Xuyên Đến Bộ Lạc Nguyên Thủy

Chương 140: Chương 140: được đền bù




Mặt trời chiều ngả về tây là lúc ngoài phòng vang lên tiếng nháo động lớn chờ đợi đã lâu. Trong phòng, mấy người Kathy liếc mắt nhìn nhau một cái đều cười hì hì ồn ào chạy đến cạnh cửa xem, sau đó lại một đường hô lớn chạy trở về, Liễu Thư nhìn thực không biết nói gì. Không phải là mấy người Allen đi tới đây sao, còn nữa, cô đương nhiên là sẽ không thừa nhận sau khi nghe được động tĩnh thì nhịp tim đập nhanh.

“Đi thôi, đi thôi, đều tới đây.” Hai người Alice Kathy mỗi người một bên nâng một cánh tay của Liễu Thư lôi kéo cô đi, mặt vui cười mở miệng trêu chọc: “Cũng đừng để cho người ta sốt ruột chờ.”

Mặt Liễu Thư đỏ lên, nhưng mà vẫn thuận thế đứng lên bước nhỏ đi ra ngoài, càng đi ra ngoài tiếng ồn ào huyên náo lại càng lớn, hiển nhiên đến rất nhiều người. Cô cũng không luống cuống mà đột nhiên chỉ có chút ngượng ngùng nhưng hiện tại không phải thời điểm do dự, chỉ có thể kiên trì bị mấy bạn gả vây quanh đi ra ngoài. Trong lúc hoảng hốt hồi tưởng vào ngày đó, mình ôm lấy người khác, trong nháy mắt thì biến thành chính mình.

Cửa lớn được mở ra, lập tức tiếng ồn ào của đám người bên ngoài càng lớn hơn nữa, rõ ràng thì nghe được có người cao giọng kêu tên Allen, thúc giục hắn nhanh chóng. Mà sau khi cửa hoàn toàn mở ra Liễu Thư hít sâu một hơi chậm rãi bước chân ra hoàn toàn lộ mình ra trước mắt mọi người.

Allen nhìn không chuyển mắt nhìn giống cái xinh đẹp đang đứng ở dưới mái hiên làm cho hắn không dời mắt được. Trí nhớ bắt đầu tràn về, hắn nhớ được cảnh tượng về lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, một đôi mắt đen láy tránh ở phía sau cây to nhìn hắn, đến nay đều khắc sâu ở trong đầu của hắn. Bên trong âm u hết thảy giống như quỹ đạo để cho bọn họ đan vào cùng một chỗ, cho đến giờ khắc này hiện tại.

Ngoài phòng, đám người tranh cãi ầm ĩ ở một khắc Liễu Thư xuất hiện thì đều yên lặng, Liễu Thư cũng không phải xinh đẹp bao nhiêu, đừng quên đẹp nhất bộ lạc có một người khác kìa. Nhưng tại hôm nay vẫn là đúng như một câu nói kia 'Ngày kết hôn là thời khắc nữ nhân đẹp nhất', mà hôm nay Liễu Thư nhất định là người chói sáng lóa mắt không người nào có thể che được hào quang này.

Các thú nhân chưa có bạn lữ trông thấy cô như vậy đều đỏ mắt nhìn Allen, lòng nói mệnh tiểu tử này thật tốt. Không được lần sau nếu không có việc gì thì đi dạo ở trong rừng rậm nhiều một chút, không chừng sẽ nhặt được một giống cái xinh đẹp giỏi giang về nhà đấy. Vì thế trong lúc nhất thời bộ lạc không ít thú nhân lấy các loại lý do khác thường chăm chỉ săn bắn ở trong rừng sâu, bộ dáng đó làm cho tộc trưởng vui mừng không thôi, cuộc sống bộ lạc thật sự là càng ngày càng tốt.

Trong đám người, giống cái cũng hỗn loạn không ít, nữ nhân trời sinh thích chưng diện, nơi này tự nhiên là không ngoại lệ. Trang phục toàn thân của Liễu Thư đã được các nàng nhìn ở trong mắt nhớ ở trong lòng, yên lặng quyết định phải hỏi thăm tin tức thật tốt, trong đó những giống cái chưa kết hôn biểu hiện càng nóng bỏng. Giống cái vốn tính không vội mà ký khế ước thì lúc này đều dưới sự kích thích mà hạ quyết định ở trong lòng.

“Allen, lên đi.” Abby phản ứng kịp trước hết, tròng mắt vừa chuyển thì tiến lên đẩy Allen còn ngốc lăng một phen, miệng nhỏ giọng thúc giục.

Bị động bước đi chênh vênh đi tới phía trước từng bước, trên khuôn mặt cương nghị hơi đen của Allen có chút phiếm hồng, không dấu vết trừng mắt liếc nhìn Abby vướng bận một cái. Sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực cất bước tiêu sái đi đến trước mặt Liễu Thư, mỉm cười vươn một bàn tay to về phía nàng.

Nhìn bàn tay to thô ráp duỗi đến trước mặt, Liễu Thư nhếch khóe miệng lên cũng không chút do dự đặt bàn tay trắng nõn nhỏ bé của mình vào, chợt bị cầm chặt muốn tránh cũng không tránh được. Xem ra thú nhân vẫn là rất khẩn trương đi, cô buồn cười nghĩ trong lòng, cũng không có thêm động tác nào mà đi theo cước bộ của Allen bắt đầu chuyển một vòng ở trong bộ lạc.

Cầm lấy bàn tay mềm mại trong lòng bàn tay, trong lòng Allen rốt cục thì an bình lại. Qua hôm nay thì giống cái bên cạnh chân chính thuộc về riêng mình, rốt cuộc hắn không cần lo lắng có người tranh đoạt cùng với hắn. Hơn nữa quan trọng hơn là bản thân mình rốt cục cũng có thể ngủ cùng với Tiểu Thư, thật hạnh phúc... Nếu như Liễu Thư biết được tiếng lòng của hắn mà nói, chắc hẳn biểu tình sẽ không là cái gì khác là 囧 rồi.

Người chung quanh tự động tách ra, nhường ra một con đường trống cho hai vị bạn lữ tân hôn. Trên đỉnh đầu có đóa hoa bay xuống lả tả khe khẽ hất lên làm bừng tỉnh mọi người, cũng say lòng người. Còn trong lòng người nào đó thì tự hiểu, dưới chân đạp hòn đá nhỏ vụn, bên tai tràn ngập các loại tiếng động lớn ồn ào vui sướng, làm cho người ta không thể nhíu mày, ý cười treo ở bên miệng lại tiến vào chỗ sâu nhất trong đáy lòng.

Tay nắm tay, một đường đi, trong đầu Liễu Thư có một hồi trống rỗng, lực đạo trên tay tăng lên mới làm cho cô hoàn hồn lại. Cô ngẩng đầu thì chống lại một đôi thú đồng của Allen, rõ ràng nhìn qua rất nhiều lần, nhưng mà lúc này đây cũng thấy rất đẹp, đồng tử của Allen còn mang chút màu vàng, trước kia thế nào không phát hiện đây.

Bị nhéo hoàn hồn lại mới phát hiện bọn họ đã chuyển một vòng vòng quanh từng nhà bộ lạc, ở phía trước chính là quảng trường mục đích cuối cùng của bộ lạc. Nơi đó đã nổi lên lửa trại bao quanh, hai ba người ngồi vây quanh đống lửa. Bọn họ xuất hiện làm cho người ta đều đứng lên nghênh đón, trên mặt mỗi người là tươi cười chân thành làm cho trong lòng người ta không tự chủ được mà ấm áp.

Một đường đi đến nơi tế đàn, Vu y ở trong tiếng chuông trống kỳ lạ chậm rãi cất bước đi lên. Liễu Thư và Allen liếc mắt nhìn nhau một cái nắm chặt tay từ lúc bắt đầu đã không buông ra cùng nhau bước lên trước mặt tế đàn, sau đó quỳ một gối xuống. Đây là đều nghi thức bạn lữ cần phải làm, là thái độ tôn kính đối với thần thú.

Vu y lại mặc vào bộ trường bào đó của bà, quan sát ở vị trí gần Liễu Thư càng nhìn rõ, quần áo này thật là dùng một loại tơ lụa, nhìn từ xa thì giống như là màu trắng nhưng mà nhìn gần mới có thể phát hiện trên mặt là nhiều màu sặc sỡ. Vật liệu may mặc vừa thấy thì biết là nhẹ nhàng mềm mại mặc vào khẳng định là cực kỳ thoải mái, cái này càng làm Liễu Thư coi trọng thêm chuyện muốn kiến thức thuật dệt của Dực Báo tộc một phen. Đáng tiếc bây giờ còn không phải thời điểm, hơn nữa đến lúc đó cho dù Dực Báo tộc nguyện ý cho bọn họ nhìn, cái giá phải trả cũng không phải nhỏ, cô hơi nheo mắt lại, chuyện dệt thuật này cô là tình thế bắt buộc.

Một đoạn múa chỉ tốt ở bề ngoài được nhảy lên, nói nó chỉ tốt ở bề ngoài là bởi vì nó vừa giống múa cũng không phải múa. Lần trước tán gẫu với Eva căn bản không nhìn kỹ toàn bộ nghi thức khế ước, hiện tại mới biết được không thấy đó chính là đoạn vũ đạo này. Tuy rằng không rõ ràng lắm nhưng Liễu Thư biết chính là Vu y đang câu thông cùng với cái gọi là thần thú, từ trong miệng một vài dân cư trong bộ lạc cũng biết được một hai. Sở dĩ địa vị của Vu y độc nhất vô nhị chính là vì năng lực câu thông cùng thần thú, có thể biết trước tai nạn tai họa, trong bộ lạc phàm là chuyện trọng đại thì Vu y đều có thể tham dự.

Đoạn nhảy này là nhảy theo nhịp trống khe khẽ, trống là da thú bọc hai đầu khúc gỗ khoét rỗng bên trong làm thành, mà cây gậy gõ nó lại là xương to từ trên người dã thú. Tiếng trống khi thì nhẹ nhàng chậm chạp khi thì nặng trĩu, một đoạn một đoạn nếu như cẩn thận nghe mà nói tựa hồ ngay cả nhịp tim cũng nhảy lên theo, rất kỳ dị.

Múa, cuối cũng cũng nhảy xong rồi, một thú nhân bưng một chén máu cung kính chuyển lên, đây là huyết dịch vẽ đồ họa. Thời khắc cuối cùng đến chỗ Vu y, bà đưa tay nhúng vào huyết dịch khe khẽ điểm lên một giọt nhỏ ở trên giữa trán của hai người thú nhân và bạn lữ đang quỳ gối ở trước tế đàn. Theo một câu thú ngữ nghe không hiểu thì nghi thức khế ước chính thức hoàn thành, mà thân phận bạn lữ của Liễu Thư và Allen đi cùng với hai người bọn họ cả đời này. Hai người nắm chặt tay đối phương đứng lên ở trước tế đàn đối mặt với đám người hoan hô phía dưới. Hai người cười vui vẻ không có gì hạnh phúc hơn so với giờ phút này càng làm cho bọn họ kích động.

Một tiếng hổ gầm lên, Allen duỗi ra cánh tay dài trực tiếp ôm Liễu Thư vào lòng, ở dưới tiếng cười to của đám bạn xấu mà bế ngang Liễu Thư sau đó đạp từng bước xuống tế đàn đi đến lửa trại bên kia. Mà đám người cũng di động theo, thời khắc làm cho người ta chờ mong đã lâu lúc này mới đến, cũng không phải là mỗi người đều kích động không được sao, không phát hiện các thú nhân đều đang đỏ mắt à.

Liễu Thư được Allen ôm vào trong ngực một đôi cánh tay thon vòng cổ thú nhân, mặt đã sớm đỏ thẫm. Thời điểm ánh mắt di động nhìn theo đám thú nhân đang xoa tay thì đột nhiên trong lòng lộp bộp một cái, trực giác cảm thấy đây giống như là có chút không tốt. Cô nhớ rõ lúc ấy thời điểm nhìn chuyện cười của Đạt Nhĩ thì mình không có cảm giác nguy cơ, hiện tại vừa thấy tình huống như vậy có vẻ như rất chênh lệch so với cô tưởng.

Cô có chút lo lắng liếc mắt nhìn Allen một cái, cô biết rõ lão công bạn lữ mới ra lò là thật cường hãn mà đặt ở hiện đại thì trong một đám cũng không chọn được một. Nhưng thú nhân nơi này tám lạng nửa cân cho dù vài người thoáng chút cũng không sao, xa luân chiến thì ai cũng không chịu nổi.

“Yên tâm anh không có việc gì.” Toàn bộ hành trình, ánh mắt của Allen sẽ không rời khỏi trên người Liễu Thư tự nhiên là chú ý tới cái này, hắn ghé vào bên tai Liễu Thư nhẹ giọng an ủi: “Hừ, một đám không an phận, đến lúc đó anh sẽ đánh ngã hết bọn họ, xem có còn dám đánh chú ý tới em hay không.” Nói xong ánh mắt lợi hại đảo qua chung quanh, quả nhiên mấy thú nhân cho tới nay chính là đang nóng lòng muốn bóp Allen. Lần này nói cái gì cũng phải giáo huấn cho chút máu, để cho bọn họ biết rõ ràng giống cái nhà người khác sau khi định ra rồi thì cũng đừng nghĩ liếc mắt nhìn một cái, hừ!

Ngẫm lại trận đoàn phù rể của Allen thì trong lòng Liễu Thư thoáng buông lỏng, nhưng mà mới thở dài trong lòng thì chính là căng thẳng. Sau tai mẫn cảm bị gì đó mềm mại ướt át rõ ràng dính lên quả thực không muốn nhìn cũng khó, cảm giác được hơi thở ướt át phun ở trên cổ, mặt Liễu Thư từ đỏ dẫn đến cháy đỏ rực. Lúc này mới kết hôn thì đuôi chó sói liền lộ ra rồi, hôn cái gì chứ, chú ý hình tượng một chút có được không. 

“Em phải tin tưởng bạn lữ của em, anh cũng sẽ giữ đủ khí lực cùng em cả đêm.” Còn chưa có hoàn toàn hoàn hồn dưới tình huống bị Allen hôn lên mặt trước mắt mọi người, Liễu Thư đã bị con hàng này hạ một câu mà 囧 trợn mắt há hốc mồm. Cái gì mà kêu 'cũng sẽ giữ đủ khí lực cùng em' còn toàn bộ buổi tối, trong óc không tự chủ được liền bắt đầu miêu tả hình ảnh không hài hòa, sau đó trên mặt cô bắt đầu bốc khói rồi.

Hành vi động tác của Allen làm cho người ta cười to trêu chọc, từ trước đến nay Abby luôn sôi nổi cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này, lập tức liền nhảy ra cười to nói: “Allen, cậu cứ gấp như vậy làm cái gì, còn chưa tới thời điểm đâu, cậu còn có một trận chiến lớn phải đánh.” Nói xong ý bảo người chung quanh: “Cậu yên tâm, không phải đã nói rồi sao, huynh đệ chúng ta nhất định giúp đỡ cậu ha ha ha...”

Trước kia cũng biết Abby người này thích nhất chơi đến điên, hiện tại thì càng tốt hơn. Liễu Thư liếc trắng mắt con hàng này, vô cùng muốn đá bay hắn đi, trong lòng yên lặng quyết định chờ ngày đó của hắn nhất định phải sửa trị một phen thật tốt, nếu không thật sự là rất thực xin lỗi hắn ngày hôm nay.

Vẫn ôm Liễu Thư đến bên cạnh một trong những đống lửa trại, nơi này mấy nguòi bạn gả của cô đều ở đây, đã nấu xong món ăn. Cô ngửi được hương vị khoai lang nồng đậm, thì bụng không khỏi thầm thì kêu lên, nói ra thì cô còn chưa có ăn cơm chiều đâu. Một ngày hôm nay cũng chưa ăn bao nhiêu, giống như là khẩn trương. Hiện tại rốt cục thì xong việc, buông lỏng xuống thì cô thấy đói không thôi.

“Em ăn một chút gì trước đi, anh đi theo chân bọn họ chơi đùa.” Săn sóc đặt Liễu Thư ở trên ghế bằng tảng đá bên cạnh lửa trại, hoàn toàn không nhìn biểu tình những người khác vui cười. Allen để hơi thở lửa nóng sát gần đan vào cùng một chỗ với bạn lữ, không để ý Liễu Thư đỏ mặt trốn tránh: “Nhất định phải ăn nhiều một chút, bằng không anh sợ em cả đêm chịu không nổi.”

Allen nói lời này thật sự biểu tình rất đứng đắn, nhưng mà lời nói ra cũng làm cho người ta ảo tưởng không ngừng. Liễu Thư cũng không biết nên dùng cái biểu tình gì đối mặt với con hàng này, nhưng mà nhìn dõi theo hắn một hồi lâu cũng không biết rốt cuộc là hắn nói thật hay là đang giả ngu. Cô nhìn hắn, mà ánh mắt của hắn cũng nhìn chằm chằm vào cô không rời, giống như không có đáp án sẽ không bỏ qua. Vì thế cuối cùng vẫn là Liễu Thư không nhịn được khe khẽ gật gật đầu.

Nhận được thứ mình muốn, Allen thống khoái buông Liễu Thư, trước khi đi còn đặc biệt không nỡ mà sờ sờ khuôn mặt cô so với giống cái khác thì tương đối trơn mịn, khe khẽ nói tiếng 'chờ anh.'

“Phải cẩn thận.” Liễu Thư vẫn không nhịn xuống được mà nói một câu quan tâm, sau đó chính là Allen đưa lên một khuôn mặt tươi cười vô cùng hiền lành.

“Trước kia thế nào không thấy được các người dính ngấy như vậy.” Allen vừa đi thì Eva trêu chọc nói: “Nhìn không ra được nha, Allen cũng có một mặt này.”

Thì ra không phải chỉ một mình cô cảm giác Allen không bình thường, Liễu Thư yên lặng nghĩ.

“Nhưng mà cũng đúng, trước kia là không dám vì sợ làm cậu sợ, hiện tại thì không giống rồi, các cậu đã là bạn lữ, chỉ sợ hắn sớm nhịn không được.”

Nghĩ đến từ sau lúc xác định quan hệ, giữa hai người tuy rằng thân mật không ít, có thể làm thì vẫn rất lý trí, Liễu Thư thoáng cảm thấy có chút ngượng ngùng, hình như để cho hắn đợi lâu lắm.

Không nhìn mấy người còn lại lần lượt mà đến trêu ghẹo, ánh mắt của Liễu Thư dời về phía đám người bên kia đã bắt đầu di chuyển toàn bộ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.