợn tròn.

* * *

Tg: ta đang câu chương...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.