Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 149: Chương 149: Đòn hiểm sau lưng (1)




Mọi người hoảng hồn, lập tức đưa Hách Liên Tuệ vào nội viện. Đại phu vội vội vàng vàng tới, nhanh chóng bắt mạch cho nàng, Hách Liên Tuệ thì đã bất tỉnh.

Tam hoàng tử không ngờ đang yên đang lành bái đường lại xảy ra chuyện như vậy, hắn nhất thời tức giận tới cực điểm, mạnh mẽ nện một quyền xuống bàn.

Tì nữ nơm nớp lo sợ: “Tam hoàng tử, Minh Nguyệt quận chúa…”

“Để cho nàng ấy vào.” Độc Cô Khắc nói.

Giang Tiểu Lâu từ ngoài cửa đi vào, Độc Cô Khắc bỗng nhiên ngẩn đầu nhìn chằm chằm nàng: “Có phải Vân Châu quận chúa trời sinh có bệnh?”

Vẻ mặt Giang Tiểu Lâu an ổn: “Tam điện hạ không phải đã biết trước rồi sao, Vân Châu quận chúa có chứng bệnh suyễn, nhưng mà… đã nhiều năm không tái lại rồi.”

Sắc mặt Độc Cô Khắc từ từ âm trầm lại, ba bốn năm không phát bệnh, ở ngay hỉ đường lại ngã xuống, làm sao lại có chuyện trùng hợp như vậy?

“Khánh vương phủ các người nhất định phải cho ta một câu trả lời, lập tức, bây giờ.”

Giang Tiểu Lâu cũng không để ý tới chuyện hắn tức giận, chỉ lẳng lặng đi tới nói: “Chuyện đến nước ngày, vẫn là để mẫu thân làm chủ đi.”

Độc Cô Khắc lạnh rên một tiếng, dặn dò: “Người đâu, đi mời Khánh vương phi tới cho ta.”

Tì nữ sợ hết hồn, trong lúc hốt hoảng suýt nữa đã vấp ngã ở cửa.

Tâm tình Độc Cô Khắc lo lắng, đi qua đi lại ở đại sảnh, sắc mặt cực kỳ âm trầm. Giang Tiểu Lâu làm như không thấy, chậm rãi ngồi uống trà, vẻ mặt đặc biệt lạnh lùng. Độc Cô Khắc mấy lần dừng lại muốn hỏi gì đó, thấy biểu hiện nàng như thế, lời muốn nói ra đều nuốt vào.

Theo thông lệ Đại Chu, trong nhà gái cũng sẽ đãi tiệc bạn bè thân thích của mình, vốn dĩ Giang Tiểu Lâu nói đi một lát sẽ trở lại, nhưng quá hai canh giờ cũng không thấy đâu. Khánh vương phi đang chào hỏi khách khứa thì bên ngoài có người đến báo tin, nói là tân nương đột nhiên ngã bệnh, bất tỉnh giữa hỉ đường. Sắc mặt Khánh vương đại biến, hai chân lảo đảo một cái muốn té xỉu. Khánh vương phi chỉ kinh hoảng trong chốc lát, liền dặn dò người dìu Khánh vương về nghỉ, lại nói với Triêu Vân: “Chuẩn bị một chút, ta lập tức đến phủ Tam hoàng tử.”

“Vâng.”

Nửa canh giờ sau xe ngựa của Khánh vương phủ chạy đến phủ Tam hoàng tử, Khánh vương phi vào cửa, sắc mặt có chút khác thường: “Người sao rồi?”

Giang Tiểu Lâu đặt chén trà xuống, giọng điệu trầm ổn: “Mẫu thân, đại phu còn chưa đi ra.”

Giờ khắc này, rèm cửa hơi nhúc nhích một chút, đại phu đi ra: “Điện hạ, chuẩn bị hậu sự đi.”

“Ngươi nói cái gì?” Độc Cô Khắc tỏ rõ vẻ ngạc nhiên, hầu như không thể tin vào tai mình.

Lần đầu tiên Độc Cô Khắc cảm nhận được như có một chậu nước lạnh dội từ đầu xuống chân, Hách Liên Tuệ mà hắn chọn tới chọn lui nay đã không qua khỏi, tân nương vừa vào cửa đã phải làm tang sự, chuyện này là thế nào chứ?

Đại phu lắc đầu, mặt đẩy tiếc hận: “Bệnh này vốn là như vậy, lúc thì tốt lúc thì xấu, chưa nói đến chuyện mệt nhọc trước hôn lễ, cho dù trong không khí có một chút phấn hoa hay tro bụi khiến nàng bị dị ứng, thì cũng có thể lấy mạng nàng bất cứ lúc nào. Đừng thấy tân nương ngày thường khỏe mạnh, thật ra không khác gì người làm bằng giấy…”

Sắc mặt Độc Cô Khắc tái nhợt, ngồi phịch xuống ghế không nói một lời.

Ngữ khí Khánh vương phi đặc biệt bình tĩnh: “Người còn sống được bao lâu?”

Đại phu thở dài: “Lão đã dùng châm giữ lại mạng cho hoàng tử phi, nhưng chỉ được khoảng nửa canh giờ, để hoàng tử phi nói hết lời muốn nói, rồi an tĩnh mà ra đi.” Nói xong hắn liền thi lễ một cái, khom người lùi ra.

Khánh vương phi liếc mắt nhìn về phía nội viện, nói với Tam hoàng tử: “Điện hạ, người có gì muốn nói với Tuệ Nhi không?”

Độc Cô Khắc tang thương lắc đầu, hắn đối với Hách Liên Tuệ không có cảm tình, có gì mà nói?

Khánh vương phi mang theo Giang Tiểu Lâu tiến vào bên trong, tơ lụa màu đỏ treo cao, trên bàn bày đầy chén dĩa có hình long phượng, hai đôi đũa ngà voi, gấm vóc tua rua vàng đỏ lung lay, tì nữ đứng thẳng hai bên. Vốn là một tân phòng vui vẻ, bây giờ lại một mảnh mây đen mù mịt, trên mặt mỗi người đều ngập tràn bi thương. Ngày vui mà tân nương lại sắp chết, đúng là tai họa trời giáng.

Nhìn thấy Khánh vương phi, các tì nữ dồn dập quỳ xuống hành lễ, Khánh vương phi phất ta: “Các ngươi ra ngoài đi, ta có lời muốn nói với Vân Châu quận chúa.”

Mọi người không dám nói gì, lặng yên không một tiếng động lui xuống.

Hách Liên Tuệ mặt trắng như tờ giấy, suy nhược nằm đó. Nghe thấy tiếng bước chân, nàng khó khăn di chuyển đôi mắt, nhìn về phía Khánh vương phi. Chợt, nàng lóe lên một nụ cười yếu ớt: “Mẫu thân, người đến gặp con lần cuối sao?”

Khánh vương phi cũng không nói gì, chỉ đi thẳng tới trước mặt nàng, nhẹ nhàng ngồi xuống.

Hách Liên Tuệ khẽ cười một cái, sắc mặt càng trắng hơn lúc nãy, âm thanh cũng khác hẳn ngày thường, như bị nghẽn lại: “Mẹ ruột con… vẫn sợ hãi người, không muốn con đi bầu bạn với người, thậm chí ngay cả thỉnh an cũng mượn cớ không đi. Nhưng sau đó bà ấy chết, không thể nhờ ai, cuối cùng chỉ phải van cầu người. Ngày hôm đó con trốn trong tủ không chịu ra ngoài, người tự mình bưng thức ăn đến tìm con. Khụ khụ, nào là bánh chưng, có mặn có ngọt, mứt táo, bánh đậu, người để con tùy ý chọn lựa.”

Khánh vương phi thở dài một hơi: “Những chuyện này thì ra con vẫn còn nhớ.”

“Nếu người khác muốn đến phòng mẫu thân thì phải có giờ có giấc, chỉ có con muốn đến là đến. Lúc còn nhỏ, gặp phải khi người đang nghỉ ngơi, con còn có thể vòi vĩnh cùng nằm với người, nằm ngay bên cạnh người.”

Trên mặt Khánh vương phi hiện lên ý cười bất đắc dĩ: “Đúng rồi, khi đó con còn quấn lấy ta bắt ta kể chuyện xưa.”

Sắc mặt Hách Liên Tuệ ngày càng trắng: “Mẫu thân, tuy rằng con không phải con gái ruột của người, nhưng người rất thương con. Có lúc con bướng bỉnh, sờ soạng lòng bàn tay, người vì nhột nên tỉnh giấc, vẫn không đành lòng mắng con. Khi người không vui, con liền ở bên cạnh nói đùa, khi đó… mẹ con chúng ta rất vui vẻ.”

Khánh vương phi nhìn Hách Liên Tuệ, hai mắt từ từ ướt át, đột nhiên nói: “Con không được khỏe, đừng nói nữa.”

Hách Liên Tuệ chỉ nói tiếp: “Nếu hôm nay không nói hết ra, sau này cũng không còn cơ hội nữa.” Nàng liếc mắt nhìn Giang Tiểu Lâu đứng xa xa, nở nụ cười trống vắng: “Thật ra con đã đoán được sẽ có ngày này, chỉ là không ngờ nó lại đến nhanh như vậy. Người ta thường nói, người sắp chết lời nói cũng bi ai. Hôm nay con sẽ nói hết những gì muốn nói ra.”

Nàng lại nặng nề ho khan một tiếng, tinh thần dường như tốt hơn lúc nãy rất nhiều, ánh mắt cũng phấn khởi khác thường.

“Từ đầu con thật sự xem mẫu thân là mẹ ruột của mình, người cũng rất yêu thương con, khiến cho cho dù không còn mẹ ruột cũng có thể sống được trong vương phủ, nhưng khi Hách Liên Tuyết trở về…”

Khánh vương phi lập tức cắt ngang nàng: “Không, trong lòng ta con và Tuyết Nhi đều như nhau.”

Hách Liên Tuệ cười lạnh: “Mẫu thân, con không cảm thấy người yêu thuong con bao nhiêu, kêu người yêu một đứa con không có huyết thống giống như con ruột của mình, đó là chuyện không thể nào.”

“Ta...”

“Hoàn toàn khác biệt chứ, đối với con ruột, mẫu thân có thể trách cứ bất cứ lúc nào, nhưng đối với con… người luôn rất khách khí, bất kể con làm gì người cũng không tức giận. Đó là vì giữa chúng ta có khoảng cách, người sẽ không bao giờ dùng cách giáo dục Dao Tuyết tỷ tỷ để giáo dục con.”

Khánh vương phi không nói lời nào, bà rất yêu thương Hách Liên Tuệ, nhưng dù sao Dao Tuyết cũng là con ruột bà, lại thất tán nhiều năm, cho nên khi Dao Tuyết vừa về phủ, quả thật bà đã bỏ quên Hách Liên Tuệ. Bây giờ nghĩ lại, nàng thường xuyên cô độc ngồi một bên, lẳng lặng mà nhìn mình. Khi đó nàng đang mong chờ cái gì, nếu mình có thể chú ý tới nàng một chút, có phải những chyện sau này sẽ không phát sinh?

Hách Liên Tuệ con môi lên trào phúng: “Con biết mình có làm gì cũng không sánh bằng Dao Tuyết, tỷ ấy ôn nhu, lương thiện, mỹ lệ, có tất cả những gì con muốn, quan trọng nhất là trên người tỷ ấy chảy dòng máu của mẫu thân, điểm này con có cố gắng đến mấy cũng không theo kịp. Cho nên con rất hận tỷ ấy, từ ngày đầu tiên tỷ ấy vào phủ, con đã nghĩ phải làm sao để cho tỷ ấy rời đi. Là con đã nói, chỉ có chết đi mới giúp tỷ ấy cọ rửa sỉ nhục trong quá khứ, mới có thể chấm dứt tai họa cho mẫu thân. Nếu để cho người khác biết những trải nghiệm và tao ngộ của tỷ ấy, mẫu thân sẽ phải chịu đựng nhục nhã đáng sợ nhất.”

Khánh vương phi bỗng nhiên nhắm mắt lại, không đành lòng nghe nữa.

Hách Liên Tuệ nhẹ cười: “Con là hung thủ, nhưng Giang Tiểu Lâu không tìm được… khụ khụ, mãi mãi không thể tìm được chứng cứ. Người xem, thú vị biết bao chứ…”

Giang Tiểu Lâu chỉ đứng tại chỗ, vẻ mặt đặc biệt bình tĩnh.

Nhân chi sơ, tính bổn thiện, lần đầu tiên nhìn thấy Hách Liên Tuệ, nàng yên tĩnh, ngoan ngoãn, mang theo mấy phần gầy yếu, bộ dạng làm người ta thấy yêu thương. Nhưng mà, thiếu nữ xinh đẹp này vốn nên ôn nhu lại có tâm địa độc ác. Có lẽ tình thương nàng dành cho Khánh Vương phi chính là độc chiếm, có lẽ lòng ghen tỵ đã che mờ lương tri. So với Thuận di nương, những toan tính đẫm máu của Hách Liên Tiếu, thì những âm mưu giết người không thấy máu này càng khiến người ta thấy lạnh sống lưng, sởn tóc gáy.

Khánh Vương phi nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Đừng nói nữa.”

Hách Liên Tuệ nghiên mặt, giọt nước mắt từ từ lăn ra từ mắt trái, chậm rãi lướt qua sống mũi, chỉ có một giọt óng ánh long lanh, nhưng trên môi nàng lại mang theo thù hận quái lạ: “Nếu phần tình cảm này không được đầy đủ, thì con thà là không có. Nếu mẫu thân không thể yêu thương một mình con, thì thà để người hận con. Cho nên, mẫu thân giết con là đúng, nếu con còn sống thì sớm muộn cũng sẽ giết chết Giang Tiểu Lâu.”

Giang Tiểu Lâu nghe vậy, trực tiếp nhìn thẳng vào mắt Hách Liên Tuệ.

Âm thanh Hách Liên Tuệ lạnh lẽo: “Chết một người, lại đến thêm một người, ông trời thật lạnh nhạt với ta.”

“Tuệ Nhi, tại sao đến nước này con vẫn không biết hối cải. Sự giáo dục bao nhiêu năm qua của ta đều vô ích cả sao?” Thương hại trên mặt Khánh Vương phi từ từ biến mất.”

“Ha ha…” Hách Liên Tuệ làm như nghe phải chuyện rất buồn cười, đúng là nàng đã cười, nhưng vừa cười lại vừa có máu tràn ra từ miệng, cảnh tượng vô cùng khủng bố nhưng nàng làm như không hay biết, “Mẫu thân, có mấy người trời sinh đã xấu xa, giáo dục thế nào cũng không tốt lên được.”

Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng thở dài một tiếng, đúng rồi, người trời sinh xấu xa sao đến chết vẫn không chịu nhận sai, không chịu xin Vương phi tha thứ.

Khánh Vương phi đột nhiên đứng lên, không chịu nhìn nàng nữa, bỏ ra ngoài.

Rèm nhúc nhích một chút, bóng người Khánh Vương phi biến mất, ánh mắt Hách Liên Tuệ nhẹ nhàng xoay chuyển, rơi vào trên người Giang Tiểu Lâu.

“Ngươi có thể xin Vương phi tha thứ, chỉ cần ngươi lên tiếng bà ấy nhất định sẽ tha thứ, tại sao phải chọc giận bà ấy?” Giang Tiểu Lâu hỏi.

“Ta không cần người nào tha thứ, người không vì mình trời tru đất diệt.” Hách Liên cười một cái.

“Không, ngươi thà để Vương phi mãi mãi hận mình, Hách Liên Tuệ, ngươi còn chưa đủ xấu xa.” Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng nói.

“Ai nói… khụ khụ…” Trên mặt Hách Liên Tuệ lộ ra nụ cười lạnh lùng: “Vốn dĩ ta định, chỉ thua một mình ngươi, đáng tiếc ông trời không cho ta cơ hội. Ta là một kẻ lừa đảo cấp thấp, ngươi là kẻ lừa đảo cấp cao, ngươi phải tiếp lục lừa đảo, cố gắng diễn tròn vai con gái ngoan, ta tin…ngươi sẽ làm tốt hơn ta, vì ngươi thông minh hơn ta, ác hơn ta. Nhớ kỹ, đừng để ai làm hại mẫu thân…”

Giang Tiểu Lâu nhìn nàng, nghiêm túc nói: “Ta hứa với ngươi.”

Khóe miệng Hách Liên Tuệ lộ ra nụ cười quái dị, trút hơi thở cuối cùng.

Ở bên ngoài, Khánh Vương phi dường như cảm nhận được cái gì, trong lòng dâng lên một trận bi thương, che lại mặt mình: “Xin lỗi Tuệ Nhi.”

Giang Tiểu Lâu đi ra khỏi phòng, nhìn thấy cảnh Khánh Vương phi đang bi thương, ôn nhu nói: “Mẫu thân, đừng đau lòng vì nàng ta.”

Khánh Vương phi ngước mắt lên, trong mắt tràn đầy lệ quang: “Là ta, ta đã động tay động chân vào áo cưới. Ta biết nó bị suyễn, ở giữa lớp áo cưới này toàn là lông chim, còn có những trang sức kia… Ta muốn nó chết, vì nó giết Tuyết Ngưng, nó đã giết con gái ruột của ta.”

Giang Tiểu Lâu lắc lắc đầu, lý do Hách Liên Tuệ phản bội Khánh Vương phi là vì yêu, nàng quá yêu thương Khánh Vương phi, vì người mẫu thân mình yêu thương đột nhiên bị cướp đi, cho nên nàng mới oán hận Ly Tuyết Ngưng.

Con đường của mỗi người đều là tự chọn, từ khi nàng bước chân vào con đường này thì đã mãi mãi không thể quay đầu.

Vai Khánh Vương phi mơ hồ run rẩy: “Đều là ta sai, nếu lúc trước ta tốt với nó hơn một chút, có lẽ những chuyện này sẽ không xảy ra.”

Giang Tiểu Lâu thở dài: “Mẫu thân, Hách Liên Tuệ nói không sai, đây là số mạng, ít nhất mẫu thân đã thực hiện tâm nguyện của nàng ta, nàng ta mong lâu như vậy, ngóng lâu như vậy, cuối cùng đã có được thứ mình muốn, bất kể là có cơ hội hưởng thụ hay không, nàng ta sẽ mãi mãi làm Tam hoàng tử phi.”

Khánh Vương phi không nói nữa, bà đi ra ngoài, bóng lưng có vẻ đặc biệt cô độc.

Giang Tiểu Lâu yên lặng nhìn lụa đỏ trên hỉ đường được mang đi, nàng biết rõ, nó sẽ nhanh chóng được thay bằng màu trắng. Giang Tiểu Lâu chậm rãi theo hành lang đi ra ngoài, suy nghĩ về Hách Liên Tuệ, vừa không chú ý đã đụng phải một người. Tiểu Điệp kinh ngạc thốt lên, người kia đã kịp thời đưa tay ra đỡ nàng.

Giang Tiểu Lâu giật mình, đập vào mắt là gương mặt của Độc Cô Liên Thành.

Độc Cô Liên Thành khẽ mỉm cười, vẻ mặt ôn hòa: “Ta đã biết tất cả, có muốn đi ra ngoài với ta không?”

Giang Tiểu Lâu khẽ gật đầu, cùng hắn đi ra ngoài.

Độc Cô Liên Thành thấy Giang Tiểu Lâu vẫn trầm mặc, trong lòng đã hiểu được suy nghĩ của nàng: “Hách Liên Tuệ đã nhận lấy kết cục xứng đáng, sao nàng lại không vui?”

Giang Tiểu Lâu cười nhạt: “Dĩ nhiên là Hách Liên Tuệ đáng ghét, nhưng cũng có chỗ đáng thương. Ta không biết nên hận nàng ta hay đồng tình với nàng ta.”

Độc Cô Liên Thành nhìn chăm chú gương mặt nàng, chỉ nhẹ nhàng cười: “Người đáng thương tất có chỗ đáng trách, nàng hiểu điểm này hơn bất cứ ai, nhưng sao hôm nay lại đa sầu đa cảm như vậy?”

Giang Tiểu Lâu thở dài nói: “Nếu lúc trước ta có thể ngăn cản Tuyết Ngưng nhập phủ, tất cả những thứ này sẽ không xảy ra, là sai lầm của ta. Ta không chỉ không ngăn cản tỷ ấy, còn khuyên tỷ ấy. Có lẽ là tâm tư ích kỷ của ta quá nặng, luôn cảm thấy có tiền có quyền mới được hạnh phúc.”

“Không, đây là nhân tính, tham lam, ích kỷ, tàn nhẫn, ghen tị, lạnh lùng, đều là bản tính con người. Chúng ta sợ hãi cái chúng ta không biết, nhưng thật ra những người ở ngay bên cạnh mình mới là đáng sợ nhất. Gương mặt họ quen thuộc như vậy, thân cận với chúng ta như vậy, nhưng đến thời khắc mấu chốt họ sẽ vì lợi ích của mình mà làm ra những chuyện rất độc ác. Họa phúc không có cửa, chỉ có chúng ta tự tìm tới, báo ứng thiện ác như hình với bóng. Hách Liên Tuệ làm như vậy chỉ vì nàng ta không kháng cự được sự tà ác trong nội tâm mình, không liên quan đến bất cứ ai.”

“Huynh đang khuyên ta sao?”

Độc Cô Liên Thành chỉ cười, nét cười của hắn tuấn tú, nhưng một dòng suối trong suốt từ từ chảy vào đáy lòng, làm cho lòng người thấy khoan khoái.”

Giang Tiểu Lâu nhìn hắn: “Huynh cười cái gì?”

Độc Cô Liên Thành thở dài: “Ta cười nàng ngốc.”

Giang Tiểu Lâu nháy mắt một cái, chờ đợi hắn trả lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.