Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 96: Chương 96: Đinh Sắt Ghim Vào Đầu




Gió mát lay động, sa rèm rơi xuống đất hơi phe phẩy, kéo theo viền bạc ở trên cũng nhẹ nhàng đu đưa. Tấm bình phong được điêu khắc tinh tế làm bằng gỗ cây tử đàn tản mát ra hương thơm nhàn nhạt, hòa cùng mùi son phấn trên người nữ tử cùng hương hoa cỏ trong hoa viên truyền đến làm say lòng người, hội tụ ,quấn quanh, dung hợp cùng một chỗ, làm cho trong lòng người ta chỉ cảm thấy có chút khó chịu.



Hai mắt Tiểu Điệp trừng lớn, vẻ mặt lòng đầy căm phẫn: “Cô nương quên từ trước tiểu thư nhà ta đã giúp cô nương thế nào sao? Bay lên đầu cành làm phượng hoàng, liền không muốn nhận thức người bằng hữu này, đây là vong ân phụ nghĩa. Ly Tuyết Ngưng, cô nương thật sự là ——” nói tới đây, khuôn mặt nàng đỏ lên, có chút lắp bắp.



Ly Tuyết Ngưng mỉm cười, đôi mắt như băng tuyết, sáng như tuyết lạnh: “Vô tình vô nghĩa, lang tâm cẩu phế, tiểu nhân ti tiện…… Tiểu Điệp, ngươi đọc sách không nhiều, không nên mở miệng thì hơn.”

Những câu trào phúng, lạnh như băng, đâm vào trong lồng ngực Tiểu Điệp , nàng cơ hồ có thể nghe thấy được âm thanh trái tim mình rỉ máu, nhưng khi rút dao ra lại không thấy máu.

Hai mắt Tiểu Điệp chứa đầy nước mắt, há miệng thở dốc đang muốn phản bác, thời khắc mấu chốt, một bàn tay mềm mại nắm vai trái của nàng. Tiểu Điệp quay đầu lại, hai mắt đẫm lệ lưng tròng: “Tiểu thư, nàng khinh người quá đáng!”

Giang Tiểu Lâu liếc mắt nhìn đối phương một cái, thấy Ly Tuyết Ngưng quay mặt qua chỗ khác, liền nhẹ nhàng thở dài nói: “Không cần nhiều lời, chúng ta đi thôi.”

Tiểu Điệp nhịn lại nhẫn, hé ra khuôn mặt nghẹn đến mức đỏ bừng, cuối cùng chỉ dậm chân theo sát Giang Tiểu Lâu rời đi.

Giang Tiểu Lâu đã sắp ra cửa, lại đột nhiên nghe phía sau có người nhanh đi vài bước, nhẹ giọng kêu: “Tiểu Lâu —— “

Nàng quay đầu nhìn lại, đã thấy Ly Tuyết Ngưng đang đứng ở trên bậc thang, gió thổi bay mái tóc dài của nàng, càng có vẻ phong tư chỉnh tề, vân y toàn diên (**), chẳng biết tại sao, trong phút chốc Giang Tiểu Lâu chỉ cảm thấy nàng dung nhan tiều tụy, giống như một đóa hoa sen trong mưa, lã chã chực khóc. Trong lòng hơi động, cơ hồ muốn quay trở lại hỏi rõ ràng, nhưng cước bộ chung quy vẫn dừng lại.

(**) “toàn diên” = cánh chuồn chuồn lay động >>> ý miêu tả bộ đồ lúc này bị gió thổi như cánh chuồn chuồn bay lượn.

Theo tính cách của Tuyết Ngưng, không muốn nói cũng giống như con trai ngậm ngọc, vô luận thế nào cũng bức ép không được.

Thời gian một cái nháy mắt, thân ảnh vốn còn đứng ở bậc thang đã nhanh chóng biến mất, giống như một màn vừa rồi là ảo giác của Giang Tiểu Lâu. Đang định hỏi một câu, lại nghe nha hoàn áo xanh dẫn đường nói: “Tiểu thư, mời.”

Đi tới cửa, Tiểu Điệp cơ hồ bị tức rơi lệ, trong miệng lầm bầm không ngừng: “Ly tiểu thư hơi quá đáng, bình thường chúng ta đối đãi nàng thế nào, mà hôm nay nàng lại đối đãi với chúng ta như thế ! Cái gì quý tiện có khác, lúc trước làm bằng hữu sao không nói lời này ? Hiện tại nàng là quận chúa cao cao tại thượng, không còn xem trọng người bạn cũ nữa, quả thật là mắt cao hơn đầu!”

Giang Tiểu Lâu không nói một lời, thần sắc nặng nề: “Lên xe nói sau.”

Xe ngựa một đường cách xa Khánh vương phủ, gương mặt trắng nõn của Giang Tiểu Lâu cũng không hiện vẻ giận dữ, chỉ hơi mím môi, yên lặng không nói gì, cách một tầng màn cửa sổ bằng lụa mỏng lẳng lặng nhìn người đi đường chen vai thích cánh [1], thần sắc bất an, giống như có tâm sự. Trong lòng Tiểu Điệp phẫn uất khó tan, nhịn không được lại nói: “Tiểu thư, người sao lại không tức giận?”

[ 1 ] người đông chen chúc nhau

Giang Tiểu Lâu nghe vậy, chuyển mắt nhìn nàng, trong đôi mắt lóe lên tia sáng khác thường: “Ngươi không biết là thần sắc vừa rồi của Tuyết Ngưng hơi kỳ lạ sao?”

“Làm sao kỳ lạ ? Lúc nàng nói chuyện chính là dáng vẻ hùng hồn đầy lý lẽ, còn nói chúng ta —— “

“Tiểu Điệp!” Giang Tiểu Lâu nói lời nhỏ nhẹ, cũng là cực kỳ kiên định, “Ngươi cẩn thận nghe ta nói, ta cùng với Tuyết Ngưng không phải ngày đầu tiên làm bằng hữu, tính tình của nàng ta hiểu rất rõ, rõ ràng nàng là cố ý xa lánh chúng ta, tựa hồ nàng có chuyện gạt chúng ta.”

“Tiểu thư, ngài cũng đừng vì nàng lo lắng , nàng không muốn cùng chúng ta lui tới, chẳng lẽ còn trông mong quay lại sao? Dù sao, lần sau chúng ta không bao giờ đến Khánh vương phủ nữa !” Tiểu Điệp hừ một tiếng, miệng nhếch thật cao.

Ánh mắt Giang Tiểu Lâu trong suốt, cơ hồ có thể chiếu rõ bóng dáng Tiểu Điệp: “Không, không đúng, Tuyết Ngưng không phải hạng người đó, càng không thể trong mấy ngày ngắn ngủn liền phát sinh biến hóa long trời lở đất.” Ba ngày trước các nàng vừa mới gặp mặt, Ly Tuyết Ngưng còn đưa ra ý muốn chuyển ra Vương phủ, trở lại Giang gia sống cùng với Tiểu Lâu. Nếu nàng là nữ tử tham luyến phú quý, khinh thị bằng hữu, há cớ gì đã bước vào Vương phủ còn tiếp tục làm bộ làm tịch. Huống chi, muốn xa lánh bằng hữu thân phận thấp hèn có rất nhiều biện pháp, nàng quyết tuyệt như vậy, chẳng lẽ không sợ Tiểu Điệp thật sự đi ra ngoài nói lung tung sao? Sự tình tất có uẩn khúc —— hôm nay Ly Tuyết Ngưng giống như thay đổi thành người khác, Giang Tiểu Lâu không tự chủ được hoài nghi trên người đối phương đã xảy ra chuyện.



Tiểu Điệp thấy Giang Tiểu Lâu một mực khẳng định, trong lòng không khỏi khả nghi: “Có lẽ Ly tiểu thư nói lời kia là cố ý nói cho người khác nghe .”

Đôi mi thanh tú của Giang Tiểu Lâu hơi nhíu, sắc mặt ẩn ẩn có chút lo lắng: ” Quý nữ Vương phủ, thân phận đặc biệt, nếu ta đã xem nàng là bằng hữu tốt nhất, chỉ cần nàng trải qua ngày tháng thoải mái viên mãn, vừa lòng đẹp ý, ta đã cảm thấy vui vẻ. Chỉ sợ —— nàng có lời khó nói.”

Tiểu Điệp chỉ cảm thấy đầu không đủ dùng (**), càng thêm hoang mang khó hiểu: “Nô tỳ không rõ, hiện tại nàng là Dao Tuyết quận chúa, thân phận tôn quý, Khánh vương phi lại yêu thương nàng, có ai dám bức bách nàng cùng chúng ta đoạn tuyệt lui tới.”

(**) ý là nói đầu mình không nhạy bén, đối với chuyện đó không thể lý giải nổi

Giang Tiểu Lâu không có trả lời nàng, lẳng lặng rũ mắt, lông mi cụp cuống, than khẽ, một tiếng thở dài phiêu đãng trong xe ngựa, nhanh chóng biến mất ở bên ngoài màn xe ồn ào nhốn nháo trong đám người.

Khi cách một ngày, Giang Tiểu Lâu mệnh Sở Hán lặng lẽ đưa một phong thơ cho Ly Tuyết Ngưng, hy vọng nàng ở ngoài Vương phủ gặp mặt, nhưng phong thư này giống như đá chìm đáy biển, không có hồi âm. Giang Tiểu Lâu trái lo phải nghĩ, càng cảm thấy không thích hợp, liền dặn dò nói: “Sở đại ca, mời huynh lại đi Khánh vương phủ lần nữa, nhất định phải nhìn thấy Tuyết Ngưng.”

Đôi lông mày của Sở Hán gắt gao nhăn lại, trong mắt là sự tức giận : “Không, ta không đi!”

Giang Tiểu Lâu nhìn hắn, nụ cười giống như giống như một đoạn gấm vóc, từ từ trở nên mềm mại: “Sở đại ca, huynh làm thế nào đề thích một người ?”

Sở Hán giật mình, lại nghe thấy thanh âm Giang Tiểu Lâu giống như dòng nước róc rách, thấm vào ruột gan: “Lần đầu thấy Tuyết Ngưng, huynh bị bề ngoài của nàng hấp dẫn, nhưng sau đó huynh dần dần thích vẻ đẹp bên trong của nàng. Huynh nói nàng thiện lương, ôn nhu, thay người khác suy nghĩ, là cô nương làm trái tim huynh đập thình thịch, không phải sao?”

“Ta thích nàng thiện lương, nhưng hôm nay nàng như biến thành người khác, muội không có thấy sao? Nàng dùng ánh mắt khinh miệt trên cao nhìn xuống ta. Ngay cả ta đê tiện như bùn đất, cũng không nên bị loại khinh thị này, nàng sớm không còn là Ly cô nương mà ta thích .”

Thần sắc Sở Hán vô cùng đau lòng, có lẽ hắn bi thương cùng khó hiểu xa vượt xa quá Giang Tiểu Lâu. Ánh mắt Giang Tiểu Lâu trong suốt, ngữ khí vững vàng, lại ẩn ẩn hàm chứa một tia dò xét: “Thay đổi là chuyện thường thấy của lòng người, sao lại nói lòng người dễ đổi. Huynh nếu thích nàng, thì càng phải tín nhiệm nàng, thấu hiểu nàng, bao dung nàng. Huống chi, Tuyết Ngưng đột nhiên thay đổi, huynh không muốn tìm hiểu sao?”

Sở Hán mạnh mẽ ngẩng đầu lên, khiếp sợ nói: “Ý của muội là?”

Giang Tiểu Lâu không chút do dự, xưa nay vẻ mặt ôn hòa trở nên vô cùng kiên định: “Tuyết Ngưng nhất định có nỗi khổ, mà chúng ta phải tra ra nàng đến tột cùng có lời gì khó nói. Sở đại ca, coi như vì giúp ta, được không?”

Trong lòng Sở Hán vừa động, đột nhiên nghe thấy ngoài cửa ầm một tiếng bật ra, Tiểu Điệp nghiêng ngả lảo đảo vọt vào, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, há mồm nói không ra lời.

“Xảy ra chuyện gì?”

Hai mắt Tiểu Điệp đỏ bừng: “Ly tiểu thư, không, Dao Tuyết quận chúa không còn !”

Giang Tiểu Lâu đột nhiên từ chỗ ngồi đứng lên, trong tay đang cầm trà sứ men trắng lập tức không vững, rơi xuống đất nát vụn.

Ly Tuyết Ngưng đã chết……..

Là nàng nghe lầm , hay là hết thảy đang ở trong mộng. Toàn thân Giang Tiểu Lâu như rơi vào hầm băng, cơ hồ quên mất ngôn ngữ, trên mặt huyết sắc nháy mắt rút đi, theo bản năng tiến về phía trước từng bước một, giày thêu lập tức giẫm lên những mảnh sứ vỡ sắc bén, mũi giày còn đọng nước trà mà nàng cũng hồn nhiên không để ý: “Lập tức chuẩn bị ngựa xe, ta muốn đi Khánh vương phủ.”

Trước cửa Khánh vương phủ đã giăng đầy vải trắng, hai bên đứng đầy hạ nhân đón khách, bên trong tiếng khóc ngập trời, bận rộn tang sự người đến người đi. Lúc Giang Tiểu Lâu đi vào, cước bộ vội vàng, sắc mặt hoảng loạn, cùng những khách nhân chung quanh áo mũ chỉnh tề tiến đến phúng viếng hoàn toàn bất đồng, nhất thời đưa tới vô số người chú ý.

Sau khi thông báo một tiếng, Giang Tiểu Lâu được dẫn tới đại sảnh, nàng ngồi mà bất an, trong lòng lo sợ nghi hoặc, từ đầu tới cuối không thể tin tưởng Ly Tuyết Ngưng thật sự qua đời. Nói không chừng chính là hiểu lầm, có lẽ là Tiểu Điệp nghe lầm , quận chúa Vương phủ cũng không phải chỉ có một mình Tuyết Ngưng. Mặc kệ nàng trở nên lãnh khốc vô tình, mặc kệ nàng không muốn làm bằng hữu của mình nữa, vẫn hy vọng nàng bình an còn sống. Nha hoàn đi lên rót trà, đã thấy Giang Tiểu Lâu bưng chén trà, ngón tay run run, không khỏi kinh ngạc.

Không bao lâu, phòng khách tiến vào một nữ tử tuổi trẻ mỹ mạo. Thúy mi châu thần [ 2 ], thanh lệ thoát tục, mỹ mà không diễm, lệ mà không yêu, đoan trang nho nhã, trong con ngươi ẩn chứa sự thông tuệ, trên người mặc y phục màu trắng thêu hoa văn đám mây màu xanh, làn váy dài chấm đất, mặc dù không thuộc tơ lụa độc nhất vô nhị, nhưng cũng là chất liệu thượng hạng lóa mắt, lại có phong thái hơn người, giống như một chiếc lá non xanh biếc bên trong một đóa phú quý mẫu đơn nghênh gió mà nở , diễm quan quần phương. Nàng chính là thê tử của Kim Lăng Quận vương Hách Liên Duẫn —— Tương Hiểu Vân, cũng là người lần này ra mặt chủ trì toàn bộ tang sự.

[ 2 ] 翠眉珠唇-thúy mi châu thần

Hàng mi như phỉ thúy, đôi môi như châu ngọc, ý tứ là khen đẹp

Tương Hiểu Vân nhìn Giang Tiểu Lâu, cao thấp đánh giá nàng một phen. Chỉ cảm thấy nữ tử trước mắt dung nhan kiều diễm như mỹ ngọc, quyến rũ thắng hoa đào, đứng ở nơi đó duyên dáng yêu kiều, xuất chúng phi phàm, trái lo phải nghĩ lại không biết có thân phận thế nào, không khỏi mặt lộ vẻ nghi hoặc. Bên người tiểu tỳ áo xanh thập phần thông minh, lập tức ở bên tai Tương Hiểu Vân nói nhỏ vài câu, Tương Hiểu Vân mới xem như đối với thân phận Giang Tiểu Lâu có một chút hiểu biết.

Nàng xinh đẹp đi lên trước, trên mặt hàm chứa vẻ bi thương: “Giang tiểu thư, muội muội đột nhiên gặp chuyện bất hạnh, vốn nên thông báo cho Giang tiểu thư đầu tiên, nhưng mà sự tình tới quá đột ngột, nhất thời phân tâm, mong Giang tiểu thư lượng thứ.”

Giang Tiểu Lâu lại vẫy tay ngừng, ngưng mắt nhìn nàng: “Tuyết Ngưng ở đâu, ta muốn gặp nàng một lần.”

Tương Hiểu Vân không ngờ đối phương trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, hơi nhướng mày, vẻ mặt tràn đầy khó xử: “Chuyện này, sợ là không ổn.”

“Ngài nói quá lời, ta là bằng hữu tốt nhất của nàng, gặp mặt lần cuối cùng cũng không uổng từng quen biết.” Đôi mắt Giang Tiểu Lâu trong suốt như nước, thần sắc vô cùng trịnh trọng, hiển nhiên không phải nói giỡn.

Sắc mặt Tương Hiểu Vân không thay đổi, ngược lại còn ôn hòa nói: “Giang tiểu thư, không phải chúng ta không cho tiểu thư gặp, mà vì muội muội rất chú trọng nhan sắc, trước khi nàng đi luôn miệng nhắc nhở, người đã chết, dung nhan suy bại, thật sự không có mặt mũi gặp người, nếu có cố nhân thăm hỏi, thì khước từ. Lúc trước, ta còn đang suy nghĩ người gọi cố nhân là ai, hôm nay mới tính chính thức gặp được.”

Thanh âm nàng ta giống như dòng nước róc rách, thập phần dễ nghe, làm cho người ta không tự chủ được sinh ra cảm giác an bình cùng tin phục.

Giang Tiểu Lâu thật lâu sau không mở miệng, Tương Hiểu Vân hơi đồng tình nhìn nàng, cũng không thúc giục. Giang Tiểu Lâu nhắm mắt, tâm thần trấn định một chút, nói: “Thay ta hướng vương phi thông bẩm, ta muốn cầu kiến.”

Hốc mắt Tương Hiểu Vân hơi đỏ, bi thương vô cùng: “Vương phi bị bệnh, nằm trên giường không dậy nổi, nàng đau lòng nữ nhi, vì chuyện muội muội đột nhiên qua đời làm tinh thần suy sụp, hiện tại không gặp bất luận kẻ nào. Giang tiểu thư, nếu muốn phúng viếng, ta đây nhận trước, nhưng nếu muốn gặp vương phi……. Sợ là tạm thời không được.”

Nàng nói được có tình có lí, Giang Tiểu Lâu cũng không tiếp tục phản bác, nàng đứng lên, ngữ khí bình thản nói: “Quận vương phi, ta đương nhiên hiểu được người là có ý tốt, nhưng hôm nay không thấy được vương phi, ta sẽ không an tâm .”

Khuôn mặt như hoa sen của Tương Hiểu Vân nghi ngờ thật mạnh: “Không bằng… Ngày khác Giang tiểu thư lại đến, chờ tâm tình vương phi bình phục, ta sẽ hướng nàng nhắc tới tiểu thư.” Bên cạnh nha hoàn khom người nói: “Quận vương phi, bên ngoài có khách tới .”

Tương Hiểu Vân dùng khăn tay che dấu lệ ở khóe mắt, hướng về Giang Tiểu Lâu tràn đầy áy náy nói: “Thực xin lỗi, theo tình hình này thực sự không giúp được…”

“Quận vương phi xin cứ tự nhiên.” Giang Tiểu Lâu nghiêm túc nói.

Tương Hiểu Vân nhất thời do dự, lại nói: “Đợi bệnh tình vương phi khá hơn, ta sẽ phái người tới cửa thông tri , tiểu thư chớ sốt ruột.” Dáng vẻ quan tâm săn sóc, chiếu cố chu đáo, không bởi vì Giang Tiểu Lâu không phải là khách nhân thân phận quý trọng đến phúng viếng mà có chút chậm trễ, thái độ hành xử tuyệt đối có lễ, làm cho người ta tâm sinh hảo cảm.

Nha hoàn dẫn Giang Tiểu Lâu xuất môn, nhưng thời điểm nàng đi đến bậc thang, đột nhiên nghe được phía trước truyền đến tiếng nhạc đám tang, cước bộ lập tức mềm nhũn, thân hình lảo đảo thiếu chút nữa từ bậc thang ngã nhào xuống, Tiểu Điệp nhanh tay lẹ mắt, vội vàng đỡ lấy nàng, “Tiểu thư, người không sao chứ?”

Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng đẩy tay nàng ra, trong đôi mắt đen như mực nhìn không ra một tia cảm xúc: “Không, ta không sao.”

Tiểu Điệp tràn đầy sầu lo nhìn nàng, không biết nên nói cái gì mới có thể khuyên giải.

Tiếng nhạc thê lương từng trận, vang vọng, tựa hồ đều không thể truyền vào trong tai Giang Tiểu Lâu, nàng thẫn thờ đi tới trước linh đường thắp một nén nhang, ánh mắt dừng ở trên người bốn mươi tám vị cao tăng trong đại sảnh, trong miệng bọn họ niệm thần chú Đại Bi, thay người chết siêu độ vong hồn, thanh âm bọn họ giống như chú ngữ, làm thần chí Giang Tiểu Lâu lâm vào hỗn loạn, ngay cả chính mình khi nào rời khỏi Khánh vương phủ cũng không rõ.

Giang Tiểu Lâu vẫn chưa trực tiếp trở về, mà là một đường mã bất đình đề đuổi tới dược đường của Phó Triêu Tuyên. Thái độ nàng khác thường, tiến quân thần tốc, đối diện vẻ mặt ngạc nhiên của Phó Triêu Tuyên, tiến lên kéo ống tay áo của hắn: “Nói cho ta biết, bệnh tình của Tuyết Ngưng rốt cuộc như thế nào?”

Phó Triêu Tuyên giật mình, theo bản năng nói: “Ta mấy ngày trước vừa xem qua, nói là vương phi thay nàng xin được thuốc tốt từ trong cung, bệnh tình đã có chuyển biến —— “

Đôi mắt Giang Tiểu Lâu bắn ra quang mang rét lạnh, thanh âm giống như ngưng kết thành sương: “Nhưng mà, nàng đã chết! Thân là đại phu chuyên đặc trị, ngay cả bệnh của nàng huynh cũng không thể phán đoán chuẩn xác sao? Là bệnh của nàng thật sự có chuyển biến tốt, hay là huynh đang an ủi ta?”

Phó Triêu Tuyên đầy mặt không dám tin, tạm dừng một lát, hắn hơi chần chờ nói: “Bệnh của nàng vốn là không có thuốc chữa trị, dù cho dùng thuốc tốt cũng chỉ có thể kéo dài nhất thời. Bệnh tình đột nhiên chuyển biến xấu, cũng là có khả năng .”

Lông mi Giang Tiểu Lâu run run , cũng là trảm đinh tiệt thiết nói: “Không, nếu nàng thật muốn chết, cũng nên cùng ta gặp mặt lần cuối cùng! Nàng là bằng hữu tốt nhất của ta, sao có thể một câu không nói đã đi , ta vô luận như thế nào cũng không tin.”

Hôm nay cả một ngày, nàng đã lập lại câu đó mấy lần, cho thấy tinh thần hỗn loạn, tư duy thất thường.

Phó Triêu Tuyên không biết an ủi Giang Tiểu Lâu thế nào, hắn chỉ cảm thấy nữ tử trước mắt sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt vô cùng quái dị, hoàn toàn không giống như Giang Tiểu Lâu ôn nhu trí tuệ ngày xưa. Hắn vội vàng phân phó Tiểu Điệp nói: “Mau đem tiểu thư nhà ngươi dìu đến một bên ngồi xuống nghỉ ngơi, thay nàng rót chén trà, hòa hoãn cảm xúc trước đã.”

Tiểu Điệp chạy nhanh nghe theo, Giang Tiểu Lâu lại cầm chén trà không nói được một lời, lá trà màu xanh di động lúc chìm lúc nổi, nàng rũ mắt nhìn chằm chằm, giống như lâm vào thế giới của riêng mình.

Phó Triêu Tuyên thân là đại phu, sớm nhìn quen sinh tử, nhưng hắn biết Giang Tiểu Lâu cùng Ly Tuyết Ngưng tỷ muội tình thâm, nhất thời khó có thể chấp nhận, liền ôn nhu khuyên giải : “Tiểu Lâu, trời có gió mưa, người có họa phúc. Ly tiểu thư xác thực bệnh nguy kịch, mặc dù có linh dược giữ mệnh, cũng chỉ kéo dài vài tháng. Nàng nên sớm chuẩn bị tâm lý, vì sao vẫn còn canh cánh trong lòng, buông bỏ đi.”

Giang Tiểu Lâu vẫn không nói gì, gương mặt tái nhợt ẩn ẩn lộ ra bi thương . Tiểu Điệp không khỏi nói: “Bọn họ ngay cả lần gặp mặt cuối cùng cũng không cho tiểu thư gặp —— “

Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Phó Triêu Tuyên hiện vẻ thấu hiểu, trầm giọng nói: “Điểm này ta cũng có thể lý giải, người ta vừa mới mất đi nữ nhi, hai người lập tức tới cửa yêu cầu gặp di thể, thật sự là không thỏa đáng. Tiểu Lâu, nghe ta khuyên một câu, Ly tiểu thư sớm bệnh nguy kịch, không có thuốc chữa, tuy rằng ra đi đột ngột, nhưng cũng trong dự liệu ……..”

Dựa theo quy củ, Khánh vương phủ trông coi linh cữu bảy bảy bốn mươi chín ngày, vào ngày thứ bốn mươi chín, hạ táng Ly Tuyết Ngưng, một màn vinh quang vô hạn. Ngoại trừ lần đầu tiên tới cửa phúng viếng, Giang Tiểu Lâu giống như một ngoại nhân, đối với hết thảy phát sinh nhìn như không thấy. Rốt cục, Khánh vương phủ đưa di thể Ly Tuyết Ngưng an táng ở mộ viên, xem như phong quang nhập táng.

Đêm đó, lão nhân phụ trách trông coi mộ viên dựa vào ván cửa buồn ngủ, đột nhiên một trận âm phong thổi tới, hắn hoảng sợ, xoa đôi mắt nhập nhèm quan sát xung quanh, thấy hết thảy gió êm sóng lặng, lại tựa vào trên ván cửa ngủ thiếp đi. Không đến nửa canh giờ, đầu hắn đột nhiên ngã sang một bên, ngưỡng mặt ngủ trên mặt đất, bắt đầu ngáy khò khò.

Giang Tiểu Lâu nhìn ánh nến lay động, chỉ vào phần đất bên dưới, nói: “Chính là nơi này, đào lên cho ta.”

Sở Hán lại nhìn nàng không chuyển mắt, đáy mắt tràn đầy rung động: “Không, ta làm không được!”

Giang Tiểu Lâu hé ra gương mặt không mang ý cười, trong thanh âm tràn đầy lạnh lẽo, trong đêm tối yên tĩnh nghe qua làm cho lòng người phát lạnh: “Huynh đương nhiên làm được, lập tức đào xuống, ta muốn nhìn thấy di thể Tuyết Ngưng.”

Hai tay Sở Hán run run, cái xẻng ở trên tay cơ hồ không có cách nào hạ xuống, Giang Tiểu Lâu theo dõi hắn, ánh mắt không hề lo lắng: “Ta phải biết rõ chân tướng, mặc kệ phải trả giá thế nào. Nếu huynh làm không được, trở về đổi người khác tới, không cần lãng phí thời gian của ta!”

Sở Hán cắn răng, rõ ràng là một hán tử cường tráng, lại ngây ngốc không nên lời. Ly Tuyết Ngưng chết hắn rất thương tâm, cũng có thể hiểu tâm tình Giang Tiểu Lâu, nhưng mà khai quật phần mộ người chết……. Thật sự là đáng sợ !

Tiểu Điệp nhìn thấy hắn vẫn đứng không nhúc nhích, một phen đoạt xẻng trên tay hắn, liều mạng đào lên. Sở Hán thấy thế, không tự chủ được ngây người, đột nhiên tỉnh ngộ lại, mới bắt đầu hiệp trợ nàng. Có hắn giúp, chỉ chốc lát sau bùn đất đã bị khoét ra, lộ ra quan tài lẳng lặng nằm bên trong. Quan tài dùng gỗ sam thượng đẳng chế thành, trên nắp quan tài có khắc tam tinh Phúc – Lộc – Thọ; hai bên trái phải là Kim Đồng tay cầm cờ, Ngọc Nữ tay cầm lò nung, ở chính giữa là hình ngũ phúc phủng thọ (hình năm con dơi bao quanh chữ thọ), ở dưới ánh trăng lấp lóe ra ánh sáng màu nước sơn kim tuyến. Con chim kiêu đột nhiên từ đỉnh đầu xẹt qua, mang theo một trận âm phong, da đầu Tiểu Điệp run lên, rắc một tiếng, cành cây rơi xuống đất, vừa vặn rớt xuống chân của nàng, không khỏi nhẹ nhàng a một tiếng, rồi nhanh chóng che miệng lại.

Giang Tiểu Lâu lạnh lùng thốt: “Lấy búa đến.”

Tiểu Điệp đưa búa cho Sở Hán, Sở Hán cắn răng một cái, giơ cao lên, rồi nhanh chóng bổ xuống. Hắn có khí lực vô cùng lớn, lần này dùng sức, toàn bộ hòm quan tài nứt ra, lộ ra di thể người ở bên trong.

Đôi mắt Giang Tiểu Lâu chăm chú nhìn , nàng thấy Ly Tuyết Ngưng, cả người yên tĩnh nằm trong quan tài, dung nhan như tuyết, hai gò má hồng hào, trên bờ môi thoa chút son đỏ, một thân hoa phục, mặc trang phục ngủ, bề ngoài nhìn vào như đang say ngủ bình thường.

“Tiểu thư —— “

“Đem người ôm ra.” Giang Tiểu Lâu không chút do dự nói.

Sở Hán nhìn Giang Tiểu Lâu can đảm, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng đau lòng. Một nữ tử tuổi còn trẻ hương tiêu ngọc vẫn, đã nằm xuống an giấc, vì sao không để nàng yên nghỉ, chỉ vì một chút hoài nghi, thậm chí ngay cả người chết cũng bất chấp, trong nửa đêm chạy đến đây khai quật mộ, Giang Tiểu Lâu a Giang Tiểu Lâu, cá tính của muội có bao nhiêu cố chấp! Quả thực là một người điên!

“Ta mặc kệ! Giang Tiểu Lâu, không được chạm vào thi thể của nàng!” Sở Hán thật sự nhịn không được, nhảy xuống liền muốn đem quan tài đóng lại lần nữa, lại nghe thấy thanh âm trong trẻo không nhanh không chậm của Giang Tiểu Lâu vang lên: “Nếu huynh làm như vậy, từ nay về sau liền cút khỏi Kim Ngọc Mãn Đường, không bao giờ xuất hiện ở trước mặt ta nữa!”

Lời này nói ra rất nặng, Sở Hán đột nhiên quay đầu, phẫn nộ đến cực điểm, nhìn Giang Tiểu Lâu đứng ở dưới ánh trăng, hé ra khuôn mặt quả thực so với người chết còn tái nhợt hơn, bả vai thậm chí còn đang run rẩy, trong lòng hắn run lên, không tự chủ được quay mặt qua chỗ khác, động tác trong tay lại dừng.

“Ta nói rồi, ôm nàng ra.” Giang Tiểu Lâu lặp lại câu nói.

Sở Hán chậm chạp không hề di động, Tiểu Điệp không quan tâm nhảy xuống, tiếp tục chấp hành mệnh lệnh Giang Tiểu Lâu, Sở Hán ngăn nàng lại, từng chữ cơ hồ là từ hàm răng rít ra : “Ta làm!”

Giang Tiểu Lâu mang theo di thể Ly Tuyết Ngưng, đi đến dược đường của Phó Triêu Tuyên, sau khi gõ cửa, dược đồng còn buồn ngủ đi ra mở cửa, nhìn thấy Giang Tiểu Lâu một thân sương sớm, sắc mặt trắng bệch đứng ở cửa, nhất thời còn tưởng rằng gặp phải nữ quỷ, hoảng hốt thét lên.

“Chớ có lên tiếng!” Âm thanh Sở Hán lạnh lùng nói, đẩy dược đồng ra, đem người trên lưng thả xuống giường nhỏ trong dược đường, còn không quên thay nàng sửa sang lại nếp nhăn trên vạt áo. Dược đồng trừng mắt to: “Đã trễ thế này, đại phu nhà ta không tiếp bệnh nhân!” Lời còn chưa dứt, hắn liền nhìn thấy đôi mắt đẹp nhắm chặt trên giường, trên mặt tuy rằng thoa son, nhan sắc kia lại như trôi nổi ở trước mặt, mang đến cho người ta một loại cảm giác quái lạ, nhất thời trong lòng giật mình: “Chết… Người chết!”



Đúng lúc này, Phó Triêu Tuyên khoác áo ngoài đi ra, nhìn thấy Giang Tiểu Lâu đã là vạn phần kinh ngạc, đợi nhìn đến di thể Ly Tuyết Ngưng càng kinh sợ hơn.

“Ta không biết khám nghiệm tử thi, cũng lo lắng người khác, chỉ có thể giao cho huynh.” Giang Tiểu Lâu nghiêm túc nhìn hắn.

Suy cho cùng, nàng chính là không tin Ly Tuyết Ngưng bệnh nguy kịch mà chết, Phó Triêu Tuyên thở dài, đi ra phía trước nói: “Hai người tránh mặt một chút, ta sẽ kiểm tra thật kỹ.” Dược đồng không khỏi nói: “Ngài là đại phu, cũng không phải ngộ tác khám nghiệm tử thi —— “

Phó Triêu Tuyên liếc hắn một cái, dược đồng rụt rụt cổ, lập tức im miệng.

Phó Triêu Tuyên sai người mang tới bình phong, che khuất tầm mắt bên ngoài, Giang Tiểu Lâu lại kiên trì muốn ở trong bình phong, làm hắn chẳng biết nói gì.

Phó Triêu Tuyên liếc nhìn nàng một cái, không khỏi thở dài, ở trước mặt của nàng cẩn thận kiểm tra một lần, trong miệng nhẹ giọng nói: “Mắt, tai, mũi, miệng, cổ họng đều không có dị vật ——” Lời hắn nói một nửa, đột nhiên dừng lại , lời định nói cũng im bặt.

Giang Tiểu Lâu theo dõi hắn: “Có vấn đề?”

“Cổ dưới có ngoại thương, nàng xem ——” Phó Triêu Tuyên vạch y phục ra, lộ ra làn da bên trong cho nàng xem. Trên làn da hoàn mỹ, tràn đầy vết thương xanh tím cùng chằng chịt miệng vết thương, tuy rằng miệng vết thương rõ ràng đều trải qua xử lý, nhưng người sau khi chết, làn da cũng không có năng lực hồi phục , vết thương đặc biệt rõ ràng, có thể nói là nhìn thấy ghê người.

Khí huyết toàn thân Giang Tiểu Lâu như cứng lại, cả người một mảnh lạnh lẽo. Nàng mở to hai mắt nhìn chằm chằm vết thương, phẫn nộ như thủy triều mãnh liệt, bỗng nhiên xông tới, lồng ngực nàng càng co rút khó chịu. Vào lúc này nếu nàng không làm gì cả, sẽ không thể khắc chế cả người phát run, cho nên nàng cực lực bảo trì trấn định, hai tay nắm chặt thành quyền, liều mạng , cố gắng nắm chặt hai tay, ngay cả cố gắng như vậy, cũng không cách nào xem nhẹ việc này : di thể Ly Tuyết Ngưng ngay trước mắt, hơn nữa còn chết cực thảm ! Muốn làm bản thân mở mắt tỉnh táo, căn bản không có khả năng. Mặc kệ ở thời điểm nào, Tuyết Ngưng đều làm bạn bên cạnh nàng, mà nàng thì triệt để mất đi nàng ấy, đến tột cùng là ai giết Tuyết Ngưng, vì sao giết nàng? Còn dùng thủ đoạn tàn nhẫn như thế !

Thế nhưng Phó Triêu Tuyên còn chưa nói xong, khi tay hắn chạm đến đỉnh đầu Tuyết Ngưng, đột nhiên cứng đờ, thật lâu sau cũng không lời nào. Theo sau, hắn chậm rãi, chậm rãi xoay người lại, đem mái tóc dài của Ly Tuyết Ngưng vạch ra, lộ ra mảng da đầu, Giang Tiểu Lâu thế này mới phát hiện, trên đầu Tuyết Ngưng có một vật thể hình tròn màu đen.

Lão thiên gia, nàng đang thấy cái gì ! Vẫn lặng lẽ tựa vào bình phong bên cạnh, Tiểu Điệp kinh hô một tiếng, Sở Hán cuống quít chạy lên: “Xảy ra chuyện gì? !” Sau đó, hắn cũng chính mắt nhìn thấy một màn trước mắt làm người ta khiếp sợ!

“Đây là cái gì?”

“Là… Một cây đinh sắt.” Một cây đinh sắt thật dài, đối phương là đem đinh sắt đóng vào đầu Ly Tuyết Ngưng, mới làm nàng tử vong, khuôn mặt Phó Triêu Tuyên lập tức so với băng tuyết còn trắng hơn, quả thực đã nói không ra lời. Thân là đại phu, đã từng gặp qua nhiều chuyện đáng sợ, lại chưa bao giờ gặp người tàn nhẫn như thế, lại đem đinh sắt đóng vào đầu một nữ tử, quả thực là rất đáng giận, rất tàn nhẫn!

Sở Hán như bị sét đánh, Ly Tuyết Ngưng là Dao Tuyết quận chúa Khánh vương phủ vừa mới nhận, thân phận cao quý, ai lại đối với nàng hạ độc thủ như vậy, mà Khánh vương phủ biết rõ việc phát sinh, lại xem như không có việc gì chỉ coi nàng bị bệnh chết mà hạ táng? ! Không, không đúng, hết thảy đều rất kỳ quái !

Sáng sớm ngày thứ hai, Giang Tiểu Lâu lại một lần nữa đi vào Khánh vương phủ, nhưng lần này nàng mang theo lễ vật an ủi mà đến.

Tương Hiểu Vân ra đón tiếp, như trước là vẻ mặt xin lỗi: “Giang tiểu thư, thật sự là ngại quá, thân thể vương phi còn chưa có khang phục, tạm thời không gặp khách.”

Trên mặt Giang Tiểu Lâu hiện vẻ bi thương: “Ta cùng với Tuyết Ngưng, à không, phải gọi Dao Tuyết quận chúa chính là bằng hữu cũ, còn là tỷ muội, nay nàng bất hạnh qua đời, ta lại là bằng hữu thân thiết nhất của nàng theo lý phải làm đến thăm vương phi, hy vọng ngài có thể giúp đỡ.”

Tương Hiểu Vân tỏ vẻ đồng tình, do do dự dự nói: “Nhưng chuyện này —— ta thật sự không làm chủ được, như vậy đi, ta sai người hướng vương phi thông báo một tiếng, nhìn xem nàng có bằng lòng gặp tiểu thư hay không.”

Giang Tiểu Lâu cười nhẹ: “Vậy phiền toái Kim Lăng Quận vương phi .”

Vẻ mặt Tương Hiểu Vân đều là hòa khí tươi cười, nửa điểm không ngại Giang Tiểu Lâu xuất thân thấp hèn : “Không sao.” Nói xong nàng phất phất tay, phân phó nha hoàn bên cạnh : “Đi bẩm báo vương phi, nói có bằng hữu cũ của Dao Tuyết quận chúa đến thăm nàng, hỏi nàng có thể ra gặp khách hay không.” Nha hoàn lên tiếng trả lời rồi rời đi, Giang Tiểu Lâu ở trong sảnh lẳng lặng chờ đợi .

Trong tay cầm trà lạnh đã đổi một lần, Tương Hiểu Vân lại kiên nhẫn mười phần, vẫn cùng Giang Tiểu Lâu đông kéo tây xả, hiển nhiên tinh thông đạo đãi khách, tuyệt không đến mức làm cho nàng cảm thấy lạnh lùng. Lại qua gần nửa canh giờ, Tương Hiểu Vân rốt cục ngồi không yên, đứng dậy nói: “Hai ngày này trong phủ đều vội vàng xử lý tang lễ, cũng không có thời giờ mà quản giáo hạ nhân, đã làm các nàng chậm trễ khách nhân, mời tiểu thư ở trong này ngồi chờ một lát, ta tự mình đi xem xét.”

Giang Tiểu Lâu hạ thấp người nói: “Vậy đa tạ ngài .”

Nhìn theo thân ảnh nàng nhanh nhẹn đi xa, Tiểu Điệp siết chặc nắm tay nói: “Tiểu thư, các nàng có ý gì.” Sau khi nhìn đến thảm trạng của Ly Tuyết Ngưng, Tiểu Điệp đã không còn trách nàng lúc trước bày ra dáng vẻ lãnh đạm vô tình , tiểu thư nói đúng, Ly cô nương nhất định là đã trải qua bất hạnh, tính tình mới đại biến……..

Giang Tiểu Lâu mặt mày bình tĩnh, lông mi dài che khuất hàn quang nơi đáy mắt: “Tiếp tục chờ ngươi sẽ hiểu.”

Giang Tiểu Lâu ngày hôm qua suốt một đêm đều không nghỉ ngơi, mà Tiểu Điệp cũng canh giữ ở một bên, cầm di vật của Ly Tuyết Ngưng khóc không thôi. Đây là tình cảm giữa ba người các nàng, dù phát sinh chuyện gì, đều không có biện pháp dứt bỏ.

Qua hồi lâu, mới nhìn thấy Tương Hiểu Vân bước vào đại sảnh, trên môi nàng mang theo ý cười, nhưng vẻ mặt tiếc hận: “Thật xin lỗi , đại phu vừa vặn ở bên trong chẩn bệnh, nghe nói vương phi muốn đi ra tiếp khách, đã nói thẳng không thích hợp, để tiểu thư không cần đợi, chỉ có thể thỉnh ngày khác lại đến —— “

Đôi mắt Giang Tiểu Lâu hơi lạnh: “Không cần phiền, ta tự mình vào gặp vương phi là được.”

Tương Hiểu Vân phảng phất như không hiểu lời nàng, mỉm cười chắn ở trước mặt nàng, vẻ mặt dịu dàng: “Chuyện này —— sợ là không thỏa đáng.”

Ánh mắt Giang Tiểu Lâu cùng nàng ta giao nhau, nhất thời kích khởi nhiều mũi nhọn.

Đúng lúc này, mọi người lại đột nhiên nghe thấy một tiếng hừ lạnh : “Có gì không ổn ?”

Mọi người hướng thanh âm phát ra nhìn lại, chỉ thấy bức rèm che lay động, một phụ nhân trung niên từ phía sau rèm đi ra. Sắc mặt nàng vô cùng tái nhợt, trên mặt trác son phấn thật dày, cả người gắng gượng, đi đường hơi lảo đảo, nhưng lại miễn cưỡng chống đỡ tựa vào người nha hoàn bước đi.

Trên mặt Tương Hiểu Vân xuất hiện vẻ xấu hổ, vội vàng nói: “Vương phi, sao ngài lại ra đây ?”

Khánh vương phi lạnh lùng cười: “Có khách tới, vì sao không báo ta?”

Trên mặt Tương Hiểu Vân rất nhanh hiện lên một tia cười yếu ớt, nhưng bộ dáng vẫn vô cùng khiêm tốn: “Thỉnh vương phi thứ tội, thật sự không phải ta không chịu thông báo, đã cùng đại phu thương nghị qua mới đưa ra quyết định. Vương phi, phong hàn của ngài chưa lành, vẫn nên bảo trọng thân thể cho tốt —— “

Khánh vương phi trừng mắt nàng, nghĩ muốn nói gì lại cố nén, hướng về nàng nói: “Nơi này không có chuyện của ngươi, lui ra đi.”

Ai ngờ Tương Hiểu Vân vẫn đứng ở chỗ cũ vẫn không nhúc nhích, thân mình hơi khom, môi anh đào hơi mở: “Vương phi, lúc vương gia đi ra ngoài, đã dặn dò qua, kêu ta nhất định chiếu cố ngài thật tốt. Chẳng sợ ngài trách tội, ta cũng phải ở đây, để ngừa có chuyện ngoài ý muốn phát sinh, nếu không ta không có cách nào giải thích với vương gia.”

Từng câu từng chữ đều vì thân thể Khánh vương phi lo lắng, bộ dáng vô cùng hiếu thuận! Nhưng mà Khánh vương phi là chính thê Khánh vương, là chủ mẫu Vương phủ, nhưng thái độ Tương Hiểu Vân đối đãi nàng tuy là cung kính, lạicất dấu vài phần quái dị, nàng tựa hồ cũng không quá kiêng kị Khánh vương phi, thậm chí ngay cả ý kiến của nàng cũng không chịu nghe theo.

Giang Tiểu Lâu làm như không thèm để ý tồn tại của đối phương, mở miệng nói: “Vương phi, ta hôm nay đến thăm ngài, chỉ cần nhìn thấy ngài thân thể an khang, ta đã cảm thấy mỹ mãn .”

Khánh vương phi phân phó nha hoàn đỡ nàng ngồi xuống, nhẹ nhàng hướng nàng vẫy vẫy tay. Giang Tiểu Lâu mới vừa đi đi qua, nàng lập tức giữ chặt tay Giang Tiểu Lâu, ngón tay hơi gầy gắt gao siết lại: “Ta vẫn muốn gặp ngươi từ lâu, Tuyết nhi từng hướng ta đề cập qua mấy lần ——” Lúc nàng nói đến Ly Tuyết Ngưng, hốc mắt chứa đầy lệ, hiển nhiên là bi thương đến cực điểm.

Trong lòng Giang Tiểu Lâu nhất thời do dự, chuyện của Ly Tuyết Ngưng, Khánh vương phủ nhất định biết được, Khánh vương phi cũng là mẫu thân, thấy nữ nhi biến thành bộ dáng kia sẽ không truy cứu sao?

“Vương phi, người không nên quá mức bi thương.” Tương Hiểu Vân hảo ý nhắc nhở.

“Ta nghĩ…”

“Vương phi, không nên quá thương tâm.”

“Tiểu Lâu…”

“Vương phi…”

“Đủ rồi!” Trên mặt Khánh vương phi xuất hiện tia phẫn nộ, ngón tay đều tức giận đến phát run.

Giang Tiểu Lâu sâu sắc phát giác toàn bộ trong phòng khác thường, nàng nhìn Tương Hiểu Vân, lại cười nói: “Quận vương phi, ngươi vẫn muốn ở trong này nghe chúng ta nói chuyện sao?”

Thần sắc Tương Hiểu Vân bình tĩnh như thường: “Ta vừa nói qua nhất định phải ở trong này cùng vương phi , thỉnh Giang tiểu thư thứ tội. Tiểu thư chỉ là đến phúng viếng, nói vậy cũng không có lời bí mật gì, không cần lảng tránh.”

Khánh vương phi vốn tính tình hiền hòa, giờ phút này cũng là đầy mặt băng sương: “Ta kêu ngươi lui ra!”

Là chính phi của Khánh vương, nàng không muốn ai ở một bên là hoàn toàn có quyền lực làm cho nàng ta rời đi , hơn nữa người này còn là con dâu của nàng. Nhưng Khánh vương phi liên tục nói hai lần, Tương Hiểu Vân như không có nghe thấy. Không chỉ có giả bộ không nghe thấy, nàng còn tiến lên đẩy chén trà lại, Khánh vương phi nhịn không được nổi giận, lấy tay hất chén trà, lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị nói: “Cút khỏi đây.”

Chén trà hoa sen mạ vàng đột nhiên bị ném xuống đất, Tương Hiểu Vân cả kinh lui nửa bước, trên đầu chỉ cắm trang sức đơn giản, cây trâm xanh biếc bị rơi ra, mạnh mẽ gãy thành hai đoạn. Đám nha hoàn chưa bao giờ gặp qua Khánh vương phi phát giận lớn như vậy, nhất thời đều sợ ngây người.

Tương Hiểu Vân da mặt dày tới đâu cũng đứng không yên, trên mặt nàng lộ vẻ bi thương nói: “Nếu vương phi nhất định không chịu để ta theo bồi, ta đây cáo lui trước.” Nói xong nàng mang theo nha hoàn, vội vàng lui xuống, còn lấy tay che mặt, rõ ràng là thập phần khó coi.

Khánh vương phi hít sâu một hơi, quay đầu lại, nhịn không được nói: “Thực xin lỗi, quý phủ chướng khí mù mịt, là ta không có để ý dạy bảo các nàng.”

Giang Tiểu Lâu chỉ cảm thấy bàn tay Khánh vương phi lạnh như băng, không khỏi ôn nhu nói: “Vương phi, có thể dời bước nói chuyện không?”

Khánh vương phi gật gật đầu nói: ” Tất cả đều lui xuống đi.”

Đợi toàn bộ nha hoàn lui sạch sẽ, Giang Tiểu Lâu mới truy vấn nói: “Vương phi, người có biết Tuyết Ngưng chết thế nào không?”

Khánh vương phi siết chặc ngón tay, ánh mắt cực kỳ bi thương: “Bọn họ đều nói nàng bệnh nặng, đại phu cũng là thúc thủ vô sách.”

Xem thần sắc Khánh vương phi đau triệt nội tâm, Giang Tiểu Lâu biết nàng không có nói dối, nhưng nàng là chủ mẫu một phủ, lại ngay cả nữ nhi thân sinh chết thế nào cũng không biết sao? Thật sự làm người ta khó có thể tin. Giang Tiểu Lâu hạ quyết tâm, nhẫn tâm nói: “Vương phi, Tiểu Lâu phải hướng người xin lỗi.”

“Ngươi có tội gì?”

Giang Tiểu Lâu bình tĩnh nhìn nàng, chầm chậm nói: “Đêm qua ta lặng lẽ tiến vào mộ viên, mở quan tài của Tuyết Ngưng.”

Khánh vương phi đột nhiên đứng lên, không dám tin nhìn nàng: “Ngươi nói gì?”

Giang Tiểu Lâu hé ra gương mặt không hề sợ hãi, đôi mắt trong suốt như sao: ” Cả người Tuyết Ngưng chồng chất vết thương, trên đầu còn bị cắm vào một cây đinh thật dài. Hết thảy, vương phi có biết không?”

Sắc mặt Khánh vương phi càng thêm trắng bệch, trong nháy mắt nàng liền tin tưởng lời Giang Tiểu Lâu, đối phương không nhiều lời, nhưng giống như kinh lôi xuyên qua đầu nàng, làm nàng không thể bỏ qua. Nàng gắt gao nắm lấy cánh tay Giang Tiểu Lâu, móng tay thật dài cơ hồ đâm sâu vào da thịt đối phương : “Ngươi nói đều là thật?”

Thần tình Giang Tiểu Lâu nghiêm túc, thanh âm thong thả: “Nếu có nửa câu dối trá, trời cao không lưu, loạn tiễn xuyên tim !”

Khánh vương phi suy sụp ngã ngồi trên ghế, hé ra gương mặt không chút huyết sắc, môi ẩn ẩn phát run: “Sao lại thế này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? ! Lúc trước mọi chuyện đầu tốt, Tuyết nhi đã nói thân thể không khoẻ muốn đi ôn tuyền ở biệt viện an dưỡng hai ngày, ta bởi vì sự vụ bận rộn, chỉ theo bồi nàng một ngày, cũng không ngờ đột nhiên truyền đến tin dữ…….. Bọn họ đều nói nàng đã chết, thậm chí ngay cả gặp mặt lần cuối cùng cũng không cho ta gặp.”

Sau khi Khánh vương phi nghe nói Ly Tuyết Ngưng chết liền hôn mê bất tỉnh một ngày một đêm, chờ nàng tỉnh lại bọn người trong phủ đã đem di thể Ly Tuyết Ngưng nhập liệm. Không ai nghi ngờ, bởi vì Ly Tuyết Ngưng vốn là thân mang bệnh nặng, có thể kéo dài một ngày tốt một ngày, chính là Khánh vương phi thật không ngờ ngày đó tới nhanh như vậy, bỗng nhiên kéo đến, làm cho nàng trở tay không kịp. Thống khổ của nàng, Giang Tiểu Lâu có thể lý giải, nhưng nàng không thể tha thứ việc biết rõ Ly Tuyết Ngưng chết thảm lại còn xem như không có việc gì đem nàng nhập liệm.

Trong lồng ngực Giang Tiểu Lâu khí huyết đang quay cuồng, lại chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo, không có một chút độ ấm: “Tuyết Ngưng cả đời giúp mọi người làm điều tốt, chưa bao giờ làm chuyện xấu, ta không nghĩ ra là kẻ nào cùng nàng có thâm cừu đại hận sâu như vậy, dùng đinh sắt đóng vào đầu nàng, hình dạng đáng sợ, ta cả đời cũng không thể quên cảnh tượng đó. Nếu vương phi nhìn thấy, nhất định sẽ cảm thấy vô cùng đau đớn —— “

Giống như một cái búa tạ đánh nát lòng Khánh vương phi, nàng đột nhiên che kín mặt, giọng the thé nói: “Đừng nói nữa!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.