Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 173: Chương 173: Kế ly gián (1)




Đúng lúc này Sở Hán đi vào, theo bản năng hắn nhìn Tiểu Điệp một chút, Tiểu Điệp hừ lạnh một tiếng rồi quay mặt đi chỗ khác. Rõ ràng hai người vẫn chưa làm lành, Giang Tiểu Lâu thu hết tất cả vào đáy mắt, mỉm cười nói: “Có chuyện gì sao?”

Sở Hán khom người hành lễ, đưa lên một tấm thiệp.

Giang Tiểu Lâu mở thiệp mời ra nhìn, trong mắt lướt qua một nụ cười lạnh lùng: “Thì ra là Tam điện hạ mời.”

“Tiểu thư, Tam hoàng tử tìm người sao, không phải ngài ấy bị trúng độc à?” Tiểu Điệp không tiếp tục giận dỗi nữa mà truy hỏi.

Giang Tiểu Lâu tùy ý bỏ thiệp mời lên bàn, cười nhạt nói: “Có phải là thật không, chúng ta đi nhìn một cái là biết.”

Lúc chạng vạng, một chiếc xe ngựa lặng lẽ dừng lại trước cửa sau phủ Tam hoàng tử, Giang Tiểu Lâu xuống xe đi thẳng vào phủ. Quản gia dẫn đường cho nàng vào, bước qua khỏi tầng tầng lớp lớp màng che, mùi thuốc nồng đậm bay xộc vào mũi.

Độc Cô Khắc đang nằm trên giường, bộ dáng thoi thóp, tì nữ đỡ hắn ngồi nửa người dậy, hắn ộc một tiếng ói ra một ngụm máu đen, tì nữ lộ ra vẻ mặt kinh hoảng, nhưng hắn chỉ phất tay ra hiệu cho đối phương lui xuống.

Nhìn thấy Giang Tiểu Lâu đến, hắn chán nản nói: “Xin lỗi quận chúa, ta không thể đứng dậy đón tiếp.”

Giang Tiểu Lâu thấy sắc mặt hắn tái nhợt, liền biết hắn đã bỏ ra số vốn lớn, quả thật đã tự mình uống thuốc độc, nàng không khỏi thở dài: “Tam điện hạ, sức khỏe thế nào rồi?”

“Tạm thời còn chưa chết được.” Độc Cô Khắc vừa nói xong liền ho khan liên tục, phảng phất muốn ho ra cả tim phổi.

Giang Tiểu Lâu ngồi ở xa xa, bên môi hiện lên ý cười nhàn nhạt: “Tam điện hạ, tuồng kịch này diễn đã hỏng bét rồi.”

Độc Cô Khắc nhìn Giang Tiểu Lâu, trong mắt lấp lóe không yên, tựa hồ đang cố gắng đèn nén tâm trạng bất bình, miệng thở dài một tiếng: “Đúng vậy, hỏng bét rồi. Phụ hoàng đã thả Thái tử ra, không chỉ thế ông ấy còn an ủi Thái tử một phen, còn tặng rất nhiều lễ vật làm hắn vui lòng.”

Độc Cô Khắc nói tới chỗ này, sắc mặt vàng như nghệ, trở nên cực kỳ khó coi.

Giang Tiểu Lâu đột nhiên cười khẽ một tiếng, Độc Cô Khắc trừng mắt nhìn nàng, trong ánh mắt có mấy phần tức giận: “Nàng cười cái gì, ta thua như vậy nàng đắc ý lắm sao?”

Giang Tiểu Lâu nhìn hắn cười khanh khách: “Ta cười ngài tự nâng đá đập chân mình, biết rõ Thái tử điện hạ chưa hề làm mất lòng bệ hạ, tại sao còn to gan làm loạn, chạy đến phủ Thái tử cố ý trúng độc để vu oan cho hắn. Bệ hạ là cha hiền, nhưng vẫn là vua một nước, lòng nghi ngờ rất nặng, chỉ cần nghĩ kỹ lại sẽ nghi ngờ sang ngài. Câu nói trộm gà không xong còn mất nắm gạo chính là nói những người như ngài.” Nói xong, nàng đứng lên nói: “Điện hạ, ta chỉ đến thăm bệnh thôi, nếu ngài không bị nguy hiểm đến tính mạng thì ta xin cáo từ. Cố gắng dưỡng bệnh đi, đừng manh động nữa.”

Mắt thấy người phải vất vả mới mời đến được lại muốn đi, Độc Cô Khắc liền ngồi dậy, lớn tiếng nói: “Quận chúa, xin chờ một chút.”

Giang Tiểu Lâu cũng không quay đầu lại mà đi thẳng đến cửa, Độc Cô Khắc rung giọng nói: “Là ta sai rồi, là ta không đúng, xin Minh Nguyệt quận chúa tha thứ.”

Lúc này Giang Tiểu Lâu mới quay đầu lại, biểu hiện lạnh nhạt: “Nếu Tam điện hạ đã biết sai, thì ta xin nói một chút đạo lý với ngài. Tuy rằng bệ hạ là người khoan dung, nhưng bệnh đa nghi rất nặng, lúc trước bệ hạ đi săn bắn ở ngoại thành, đột nhiên gặp phải ám sát, trong bốn vị đại thần đi theo có một người phát hiện kịp thời, dẫn binh cứu giá, ba người kia lại không hề hay biết. Đến khi vị đại thần nọ cứu được bệ hạ, chuyện đầu tiên ngài ấy làm là gì, ngài còn nhớ không?”

Độc Cô Khắc ngồi yên tại chỗ, đột nhiên nhớ tới chuyện này, sắc mặt không khỏi trắng bệch: “Phụ hoàng… phụ hoàng giết vị đại thần cứu giá đó.”

“Ngài biết tại sao bệ hạ làm vậy không? Vì bệ hạ nghi ngờ hắn, người khác đều không phát hiện, tại sao chỉ có một người phát hiện, còn chạy đến rất đúng lúc, nếu không có ý muốn ám sát bệ hạ thì chính là người muốn lập công, người như vậy dĩ nhiên không thể không chết. Đã biết lòng nghi ngờ của bệ hạ rất nặng thì càng phải cẩn thận nhiều hơn, hành vi hôm nay của ngài đã khiến bệ hạ dè chừng, sau này chỉ sợ là sẽ rất khó khăn, đang yên đang lành lại làm mất đi tương lai tươi đẹp, cảm giác thế nào?”

Sắc mặt Độc Cô Khắc ngày càng trắng xám, hắn xưa nay là người cẩn thận, nhưng lần này cái chết của Bùi Tuyên đã làm hắn nhìn thấy hy vọng, một cơ hội đoạt được vị trí Thái tử. Cơ hội này hắn đã chờ rất lâu, chờ đến mất kiên nhẫn, hắn cho rằng Bùi Tuyên ngã xuống, hoàng đế dĩ nhiên sẽ nghi ngờ Thái tử, lúc này chính là thời cơ để động thủ, ai ngờ kết cục của kẻ tham lam liều lĩnh chính là làm vỡ nát cục diện mà mình vất vả tạo dựng bấy lâu nay.

Hắn không thể không tin tưởng Giang Tiểu Lâu, nàng là người ngoài cuộc cho nên càng thấy rõ ràng hơn. Độc Cô Khắc chống đỡ thân thể đứng lên, tuy rằng trên người chỉ mặc áo lót nhưng lại trịnh trọng cúi người với Giang Tiểu Lâu: “Xin quận chúa chỉ dạy.”

Lòng xem thường của Giang Tiểu Lâu càng sâu, ngoài mặt chỉ cười một tiếng: “Xem điện hạ nói kìa, trong phủ có nhiều môn khách phụ tá như vậy, không lẽ họ cũng không có cách?”

“Không, bọn họ có cách, nhưng cách của họ đều quá mức quy củ. Nếu như ta thất bại, bọn họ có thể nương nhờ người khác, chỉ có ta rơi vào con đường chết, làm sao ta có thể giao toàn bộ người trong phủ vào tay những kẻ tiểu nhân đó được?”

Giang Tiểu Lâu bất giác bật cười: “Ta thì có gì khác?”

“Chúng ta là liên minh, là đồng bọn, quận chúa, xưa nay ta chỉ xem nàng như một nữ tử bình thường, nhưng hôm nay ta chính thức xem nàng là quân sư của ta. Ta nhất định sẽ trọng thưởng cho nàng, nàng muốn gì ta cũng có thể cho. Ngược lại, nếu để Thái tử đăng cơ, nàng và Thuần Thân Vương còn có thể sống những ngày tháng dễ chịu hay sao, giúp ta cũng không khác gì giúp chính mình.”

Trong mắt Độc Cô Khắc có một luồng tâm tình hưng phấn, Giang Tiểu Lâu nhìn thấy rất rõ ràng, nàng lại từ từ ngồi xuống, nhìn Độc Cô Khắc nói: “Điện hạ, bây giờ ngài phải nhìn ra thế cuộc trước mắt.”

Độc Cô Khắc dùng ánh mắt dò hỏi nhìn nàng.

“Bệ hạ nhất định sẽ gọi ngài vào cung, Thái tử đã thành công làm nổi lên lòng nghi ngờ của ông ấy, bệ hạ sẽ tìm đủ cách bắt ngài thừa nhận chuyện hạ độc, khi đó ngài tuyệt đối không được nhận, bất kể bệ hạ mắng ngài, đánh ngài, thậm chí dụng hình cũng kiên quyết không được nhận. Một khi nhận thì không còn cơ hội trở mình nữa.”

“Hả, liều chết không nhận?” Độc Cô Khắc rất hồi hộp, hắn nhìn Giang Tiểu Lâu nói: “Có tác dụng không?”

“Có, không chỉ liều chết không nhận, còn phải một mực khẳng định mình vô tội, càng phải chứng tỏ lòng trung thành với bệ hạ. Ta biết thân thể điện hạ suy yếu, nhưng càng như vậy ngài càng phải cố gắng chống đỡ, bất kể là nói sai một chữ nào…thì cũng tiêu đời. So với tính mạng của người trong phủ, một chút đau đớn thì có đáng là gì? Cho dù ngài mai bệ hạ có muốn đánh chết ngài, ngài cũng phải liều mình kêu oan, càng thê thảm càng tốt?”

“Ta…có cần gọi triều thần nói giúp không?”

“Dĩ nhiên không được, ngài phải một mình tiến cung, không được để bất cứ ai cầu xin cho mình. Nhất định phải nhớ kỹ, nếu có ai cầu xin cho ngài, thì nhất định là đang hại ngài.” Giang Tiểu Lâu lạnh lùng nói.

Độc Cô Khắc nhìn nàng, nhất thời sắc mặt nghi ngờ không thôi.

“Điện hạ, ý kiến ta đã nói ra rồi, có thể bệ hạ sẽ cho người đánh ngài, cũng có thể dùng lời nói ngon ngọt lừa gạt ngài, nhưng bất kể là dùng cách gì, nếu ngài không thể kiên cường chống đỡ thì phủ Tam hoàng tử… e là sẽ biến thành hoang phế. Ta có nói quá hay không, cứ chờ ngài mai sẽ rõ.”

Trái tim Độc Cô Khắc như chìm xuống, nhìn Giang Tiểu Lâu nửa ngày cũng không nói ra lời. Gương mặt của đối phương mỹ lệ lóa mắt, nhưng biểu hiện lại lạnh lẽo như nước, hắn đã sai một lần, nếu còn sai lần nữa thì nhất định chết không có chỗ chôn.

“Được, ta đồng ý với nàng.”

Sáng hôm sau, Giang Tiểu Lâu vừa vào đến đại sảnh Kim Ngọc Mãn Đường thì chưởng quỹ liền đến bẩm báo: “Quận chúa, hầu gia đến rồi.”

“Tử y hầu?”

“Vâng, quận chúa.” Chưởng quỹ nơm nớp lo sợ trả lời, dĩ nhiên là cảm thấy vô cùng bất an đối với vị khách kia.

Giang Tiểu Lâu lên nhã gian, đẩy cửa ra, Tiêu Quan Tuyết đang ngồi bên trong tự rót tự uống, bộ dạng thản nhiên đắc ý.

“Đồ ăn ở đây của quận chúa đúng là mùi vị đặc biệt, khá lắm, rất hợp khẩu vị của ta.”

Giang Tiểu Lâu liếc mắt thấy một bàn đầy mỹ thực, vẻ mặt vẫn rất yên tĩnh, âm thanh trong trẻo như nước: “Sao hôm nay Hầu gia có nhã hứng đại giá quang lâm vậy?”

Bàn tay thon dài xinh đẹp của Tiêu Quan Tuyết đang cầm một cái ly uống rượu, không nhanh không chậm nói: “Nửa đêm hôm qua bệ hạ triệu kiến Tam hoàng tử vào cung, bắt giữ Tam hoàng tử tại chỗ, còn giam cầm hộ vệ bên người hắn, nghiêm hình tra tấn những người kia, buộc họ nhận tội. Bệ hạ vừa tự mình thẩm vấn Tam hoàng tử, vừa để hắn nghe âm thanh gào khóc xin tha của những hộ vệ kia. Giữa sự uy hiếp mãnh liệt như vậy, người bình thường đều không chịu nổi mà nói hết ta, nhưng Tam hoàng tử vẫn một mực liều chết không nhận, bệ hạ đánh cũng đã đánh, mắng cũng đã mắng, thậm chí sai người nhục nhã hắn, hắn cũng không nhận, cuối cùng bệ hạ không có cách nào hạ độc thủ, cũng không có chứng cứ, phải thả hắn ra. Chẳng qua ta chỉ cảm thấy có người ở bên trong âm thầm thao túng…”

“Hầu gia, lại đang nghi ngờ ta sao?”

“Tuy rằng Độc Cô Khắc thông minh, nhưng hắn cũng có một tật xấu, đó là nôn nóng, dễ kích động, dễ dàng rơi vào bẫy của người khác. Lần này Thái tử điện hạ đã sớm biết hắn hạ độc, nhưng vẫn tùy ý hắn uống vào, mục đích chính là vì giải trừ hiểu lầm với bệ hạ.” Tiêu Quan Tuyết không chút che giấu, nói rõ ràng kế hoạch ra.

Giang Tiểu Lâu ngưng thần lắng nghe, trong lòng cười gằn, tên ngốc Độc Cô Khắc này đúng là tự mình nạp mạng, đúng lúc Thái tử mượn tay hắn giải trừ nghi ngờ của hoàng đế, vừa xóa bỏ được những ảnh hưởng bất lợi từ cái chết của Bùi Tuyên, lại đả kích Độc Cô Khắc nặng nề, rửa sạch hiềm nghi của mình, một mũi tên trúng ba chim. Giang Tiểu Lâu tựa như cười mà không cười nói: “Hầu gia cao minh, Tiểu Lâu bội phục.”

“Đáng tiếc đáng tiếc, lần này vốn có thể đánh đổ Độc Cô Khắc, không ngờ lại kém một chút, để ngươi nhìn thấu tất cả.” Trên mặt Tiêu Quan Tuyết mang theo nụ cười nhàn nhạt, cũng không tỏ vẻ tiếc nuối chút nào.

Giang Tiểu Lâu chỉ hờ hững nói: “Hầu gia từ đâu mà suy đoán được chuyện này có ta tham gia vào?”

Tiêu Quan Tuyết lại trầm ngâm nói: “Độc Cô Khắc là kẻ yếu đuối, không chịu nổi kinh sợ, bệ hạ hiểu rất rõ điểm này, chỉ cần hù dọa hắn thì hắn sẽ nói hết tất cả mọi chuyện ra, tại sao lần này cho dù dọa thế nào hắn cũng liều chết không nhận? Nếu không có cao nhân đứng sau chỉ điểm thì sao làm lại như vậy? Nhưng ta nghĩ tới nghĩ lui, người có lá gan và có bản lãnh xách động sau lưng người khác như vậy, trừ ngươi ra thì còn ai?”

Giang Tiểu Lâu bất giác mỉm cười: “Xem ra mọi hành vi của ta đều không gạt được con mắt của Hầu gia.”

Tiêu Quan Tuyết thở dài: “Phải, ta ra chiêu ngươi nắm rõ, kế sách của ngươi ta cũng nhìn thấu, ván cờ này không thể đánh tiếp nữa.”

Trên mặt hắn nổi lên nụ cười như có như không, xem ra thần bí khó lường, ánh mắt lại toát ra sự hưng phấn khi gặp được kỳ phùng địch thủ.

Giang Tiểu Lâu lạnh lùng nhìn hắn một cái, dặn dò Tiểu Điệp: “Đi, đổi một chén trà nóng đến.”

Tiểu Điệp dâng trà nóng đến, Tiêu Quan Tuyết lại không hề chạm đến, chỉ nhàn nhạt nói: “Ta nghe nói…tháng sau là hôn lễ của quận chúa, ta còn chưa chúc mừng nữa.”

Đáy mắt Giang Tiểu Lâu bốc lên một tia lạnh lùng, thần sắc vẫn ôn hòa như cũ: “Chỉ là một chút chuyện nhỏ, sao dám phiền Hầu gia bận tâm.”

“Trời ban duyên lành, ta rất mong chờ đến lúc đó…” Tiêu Quan Tuyết nói xong câu đó liền cười to đứng lên, nghênh ngang rời đi.

Tiêu Quan Tuyết ra khỏi Kim Ngọc Mãn Đường, vừa xuống bậc thang thì có xe ngựa hoa lệ đang chờ sẵn, khi hắn đang bước lên lưng người hầu để lên xe ngựa thì phía sau vang lên một âm thanh trong trẻo: “Hầu gia, chờ một chút.”

Tiêu Quan Tuyết nghe vậy liền đứng lại, quay đầu nhìn, Giang Tiểu Lâu trầm tĩnh đi từ trên cầu thang xuống, đến trước mặt Tiêu Quan Tuyết, nở nụ cười long lanh, nhẹ giọng nói: “Hầu gia, cảm tạ ngài đã chúc mừng, ta cũng rất mong chờ nước cờ kế tiếp của ngài.”

Nàng đứng gần như vậy, gần như có thể ngửi được mùi hương lạnh lùng trên người nàng. Đôi mắt câu hồn người, nếu đổi lại là ai khác thì tim đã đập dồn dập liên hồi, tuy rằng Tiêu Quan Tuyết không hiểu vì sao nàng lại làm vậy, nhưng trên mặt đã nổi lên ý cười: “Cáo từ.”

Giang Tiểu Lâu đứng tại chỗ, nhìn theo xe ngựa đi xa, cuối cùng nở nụ cười nhẹ nhàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.