Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 108: Chương 108




Giang Tiểu Lâu rũ mắt, lâm vào suy tư, ngay lúc Tạ Nguyệt nghĩ rằng nàng sẽ từ chối, Tiểu Lâu mới nâng mắt, nhẹ nhàng phun ra một chữ « được ».



Tạ Nguyệt lộ ra sắc mặt vui mừng: “Mời.”



Giang Tiểu Lâu thấp giọng phân phó Tiểu Điệp: “Nói cho thái tử phi, cơ hội nàng chờ đã đến .”

Tiểu Điệp ngẩn ra, lập tức phản ứng lại : “Dạ, tiểu thư.”

Chuyển dời bước chân khỏi bụi hoa hồng, phía trước là một tòa viện đọc sách ba mặt giáp với mặt nước, dưới nước nuôi cá chuồn. Cửa hiên có dạng nửa vòng tròn in lên mặt nước, giống như ánh trăng mọc trên mặt hồ, một đường bước lên bậc thang, phía dưới đều là hình hoa mai, giày thêu giẫm lên trên, giống như hoa mai nở rộ, có cảm giác hoa mai di động. Một nha hoàn áo xanh không tiếng động đứng hầu, lẳng lặng đứng chờ ngoài cửa hầu hạ.

Ánh dương quang chiếu xuống, đầu tiên là nhìn thấy một đôi giày phấn hồng thêu hải đường trắng, chậm rãi ngẩng đầu, y phục trắng tinh làm nổi bật gương mặt trắng nõn, đôi mắt lãnh diễm làm rung động lòng người.

“Ta nghĩ rằng ngươi sẽ không đến.” Tạ Du nói một câu đầy ẩn ý mang theo một tia châm chọc.

Khóe môi Giang Tiểu Lâu hiện ý cười thản nhiên : “Bên ngoài tiếng người ồn ào, Tạ sườn phi lại ngồi một mình ở đây, thật là dụng tâm lương khổ.”

Tạ Du giống như nghe không hiểu thâm ý trong lời nói của nàng, ánh mắt trầm xuống : “Nói chuyện cần gì kẹp thương mang gậy, ta cũng không phải muốn tranh cãi với ngươi mới chờ ở đây.”

Tạ Nguyệt mắt thấy tình hình lại lâm vào thế giằng co, vội vàng nói: “Tứ muội, chỉ là một chút hiểu lầm nhỏ, bình tĩnh nói chuyện , ngươi cần gì phải tỏ vẻ xa cách người ngoài ngàn dặm.”

Trên mặt Tạ Du hiện vẻ xúc động, lông mi dài che khuất đáy mắt, nhìn như bình tĩnh không gợn sóng: “Ta ở Tạ gia hơn mười năm, tuy rằng mọi người không thích ta, nhưng phụ thân yêu thương là thật, không nửa điểm giả dối. Mỗi lần ta bị ủy khuất, hắn đều tìm mọi cách an ủi ta; mỗi lần ta bị xa lánh, hắn đều tặng món quà tốt nhất cho ta; mỗi lần ta lặng lẽ khóc, phụ thân đều nói đừng lo, ta vĩnh viễn đều là nữ nhi bảo bối của hắn. Nhưng sau khi ngươi bước vào Tạ gia, mọi chuyện đều thay đổi.”

Thấy trong mắt nàng nổi nước mắt, Tạ Nguyệt vội vàng đưa khăn tay ra, dịu dàng mở miệng: “Tứ muội —— “

Tạ Du cũng không tiếp nhận khăn tay, chỉ bình tĩnh nhìn Giang Tiểu Lâu, đuôi lông mày khóe mắt xẹt qua vẻ ảm đạm: “Nếu ta là tiểu thư chân chính của Tạ gia, ít nhất sẽ giống đại tỷ ở Tạ gia có nơi đặt chân, nhưng ta lại không phải, ta chỉ là bé gái mồ côi bị vứt bỏ. Nếu phụ thân bỏ mặc ta, ta không biết nên đi về đâu. Cho nên ngay từ đầu ta liền không thích ngươi, bởi vì ngươi đoạt đi quan tâm của phụ thân, cũng đoạt đi hy vọng duy nhất của ta. Tính tình đại ca ta hiểu rất rõ, nếu không thật sự yêu thích, tuyệt đối sẽ không liếc mắt nhìn ngươi một cái. Hắn làm rất nhiều chuyện cho ngươi, mà chưa từng làm cho ta.”

Giang Tiểu Lâu nhìn nữ tử trước mắt, dáng vẻ vẫn xinh đẹp như trước, cẩm tú chu nhan [ 1 ], trong mắt cũng đã bao phủ một lớp sương mù.

[ 1 ] cẩm tú, nghĩa thông thường là gấm vóc, nhưng cũng có nghĩa là vẻ đẹp, tuyệt đẹp, xinh đẹp /// chu nhan, chu (trong chu sa) là hồng, chu nhan cũng có thể hiểu là hồng nhan (má hồng)

Tạ Du vẻ ngoài xinh đẹp như hoa, trong lòng lại giống như bà lão sáu mươi tuổi, tang thương không chịu nổi.

Da đầu Tạ Nguyệt lập tức căng thẳng, chỉ cảm thấy gân xanh trên huyệt thái dương giật giật, thanh âm không tự chủ được phát run: “Ai, còn nhắc chuyện này làm gì, đều là quá khứ rồi ! Nay tứ muội là người thái tử sủng ái nhất, chờ sau khi sinh hạ đứa nhỏ, địa vị sẽ khác xưa. Tương lai thái tử điện hạ lên ngôi, nói không chừng ngươi sẽ được phong làm quý phi, đến lúc đó mọi người trong Tạ gia đều phải dựa vào ngươi nha!”.

Tạ Nguyệt rất sợ Tạ Du nhắc tới cảm tình của nàng đối với Tạ Liên Thành, bởi vì loại tình cảm này là dị dạng, không bình thường, càng không được người khác thông cảm, mỗi lần Tạ Du nhắc tới, Tạ Nguyệt liền lộ ra vẻ mặt sợ hãi, sợ bị người khác nghe được.

Tạ Du cong đôi môi đỏ thẫm hiện lên một tia trào phúng: “Ngươi yên tâm đi, ta dám hẹn gặp các ngươi ở đây, tất nhiên sẽ không để lộ ra ngoài.”

Tạ Nguyệt xấu hổ cười cười, hôm nay nàng được Tạ Du mời làm khách ở phủ thái tử, lại cùng đám thiên kim danh gia không hợp nhau, nếu không phải có mục đích quan trọng, nàng thật sự là một khắc cũng không muốn ngồi ngốc ở đây, cả người như đứng đống lửa, như ngồi đống than.

Giang Tiểu Lâu nghe xong lời Tạ Du, ý tứ rõ ràng chưa quên Tạ Liên Thành, nàng mỉm cười nói: “Một khi đã vậy, có lời gì thì nói rõ ràng một lần đi, ta cũng muốn nghe xem, trong lòng Tạ sườn phi rốt cuộc hận ta sâu bao nhiêu.”

Con ngươi Tạ Du nháy mắt co rút lại, ánh mắt bỗng dưng run lên: “Giang Tiểu Lâu, người ta ái mộ, để ý đó là đại ca, sau khi ngươi xuất hiện, ánh mắt hắn chỉ nhìn ngươi, trong lòng hắn cũng chỉ có ngươi. Hết thảy đều làm cho ta cảm thấy bất an, hắn đối với ngươi cảm tình càng sâu sắc, ta đối với ngươi oán hận lại càng sâu. Khi đó ta vô số lần tưởng tượng, nếu như không có ngươi thì tốt biết bao, ít nhất ta còn có thể âm thầm nhìn đại ca. Mặc dù ta biết, một ngày nào đó hắn sẽ kết hôn sinh con —— “

Giang Tiểu Lâu nghe vậy có ba phần kinh ngạc: “Ngươi có thể trơ mắt nhìn Tạ công tử cưới vợ, vì sao không thể dung ta?” Nàng cùng Tạ Liên Thành căn bản không có hành vi ái muội, Tạ Du có phải điên rồi không?

“Bởi vì ta không thể dễ dàng tha thứ hắn động tâm với nữ tử khác !” Tạ Du đột nhiên cất cao âm thanh, hơi thở lãnh liệt trong nháy mắt đổ ập về phía Giang Tiểu Lâu, mang theo địch ý càng lúc càng dày đặc.

Giang Tiểu Lâu chuyển mắt nhìn lại, Tiểu Điệp đã lặng lẽ trở lại phía sau nàng, không dấu vết ra ám hiệu bằng mắt với nàng.

Trong mắt Tạ Du đong đầy hận ý: “Cưới vợ sinh con là cuộc sống của người bình thường, cũng không đại biểu gì cả, nếu không có ngươi, đại ca sẽ lấy một nữ tử bình thường, xuất phát từ trách nhiệm nhưng không xuất phát từ tâm. Ta có thể chấp nhận hắn cưới vợ sinh con, nhưng không thể tha thứ hắn thích người đó. Nếu ngươi là ta, ngươi sẽ hiểu được điều này.”

Lý luận của Tạ Du vô cùng kỳ lạ, Giang Tiểu Lâu không thể lý giải, có thể chấp nhận một người cưới vợ sinh con nhưng không chấp nhận hắn động tâm với người đó, rốt cuộc đây là lý luận gì.

Trong lòng Tạ Nguyệt càng hoảng loạn bất an, giọng nói lại càng mềm mại: “Tứ muội, sao lại nói lời ấy!”

Tạ Du đột nhiên cười khẽ một tiếng: “Đại tỷ không muốn nghe? Ta nói đều là lời thật lòng, lúc trước ta tiến vào phủ thái tử, vì muốn thoát khỏi vận mệnh xuất gia, mong được một ngày đứng cao hơn mọi người! Ta muốn cho các ngươi biết, tứ tiểu thư từng bị người Tạ gia vứt bỏ, từ nay về sau sẽ trở thành phượng hoàng giương cánh bay cao, chỉ có người khác ngưỡng mộ, không có khả năng bị giẫm lên!”

Tạ Nguyệt cố nén lửa giận trong lòng, vẻ mặt vô cùng khiêm tốn: “Tứ muội, chúng ta cảm thấy rất hối hận, lúc trước luôn so đo lợi ích nhỏ nhặt, thẳng đến phụ thân bệnh nặng, chúng ta mới ý thức được Tạ gia thiếu người nào cũng sẽ không hoàn chỉnh. Nể tình chúng ta từ nhỏ lớn lên cùng nhau, mong ngươi khoan thứ.”

Tạ Du nhếch môi, than nhẹ một tiếng: “Thời gian trôi qua, thân phận chúng ta cũng sẽ trở nên bất đồng. Nếu còn giữ mãi thù hận, sẽ tạo cơ hội cho người khác thừa dịp chui chỗ trống.” Nói tới đây, nàng dừng lại một chút, quay đầu nhìn Giang Tiểu Lâu, “Không có nhà mẹ đẻ trông cậy vào, ta ở phủ thái tử bước đi gian nan, ngay cả sinh con cũng khó có thể bảo trụ. Hiện tại ta cần Tạ gia, cho nên mới đồng ý cùng ngươi giảng hòa, ý của ngươi thế nào?”

Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng nhướng mày: “Tạ sườn phi là thật lòng sao ?”

Trên mặt Tạ Du chậm rãi trở nên bình tĩnh, nhìn không ra khác thường: “Tạ gia tuy rằng chỉ là thương hộ, nhưng cũng là hào phú một phương, chung quy so với ta một thân một mình mạnh hơn rất nhiều.”

Lực lượng càng nhiều càng tốt, lời Tạ Du nghe qua rất có đạo lý, nhưng mà Giang Tiểu Lâu vẫn bất động thanh sắc, không hề phản ứng.

“Giang Tiểu Lâu, vừa rồi… Đã xảy ra một chuyện, chỉ sợ ngay cả ngươi cũng cho rằng là ta bày mưu?”

Giang Tiểu Lâu nhướng mày, chờ đối phương nói tiếp.

Tạ Du chậm rãi thở ra một hơi: “Ta phải nhắc nhở ngươi, trong phủ này có người cố ý dẫn đường, để ngươi hiểu lầm mọi chuyện đều do ta gây nên, nàng đứng ngoài nhìn tọa sơn quan hổ đấu, lòng nàng chắc hẳn rất sung sướng.”

Tạ Du rõ ràng ám chỉ thái tử phi, Giang Tiểu Lâu chăm chú nàng nhìn thật lâu sau, mới thấp giọng nói: “Tạ sườn phi quả thực tâm tư tinh tế, không gì không biết.”

Tạ Du thản nhiên mỉm cười, đáy mắt hình như có ánh lửa lóe ra: “Châm ngòi ly gián, dẫn người mắc câu, chính là bản sự lớn nhất của nàng ta. Gây xích mích để ngươi và ta phân tranh, nàng lại ngồi hưởng ngư ông đắc lợi. Nếu ngươi thật sự không biết tự lượng sức mình cùng nàng liên thủ, kẻ chết kế tiếp chính là ngươi!”

Hôm nay thật đúng là thú vị, đầu tiên là thái tử phi, nay lại là Tạ Du, nay hai nữ nhân đối địch nhau đều hướng Giang Tiểu Lâu vươn cành ô liu… Giang Tiểu Lâu không khỏi cong khóe môi: “So với thái tử phi, ta tự nhiên càng tin tưởng tứ tiểu thư.”

Nàng gọi đối phương là tứ tiểu thư, hiển nhiên có vài phần thân cận, Tạ Du tươi cười càng sâu, vui sướng đến nỗi không cách nào áp chế.

“Một khi đã vậy, sáng ngày mai chúng ta cùng về Tạ phủ, nói với phụ thân chúng ta đã xóa bỏ hiềm khích.” Tạ Du nghiêm túc nói.

Giang Tiểu Lâu không có động tác, Tạ Nguyệt đã nóng vội kéo tay nàng qua: “Tiểu Lâu ngươi còn chờ cái gì, chẳng lẽ muốn trơ mắt nhìn phụ thân mang theo tiếc nuối rời đi sao?”

Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng rút tay ra, chậm rãi bước tới gần Tạ Du.

Tạ Du nhìn nàng tới gần mình, thủy chung mặt mang tươi cười, nhưng mà dưới ống tay áo rộng thùng thình, ngón tay trắng nõn không tự chủ được siết lại , chặt đến mức bàn tay ẩn ẩn phát xanh.

Giang Tiểu Lâu yên lặng nhìn ý cười của nàng, đáy mắt lạnh lùng ngày càng nồng đậm.

Tạ Du đứng lên, nhẹ nhàng kéo cánh tay Giang Tiểu Lâu: “Đến, chúng ta cùng đi hoa viên, để tất cả mọi người biết cảm tình chúng ta thân thiết thế nào.”

Làn váy trắng thuần nhẹ phất qua, nở rộ nhiều đóa hoa mai, mang theo hương thơm lạ lùng quẩn quanh chóp mũi, động tác của nàng mềm nhẹ như nước, tươi cười vô cùng ôn hòa, dù là ai cũng không đành lòng cự tuyệt.

Tiểu Điệp kinh ngạc nhìn một màn này, tiểu thư thật sự tin tưởng con hồ ly Tạ tứ tiểu thư này, chẳng lẽ tiểu thư điên rồi sao!

Giang Tiểu Lâu cùng Tạ Du chậm rãi đi ra ngoài, Tạ Du nắm cánh tay Giang Tiểu Lâu, khí lực càng lúc càng lớn, cảm xúc lo âu bao phủ nàng. Mắt thấy sắp bước xuống bậc thang, Tạ Du bỗng nhiên nghiêng đầu, nhìn Giang Tiểu Lâu, tươi cười biến mất: “Giang Tiểu Lâu, ngươi quả thật là một nữ tử xuất sắc, chỉ tiếc đời này chúng ta không thể làm bằng hữu được —— “

Giang Tiểu Lâu đang muốn trả lời, dưới chân Tạ Du đột nhiên đạp vào khoảng không, cả người từ trên bậc thang cao cao ngã xuống. Giang Tiểu Lâu bị lực mạnh va chạm, thiếu chút nữa cũng ngã theo, may mắn Tiểu Điệp nhanh tay lẹ mắt, vươn tay giữ chặt làn váy nàng, Giang Tiểu Lâu khó khăn đứng vững, lại nghe thấy tiếng kêu bén nhọn vang lên.

“Tứ muội —— ông trời ơi !”

Tạ Nguyệt vọt tới bên người Tạ Du, chỉ cảm thấy cả người rét run: “Tứ muội, ngươi sao rồi? !” Các nha hoàn canh gác gần đó nhanh chóng chạy lại, khuôn mặt Tạ Du tái xanh, trên trán chảy xuống mồ hôi lạnh.

Giang Tiểu Lâu bước nhanh xuống bậc thang, đúng lúc này, Tạ Du từ trong tay Tạ Nguyệt ngẩng lên liếc nhìn nàng. Đôi mắt lạnh lẽo bắn ra tia sáng sắc bén. Mang theo niềm vui thống khoái, khiến cho khuôn mặt Tạ Du trở nên cực kỳ dữ tợn. Nhưng trong chớp mắt trên mặt nàng rất nhanh hóa thành vẻ thống khổ.

Tạ Nguyệt miễn cưỡng nâng Tạ Du dậy, lại cảm giác trên tay mình ươn ướt , không tự giác cúi đầu nhìn, nhìn thấy đỏ tươi một mảng, cơ hồ muốn ngất lịm.

Mọi người đang ở trong hoa viên nghe diễn hay tin chạy tới, thái tử là người đầu tiên chạy đến, nhìn thấy một màn này, ánh mắt cơ hồ muốn nứt ra, lập tức tiến lên kéo lấy Tạ Du ở trong lòng Tạ Nguyệt, cảm giác thân thể nàng nhẹ bẫng, mỏng manh vô cùng, tâm co rút lại, khuôn mặt tuấn lãng tràn đầy khiếp sợ: “Du nhi, Du nhi, nàng sao vậy?”.

Tạ Nguyệt gấp đến độ hoa dung thất sắc: “Tạ sườn phi chảy máu không ngừng, thái tử điện hạ, mau mời đại phu đến xem cho nàng!”

Trong lúc mọi người lòng như lửa đốt, đột nhiên nhớ tới khách mời hôm nay có một vị lão thái y, nhất thời lục tục vang lên tiếng kêu la. Vương thái y rất nhanh đẩy ra đám người: “Tránh ra, để ta vào xem bệnh nhân!”

Khuôn mặt Tạ Du tái nhợt, thân mình suy yếu, cả người vô lực. Trong lòng thái tử càng tỏ ra hoảng loạn, không ngừng thúc giục Vương thái y: “Thái y, nàng rốt cuộc thế nào?”

Vương thái y chăm chú bắt mạch, tay trái theo bản năng vuốt chòm râu của mình, thời gian không dài, lại phải chịu đựng đến khó chịu, thái tử bị không khí trầm mặc làm sốt ruột. Thái tử phi tràn ngập lo lắng, nhanh chóng phân phó hạ nhân dùng rèm che chắn xung quanh, tránh cho Tạ Du thất lễ trước mặt mọi người. Hạ nhân trong phủ giải thích cho khách nhân, tận lực khuyên bọn họ không nên đứng đây, trở lại yến hội tiếp tục xem diễn, mỗi người đều thân dài quá cổ, ai cũng không chịu bỏ qua tình huống này, sức hút xem náo nhiệt quả thực so với xem diễn kịch còn hào hứng hơn.

Tiểu Điệp vô cùng hoảng sợ, theo bản năng kéo tay áo Giang Tiểu Lâu, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư —— “

Giang Tiểu Lâu hướng nàng lắc lắc đầu, ý bảo không cần sốt ruột.

Trên mặt Vương thái y lộ ra vẻ khó xử: “Không còn kịp rồi, Tạ sườn phi nàng… đã sinh non .”

Sắc mặt Tạ Du thoáng cái trở nên ảm đạm, cơ hồ là bi thống khó có thể hình dung, nàng bắt lấy cánh tay thái tử, nước mắt không nhịn được chảy xuống, con ngươi đong đầy nước mắt: “Điện hạ… Điện hạ…”

“Vừa nãy còn tốt lành, sao lại xảy ra chuyện như vậy !” Tạ Du đã mang thai được năm tháng, thái tử trông cậy vào nàng sinh thêm con trai cho mình, trong lúc vui mừng lại bị một chậu nước lạnh đổ xuống, cảm xúc phẫn nộ bộc lộ trong lời nói, hắn lớn tiếng chất vấn Tạ Nguyệt đứng gần nhất, thần sắc rét lạnh.

Tạ Nguyệt nhất thời kinh sợ, khuôn mặt kiều diễm tràn đầy kinh hoảng, đôi mắt thoáng cái đỏ lên: “Ta… Ta…”

Thái tử phi ôn nhu mở miệng: “Tạ tiểu thư, mời ngươi nói rõ tình hình lúc đó cho mọi người biết.”

Tạ Nguyệt thấy ánh mắt mọi người đều dừng trên người nàng, sắc mặt càng trở nên tái nhợt, không dám ngẩng đầu: “Mọi chuyện đáng lẽ rất tốt , Tạ sườn phi còn cùng Minh Nguyệt quận chúa bắt tay giảng hòa, ai ngờ lúc bước xuống bậc thang, quận chúa thế nhưng lại… đẩy Tạ sườn phi xuống dưới!”

Thái tử dĩ nhiên phẫn nộ đến cực hạn, gân xanh trên trán bạo phát: “Minh Nguyệt quận chúa, ngươi giải thích thế nào!”

Tiểu Điệp chỉ cảm thấy một cỗ hàn khí theo lòng bàn chân dâng lên, lạnh lẽo thấm vào trong lòng, nhịn không được lớn tiếng nói: “Ngươi nói dối! Tiểu thư nhà ta căn bản không có đẩy Tạ sườn phi, là chính nàng tự ngã xuống !”

Thần sắc Giang Tiểu Lâu đạm mạc nhìn Tạ Nguyệt: “Tạ đại tiểu thư, ngươi chính mắt thấy ta đẩy nàng xuống sao?”

Tạ Nguyệt nhịn không được hiện vẻ oán giận, hàm răng khẽ cắn: “Chúng ta tốt xấu đã từng quen biết, ta không ngờ ngươi ngoan độc như thế, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ta cũng không thể tin được!”

“Không, tuyệt đối không phải, Tiểu Lâu sẽ không làm ra chuyện như vậy !” Khánh vương phi nhịn không được sắc mặt trắng bệch, lớn tiếng biện giải.

Mọi người sôi nổi nghị luận, chỉ cảm thấy yến hội hôm nay ‘nhất ba vị bình nhất ba hựu khởi’ [ 2 ], quả thực là nửa khắc cũng không yên tĩnh.

[ 2 ] Cơn sóng thứ nhất chưa qua, cơn sóng tiếp theo lại tới hay nạn này chưa xong nạn khác lại tới. Nó giống với câu « sóng gió chưa qua phong ba lại tới « .

Giang Tiểu Lâu nhìn Tạ Du, trên mặt hiện ý cười lạnh: “Tạ sườn phi, mời ngươi chính miệng thừa nhận là ta đẩy ngươi xuống sao?”

Sắc mặt Tạ Du vốn đã tiều tụy không chịu nổi, được nghe lời ấy nhất thời sắc mặt đại biến, đáy mắt càng thêm bi thương: “Giang Tiểu Lâu, ta cùng với ngươi thật sự có hận cũ, nhưng hôm nay ta đã bằng lòng tìm ngươi hòa giải, ngươi không chịu tha thứ thì thôi, cũng không nên hạ độc thủ như vậy! Đứa nhỏ trong bụng ta, chính là huyết mạch của thái tử điện hạ!”

Khánh vương phi nhất thời chỉ có thể ngây ngốc đứng nhìn, cơ hồ đánh mất ngôn ngữ.

Giang Tiểu Lâu bình tĩnh nhìn đối phương, không giận mà cười: “Tạ sườn phi, mọi chuyện phải có chứng cớ, giống như ngươi nói suông oan uổng người khác, chỉ sợ là không tốt lắm đâu.”

Tạ Du giống như bị nói trúng, ánh mắt gần như cuồng loạn, cơ hồ ức chế không được cảm xúc kích động, toàn thân run run không thôi, Tạ Nguyệt vội vàng đỡ nàng: “Tạ sườn phi, ngươi phải bảo trọng thân thể!” Vừa nãy gọi tứ muội, hiện tại gọi sườn phi, Tạ Nguyệt rất biết nắm thời cơ .

Thanh âm Tạ Du giống như khóc giống như cười: “Bảo trọng, bảo trọng cái gì ? Lão thiên gia, nếu ta đã làm sai, ngươi cứ trừng phạt ta, vì sao lại hại hài tử của ta? Ta làm sai cái gì, ai kêu ta đắc tội Minh Nguyệt quận chúa, để nàng ghi hận không tha!” Tuy là đang cười, thanh âm lại mang theo tiếng khóc nức nở, cảm xúc thống khổ đến cực hạn lập tức cuốn hút mọi người.

“Minh Nguyệt quận chúa, ngươi hơi quá đáng rồi, sao có thể hạ độc thủ như vậy!”

“Đây là phủ thái tử, lại dám ngang nhiên hành hung, thật là đáng sợ!”

“Vương phi, xem ngài thật sự là dẫn sói vào nhà, nữ tử như vậy sao lại nhận nàng làm nghĩa nữ !”

“Các ngươi đều ngậm miệng lại cho ta!” Tiếng nghị luận ngày càng ồn ào, An vương phi giận tím mặt, trâm cài hồng bảo thạch trên tóc dưới ánh mặt trời rực rỡ loang loáng, đôi mắt của nàng như muốn bốc cháy, “Các ngươi có ai tận mắt nhìn thấy Minh Nguyệt quận chúa đẩy người không ? Không có đúng không, bằng vào đôi tỷ muội này nói hai ba câu, các ngươi liền nhận định ? Giang Tiểu Lâu không phải người điên lại không phải kẻ ngốc, hại người cũng phải chọn nơi vắng vẻ, cố ý để lại vật chứng chĩa về phía mình, chờ các ngươi đến trách cứ nàng?”

Khánh vương phi nhất thời sửng sốt, nàng không nghĩ tới An vương phi xưa nay chán ghét Giang Tiểu Lâu lại mở miệng giúp nàng.

Tất cả mọi người biết An vương phi mạnh mẽ bá đạo, không dám lên tiếng nữa, không dám kêu gào trước mặt nàng. Trên thực tế đối phương nói không sai, Giang Tiểu Lâu muốn hại người, vì sao không tìm nơi vắng vẻ, dễ dàng ra tay không ai biết.

Tạ Du xuyên thấu qua hai mắt đẫm lệ mông lung, khóc không thành tiếng: “An vương phi không lẽ định nói là ta cố ý dùng đứa nhỏ này hãm hại Minh Nguyệt quận chúa sao —— ngài sao lại nói vậy!” Nàng vừa nói, một bên nước mắt cuồn cuộn chảy xuống, thần sắc thê lương vô cùng.

Mọi người nhìn thấy trong lòng không khỏi dâng lên đồng tình cùng thương hại, Tạ sườn phi vào phủ không lâu, địa vị chưa vững, toàn bộ trông cậy vào cái thai này, nếu có thể vì thái tử điện hạ sinh con nối dòng, từ nay về sau sẽ vô lo. Cho dù nàng cùng Giang Tiểu Lâu thực sự có thù cũ, cũng tuyệt đối không thể dùng nửa đời vinh hoa phú quý của mình làm tiền đặt cược. Bọn họ làm sao sẽ nghĩ đến, Tạ Du vốn là người điên, vì trừ bỏ Giang Tiểu Lâu, nàng ngay cả tánh mạng cũng không cần, càng không nói đến một hài tử chưa ra đời, hơn nữa hài tử này là con của thái tử…

Ánh mắt thái tử lạnh lùng: “Minh Nguyệt quận chúa, ngươi cũng biết mưu hại hoàng thất là tội danh gì?”

Khánh vương phi xanh mặt, sống lưng cứng ngắc: “Thái tử điện hạ, Minh Nguyệt là nữ nhi của ta, hôm nay nàng đến đây cũng là ta mang nàng đến, phàm là có lỗi gì, để ta gánh là được!”

Thái tử cười lạnh một tiếng: “Khánh vương phi, ta kính trọng ngài là trưởng bối, nhưng có một số việc không biết thì không nên tùy tiện nhúng tay. Du nhi trước khi vào phủ cùng Giang Tiểu Lâu có nhiều hiềm khích, hôm nay nàng mượn cơ hội trả thù cũng là thuận lý thành chương.”

Tạ Du rơi lệ đầy mặt, thanh âm lại thốt ra bén nhọn: “Giang Tiểu Lâu, chúng ta có hiểu lầm, nhưng đều là chuyện quá khứ, ta đã trăm phương nghìn kế xin lỗi ngươi, ngươi luôn mồm nói chuyện cũ bỏ qua, vừa quay đi lại hại chết hài tử của ta! Ngay cả một đứa nhỏ chưa ra đời cũng không buông tha, trong thiên hạ sao lại có nữ tử ngoan độc như ngươi!”

Ánh mắt Thái tử phi nhìn về phía Giang Tiểu Lâu, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.

Trong mắt Giang Tiểu Lâu hiện ra ý cười lạnh lùng: “Tạ sườn phi, lúc trước ta nể tình Tạ bá phụ, vẫn luôn nhẫn nhịn ngươi, nhưng ngươi từng bước ép sát, không hề áy náy. Về phần Tạ đại tiểu thư, từ trước ngươi khắp nơi khó xử Tạ Du, hôm nay lại mọi cách che chở nàng, là chỉ nhìn nàng dẫn ngươi, ngay cả lương tâm đều không cần ?”

Nghe Giang Tiểu Lâu nói không chút khách khí, sắc mặt Tạ Nguyệt trắng nhợt: “Giang Tiểu Lâu, ta và ngươi vốn không có cừu oán, ở Tạ gia ta vẫn đối với ngươi khách khách khí khí, vì sao dùng lời ác ý đả thương người? Ta có thể thề với trời, hết thảy đều là ta tận mắt nhìn thấy, tuyệt không nửa điểm nói dối, nếu làm trái lời thề, mặc ta vạn tiễn xuyên tâm, chết không được tử tế!”

Tất cả mọi người giật mình, một nữ tử trẻ tuổi lại dám hạ lời thề độc, chứng tỏ Giang Tiểu Lâu thật sự đẩy ngã Tạ Du.

Giang Tiểu Lâu liếc mắt nhìn thái tử phi, trong mắt hiện lên ý cười không dễ phát hiện. Thái tử phi hướng nàng nhẹ nhàng gật đầu, mở miệng nói: “Điện hạ, ta cảm thấy Minh Nguyệt quận chúa cũng không phải là người như thế, ngài tạm thời bớt giận, ta xem thái y dường như còn chưa nói ra suy nghĩ của mình —— “

Vương thái y xưa nay đức cao vọng trọng, là cao thủ số một số hai trong thái y viện Hạnh Lâm, cũng là thái y thường được các chủ nhân trong phủ thái tử mời xem bệnh. Lúc này, hắn nghe xong lời thái tử phi, trong mắt vừa động, lập tức gật đầu nói: “Thái tử điện hạ, ngài không nên tức giận, đứa nhỏ này không giữ mới tốt.”

“Ngươi nói cái gì ——” Tạ Du ngẩn ra, trong mắt lã chã chực khóc, “Thái tử điện hạ, ngài xem thái y sao lại nói lời ấy!”.

Thái tử vội vàng trấn an nàng, hướng về thái y nói: “Vương thái y, mời ngươi thận trọng từ lời nói đến việc làm.”

Vương thái y thở dài nói: “Tạ sườn phi, nửa tháng trước ta chẩn trị cho ngươi cũng đã nhắc nhở qua, lúc ta bắt mạch, phát hiện đứa nhỏ có hai trái tim.”

Hô hấp thái tử cứng lại: “Cái gì gọi là có hai hai trái tim, chẳng lẽ là song bào thai ?”

Vương thái y lắc lắc đầu: “Ban đầu ta cũng tưởng là song bào thai, đáng tiếc sau đó ta mới phát hiện… Bởi vì cơ thể mẹ phát dục không tốt, cho nên không thể sinh ra đứa nhỏ khỏe mạnh, nếu như sinh ra, thân thể sẽ có hai đầu, chính là đứa trẻ dị dạng… .”

Trong lòng Tạ Du cảm thấy phát lạnh, lạnh lùng nói: “Không, ngươi nói bậy! Vương thái y, ngươi rõ ràng nói hài tử của ta rất khỏe mạnh!”

Vương thái y nhẹ nhàng thở dài: “Tạ sườn phi, ta biết việc này đả kích ngươi, nhưng ta chẩn bệnh cho phụ nữ có thai không có một ngàn cũng có tám trăm, cho dù là cách sa mỏng bắt mạch, ta cũng có thể chẩn ra trong bụng ngươi rốt cuộc là nam hay nữ, ta nói đứa nhỏ không khỏe mạnh, tuyệt đối không thể lưu lại, ngươi lại khóc cầu ta không nên công khai việc này, còn nói tương lai sẽ tìm cơ hội giải thích cho thái tử, tự nhiên mọi chuyện kéo dài đến bây giờ, nếu như cái thai lớn hơn một chút, sợ ngay cả ngươi cũng phải chịu khổ…”

Thái tử khiếp sợ nhìn một màn này, không phản ứng kịp.

Tạ Du càng thêm không thể chấp nhận sự thật, nàng khó nhịn phẫn hận trong lòng, tức giận nói: “Điện hạ, chắc là thái y cùng Giang Tiểu Lâu bắt tay lừa gạt ngài, thái y chưa bao giờ nói với thiếp việc này, thiếp thật sự không biết…”

Khóe môi Giang Tiểu Lâu mang theo ý cười thản nhiên, dáng vẻ vân đạm phong khinh: “Tạ sườn phi, ta cùng Vương thái y không quen, sao có nhiều năng lực thu mua hắn, nếu ngươi muốn oan uổng người khác, cũng nên tìm lý do tốt một chút. Ta bị oan uổng cũng không sao, nhưng Vương thái y xưa nay thanh danh cao quý, ngay cả hắn cũng không buông tha , thật sự là —— “

Tình huống chuyển tiếp đột ngột, kịch tính biến ảo khôn lường, quả thực so với hầu tử diễn xiếc hôm nay càng phấn khích hơn, mọi người nhất thời không kịp phản ứng, hoàn toàn ngây người. Chỉ có vị công tử áo trắng đứng trong đám người, đôi mắt sáng ngời, yên lặng mỉm cười.

Trên mặt thái tử phi tràn đầy có lỗi, tiến lên nắm tay Giang Tiểu Lâu nói: “Minh Nguyệt quận chúa, hôm nay đều là Tạ sườn phi không phải. Ta thật không ngờ nàng nhất thời hồ đồ làm ra chuyện oan uổng ngươi, thật có lỗi, ta thay nàng hướng ngươi cùng Khánh vương phi nói một tiếng xin lỗi!”

Trong lòng Khánh vương phi chấn động, vội vàng nói: “Thái tử phi không cần đa lễ, chúng ta… Không để trong lòng.”

Lời Thái tử phi giải quyết dứt khoát, nàng không có nói rõ Tạ Du đó là người đứng sau thiết kế, nhưng mọi người đều không tự chủ nhận định, khó trách Tạ Du sẽ lấy đứa nhỏ này của mình oan uổng Giang Tiểu Lâu, thì ra đứa nhỏ bị dị dạng, nếu như sinh hạ sợ rằng sẽ bị hoàng gia coi như yêu nghiệt, một thân thể hai cái đầu… Chậc chậc, ngẫm lại thật đáng sợ! Nhưng nàng không dám nói với thái tử bản thân mang là quái thai, chỉ có thể mượn tay Giang Tiểu Lâu, thứ nhất trừ bỏ thai nhi yêu nghiệt, thứ hai còn có thể kéo kẻ địch của mình xuống ngựa.

Mọi người lại nhìn gương mặt Tạ Du trắng bệch như tờ giấy trắng, trong lòng vốn đồng tình lập tức đều biến thành chán ghét cùng kinh sợ.

Tạ Du chỉ cảm thấy ánh mắt mọi người như muốn đâm xuyên qua tim phổi, mang đến một trận đau nhức tê tâm liệt phế, kìm lòng không đậu cất cao giọng nói: “Không, không phải! Là nàng đẩy ta, chính là nàng đẩy ta!”

Trong lòng Tạ Nguyệt trầm xuống, nàng rốt cục hiểu được, thì ra thái tử phi cùng Giang Tiểu Lâu sớm thiết kế bẫy rập, nàng vẫn cho rằng nhân vật chính là Tạ Du, ai ngờ chỉ là diễn xiếc khỉ cho người ta trêu đùa. Tạ Du đi nước cờ mạo hiểm lớn như vậy, nhưng hai người kia sớm có an bài cũng không biết, thật sự ngu xuẩn đến cực điểm ! Thầm nghĩ, nàng cắn chặt hàm răng, sắc mặt trắng bệch, nếu không phải vì Phó Triêu Tuyên, nàng cần gì phải đứng ở chỗ này!

Tạ Du gắt gao bắt lấy áo choàng thái tử, trong mắt tràn đầy cầu xin. Không, không thể để Giang Tiểu Lâu thành công, nếu không hết thảy liền xong rồi!

Thái tử chậm rãi cúi đầu xuống, từ trên cao nhìn xuống nhìn nàng, chậm rãi vươn tay, gạt những lọn tóc mất trật tự của nàng, chậm rãi quấn quanh trên ngón tay mình, động tác hắn ôn nhu, cuối cùng đem sợi tóc vòng sau tai nàng, đáy mắt không có một chút cảm tình: “Làm sai phải thừa nhận, ngươi —— làm cho ta thất vọng rồi.”

Tạ Du chỉ cảm thấy cả người rơi vào hầm băng, nàng chưa bao giờ cảm giác được tuyệt vọng, tuyệt vọng trước mắt biến thành màu đen, trong lòng đập mạnh không ngừng, nàng buông lỏng vạt áo thái tử, đánh về phía Giang Tiểu Lâu, móng tay đỏ tươi quơ quào ở giữa không trung, giọng cao vút: “Ngươi trả ta đứa nhỏ, trả lại cho ta!”

Thần sắc Giang Tiểu Lâu bình tĩnh nhìn nàng, giống như là đang nhìn người điên.

Mà Tạ Du cũng thật là nổi điên, đứa nhỏ vốn khỏe mạnh, nàng có thể dựa vào nó ở phủ thái tử đứng vững gót chân, nhưng nàng hận Giang Tiểu Lâu quá sâu, hận ngày ngày đêm đêm nghiến răng nghiến lợi, ăn ngủ không yên, hận không thể dồn đối phương vào chỗ chết ! Huống chi thái tử phi vẫn như hổ rình mồi, hài tử của nàng khó có thể bảo trụ. Hôm nay thái tử phi bí mật hẹn gặp Giang Tiểu Lâu, một lần nói chính là một buổi, chỉ cần an bày thỏa đáng, nhất định quản chế của nàng ở trong phủ thái tử sẽ giảm bớt, đồng thời vây khốn thái tử phi, thái tử cũng sẽ đối với nàng càng thêm thương yêu ——

Thái tử rốt cục không chịu nổi, một phen nắm lấy cổ tay nàng, sắc mặt âm trầm nói: “Đủ rồi, ngươi không cảm thấy mất mặt sao! Người tới, mang Tạ sườn phi đi!”

Thái tử phi nhìn Giang Tiểu Lâu, đáy mắt hàm chứa tươi cười hài lòng. Nha đầu kia thật là độc ác, Tạ Du hẹn gặp, nàng liền nhanh chóng nghĩ tới phương pháp này. Tạ Du đánh vào tay nàng, có thể nói là tự chui đầu vô lưới.

Khánh vương phi nhìn Tạ Du bị hạ nhân mạnh mẽ kéo đi, trong lòng không khỏi kinh hãi.

Giang Tiểu Lâu khẽ thở dài một hơi, nhìn Khánh vương phi nói: “Mẫu thân không cần kinh hoảng quá mức, thái tử điện hạ sẽ xử lý tốt gia sự của hắn.”

Trong lòng thái tử chấn động, hít sâu một hơi: “Thỉnh nhị vị yên tâm, ta nhất định sẽ không dung túng ác phụ này.”

Ánh mắt Giang Tiểu Lâu nhẹ nhàng đảo qua thái tử, trong mắt hàm chứa ánh sáng nhu hòa: “Thái tử điện hạ, Tạ sườn phi chỉ là nhất thời hồ đồ, ngươi cũng không cần trách móc nặng nề, nàng mất đi đứa nhỏ đã vô cùng thương tâm, ta chịu chút ủy khuất cũng không sao —— “

Giang Tiểu Lâu bị oan khuất thật lớn nhưng vẫn thể hiện bản thân thiện lương, đối lập Tạ Du vô sỉ, càng nổi bật vẻ cao quý khéo léo, ôn hòa khoan dung.

Thái tử chỉ cảm thấy lồng ngực nghẹn một ngụm oán khí, cơ hồ nói không ra lời, xấu hổ giật giật khóe miệng.

Giang Tiểu Lâu chuyển mắt nhìn Tạ Nguyệt, ánh mắt lạnh lùng, ngữ khí lại ôn hòa: “Tạ đại tiểu thư, về sau nhất định phải cẩn thận cảnh giác, trăm ngàn lần đừng trợ trụ vi ngược (**).”

(**) giúp người xấu làm điều ác

Tạ Nguyệt nhất thời run sợ, cúi đầu xuống, thật sự khó nhịn uể oải cùng tức giận trong lòng, chỉ cảm thấy toàn thân thẳng tắp rơi vào vực sâu.

Khánh vương phi nhẹ nhàng thở ra, nàng cầm tay Giang Tiểu Lâu, thấp giọng nói: “Ta không muốn ở đây thêm chút nào nữa, chúng ta trở về đi!”

Giang Tiểu Lâu nghe vậy, dịu dàng cười: “Dạ, mẫu thân.”

Mọi người nhìn Giang Tiểu Lâu cùng Khánh vương phi rời đi, bởi vì chuyện vừa rồi đều cảm thấy xấu hổ, lập tức cáo từ rời đi, phu thê thái tử tự mình đưa bọn họ tới cửa, nhất nhất cáo biệt.

Gặp An vương phi cùng Khánh vương phi cáo biệt, Cố Lưu Niên giả vờ tiến lên an ủi, biểu tình khâm phục đến gần Giang Tiểu Lâu, đè thấp thanh âm nói: “Nàng cùng thái tử phi, rốt cuộc là ai lợi dụng ai?”

Giang Tiểu Lâu không thể ngờ đối phương ‘nhất châm kiến huyết’ (nói trúng tim đen), bất giác cười nói: “Đương nhiên là nàng lợi dụng ta, ngươi không nhìn thấy nàng thông qua ta thuận lợi trừ bỏ Tạ Du sao?”

Cố Lưu Niên cười khẽ một tiếng: “Giang Tiểu Lâu, nàng chưa bao giờ buôn bán lỗ vốn, hôm nay ngươi giúp thái tử phi, mục đích rốt cuộc là cái gì “

Thần sắc Giang Tiểu Lâu vô cùng ôn nhu, ngữ khí mềm nhẹ, người ngoài nhìn vào giống như là đối với Cố Lưu Niên quan tâm tỏ vẻ cảm tạ: “Ai nói là ta giúp nàng, người Tạ Du oan uổng là ta! Cố công tử, nhàn sự đừng quản, mới sống lâu dài, hy vọng ngươi đại bàng giương cánh, nhất phi trùng thiên, chúng ta cáo biệt từ đây đi!”.

Đợi tân khách đều tản đi, thái tử trở lại hậu viện, Tạ Du một thân áo tơ trắng dính đầy máu tươi, thân thể suy nhược, mặt đầy nước mắt mở miệng: “Điện hạ!”

Thái tử giơ bàn tay, hung hăng cho nàng một cái tát, đánh cho cả người Tạ Du lật nghiêng qua một bên, trên làn váy nàng còn dính máu, nhiễm đỏ một mảng, vừa rồi cũng không có bất luận kẻ nào dám tới chiếu cố nàng, giờ phút này bộ dạng vô cùng thê thảm, thanh âm hoảng sợ: “Điện hạ…”

Ánh mắt thái tử âm lãnh: “Tạ Du, ngươi có biết chính mình làm ra chuyện không thể tha thứ?”

Tạ Du giật mình, không dám tin nói: “Điện hạ, chẳng lẽ ngài tin tưởng lời tiện nhân kia?”

Thái tử chậm rãi nói: “Không, ta một chữ cũng không tin.”

Tạ Du hoảng sợ trừng lớn hai mắt, nhất thời không phản ứng kịp, nếu không tin, vì sao đối đãi nàng như vậy?

Ánh mắt thái tử càng tỏ ra lạnh lùng, vẻ mặt đã không còn yêu thương như ngày xưa: “Ta không thèm để ý ngươi cùng Giang Tiểu Lâu có ân oán thế nào, cũng không quan tâm ngươi muốn dùng thủ đoạn nào đối phó nàng. Ta để ý là, ngươi dám ở trong phủ thái tử hãm hại đối phương! Nay ngươi liên lụy là toàn bộ phủ thái tử, hiểu chưa?”

Tạ Du đầy nước mắt, tuyệt vọng cùng sợ hãi hóa thành một bàn tay, đem trái tim của nàng niết chặt không thể hô hấp: “Điện hạ, thiếp… Thiếp cũng là nhất thời hồ đồ, nhưng đứa nhỏ thật là khỏe mạnh, Vương thái y rõ ràng là bị người mua chuộc!”

Thái tử không hề động dung: “Không, ngươi từ đầu tới cuối cũng không hiểu, ta không quan tâm ngươi có thật sự bị oan uổng, ta chỉ nhìn đến ngươi không có đem ta đặt ở vị trí thứ nhất, ngươi chỉ biết nghĩ đến bản thân! Du nhi, ta cho rằng ngươi là một nữ tử thông minh, hành động xứng với thân phận của mình, nhưng hôm nay…”

Trong đại sảnh, tiếng nói nhu hòa vang lên: “Điện hạ, Tạ sườn phi cũng chỉ là nhất thời hồ đồ, theo ta thấy, ngài vẫn nên tha thứ nàng lần này đi.”

Thái tử phi chậm rãi đi vào, dây tua bên hông dệt bằng sợi tơ vàng rũ xuống, một thân hoa phục mỹ lệ, càng phát ra quang hoa sáng chói.

Tạ Du đột nhiên ngẩng đầu, ngăn không được băng hàn tận xương.

Thái tử quay đầu nhìn về phía thái tử phi, ngữ khí lãnh đạm nói: “Ta nên tha cho nàng ta sao?”

Thái tử phi chuyển mắt, thản nhiên đảo qua Tạ Du: “Tạ sườn phi sở tác sở vi, thật sự là đánh mất thể diện phủ thái tử, hôm nay nàng chẳng những đắc tội Khánh vương phi, còn ở trước mặt mọi người tự bộc lộ khuyết điểm của mình, quả thật không đáng tha thứ. Thế nhưng tuổi nàng còn trẻ, làm việc không hiểu nặng nhẹ, cũng không vì danh dự điện hạ mà suy nghĩ, nhất thời phạm sai lầm… Dù sao cũng là ngọc điệp (**), dù điện hạ trách phạt nhẹ, người ngoài cũng không dám nói thêm cái gì.”

(**) Ngọc điệp tức là chỉ gia phả của hoàng gia ý, nơi chuyên ghi lại tên tuổi tính danh của các thành viên hoàng tộc, những người được ghi tên trên ngọc điệp mới được chân chính thừa nhận là người của hoàng gia.

Ngữ khí Thái tử phi phá lệ ôn hòa, nhìn như đang vì Tạ Du cầu tình, thực chất ở sau lưng hung hăng đâm nàng một đao. Nàng rõ ràng nhắc nhở thái tử, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm phủ thái tử, chỉ xử phạt nhẹ, chẳng lẽ không phải làm trò cười cho thiên hạ sao!

Thái tử nhìn Tạ Du hé ra gương mặt nhợt nhạt, than nhẹ một tiếng: “Thái tử phi nói không sai, nàng ta đã hoàn toàn đắc tội Khánh vương phi, còn ở trước mặt mọi người đánh mất thể diện phủ thái tử, nếu vẫn giữ nàng ở bên cạnh, chỉ sợ sẽ làm mọi người chê cười.”

Trong lòng Tạ Du vô cùng tuyệt vọng, lần đầu tiên sợ hãi cảm giác tử vong, nàng phủ phục ở dưới chân thái tử, nước mắt rơi như mưa: “Điện hạ, nể tình Du nhi hầu hạ ngài lâu như vậy, tha cho thiếp đi! Du nhi thật sự bị oan!”

Thái tử cong thắt lưng, nhẹ nhàng nâng cằm Tạ Du, thấy nàng đong đầy nước mắt, điềm đạm đáng yêu, càng tuyệt sắc hơn trước, nhất thời trong lòng khẽ nhúc nhích, lại nghe thái tử phi ôn hoà nói: “Tạ sườn phi, trên đất lạnh lẽo, thân mình quan trọng hơn, vẫn nên đứng lên đi.”

Thái tử rũ mắt xuống, chú ý tới cả người Tạ Du đầy máu đen, trong đầu chợt hiện lên chuyện phát sinh ban ngày, hắn nhướng mày, rồi đột nhiên buông tay: “Có một lần sẽ có lần thứ hai, ta tha ngươi lần này, làm sao ăn nói với Khánh vương, ở trước mặt người khác cũng không ngẩng đầu lên được ! Tạ Du, chớ có trách ta ngoan tâm, tha cho ngươi một mạng đã là khoan hồng lắm rồi .” Nói xong, hắn phất phất tay, hướng hộ vệ bên ngoài nói: “Người tới, đem Tạ sườn phi đưa đến nông trang ở ngoại ô, không có sự phân phó của ta, không cho phép bất luận kẻ nào đến thăm!”

Khuôn mặt Tạ Du trở nên trắng bệch, nàng thật không ngờ hãm hại không thành, ngược lại lưu lạc đến kết cục này. Không sai, nàng muốn hại Giang Tiểu Lâu, mà Giang Tiểu Lâu rõ ràng cũng bị lừa, nhưng sự tình lại chuyển biến đột ngột vượt xa nàng nghĩ ! Còn không đợi nàng cầu tình lần nữa, thái tử đã đẩy nàng ra, âm thanh lạnh lùng nói: “Cút!”

Tạ Du té ngã trên đất, huyệt thái dương tiếp xúc mặt đất lạnh lẽo, làm cho đầu nàng nháy mắt thanh tỉnh, nàng mạnh mẽ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm thái tử phi, lớn tiếng nói: “Là ngươi! Ngươi cùng Giang Tiểu Lâu thông đồng hại ta, các ngươi thật độc ác!”

Khóe môi Thái tử phi hàm chứa một tia trào phúng, bất động thanh sắc nói: “Tạ sườn phi, cắn loạn cũng vô dụng, ta khuyên ngươi vẫn nên thành thật chấp nhận, nói không chừng qua ba năm, điện hạ nhớ tới ngươi sẽ cho phép ngươi quay lại phủ. Hiện tại, điện hạ đang tức giận, ngươi không nên lửa cháy đổ thêm dầu mới tốt.”

Hai hộ vệ cường tráng đi lên, vươn tay chế trụ Tạ Du, Tạ Du thét to: “Buông, các ngươi buông!” Nàng làm sao chống lại hai nam tử cường tráng, rất nhanh đã bị áp giải ra ngoài, thanh âm la hét không ngừng truyền đến: “Ngươi là tiện nhân, tiện nhân!”

Thái tử mệt mỏi ngồi trên ghế, đỡ trán mình. Thái tử phi tự mình bưng trà lên, ôn nhu săn sóc nói: “Điện hạ, đừng vì kẻ không biết nặng nhẹ mà thêm phiền lòng, cẩn thận ảnh hưởng thân thể.”

Đêm khuya, một chiếc xe ngựa từ cửa sau phủ thái tử chạy ra, biến mất trong bóng đêm mờ mịt. Nhưng mà người đánh xe vẫn chưa phát hiện, ngay lúc hắn rời đi không lâu, một đạo thân ảnh màu đen lặng yên không một tiếng động, đi theo phía sau xe ngựa.

Khánh vương phủ

Khánh vương phi cùng Giang Tiểu Lâu đều ngồi ở trước bàn, Giang Tiểu Lâu nhìn ánh nến, trong mắt phiếm ra tinh quang. Khánh vương phi ngoái nhìn đình viện trống rỗng ngoài cửa, trên mặt khó nén lo âu.

Ước chừng một lúc lâu sau, Sở Hán một thân phong trần mệt mỏi bước vào, nhanh chóng quỳ rạp xuống đất: “Gặp qua vương phi, quận chúa.”

Mi tâm Khánh vương phi vừa động, liền mở miệng truy vấn: “Không cần đa lễ, kết quả thế nào?”

Sở Hán gục đầu xuống, hai tay gắt gao nắm chặt: “Ta theo xe ngựa ra khỏi thành, phát hiện xe ngựa cũng không phải đi theo hướng điền trang, mà là một biệt viện bí mật, bọn họ nhốt Tạ Du trong căn hầm, cò vài tên mặc đồ đen đi tới đi lui, ta không dám lại quá gần, chỉ có thể đứng ở xa quan sát. Đại khái qua nửa canh giờ, bọn họ lôi lên xe ngựa, nàng bị bỏ trong bao bố, lúc đi ra người trong bao bố lại không nhúc nhích. Ta một đường đi theo bọn họ, phát hiện bọn họ đem thi thể nàng ta chôn ở trong rừng cây mười dặm ngoài thành. Chờ bọn hắn đi rồi, ta liền mở bao bố ra, phát hiện…”

“Ngươi phát hiện cái gì?”

“Phát hiện cả người nàng chằng chịt vết thương, trên đầu còn bị cắm đinh sắt.”

Giang Tiểu Lâu đột nhiên đứng lên, đáy mắt sáng ngời thoáng cái mang theo lãnh ý: “Ngươi nói trên đầu nàng ta cắm một cây đinh sắt?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.