Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 60: Chương 60: Thần Y Cứu Mạng




Note : do Tuyên Tuyên đã cảm nắng Tiểu Lâu rồi nên thay xưng hôn ta – nàng vại~~~~~

Sau khi Nghiêm Phượng Nhã bị cực hình chém eo , kinh thành đã đổi tân Kinh Triệu doãn nhậm chức, cục diện dần dần khôi phục bình tĩnh. Giang Tiểu Lâu mỗi ngày trải qua cũng không có điều bất thường, cứ theo lẽ thường ăn cơm, đọc sách, tĩnh dưỡng, Phó Triêu Tuyên thường xuyên đăng môn, thay nàng chẩn trị. Trải qua một tháng trị liệu, miệng vết thương trên người Giang Tiểu Lâu một lần nữa vảy kết, sắc mặt dần dần khôi phục hồng nhuận.

Phó Triêu Tuyên lần đầu tiên nhìn thấy Ly Tuyết Ngưng cùng Tiểu Điệp, hiển nhiên thập phần kinh ngạc, hắn vẫn cho rằng Giang Tiểu Lâu căn bản không có bằng hữu cùng thân nhân.

Ly Tuyết Ngưng nhìn thẳng vào Phó Triêu Tuyên, liền hướng Giang Tiểu Lâu gật đầu cười cười, tiện thể tránh khỏi phòng khách để hai người nói chuyện.

“Thân thể của nàng đã khôi phục khá nhiều, nhưng vẫn phải chú ý thật kỹ, lần trước ta đưa thang thuốc cho nàng, dựa theo phân phó của ta đúng giờ ăn, không đừng bận chuyện khác.” Phó Triêu Tuyên dặn dò nàng.

“Ta thật sự đã tốt lên nhiều, không cần mỗi ngày uống thuốc.” Thanh âm Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng uyển chuyển, ngân nga thầm thì, giống như một dòng suối nhỏ thanh mát, không hiểu sao vuốt nhẹ vào lòng người, làm Phó Triêu Tuyên thất thần trong chốc lát.

“Sư phụ ta từng nói , phàm là bệnh nhân luôn tìm cách giấu bệnh sợ thầy, nếu đại phu đều nghe lời bệnh nhân, căn bản không có cách nào khác trị liệu. Đây là phương thuốc ta mới viết, bên trong nhiều thêm một vị thuốc an thần , buổi tối nghỉ ngơi cho tốt, mới có tinh thần thoải mái.” Tâm thần hắn bình tĩnh, khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng trả lời.

Giang Tiểu Lâu nhìn chăm chú vào hắn, ánh mắt trong suốt: “Lúc trước từng có một vị đại phu nói qua, bệnh của ta cả đời đều không thể trị tận gốc, cả đời thời thời khắc khắc phải thừa nhận thống khổ. Phó đại phu, ngươi cũng cho là như vậy sao?”

Phó Triêu Tuyên trầm tư một lát, mới hồi đáp: “Xác thực rất khó.”

“Ta còn sống bao lâu?” Giang Tiểu Lâu thẳng thắn hỏi.

Phó Triêu Tuyên suy nghĩ thật lâu, trên mặt lộ ra một tia khó xử, hơn nửa ngày mới hồi đáp: “Nói khó nghe, nếu bảo dưỡng thoả đáng, khả năng kéo dài bảy năm tám năm. Nếu thương thế nặng thêm, điều trị không thỏa đáng, trì hoãn một năm……………. hoặc là nửa năm.”

Hắn một bên chú ý thần sắc Giang Tiểu Lâu, một bên uyển chuyển khuyên bảo: “Tiểu Lâu, chỉ cần để ta giúp nàng điều dưỡng, một năm sau lại nhìn, có lẽ có thể chuyển cơ [ 1 ] .”

[ 1 ] khả năng chuyển biến tốt

Chỉ cần tĩnh dưỡng một năm, đến lúc đó vẫn chưa có kết luận rõ ràng ……………. Huống chi, nàng cũng không đủ thời gian một năm rưỡi dùng để dưỡng thương.

“Nếu nàng không chịu tĩnh dưỡng, chỉ sợ hao tổn tuổi thọ. Nếu nhất thời vội vàng xao động, chậm trễ cả đời khỏe mạnh, tội gì chứ?” Hắn tựa hồ nhìn thấu tâm tư Giang Tiểu Lâu, không khỏi ôn nhu khuyên bảo , tựa hồ nghĩ tới điều gì, ngữ khí mang theo kinh hỉ, “Bất quá, còn có một biện pháp, nàng theo ta đi gặp sư phụ, cầu hắn thay nàng chữa bệnh.”

Giang Tiểu Lâu hơi kinh ngạc nói: “Sư phụ của ngươi, là phụ thân ngươi sao?” Nàng từng nghe nói, Phó Triêu Tuyên được thừa kế y học tổ truyền (ông cha truyền lại) , như vậy y thuật của hắn hẳn là phụ thân truyền lại.

“Không, từ trước phụ thân hy vọng ta có thể kế thừa y bát của hắn [ 2 ] , học tập phương pháp , kinh nghiệm trị bệnh cứu người, nhưng do ta lại hăng hái, một lòng cầu chức quan, dốc lòng muốn đền nợ nước. Phụ thân thập phần thất vọng, vì thế nhiều lần phát sinh tranh cãi. Ngay tại lúc ta khắc khổ đọc sách, phụ thân mắc trọng bệnh, đau khổ chống đỡ nửa năm vẫn là qua đời. Thời điểm phụ thân đổ bệnh, hắn không có khả năng chữa trị, phải dựa vào đại phu khác kê toa thuốc, thế nhưng bọn người đó y thuật không tinh, dây dưa kéo dài thời gian, điều này làm cho ta vô cùng thống khổ. Cứ việc các thúc bá trong nhà đều cho rằng ta hẳn là kế thừa gia tộc truyền lại, kế tục di nguyện phụ thân, nhưng ta vẫn kiên quyết không chịu. Sau khi phụ thân qua đời , mẫu thân vẫn ngậm đắng nuốt cay chăm sóc ta, nàng là người thân duy nhất trên thế giới này của ta.” Phó Triêu Tuyên bất đắc dĩ cười cười.

[ 2 ] Y Bát: Y là áo, Bát là chén cơm. Y Bát tượng trưng cho Áo Cơm. Ngoài ý nghĩa Y Bát là dấu ấn tư cách pháp nhân, việc truyền Y Bát có một ý nghĩa siêu tuyệt khác mà ít ai để ý: Tổ Sư truyền Y Bát cho người đệ tử thừa kế, điều đó có nghĩa là vị Tổ Sư chỉ thị cho người đệ tử đó phải lo nạn áo cơm của tất cả chúng sanh, hay nói cách khác là phải lo cứu khổ cứu nạn cứu đói cho chúng sanh trước khi thuyết pháp cho chúng sanh. Có thực mới vực được Đạo mà! Hay nói cách khác là phải lo việc Tế độ trước rồi liền sau đó mới lo việc Phổ độ (xem bài Phổ độ và Tế độ).

Giang Tiểu Lâu nhìn hắn, ánh mắt trầm lặng.

“Sau đó mẫu thân mắc bệnh tỳ [ 3 ] , ngày đêm đau đớn khó nhịn. Ta lập tức mời đại phu, một đám đại phu ban đầu tự tin mười phần chẩn trị kê đơn, giáp nói là bệnh này, ất nói là bệnh kia ,uống thuốc nhiều lần, kết quả lại làm người ta thất vọng, hoàn toàn không có hiệu quả, toàn bộ thúc thủ vô sách. Quạ đen còn có thể phụng dưỡng phụ mẫu, đối với ngươi thâm chịu mẫu thân đại ân, mỗi ngày canh giữ bên giường nàng , chỉ có thể giống như người đứng xem trơ mắt nhìn, bất lực cứu nàng. Điều này có thể coi là hiếu thảo sao? Vì thế ta mở sách thuốc phụ thân mày mò tìm kiếm, hi vọng phụ thân lưu lại phương thuốc chữa bệnh muốn nghĩa, khổ đọc một năm, đến khi cảm thấy bản thân có chút kinh nghiệm , liền bắt đầu thay mẫu thân kê đơn bắt mạch, lại chỉ có thể làm giảm đau đớn giúp nàng, không thể chân chính chữa khỏi. Vì thế, ta không thể không cầu xin giúp đỡ của sư phụ, hắn là bằng hữu chí thân của phụ thân ta, nể mặt phụ thân liền miễn cưỡng nhận ta. Theo hắn học tập ba tháng sau, ta liền có thể thay mẫu thân chữa khỏi. Hiện nay ở Đại Chu, không ai có y thuật vượt qua sư phụ ta …………………………….”

[ 3 ] còn gọi là lá lách hay theo đông y gọi là tỳ /// Là một cơ quan có ở hầu như tất cả các động vật có xương sống. Có cấu trúc gần giống như một hạch bạch huyết lớn, nó hoạt động chủ yếu như là một bộ lọc máu. Ở người, lách nằm ở phần trên – trái trong ổ bụng, cơ hoành, dạ dày và thận trái, được hệ thống dây chằng gắn vào với màng bụng (phúc mạc)

Giang Tiểu Lâu lắc đầu cười.

“Thế nào, ngươi không tin?” Hắn rất là kinh ngạc.

“Không phải. Y thuật của ngươi cao minh như vậy, ắt hẳn sư phụ ngươi đương nhiên không tầm thường.”

“Nếu muốn trị tận gốc, chỉ có thể đi cầu sư phụ của ta. Chẳng qua, hắn tuổi càng lớn tính tình càng quái gở, không chịu xem bệnh, nhất là nữ tử………………….” Phó Triêu Tuyên tựa hồ nghĩ đến chỗ khó xử , ngừng câu chuyện.

“Nếu lệnh sư không chịu, cũng không cần miễn cưỡng .” Giang Tiểu Lâu chậm rãi nói, “Mỗi người đều có số mệnh, sinh tử do trời, ta tin tưởng chính mình sẽ không đoản mệnh như vậy, ta còn có việc chưa làm xong, sẽ không dễ dàng từ bỏ .”

Phó Triêu Tuyên thất thần nhìn nàng, trong lòng dâng lên một trận khổ sở.

Trên đời này còn có người đối với sinh tử không thèm để ý , xác thực, nàng để ý chỉ có báo thù rửa hận, căn bản không thèm quan tâm cái khác. Hắn có chút tức giận: “Ta hao hết tâm tư cứu nàng, chính nàng lại không lo, sớm biết như thế, ta nên tiết kiệm sứclực……………………….”

Giang Tiểu Lâu hơi giật mình, tiện đà nở nụ cười, mái tóc đen tuyền rũ xuống gò má nàng, mặt mày phấn chấn tung bay : “Phó đại phu, không phải ta không để ý sinh tử, mà là cùng tánh mạng so sánh , ta có tâm nguyện quan trọng cần hoàn thành.”

Nghe giọng nói mềm nhẹ ôn nhu của nàng, thái độ lại thập phần kiên quyết, Phó Triêu Tuyên không khỏi càng phát ra khó chịu. Hắn thuở nhỏ khắc khổ ra sức học hành, tiếp theo buông tha cho con đường làm quan mày mò học tập y thuật, trước đây luôn cảm thấy cuộc sống của mình rất có ý nghĩa, bởi vì công việc của hắn là trị bệnh cứu người. Hắn đối với tâm, can, tỳ, phế, thận của bệnh nhân đều hết sức quen thuộc, thế cho nên nữ nhân ở trước mặt hắn cùng động vật tầm thường không hề khác nhau. Thế nhưng sau khi gặp được Giang Tiểu Lâu, lần đầu tiên sinh ra một loại cảm giác kỳ dị, trên đời lại có một nữ nhân ôn nhu, xinh đẹp, kiên cường, rung động lòng người.

Hồi trước thế giới của hắn vô cảm vô dục, nhưng hiện tại mỗi ngày hắn trải qua đều trở nên phong phú, hiểu được nhớ thương một người, quan tâm một người.

Hắn không dám tiết lộ cảm tình, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Nàng thật sự là cái đặc những người khác, theo ý ta đến không có so với tánh mạng là trọng yếu hơn sự .”

Giang Tiểu Lâu lại mở miệng hỏi: “Sư phụ trong lời ngươi, đến tột cùng là ai?”

“Nàng không phải không muốn chữa bệnh , sao lại quan tâm hắn là ai .” Ánh mắt Phó Triêu Tuyên hiện lên một tia kinh ngạc, lập tức đầu óc cấp tốc chuyển động. Là chuyện gì lại có thể làm Giang Tiểu Lâu đồng ý đi tìm sư phụ………………….. Hắn trầm tư một lát, mới tiếp tục nói, “Sư phụ của ta là La Tử Kính, thế nhân đều gọi người là Thái Vô tiên sinh. Lúc trước ta nghĩ muốn bái sư học nghệ, tính tình hắn lại đặc biệt cao ngạo, cố chấp. Dù biết phụ thân ta là ai, vẫn đưa ra lời cự tuyệt . Vì muốn hắn nhận ta làm đồ đệ, ta đều đợi trước cửa nhà hắn, mỗi ngày đều phải chịu ánh mắt khác thường của người khác, khi đó ngay cả người trông cửa đều nói ta như là [ lại bì cẩu ] [ 4 ] dính chặt cánh cổng…………………” Dường như nghĩ đến điều thú vị , nụ cười Phó Triêu Tuyên trở nên sáng ngời.

[ 4 ] chó ghẻ / chó trụi lông.

Vì bái sư học nghệ, hắn mỗi ngày lấy tư thế bái yết [ 5 ] chắp tay thành khẩn đứng ở đại môn. Sét đánh trời mưa, người người đầy đường vội vã tìm chỗ trú mưa không còn một bóng người. Nhưng chẳng sợ mưa to mưa tầm tã, hắn như trước bất chấp mưa gió, đứng ở đại môn, vẫn không nhúc nhích .”Ngươi đợi bao lâu?” Giang Tiểu Lâu nổi lên tò mò.

[ 5 ] Trình diện người trên bằng cử chỉ lễ nghi cung kính

“Nửa năm. Đầy nửa năm sau, gia sư tắm gội rửa mặt, sau đó thay y phục sạch sẽ, tự mình mở đại môn ra đón tiếp ta, đương trường nhận lấy ta làm hắn đồ đệ.” Khuôn mặt tuấn lãng của Phó Triêu Tuyên hiện ra một tia kiêu ngạo, con ngươi cũng rạng rỡ sáng bừng.

Giang Tiểu Lâu như bừng tỉnh, mỉm cười nói: “Phó đại phu, lệnh sư nhìn trúng không phải cái khác, mà là thái độ làm người của ngươi, dùng thái độ thành kính nhất theo đuổi y thuật, đây mới là nguyên nhân hắn nhận ngươi.”

Mặc kệ học vấn, sự nghiệp, chỉ có dùng hết tâm lực mới có thể trèo lên cảnh giới cao nhất.

Phó Triêu Tuyên thâm dĩ vi nhiên (suy nghĩ sâu sắc), chấp nhận nói: “Gia sư y thuật cao minh, ta chỉ cùng hắn học tập một đoạn thời gian liền nhanh chóng được xưng là danh y trong kinh thành, nếu gia sư chấp nhận trị liệu cho nàng, ắt hẳn chiếm 7~8 phần cơ hội có thể khỏi hẳn. Ta mặc kệ nàng nghĩ muốn làm gì, trước hết phải có một thân thể mạnh khỏe làm hậu thuẫn. Nghiệp lớn không thành người chết trước, chẳng lẽ nàng muốn lưu lại tiếc nuối như vậy sao? Nàng thời thời khắc khắc không quên được cừu hận, nếu như kẻ thù còn chưa bị lật đổ, chính nàng cũng đã bước chân vào quan tài, làm sao còn mặt mũi gặp lại thân nhân ?” Phó Triêu Tuyên thật sự khuyên bảo , sự quan tâm lo lắng hoàn toàn là phát ra từ nội tâm.

Giang Tiểu Lâu suy nghĩ một lát, nàng xác thực cần một cơ thể khỏe mạnh để thực hiện kế hoạch của mình. Nhưng vị Thái Vô tiên sinh rõ ràng là người tính tình cao ngạo, theo phương thức hắn lựa chọn đồ đệ liền có thể thấy được. Nửa năm lạnh nhạt, nhìn như không thấy, hoàn toàn có thể tùy tiện tuyển chọn trong số những kẻ ý chí không kiên định. Không thể không thừa nhận, phương pháp hắn thực hiện không tệ, một kẻ ngay cả chờ đợi cùng nhẫn nại cũng không chịu nổi , gặp được một chút suy sụp liền lùi bước , làm sao có thể khổ tu y thuật cao minh, trở thành đại phu chân chính. Phó Triêu Tuyên là một phật tử dáng vóc tiều tụy, nhưng hắn có ý chí bền bỉ, nghiêm túc không nhún nhường , ở trong mắt mọi người hắn là người duy nhất vượt qua được khảo nghiệm. Cho nên hắn mới có thể học được một thân y thuật cao minh, khai sáng thiên địa cho bản thân.

Giang Tiểu Lâu cũng không muốn chết, ngược lại, nàng muốn sống sót hơn bất kỳ ai, sống được dài lâu, thật vui vẻ, so với tất cả mọi người còn sống thọ hơn. Đại ca yêu thích du sơn ngoạn thủy, nàng muốn thay thế hắn đi khắp thiên hạ, thưởng thức cảnh đẹp, chờ toàn bộ kẻ thù đều hóa thành xương khô, nàng cũng muốn sống một cuộc đời tự do tự tại .

“Được, ta cùng ngươi đi tìm tôn sư.” Giang Tiểu Lâu rốt cục hạ quyết tâm.

Phó Triêu Tuyên nhìn con ngươi xinh đẹp của nàng, trong lòng vừa động, tựa hồ tưởng muốn nói gì, lại chung quy cái gì cũng không có nói.

Mặc dù muốn thể hiện cảm tình của mình, cũng không nên thừa cơ hội trong tình cảnh này, nếu không đó là lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Hắn không phải loại người ti tiện …………………….. Cho nên, hắn lựa chọn trầm mặc.

Ngày thứ hai, trời vừa sáng Phó Triêu Tuyên liền đến đây, Giang Tiểu Lâu khó khăn mới thuyết phục Ly Tuyết Ngưng đi cùng , Phó Triêu Tuyên lược có chút kinh ngạc, vẫn chưa nói thêm cái gì.

Xe ngựa một đường đi mất hai canh giờ, cơ hồ là ngựa không ngừng vó câu, rốt cục mới đuổi tới nơi ẩn cư của Thái Vô tiên sinh. Dưới chân núi có một trang viên nhỏ trước sau có ba cửa vào, được bao quanh bởi cây cối, hoa hồng vờn quanh, hoàn cảnh thập phần thanh tịnh mà trang nhã. Xuống xe ngựa, trên mặt Ly Tuyết Ngưng có một tia do dự: “Tiểu Lâu, nghe nói tính tình Thái Vô tiên sinh thập phần cổ quái, hắn sẽ đồng ý chẩn trị cho chúng ta sao?”

Giang Tiểu Lâu cười cười, nói: “Có hay không, còn phải chờ chúng ta đi thỉnh cầu mới biết được.”

Phó Triêu Tuyên đi trước tiến lên gõ cửa, dược đồng mở cửa phát hiện là hắn, trên mặt hiện ra thần sắc vui mừng, nhưng nhìn qua đám người Giang Tiểu Lâu, trên mặt liền chuyển sang nghi hoặc.

“Tiên sinh không chẩn trị cho nữ bệnh nhân, công tử biết mà.” Dược đồng gãi gãi đầu, vẻ mặt không cho là đúng.

“Ta sẽ đi vào trước thỉnh cầu sư phụ, mong hai vị ở bên ngoài chờ một lát.” Phó Triêu Tuyên mỉm cười, quay đầu nho nhã lễ độ nói.

Giang Tiểu Lâu cười gật gật đầu, mắt thấy Phó Triêu Tuyên tiến vào sân, tùy ý dược đồng tò mò nhìn chằm chằm các nàng.

Qua hồi lâu, Phó Triêu Tuyên mới đi ra , sắc mặt vô cùng vui mừng: “Ta đã hướng sư phụ trình bày, hắn đồng ý để các ngươi đi vào.”

Giang Tiểu Lâu mỗi lần đi qua một cửa, còn thật sự chăm chú xem nét chữ trên tấm bảng, nàng đi rất chậm, một đường cưỡi ngựa xem hoa [ 6 ] , hứng thú dạt dào đem quang cảnh chung quanh thu vào trong mắt.

[ 6 ] ví lối làm việc chỉ lướt qua một cách đại khái, chứ không đi sâu vào chi tiết (cái đáng lẽ cần phải xem xét, tìm hiểu kĩ).

Tiến vào nội đường, Phó Triêu Tuyên hướng các nàng làm thế tay, ý bảo không cần phát ra âm thanh. Vì thế Giang Tiểu Lâu liền lẳng lặng đứng ở một bên, chăm chú nhìn.

Phó Triêu Tuyên nói qua, Thái Vô tiên sinh đã hơn sáu mươi tuổi, nhưng trên thực tế nàng xem lại là một nam tử trung niên sắc mặt hồng nhuận, phong thái tôn quý, tuổi thoạt nhìn không vượt qua bốn mươi. Bất quá, đối phương cũng không phải ngồi ở đại đường, mà là nằm nghiêng trên giường , phảng phất như trước người hắn chẳng có bệnh nhân.

Thời điểm mới tiến vào, Giang Tiểu Lâu rõ ràng nhìn thấy đệ tử của hắn ở đại sảnh bắt mạch, trước người đặt một quyển sổ, tùy thời ghi chép lại bệnh tình của bệnh nhân. Giây lát, liền nhìn thấy đệ tử trẻ tuổi chạy vào nội đường, đi đến trước mặt Thái Vô tiên sinh, hướng hắn bẩm báo nói: “Sư phụ, bệnh nhân này tuổi bất quá mới ba tuổi, bị phát ban, trước khi tới đây đã từng tới y quán khác xem bệnh, kết quả chẩn đoán xảy ra sai lầm, trở nên nghiêm trọng hơn, lúc đệ tử quan sát, nơi hắn phát ban đã chuyển thành màu đen tím .”

Thái Vô tiên sinh chỉ nằm đó nghe. Nghe xong , nói cho hắn: “Chuẩn bị giấy bút.”

Đệ tử trẻ tuổi trải giấy tuyên thành, lập tức bắt đầu chuẩn bị ghi lại.

Thái Vô tiên sinh không nhanh không chậm nói: “Nếu xuất hiện loại tình huống này, chứng tỏ huyết khí hư tổn, nếu không kịp thời chẩn trị sẽ chết . Kê đơn ngưu lý cao [ 7 ] , chờ đứa nhỏ ăn vào ba ngày sau, phân thải ra ngoài đều đặn, phát ban biến thành màu đỏ, độc tố trên người sẽ thoát ra ngoài.”

[ 7 ] một loại dầu cao làm từ quả hắc mai

Đệ tử trẻ tuổi bừng tỉnh đại ngộ: “Loại bệnh này chỉ sợ phát ban hướng nội đi, gây nhiều biến chứng nguy hiểm , sư phụ dùng phương pháp này không những bức độc tố ra ngoài, hơn nữa các hồng ban trên người rất nhanh khỏi hẳn, đệ tử thụ giáo !”

Hắn vừa muốn thu thập giấy bút lui ra ngoài, lại nghe thấy Thái Vô tiên sinh từ tốn mở miệng : “Loại bệnh này rất dễ tái phát, ngươi nói cho phụ mẫu đứa nhỏ biết, chờ tới tháng chín hái ngưu lý tử, hầm nhừ thành cao, nếu bệnh tình đứa nhỏ tái phát lại, thì trong toa thuốc ngưu lý cao bỏ thêm ba tiễn [ 8 ] xạ hương , uống 2 thang là khỏi .”

[ 8 ] 10 tiễn = 1 lạng

“Dạ.”

Vị đệ tử vừa mới lui xuống , một gã đệ tử khác liền chạy vào: “Sư phụ, một bệnh nhân ăn quá nhiều thức ăn, chướng bụng nghiêm trọng. Đệ tử đã liên tục kê ba toa thuốc tiêu thực cho hắn, vẫn như trước không thấy hiệu quả.”

Thái Vô tiên sinh nhíu nhíu mày : ” Đã nói với ngươi rất nhiều lần, thời điểm chẩn trị phải hốt thuốc đúng bệnh. Phàm là dược vật đều có ba phần độc tính, chứng bệnh tầm thường thì không nên dại dột kê thuốc. Chỉ là khó tiêu, kêu hắn về nhà, dùng tiêu tam tiên [ 8 ] sao [ 9 ] qua rồi đem nấu sôi lấy nước uống sẽ không có việc gì, ba ngày sau, nếu như không có chuyển biến tốt lại đến.”

[ 8 ] Tiêu tam tiên điều hòa tỳ vị. Tỳ và vị là căn bản cho sức khỏe hậu thiên. Công năng sinh lý của tỳ : tỳ chủ vận hoá, nhiếp ( giữ lại ) huyết. Bệnh của tỳ phần lớn hư về phần dương ( phần công năng suy yếu), gây yếu kém chức năng tiêu hoá, thấp khốn và xuất huyết do tỳ hư.Trong phạm vi bài này , chúng ta nói đến các bệnh gây ra do Tỳ, vị hư . Bệnh của vị: phần lớn là thực nhiệt, sau đó là vị âm hư



[ 9 ] sao hay còn gọi là rang : cho vị thuốc vào nồi hat chảo gang, chảo đất, đun nóng và đảo đều. Phương pháp này hay dùng nhất ; có khi sao vàng, có khi sao đen.

Khuôn mặt vị đệ tử lập tức đỏ lên , lặng lẽ lui xuống.

Giang Tiểu Lâu như có điều suy nghĩ, Phó Triêu Tuyên nhẹ giọng giải thích nói: “Đem sơn tra, thần khúc, mạch nha [ 10 ] xào thành sền sệt, chính là tiêu tam tiên, đối với tác dụng của ba loại, thì dùng sơn tra khi khó tiêu do ăn thịt, thần khúc thiên về tiêu đàm, giúp tiêu các cặn bã của lúa gạo, mạch nha thì tiêu cặn bã của mì phở, mỗi loại 10gram , đều có công dụng chữa trị tiêu thực .”

[ 10 ] sơn tra ( táo mèo ) ,mạch nha thì quen thuộc rầu tự lên GG sẹt sẹt nha.

Thần khúc còn gọi là Lục thần khúc, Tiêu thần khúc, Lục đình khúc, Kiến thần khúc dùng làm thuốc được ghi đầu tiên trong sách ” Dược tính bản thảo” là chế phẩm từ bột mì và các bột thuốc khác, trộn đều, ép khuôn, cho lên men. Trong thần khúc có tinh dầu, các men rượu bia, protein, lipid và vitamin ////// Theo Đông y, thần khúc vị ngọt, cay, tính ôn; vào kinh tỳ và vị. Có tác dụng tiêu thực hóa tích, còn có tác dụng khai vị, kiện tỳ. Chữa các chứng thực tích, bụng đầy, ăn ít hoặc sôi bụng tiết tả, ứa tắc sữa. Hằng ngày dùng 12 – 30g bằng cách sắc, hãm hoặc tán bột.

Liên tiếp lại có ba bốn đệ tử trước sau tiến vào, chẩn trị đều là bệnh nhân khác nhau, chỉ cần nói ra mạch tượng cùng bệnh trạng, Thái Vô tiên sinh liền có thể chuẩn xác phán đoán bệnh tình hơn nữa nhanh chóng kê phương thuốc, chẳng những tốc độ mau, hơn nữa cực kì chính xác, phương thức khám bệnh thật sự làm cho người xem cảm thán không thôi.

Như đoán được suy nghĩ trong lòng Giang Tiểu Lâu, Phó Triêu Tuyên lại lần nữa nhẹ giọng nói: “Sư phụ của ta đạ hơn sáu mươi tuổi, tinh lực hữu hạn, loại phương pháp này có thể trị cho nhiều bệnh nhân.”

Giang Tiểu Lâu cười gật đầu, theo những gì nàng chứng kiến, đây là Thái Vô tiên sinh cố ý thiết kế phương thức tinh diệu nhằm truyền thụ cho đồ đệ, rất nhiều đại phu học nghệ không tinh chưa kịp xuất sư đã kê đơn bắt mạch, trì hoãn thời gian lành bệnh của nhiều bệnh nhân, nhưng nếu không để bọn họ chẩn trị, sẽ thiếu kinh nghiệm thực tiễn. Cho nên Thái Vô tiên sinh tạo cơ hội cho đồ đệ tự mình chẩn trị, gặp căn bệnh không thể giải quyết lập tức được sự chỉ dẫn rõ ràng, thức đẩy đệ tử trưởng thành, lại không đến mức chậm trễ bệnh nhân, thật sự là một cái thực có trách nhiệm tâm đại phu.

Một canh giờ sau, Thái Vô tiên sinh mới nhìn sang đám người Phó Triêu Tuyên, sắc mặt không khỏi trầm xuống: “Triêu Tuyên, ta đã sớm nói không cứu nữ tử, vì sao còn mang theo nữ quyến tiến vào ?”

Phó Triêu Tuyên tiến lên hai bước, cung kính hành lễ: “Sư phụ, mong người vì đệ tử, thay nàng chẩn trị.” Hắn chân thành cất tiếng, vẻ mặt khẩn thiết, Thái Vô tiên sinh cẩn thận đánh giá hắn một lúc, thần sắc toát ra vẻ trầm tư.

Hắn hiểu rõ đồ đệ này, đối với nữ nhân xưa nay kính nhi viễn chi [ 11 ] , làm sao có thể vô duyên vô cớ chạy tới khẩn cầu hắn chữa bệnh? Lại còn thật sự nhìn xem đứng ở bên kia hai vị cô nương tuổi trẻ, đều là xinh đẹp hơn người, cẩm tú khởi dung, nhất là đứng ở phía trước áo lam nữ tử, tươi cười ôn nhu, ánh mắt như vì sao sáng ngời, gọi người gặp khó khăn quên.

[ 11 ] tôn kính, nhưng chỉ có thể nhìn từ xa, không thể gần hoặc không muốn gần (vì không thể noi theo được hoặc vì quá xa lạ với mình)

Thành ngữ “Kính nhi viễn chi” thường dùng trong những trường hợp mỉa mai hay châm biếm: bề ngoài tỏ ra thái độ kính trọng một đối tượng nào đó, một nhân vật nào đó có quyền lực, nhưng trong lòng lo ngại không dám thân thiện gần gủi.

Trong lòng loáng thoáng hiểu được điều gì, hắn thở dài nói: “Ngươi hiểu rõ nguyên nhân vi sư không chịu cứu trị nữ tử , vì sao còn muốn ta khó xử ? Giao sư huynh sư đệ ngươi chẩn trị đi.”

“Đệ tử đối với y thuật của sư phụ là hiểu rõ nhất, nếu đệ tử còn không nắm chắc, bọn họ làm sao có thể trị liệu ? Sư phụ, ngài từng nói qua, thấy chết mà không cứu tương đương với hành vi giết người, hôm nay một bệnh nhân nguy kịch ngay trước mắt người, chẳng lẽ người thật muốn trơ mắt nhìn sao ? Đệ tử cảm thấy, sư phụ không phải là người như vậy, cũng thỉnh sư phụ đừng làm đệ tử thất vọng.” Phó Triêu Tuyên nói từng câu từng chữ, thần sắc vô cùng trịnh trọng.

Khó được nhìn thấy sư huynh luôn ôn hòa nho nhã lại có thần thái khác lạ như hôm nay, một vị đệ tử đang muốn mở miệng khuyên can, bất ngờ chạm phải ánh mắt mang ý cười của Giang Tiểu Lâu, những lời muốn nói lập tức nghẹn trong cổ họng, khuôn mặt bất giác đỏ bừng .

Thái Vô tiên sinh chỉ cau mày, ngưng mắt không nói.

“Theo ý ta , Phó đại phu đã quá lo lắng rồi, Thái Vô tiên sinh là một đại trí giả, hắn không chịu chẩn trị cho nữ tử, bất quá là nhất thời luẩn quẩn trong lòng, chưa chắn cả đời sẽ như thế.” Giang Tiểu Lâu đột nhiên mở miệng, lập tức hấp dẫn ánh mắt cả sảnh đường.

Thái Vô tiên sinh cùng các đệ tử đều tò mò nhìn nàng, một cô nương tuổi đời còn trẻ cũng dám trước mặt nhiều người nói như vậy, thật sự là quá lớn mật. Bọn họ nào biết đâu rằng, những chuyện vượt qua sức tưởng tượng Giang Tiểu Lâu đều đã làm, huống chi chỉ là việc này?

Thái Vô tiên sinh dùng ánh mắt tìm tòi đánh giá Giang Tiểu Lâu: “Lời này có ý gì?”

Thần sắc Giang Tiểu Lâu ôn nhu, ngữ khí như nước: ” Dọc theo đường đi, ta thấy tấm bảng hiệu trong trang viên của đại phu. Trên tấm đầu tiên viết hai chữ Vị Liễu. Chữ Liễu này xuất phát từ Nhã Kinh: “vị kham gia đa nan, dư hựu tập vu liễu” (2 câu thơ bài Tiểu Bí). Liễu là rau đắng, Vị Liễu mang ý nghĩa thấu hiểu gian khổ . Thái Vô tiên sinh dùng hai chữ này, ngụ ý chính là dân chúng chịu nhiều kiếp nạn, sẵn sàng chịu đựng mọi gian khổ, cùng nhau chia sẻ gánh nặng, ta nói đúng chứ ?”

Thái Vô tiên sinh vô cùng kinh ngạc nhìn Giang Tiểu Lâu, theo bản năng ngồi ngay ngắn: “Ngươi thật ra đọc không ít thi thư, còn biết rõ tâm tư của ta.”

” Ta còn nghe nói, thời tiên sinh còn trẻ đọc sách hết sức khắc khổ, mỗi lần đọc sách, không chỉ có học thuộc lòng hơn nữa tự tay ghi lại, đạt tối đa bảy lần, cho nên ngài đặt tên thư phòng của mình là Thất Lục Trai. Ngài động viên chính mình chăm chỉ khổ luyện viết sách, nghiên cứu sách y tế trên thế giới, không muốn dừng chân làm một đại phu tầm thường, điểm này làm cho ta vô cùng kính nể. Thời điểm bước vào viện, ta nhìn thấy chỗ ở đồ đệ ngài có tên là Thạch Trai, trên thực tế, tiên sinh là muốn nhắc nhở các đệ tử, nghiên cứu học vấn không những tâm vững như thạch, thái độ làm người phải ngay thẳng quang minh lỗi lạc, đúng không?”

Thái Vô tiên sinh gật gật đầu, không thể không thừa nhận nàng nói rất đúng.

Giang Tiểu Lâu dung nhan xinh đẹp, con ngươi sáng ngời động lòng người, ngữ khí càng phát ra bình thản: “Bất quá chính là muốn nói cho đệ tử ngài biết cầu tiến, nỗ lực vươn xa, trở thành một đại phu tốt, gây dựng danh tiếng cho bản thân. Đó mới chân chính là suy nghĩ của Thái Vô tiên sinh, là bắt tại hai chữ “hàm linh” [ 12 ] ở cửa dược đường của ngài đấy.”

[ 12 ] “Hàm linh” có nghĩa là “có tâm”

Thái Vô tiên sinh càng nghe càng là kinh ngạc, tấm bảng hiệu treo ở nơi đó đã vài thập niên, lại chưa từng có người liếc mắt xem. Mọi người chỉ đi lướt qua, thậm chí chưa từng hỏi hắn hàm nghĩa của hai chữ đó. Cho dù là Phó Triêu Tuyên , hắn chỉ hứng thú với y thuật, chứ không phải y đạo. Muốn trở thành danh y thiên hạ, chỉ dùng nghiên cứu y thuật là được. Nhưng nếu muốn đạt đếnn trình độ tuyệt vời, thì phải thấu hiểu y đạo.

Đáng tiếc hắn đem y đạo treo ở nơi đó lâu lắm rồi, căn bản không có ai nhận ra.

Thái Vô tiên sinh dần dần biểu tình trở nên nghiêm túc: “Ngươi nói một chút, y đạo chân chính là gì?”

Giang Tiểu Lâu khẽ mỉm cười, cúi đầu nhướng mày đều là thướt tha phong tình: “Xin thứ cho ta cả gan suy đoán, Thái Vô tiên sinh thông qua hai chữ“hàm linh”, để gửi gắm đến tất cả đệ tử, muốn trở thành một đại phu chân chính, phải có lòng từ bi, phổ quát [ 13 ] của ơn cứu độ, dưới sự dẫn dắt của niềm tin này, một đại phu mới có thể chuyên tâm cứu trị, hết sức tận tuỵ đề cao y thuật, bách chiết bất hồi [ 14 ] , không sợ muôn vàn khó khăn, mới có thể tiến nhập cảnh giới tối cao của y thuật.”

[ 13 ] phổ biến một cách rộng khắp, bao trùm tất cả

[ 14 ] Một trăm lần gãy đổ cũng không lui, thất bại bao phen cũng không lùi bước. Quyết chí ////// Tiếng Việt: có chí thì nên.

Giang Tiểu Lâu là người thông minh, nhưng nàng không chỉ có sự thông tuệ, mà còn có khả năng quan sát nhạy bén. Dọc theo đường đi tiến vào trong dược đường, nàng tỉ mỉ suy ngẫm từng chi tiết nhỏ nhặt đều ghi nhớ trong lòng, phân tích lời nói cùng hành động của Thái Vô tiên sinh.

Trên đời này có nhiều kẻ giỏi nịnh hót , nhưng am hiểu vuốt mông ngựa cũng không phải dễ dàng , trong đó tinh thông về mặt này lại vô cùng hiếm có. Dù đối phương biết rõ ngươi xu nịnh , nhưng vẫn vui vẻ chấp nhận, không hề ngoài ý muốn. Giang Tiểu Lâu biểu hiện phong độ cùng tư thái chuẩn mực, thời điểm không nói lời nào cảnh đẹp ý vui, còn lúc nói chuyện khí độ tao nhã, càng miễn bàn nàng còn ở trước mặt mọi người biểu hiện học thức trác tuyệt của mình, cùng với khắc sâu lý giải của Thái Vô tiên sinh. Trong khoảng thời gian ngắn, ngay cả Phó Triêu Tuyên cũng ngây ngẩn cả người. Từ trước nhiều lần đi qua tấm bảng hiệu kia, nhưng không có ai nghiêm túc suy nghĩ về ý nghĩa của hai chữ này. Là hắn quá sơ sót, thế nhưng vùi đầu trong đống sách thuốc, chưa bao giờ lý giải chân ý của sư phụ.

Ở đây ngoại trừ Phó Triêu Tuyên cùng Thái Vô tiên sinh, những đệ tử khác bởi vì tuổi quá nhỏ, hai gò má đều phiếm hồng nhìn chằm chằm Giang Tiểu Lâu. Nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp họ đã gặp nhiều , nhưng hiếm thấy có người dẫn kinh cư điển [ 15 ] ,thần thái sáng ngời , không làm cho người ta cảm thấy có chút khoe khoang nào, mà còn thu phục lòng người, có thể nói là mây bay nước chảy lưu loát sinh động, hành văn liền mạch lưu loát.

[ 15 ] thành ngữ được dịch theo nghĩa đen là “Dùng kinh sử mà dẫn chứng”, nghĩa là trích dẫn kinh, y cứ vào sách làm mẫu mực giống như câu nói có sách, mách có chứng

Thái Vô tiên sinh nhìn Giang Tiểu Lâu, dần dần hiểu được đệ tử mà mình đắc ý nhất lại đối đãi khác với nàng. Phó Triêu Tuyên hàng năm vùi đầu nghiên cứu y thuật, chữa bệnh cứu người là quan trọng nhất với hắn, mặc kệ nữ tử khiêu khích câu dẫn thế nào, hắn cũng không hiểu phong tình, bất cẩu ngôn tiếu [ 16 ]. Rõ ràng là thiếu niên tuổi trẻ khí thịnh ,nhưng không phong hoa tuyết nguyệt, không thích kết giao qua lại, cả ngày nghiên cứu sách thuốc cùng phật học. Nếu không phải mẫu thân hắn quyết liệt phản đối, hắn rất có khả năng quy y cửa phật …………………. Nào ngờ một người có tính cách cứng nhắc nghiêm túc, lại đối với nữ tử này phá lệ coi trọng.

[ 16 ] nói năng thận trọng ,tính cách nghiêm túc, không nói cười linh tinh

Đáng tiếc, vị Giang cô nương trước mắt này, thông minh lại giảo hoạt, tâm tư thâm trầm, đối với Phó Triêu Tuyên mà nói không phải là chuyện tốt. Người hắn nên lấy phải là hiền thê, toàn tâm toàn ý ủng hộ hắn dốc lòng nghiên cứu y thuật , mà không phải là dung mạo xinh đẹp, tâm cơ ẩn sâu như nữ tử trước mắt. Suy nghĩ một hồi, Thái Vô tiên sinh cười cười, nói: “Ta có thể chữa trị cho ngươi, nhưng chỉ được một lần, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa. Bởi vì —— thứ nhất là Triệu Tuyên đã cầu tình cho ngươi, thứ hai là ngươi đã nói trúng chân ý của ta.”

Phó Triêu Tuyên không khỏi mừng như điên, đối với y thuật của sư phụ ,hắn hết sức tin tưởng, chỉ cần người nhận lời chẩn trị cho Giang Tiểu Lâu, tuyệt không có đạo lý không chữa khỏi . Hắn vừa muốn khấu tạ, lại nghe thấy Giang Tiểu Lâu đột nhiên nói: “Vậy thỉnh tiên sinh chẩn trị cho bằng hữu của ta.”

Một lời thốt ra, long trời lở đất.

Vẻ mặt Phó Triêu Tuyên khiếp sợ nhìn Giang Tiểu Lâu: “Nàng nói cái gì?”

Sắc mặt Ly Tuyết Ngưng đại biến, Giang Tiểu Lâu rõ ràng đã nói , nàng thân là nữ tử, không thể tùy tiện đơn độc cùng nam nhân xuất hành, cho nên mới gọi mình cùng đi, Thái Vô tiên sinh thật vất vả đồng ý thay nàng chẩn trị, sao có thể đem cơ hội trân quý như vậy nhường cho mình?

“Không, cần xem bệnh mới là Tiểu Lâu, ta không có việc gì.” Trong lòng nàng giật mình, vội vàng phản bác.

Thái Vô tiên sinh nhìn thoáng qua sắc mặt tái nhợt của Ly Tuyết Ngưng, môi tím tái, lắc lắc đầu nói: “Bệnh nàng ta rất nghiêm trọng, cho dù ta có chữa trị , nhiều nhất chỉ kéo dài một năm rưỡi , nhưng là Giang cô nương, ngươi còn có cơ hội chữa khỏi.”

Ly Tuyết Ngưng sớm hiểu rõ bệnh tình của mình, đã là bệnh nan y, cho nên nghe xong lời đó cũng không cảm thấy thương tâm, chỉ ôn nhu nói với Giang Tiểu Lâu : “Nghe thấy tiên sinh nói rồi chứ ? Bệnh của ta đã vô phương cứu chữa , không cần lãng phí thời gian trên người ta, ngươi vẫn nên nắm chặt cơ hội chữa khỏi bệnh đi.”

Thần sắc Giang Tiểu Lâu vô cùng bình tĩnh, tươi cười cũng rất kiên trì: “Thỉnh Thái Vô tiên sinh chẩn trị cho bằng hữu của ta!”

Phó Triêu Tuyên tiến lên từng bước: “Tiểu Lâu, nàng đây là —— “

Giang Tiểu Lâu quay lại nhìn hắn: “Phó đại phu không nên đối đãi khác nhau với bệnh nhân , không phải sao? Ta là một bệnh nhân, Tuyết Ngưng cũng vậy, bệnh của nàng so với ta càng nghiêm trọng hơn, nếu không có Thái Vô tiên sinh trị liệu, tánh mạng nàng chỉ còn vài tháng ngắn ngủn. Nếu Thái Vô tiên sinh giúp nàng, nàng có thể sống lâu một năm rưỡi. Ngươi là một đại phu, sao có thể bởi vì cùng ta thân thiết hơn liền quên thiên chức của mình. Điều này đã hoàn toàn trái ngược với Phật giáo, hoàn toàn từ bỏ tâm huyết Thái Vô tiên sinh nhiều năm qua chỉ dạy ngươi sao?”

Phó Triêu Tuyên nhất thời yên lặng, hắn không biết trả lời Giang Tiểu Lâu thế nào. Mang thiên chức đại phu, hắn đương nhiên hy vọng mỗi bệnh nhân đều có thể được cứu trị công bằng. Nhưng nàng là người mà hắn ái mộ, hắn hi vọng nhất nhìn thấy nàng bình an. Sư phụ là người khó lay chuyển, muốn để người mở lại ân điển không biết phải đợi tới khi nào, Giang Tiểu Lâu lại dễ dàng bỏ qua cơ hội trân quý, điều này làm cho hắn lòng nóng như lửa đốt, lại không thể nề hà.

Hắn thật sâu biết Giang Tiểu Lâu lợi hại, nàng là đang nhắc nhở hắn, một người hết lòng tin theo phật, hẳn là hiểu được đạo lý chúng sinh ngang hàng, nàng cũng không đặc thù, tương tự Ly Tuyết Ngưng cũng có quyền được cứu chữa.

“Không, ta không cần!” Ly Tuyết Ngưng quả quyết cự tuyệt, nét mặt vẫn luôn ôn hòa xuất hiện vẻ quyết tuyệt, “Tiểu Lâu, nếu ngươi buộc ta chữa bệnh, chính là đang ép ta kết thúc tánh mạng.”

Rõ ràng có cơ hội chữa bệnh, nữ tử trước mắt lại lựa chọn buông tha , một loại cảm xúc chưa từng có ở trong lòng Giang Tiểu Lâu tù khai. Mặc kệ Ly Tuyết Ngưng là một ngụm đáp ứng hay vẫn là giả bộ chối từ……………… Chỉ lo lắng bản thân được sống sót, sẽ không xứng trở thành bằng hữu của Giang Tiểu Lâu.

Giang Tiểu Lâu làn da trắng tuyết, con ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng nhàn nhạt dâng lên khí tức xơ xác tiêu điều, nói: “Ly Tuyết Ngưng, ngươi nghĩ rằng ta vì cứu ngươi sao, ta hoàn toàn là vì chính mình ! Năm đó ngươi giúp ta mai táng, không đến nỗi phơi thây đồng không mông quạnh, ân đức này Giang Tiểu Lâu cả đời đều ghi khắc, hôm nay ta đem hy vọng sinh tồn tặng cho ngươi, chính là hy vọng trả lại ngươi nhân tình này. Nhân sinh trên đời, chỉ cần không thẹn với lương tâm, thì không có chuyện gì là không thể làm . Tốt hơn so với những người mang tài năng trác tuyệt lại gắt gao ôm lề thói cũ (ý nói cố chấp, cổ hủ) không buông, đem hai chữ nhân đức treo cao còn giá trị hơn rất nhiều.”

Nàng vừa nói, một bên hướng Ly Tuyết Ngưng nháy mắt một cái.

Ly Tuyết Ngưng sửng sốt, theo bản năng nhìn nàng, trong lòng nổi lên vô hạn nghi hoặc. Vừa rồi ý tứ Tiểu Lâu là ——

Thái Vô tiên sinh thản nhiên nói: “Tiểu nha đầu nha miệng lưỡi lợi hại, ngươi đây là cố ý nói cho ta nghe sao?”

Giang Tiểu Lâu ngoái đầu nhìn lại cười, yên tĩnh tao nhã: ” Thái Vô tiên sinh thông minh tuyệt đỉnh, Tiểu Lâu không dám ở trước mặt ngươi đùa giỡn thủ đoạn, không sai, nói chính là người.”

Mặc dù lời nói sắc bén không hề nhún nhường, trong đôi mắt nàng lóe lên tia sáng lấp lánh , tản ra một loại phong thái quyến rũ khác, làm người nhìn trong lòng hốt hoảng.

Thái Vô tiên sinh không khỏi chán nản, mày khẽ nhíu lại: “Tiểu nha đầu ngươi thì hiểu được cái gì ? Thân là đại phu, có thể chữa trị cho bệnh nhân vì sao không làm ? Ta tự có đạo lý của mình !”

Phó Triêu Tuyên sợ nàng chọc giận sư phụ, mất cả chì lẫn chài, vội vàng nói: “Sư phụ, người không nên tức giận, Tiểu Lâu chính là tâm trực khẩu khoái [17] .”

[ 17 ] tính tình ngay thẳng, có chuyện là nói , không có tâm cơ

” Tính tình ngay thẳng? Hừ ! Kia là có thể ngôn hành vô trạng? Buồn cười!” Trên mặt Thái Vô tiên sinh bao phủ tầng tầng u ám.

Lập tức liền có đệ tử trẻ tuổi lặng lẽ hướng Giang Tiểu Lâu nói: “Vị cô nương này, sư phụ của ta không chịu trị liệu cho nữ tử, hoàn toàn là có lý do, cô nương không biết sự tình, không nên nói lung tung………………..”

Thì ra Thái Vô tiên sinh thời niên thiếu chữa bệnh không hỏi thân phận địa vị, lại càng không hỏi phú quý bần cùng, đối xử bình đẳng. Nhưng có một lần, sự tình xảy ra một chút ngoài ý muốn. Thời điểm chữa trị cho nữ tử chưa lập gia đình, người nhà bệnh nhân thì chắc chắc nữ tử bị trướng khí, mà hắn lại chẩn ra hỉ mạch , kể từ đó, người nhà bệnh nhân chẳng những xé rách mặt, chửi ầm lên, thậm chí ở trước cửa hắn đổ phân ngựa, hết sức nhục nhã, khiến cho hắn suốt một năm không thể không đóng cửa từ chối tiếp khách, không thể tiếp tục hành nghề y. Sự thật chứng minh là hắn đúng , nữ tử kia chưa lập gia đình quả nhiên sớm châu thai ám kết (thụ thai) , một năm sau sinh ra hài tử mập mạp, người nhà kia vừa thẹn vừa giận, tình nguyện dìm chết đứa bé cũng không chịu hướng hắn nhận sai. Thái Vô tiên sinh phẫn nộ đến cực hạn, từ nay về sau kiên quyết không hề chẩn trị cho nữ tử, mặc kệ là dạng thân phận nào, cũng không quản là ai gia nữ quyến. Gặp nữ tử cầu chẩn, hắn thà rằng để đồ đệ tới cửa xem bệnh, chính mình không chịu ra chẩn, càng thêm không mở miệng chỉ dẫn, tốt hay xấu đều phụ thuộc thiên mệnh. Chuyện này sớm đã hình thành thông lệ, mỗi người đều biết .

Giang Tiểu Lâu nghe đệ tử trẻ tuổi nói liên miên một tràng, con ngươi lại giống như dòng suối chảy róc rách, thanh lệ tao nhã: “Nói như vậy, Thái Vô tiên sinh là vì tức giận quá độ, cho nên không chấp nhận người khác hiểu lầm.”

Không đợi Thái Vô tiên sinh mở miệng, Giang Tiểu Lâu đã giương giọng nói: “Đại ca của ta xuất môn du ngoạn, từng nghe qua chuyện xưa của một vị thiền sư Nguyệt. Hiện giờ xin kể cho ngài, có lẽ có thể dẫn dắt cho ngài. Vị thiền sư Nguyệt Thuyền là một cao thủ giỏi về vẽ tranh. Nhưng trước mỗi lần hắn vẽ, một mực kiên trì bắt người mua tranh phải trả tiền trước, nếu không quyết không động bút. Hắn là đệ tử phật tổ, lại là kẻ so đo tiền tài, rất nhiều người đang đều coi thường hắn. Có một ngày, tri phủ Thanh Châu thỉnh hắn vẽ tranh, thiền sư Nguyệt Thuyền cái gì cũng không hỏi, chỉ nói một câu.”

Phó Triêu Tuyên hỏi: “Hắn nói gì ?”

Giang Tiểu Lâu cười cười, thần sắc bất động: “Hắn hỏi, ngươi có thể cho ta bao nhiêu bạc?”

Người bên cạnh nghe xong lời này, không khỏi khe khẽ nghị luận , có người nói lão hòa thượng tham tài , có kẻ nói hắn không biết che dấu , nói hắn hoàn toàn không xứng làm hòa thượng .

“Ngươi muốn bao nhiêu liền đưa bấy nhiêu ! Tri phủ Thanh Châu thản nhiên trả lời hắn, đồng thời yêu cầu hắn đi vào nội viện tri phủ, trước mặt trăm tên tân khách , tại chỗ múa bút vẽ tranh.”

“Thiền sư nhận lời theo vào phủ, ở trước mặt các vị tân khách nhận thức còn thật sự vì tri phủ đại nhân vẽ tranh, bức tranh họa vô cùng tốt, tri phủ đại nhân cho một trăm lượng tiền thù lao. Thiền sư vừa rời khỏi, lại nghe thấy tri phủ ở trước mặt mọi người cao giọng nói, vị hòa thượng này tuy rằng một tay họa tranh trác tuyệt , nhưng trong mắt hắn chỉ có tiền tài, cả người đầy hơi tiền. Người như vậy sớm bị tiền tài vấy bẩn , thật sự làm người ta chán ghét, căn bản không xứng làm đệ tử phật môn. Sau khi nói xong, tri phủ đốt bỏ bức họa mà thiền sư tỉ mỉ vẽ ra. Không chỉ vậy, hắn vì nhục nhã thiền sư, còn trước mặt mọi người công khai đề nghị hắn vẽ thêm một bức tranh, chẳng qua lần này……………… Muốn hắn đặt tranh trên làn váy tiểu thiếp họa ra.”

Mọi người nghe đến đó, càng hăng say châu đầu ghé tai. Đặt trên làn váy nữ tử nữ vẽ tranh, đối với đệ tử phật môn mà nói là vô cùng nhục nhã.

Thái Vô tiên sinh ưỡn thẳng lưng , giữa lông mày nhiễm một tầng khẩn trương: “Hắn đáp ứng rồi sao?”

Giang Tiểu Lâu cười khanh khách nhìn hắn: ” Thiền sư Nguyệt Thuyền vẫn lặp lại câu hỏi lúc trước, ngươi trả bao nhiêu lượng ? Tri phủ trả lời hắn, ngươi muốn bao nhiêu thì đưa bấy nhiêu. Thiền sư mở miệng đòi ba trăm lượng, sau đó thật sự đặt làn váy nữ tử vẽ một bức họa, theo sau là âm thanh nhạo báng miệt thị chói tai của mọi người.”

“Hòa thượng thấy tiền sáng mắt, chỉ cần có tiền tất cả vũ nhục đều có thể nhận được!” “Đúng vậy đúng vậy, phật môn biến chất!” Trong nội sảnh các đệ tử khe khẽ nói nhỏ.

Thanh âm Giang Tiểu Lâu không nhanh không chậm, thong thả tao nhã: “Rất nhiều người hoài nghi, vì sao chỉ cần có tiền là được ? Dù bị vũ nhục vị thiền sư Nguyệt Thuyền lại chẳng hề quan tâm, trong lòng hắn đang nghĩ gì. Người như vậy, còn xứng đáng là đệ tử phật môn sao? Trên thực tế, nơi cư ngụ của thiền sư Nguyệt Thuyền thường phát sinh thiên tai, người có tiền không chịu ra tiền cứu trợ dân nghèo, bởi vậy hắn đã xây dựng một nhà kho, lưu trữ lương thực, chuẩn bị nạn đói xảy ra liền lấy ra cứu tế người nghèo. Mà trong số những người nghèo, lại có vô số kẻ không biết, từng nhục nhã cười nhạo hắn làm bẩn phật môn thanh tịnh.”

“Vị thiền sư Nguyệt Thuyền có thể không ăn khói lửa nhân gian ở phật đường chuyên tâm niệm kinh, nhưng hắn lại đi khắp hang cùng ngõ hẻm, xuất đầu lộ diện, bán đứng họa kỹ của mình, chỉ vì để có thể cung cấp một ít lương thực cho người nghèo trong nạn đói. Vì thế, hắn có thể thừa nhận bất luận kẻ nào vũ nhục cùng cười nhạo, không có hướng người khác cãi lại, thậm chí không chịu vì chính mình giải thích nửa câu. Trong lòng hắn chỉ có từ bi, chỉ có thương sinh, không nghĩ đến chính mình, càng không quan tâm danh dự bản thân .” Giang Tiểu Lâu mỉm cười nói, ánh mắt trong suốt dừng ở trên người Thái Vô tiên sinh, “Chúng ta làm người làm việc, nhiều lúc bị người khác hiểu lầm, có đôi khi hiểu lầm sẽ mang theo cả đời, thì tính sao, chỉ cần ta không thẹn với lương tâm, sẽ không nên canh cánh trong lòng. Không quan tâm ánh mắt thế tục, không e ngại người khác nhục mạ, mới là chân chính là người đắc đạo. Người có hẩm tính cao thượng, mọi thứ ô uế trên đời có thể nào ô nhiễm tâm linh hắn sao? Thái Vô tiên sinh, ngươi nói đúng không ?”

Thái Vô tiên sinh nhìn chằm chằm nàng, cơ hồ quên ngôn ngữ. Sắc mặt hắn qua hồi lâu đều là âm tình bất định, trong lòng tựa hồ còn thật sự tự hỏi, hoặc giống như sắp tức giận. Lời Giang Tiểu Lâu, rõ ràng từng câu từng chữ đều là khuyên bảo hắn cởi bỏ khúc mắc, nhưng mà, ngay từ ban đầu nàng đã thiết kế tiếp bẫy cho hắn chui vào !

Chỉ là một tiểu nha đầu, tâm cơ lại thâm trầm vô cùng ! Thời điểm nàng đang tính kế ngươi còn cười ngọt ngào hòa ái như vậy, làm ngươi căn bản không có biện pháp tức giận.

Cẩn thận hồi tưởng một chút, nàng tuổi còn trẻ, nhưng lại thấy rõ bản chất của thế giới này, cũng không phải người tầm thường. Hắn trầm tư thật lâu, rốt cục hạ quyết tâm: “Nói không sai, người không thẹn lương tâm chính là phật, là ta đi vào ngõ cụt, những năm gần đây, ta làm sai .”

Giang Tiểu Lâu thản nhiên mỉm cười: “Như vậy, giới hạn của một người còn hiện hữu không ?”

Thái Vô tiên sinh thật mạnh lắc đầu, khúc mắc trong lòng nhiều năm tích tụ trở thành hư không, thủ nhi đại chi [18] đối với Giang Tiểu Lâu thật sâu sợ hãi, hắn đứng lên, vỗ tay nói: “Tốt, tốt một nữ tử tâm trực khẩu khoái (đã giái thích ở trên) .Không phải ngươi giúp ta cởi bỏ khúc mắc, chỉ vì lời lẽ hay, ta nên cứu ngươi một mạng. Yên tâm đi, tánh mạng của ngươi, ta sẽ dốc hết toàn lực !”

[ 18 ] dùng để chỉ người hoặc sự vật nào đó thay thế người hoặc sự vật khác.

Phó Triêu Tuyên thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ cảm thấy cả người đều vui mừng phấn khởi, lại nghe thấy ngữ điệu nhẹ nhàng của Giang Tiểu Lâu: “Tiên sinh nói sai rồi, là hai tánh mạng chúng ta, đều phải phó thác trong tay của tiên sinh !”

Thái Vô tiên sinh sửng sốt, lập tức nở nụ cười: “Phải, là hai người các ngươi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.