Xuân Noãn Hương Nùng ​

Chương 123: Chương 123: Chương 116




“Quốc công gia, nhị lão gia đưa qua một rương sách, thỉnh ngài đến xem qua.”

Sau khi đuổi gã hầu do nhị lão gia phái tới, Ngụy Đằng ôm một cái rương cao khoảng một thước bằng gỗ lê đi vào chính phòng, cung kính nói.

Hôn kỳ đã định xong đâu đấy, hiện giờ Sở Hành đang lên danh sách đưa thiệp cưới, nghe được câu này thì hơi nhướng lông mày lên, đôi mắt phượng liếc qua rương sách trong lòng Ngụy Đằng. Vì hắn mất cha từ bé, nên Nhị thúc đã chăm sóc quan tâm đến hắn rất nhiều, biết hắn thích đọc binh thư thì thường đưa sách qua cho hắn, có khi lại đưa đến vài món binh khí mà ông nhìn thấy khi đi ngao du bên ngoài. Có điều khi hắn càng ngày càng trưởng thành, có lẽ Nhị thúc cảm thấy cháu mình thích binh thư thì có thể tự đi mua, không cần trưởng bối để ý làm hộ cho nữa, nên rất hiếm khi đưa sách lại đây. Vì sao hôm nay lại tặng cả một rương tới cơ chứ?

“Để đó trước đi đã.” Sở Hành không nghĩ nhiều, chỉ cúi đầu tiếp tục viết danh sách mời cưới.

Ngụy Đằngđể rương sách xuống rồi lui ra, khi có người đưa mấy thứ dạng như thư từ sách vở đến cho chủ tử, chủ tử chưa cho phép thì hắn không được quyền xem, vì vậy cũng không biết rốt cuộc trong rương đó chứa gì.

Sở Hành viết tiếp thêm khoảng một khắc nữa mới liệt kê xong hết những người họ hàng bạn bè mà hiện giờ hắn nhớ tới. Viết xong hắn kiểm tra lại một lượt, bổ sung thêm vài người mà mình quên mất, đến lúc cảm thấy đã ổn ổn rồi thì mới đặt sang một bên.

Ánh mắt thoáng lướt qua rương sách, Sở Hành nhíu mày,bỗng nhiên nhớ tới hồi xưa lúc tổ mẫu cho người khiêng đến một đống... tiểu thuyết tình yêu.

Nhưng tổ mẫu đưa sách tới là vì lo sợ hắn không biết viết thư gửi cho nàng, còn Nhị thúc chắc là không vô duyên vô cớ đưa đến mấy cuốn kiểu thế đâu.

Đi đến trước rương sách, Sở Hành mở nắp ra, đập vào mắt là hai cuốn sách được đặt ở trên cùng được gói lại rất kín, ngoài bìa không viết tên sách gì cả. Chuyện gì kỳ lạ thì chắc chắn có vấn đề, kinh nghiệm trước đó đã dạy cho hắn điều này, Sở Hành do dự một lát rồi mới đưa tay cầm xuốn sách ở bên trái lên, mở trang đầu tiên ra, đọc vài dòng lời tựa trên ấy. Sở Hành đọc lướt qua thật nhanh, sau đó khuôn mặt chợt trở nên ngượng ngùng thiếu tự nhiên.

Buông cuốn sách xuống, Sở Hành liếc nhìn hai chồng sách còn lại, không có hứng thú xem mà chỉ cảm thấy bất đắc dĩ.

Chẳng lẽ Nhị thúc cảm thấy, ngay cả chuyện sinh hoạt vợ chồng mà hắn cũng không biết à? Tuy hắn chưa từng chạm vào nữ nhân, nhưng mỗi lần lãnh binh đánh giặc, lúc các tướng sĩ trong quân doanh nghỉ ngơi hoặc mở tiệc mừng chiến thắng, họ thích nhất là nói vài lời thô tục, Sở Hành từng vô tình nghe được vài câu, sao có thể không rõ đạo lý trong đó cho được? Nó cũng đơn giản như là việc... tra chìa khóa vào ổ hoặc đút đao vào vỏ vậy.

Có điều, khi nhớ đến dáng người bé nhỏ mảnh mai của Lục Minh Ngọc, chút khô nóng vừa dâng lên trong lòng Sở Hành lập tức bị nỗi lo thay thế.

Nàng... liệu có chịu được không?

Trong đầu không kìm được mà tưởng tượng, nhưng có nghĩ đến thế nào thì Sở Hành cũng chỉ có thể tưởng tượng ra được khuôn mặt xinh đẹp của nàng, còn những chỗ khác... đều là quần áo.

Sở Hành lại cúi đầu xuống, suy đi tính lại một hồi, cuối cùng cầm cuốn sách khi nãy lên lần nữa, lật qua trang viết lời tựa, sang trang kế tiếp là hình ảnh, hơn nữa còn là hình ảnh một đôi nam nữ... tuy mặc quần áo nhưng lại là loại “áo rách quần manh”. Chỉ vừa mới liếc mắt một cái, Sở Hành đã lại vội vàng quẳng sách trở vào rương, đóng nắp cái “rầm”, đôi mắt phượng nhắm chặt.

Nữ tử trong tranh khiến hắn thấy ghê tởm.

Thật lâu thật lâu sau, Sở Hành mới có thể xóa được hình ảnh vừa rồi ra khỏi tâm trí. Hắn đứng thẳng người lại, cất giọng gọi Ngụy Đằng tiến vào, lệnh cho hắn đốt nguyên cả rương sách. Tấm lòng của nhị thúc, hắn hiểu, nhưng hắn không cần, chờ cưới được thê tử vào cửa rồi, vợ chồng chung giường, hắn tự nhiên sẽ hiểu được phải làm gì thôi. Cho dù có là đứa con nít năm sáu tuổi lần đầu tiên rờ tới chìa khóa với ổ khóa, thì theo bản năng cũng sẽ thử cắm chìa vào lỗ mà.

Cái chìa khóa......

Càng nghĩ càng loạn, Sở Hành vội vàng đi đến luyện võ trường.

~

Đại hôn của hai người bọn họ đã được định vào mùng chín tháng năm, đến hôm mùng tám, đại phu nhân dẫn theo Thải Tang cùng vài tiểu nha hoàn đến Sở quốc công phủ trải giường.

Đại phu nhân trên có cha mẹ dưới có con cái, trai gái đủ đầy, vợ chồng ân ái, vì vậy bà nghiễm nhiên trở thành toàn phúc nhân(1) của Lục Minh Ngọc.

(1) Toàn phúc nhân:Theo phong tục TQ, trước ngày thành hôn, trong gian phòng mới của cô dâu chú rể phải chú ý đến việc trải giường và sắp xếp chăn màn. Đồng thời, nhất định phải mời một phụ nữ thuộc loại “toàn phúc nhân, hảo mệnh bà” đến để trải giường, tức một phụ nữ trung niên mà vợ chồng đều khoẻ mạnh, trên còn song thân phụ mẫu, dưới con cái được nhiều, nếu gia cảnh người ấy giàu có thì càng tốt. Nghe nói, như vậy mới đem lại cát tường cho đôi vợ chồng mới.

Sở Hành cung kính nghênh đón mọi người vào Định Phong đường, tân phòng được bố trí ngay tại phía sau chính phòng, sau tân hôn phu thê bọn họ sẽ ở chung một viện.

“Được rồi, ở đây đã có ta coi sóc, Thế Cẩn có việc gì cứ đi làm đi.” Đại phu nhân cười nói.Nơi đây tuy là tân phòng của Sở Hành, nhưng trước khi tân nương vào cửa, Sở Hành cũng không thể tiến vào.

Sở Hành gật đầu, trên gương mặt thường ngày lạnh lùng lúc này cũng trở nên nhu hòa hơn một chút, có thể thấy được hắn rất hài lòng với mối hôn sự này. Tuy nhiên, hắn cũng không để lộ rõ nét vui mừng trên mặt như bao tân lang sắp thành thân khác. Chẳng qua, khi hắn vừa xoay người rời đi, ánh mắt rơi trên những món đồ dùng để trang trí tân phòng mà đám người hầu Lục gia đang khuân vào, như gối uyên ương, chăn long phượng... Trong lòng Sở Hành lại đột nhiên dấy lên một ngọn lửa.

Ngày mai, nàng sẽ qua cửa, sẽ trở thành thê tử của Sở Hành hắn.

Đêm hôm ấy, Sở Hành nằm ngửa trên chiếc giường tại tiền viện mà hắn đã ngủ suốt mười mấy năm qua, trằn trọc khó yên giấc.

Lục phủ, đêm dài vắng người, Lục Minh Ngọc cũng giống hắn, không tài nào ngủ được.

Ánh trăng bàng bạc chiếu vào phòng, Lục Minh Ngọc trở mình, lấy từ dưới gối đầu ra hai con ngựa nhỏ bằng vàng. Năm ngoái là năm con ngựa, Sở Hành tặng nàng một con ngựa nhỏ bằng vàng có lẽ chỉ là trùng hợp, nhưng năm nay hắn cũng lại tặng nàng con ngựa vàng, cũng có nghĩa là hắn muốn bày tỏ rằng, lần đầu tiên khi tặng ngựa nhỏ cho nàng, hắn thật ra đã có ý với nàng rồi.

Lục Minh Ngọc giơ hai con ngựa nhỏ lên cao, nhìn đầu của chúng nó đối diện với nhau, trong đầu nàng chợt hiện lên câu thành ngữ “có đôi có cặp”.

Nàng không kìm được bật cười, nhưng vừa nghĩ đến việc đêm mai phải cùng Sở Hành động phòng hoa chúc, Lục Minh Ngọc lập tức cảm thấy khẩn trương không thôi.

Đời này, nàng đương nhiên vẫn còn là hoàng hoa khuê nữ, nhưng nàng cũng không thể quên được những chuyện kiếp trước cùng với Sở Tùy. Lục Minh Ngọc không muốn nhớ, hoàn toàn không muốn nhớ đến, nhưng nàng lại không thể nào quên được. Kiếp trước, nàng thành thân cùng đệ đệ, kiếp này, nàng lại nên vợ nên chồng với ca ca, Lục Minh Ngọc sợ lúc nàng kề cận Sở Hành lại nhịn không được mà nghĩ đến Sở Tùy, sợ rằng ông trời biết tất cả mọi chuyện rồi sẽ trừng phạt nàng......

Nhưng mà, có trừng phạt thì cũng có sao? Nàng thật sự thích Sở Hành, nànggấp rút muốn được gả cho hắn, sinh con dưỡng cái cho hắn, không để hắn qua đời trong cô độc...

Nỗi niềm khẩn trương cùng cảm giác lo lắng không yên thoáng chốc đã bị cảm giác đau lòng đè ép xuống, Lục Minh Ngọc hôn nhẹ lên hai con ngựa nhỏ, sau đó ôm chặt chúng vào lòng.

Hôm sau, khi tia nắng đầu tiên vừa ló ra khỏi những đám mây, Mai uyển đã bắt đầu tấp nập bận rộn.

Lục Minh Ngọc là người tỉnh dậy sớm nhất, thừa dịp mẫu thân, đại bá mẫu và hỉ nương còn chưa tới, nàng vội vàng cất hai con ngựa vàng vào trong hòm, hôm nay chúng cũng sẽ đi theo nàng gả vào nhà Sở Hành. Mà đó cũng là việc duy nhất nàng có thể tự quyết trong sáng nay, còn những việc sau đó, nàng quả thật không khác gì một con ngựa xinh đẹp sắp bị nhà mẹ đẻ tống xuất đi, mặc người ta sửa soạn an bài.

Đầu tiên là trang điểm, sau đó mới mặc giá y (1).

(1) Giá y: y phục tân nương mặc khi xuất giá.

Lúc hỉ nương giảo kiểm (1) cho nàng, chút cảm giác đau nhức quen thuộc khiến ký ức về kiếp trước của nàng lại trỗi dậy. Trí óc của Lục Minh Ngọc lại vượt ngoài tầm kiểm soát của nàng mà nhớ đến Sở Tùy, nhớ bộ hỉ phục đỏ rực mà hắn mặc, nhớ lúc hắn cầm gậy vàng vén khăn hỉ trùm trên đầu nàng, nhớ thời khắc khi hai người bọn họ uống rượu giao bôi...

(1) Giảo kiểm: Một phong tục khi xuất giá, theo đó hỉ nương sẽ dùng dụng cụ để loại bỏ lông tơ trên mặt tân nương, giúp tân nương có làn da trắng sáng hơn.

“Tỷ tỷ, tỷ đau lắm à? Đừng khóc mà...”

Một tiếng nói trẻ con non nớt đột nhiên cất lên ngay bên cạnh, Lục Minh Ngọc giật mình hoàn hồn, thứ đập vào mắt đầu tiên chính là ánh mắt rưng rưng của chính nàng trong gương.

“Da mặt tứ cô nương mềm quá, thực sự là có cảm giác như búng ra nước vậy, ta đã ráng nhẹ nhàng lắm rồi, nhưng không ngờ vẫn khiến cô nương bị đau. Nhưng không sao hết, sắp xong rồi.” Hỉ nương tạm thời ngừng tay, nhìn đôi mắt hoa đào long lanh mờ sương của mỹ nhân trong gương, giọng nói hết sức dịu dàng, tầm mắt cứ dán chặt trên mặt nàng không dời đi được. Một mỹ nhân quốc sắc thiên hương đến thế, đừng nói nam nhân, mà ngay cả bà cũng không thể nào dời mắt, giống như ngắm bao nhiêu cũng không đủ, đặc biệt là khuôn mặt mềm mịn đẹp đẽ ấy, thậm chí hỉ nương còn nảy ra ý định muốn hôn lên đó một cái.

“Không có đau, ngài cứ tiếp tục đi.” Lục Minh Ngọc rũ mắt xuống, nhỏ giọng nói.

Hỉ nương “ừ” một tiếng rồi tiếp tục công việc của mình.

Niên nhi nghiêng đầu đứng bên cạnh, cực kỳ lo âu quan sát đôi mắt ửng đỏ của tỷ tỷ mình.

Lục Minh Ngọc hơi ngửa đầu lên, nhìn thoáng qua khuôn mặt đáng yêu đầy vẻ tò mò của đệ đệ, nàng cười cười nắm lấy bàn tay nhỏ của hắn. Tay Niên nhi rất trắng, lại mập mạp đầy thịt, Lục Minh Ngọc miết nhẹ, càng miết trong lòng nàng càng thêm kiên định. Có lẽ đời này cách trang điểm ăn mặc của nàng khi xuất giá đều tương tự như kiếp trước, nhưng đời này nàng cóbọn đệ đệ đưa gả, có cha mẹ lo liệu hệt thảy cho nàng, có cô cô thêu đồ cưới cho nàng... mọi người đều ở cạnh nàng, hoàn toàn không giống kiếp trước.

Mà quan trọng nhất, người nàng gả lần này, là Sở Hành.

Trang điểm hoàn tất, hỉ nương tươi cười khuyên đám tiểu bối Lục gia đến xem náo nhiệt đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai mẹ chồng nàng dâu là Chu thị và Tiêu thị, cùng với đại phu nhân đảm nhiệm vị trí người toàn phúc.

Chu thị dắt cháu gái đi vòng ra sau bình phong, ngắm nhìn cháu gái thương yêu chuẩn bị xuất giá, bà vừa vui mừng vừa cảm thấy luyến tiếc, cúi đầucởi bỏ trung y trên người giúp cháu mình, vừa cởi vừa nhỏ nhẹ nói: “A Noãn sắp xuất giá rồi, Thế Cẩn ổn trọng lại có bản lĩnh, hơn nữa một lòng say mê A Noãn, tổ mẫu biết, cuộc sống sau này của A Noãn nhất định sẽ rất tốt đẹp, không cần tổ mẫu phải bận tâm lo lắng làm gì.”

Lục Minh Ngọc dạ, làm nũng ôm lấy tổ mẫu.

Chu thị nhẹ nhàng vỗ vỗ lên bả vai cháu gái mình rồi nhường chỗ lại cho con dâu.

Tiêu thị nãy giờ vẫn lặng yên, tự mình mặc bộ giá y rườm rà vào cho nữ nhi mình, cuối cùng mới ôm lấy nữ nhi, nhẹ giọng nói bên tai nàng: “Bắt đầu từ hôm nay, A Noãn đã là tức phụ của Sở gia, nhưng bất luận điều gì, bất kể lúc nào, A Noãn cũng vẫn là cô nương của Lục gia ta, cũng vẫn là nữ nhi tốt của phụ thân và mẫu thân, sang bên kia rồi, A Noãn muốn sống thoải mái thế nào thì cứ sống thế ấy, lỡ như gặp phải điều gì phiền phức, con chỉ việc nhớ kỹ rằng, vẫn còn có bọn ta ở đây, con không cần phải một mình chống đỡ.”

Lục Minh Ngọc dùng sức gật đầu, ôm mẫu thân thật chặt, ngửi mùi hương thân quen trên người bà, không nỡ buông tay.

“Được rồi được rồi, giờ lành sắp tới, chờ đến ngày lại mặt chúng ta sẽ lại ôn chuyện.” Đại phu nhân nâng mũ phượng, cười tủm tỉm nói.

Lúc bấy giờ Tiêu thị mới lưu luyến buông nữ nhi ra.

Chỉ trong một thời gian ngắn, Lục gia liên tục gả đi ba vị cô nương, đại phu nhân cùng Tiêu thị nắm chắc thời gian, Lục Minh Ngọc vừa đội mũ phượng lên chưa được bao lâu, tiếng kèn trống vui vẻ náo nhiệt đã từ bên ngoài vang vọng vào đây. Niên nhi, Hằng nhi hưng phấn chãy ra đằng trước xem tỷ phu tân lang của mình, còn dưới lớp khăn hỉ đỏ thẫm, Lục Minh Ngọc khẩn trương nắm chặt chiếc bình đỏ rực trong tay, tim đập loạn.

Ngoài tiền viện, Sở Hành mặc bộ hỉ phục đỏ thẫm, đang nhận thử thách của nam nhân Lục gia.

Biết được hắn có tài bắn tên tuyệt diệu, Lục Trảm sai người chuẩn bị chín tấm bia gỗ dày khoảng một lóng tay, bày thành một hàng dọc, nếu Sở Hành bắn thủng cả chín tấm bia chỉ bằng một mũi tên, vậy thì sẽ không bị phạt rượu, nếu không, thừa lại bao nhiêu tấm bia thì phải uống bấy nhiêu chén rượu mạnh thật to. Khách khứa đến dự lễ đều sôi nổi bàn tán, Sở Hành lại lạnh nhạt tự nhiên, nhận lấy cung và tên, sau đó cố ý lùi về sau mười bước rồi mới dừng lại, xoay người.

Hành động cuồng vọng tự tin này khiến đội ngũ đón dâu do Sở gia mang đến lập tức vỗ tay rào rào ủng hộ.

Sở Hành bình tâm tập trung hoàn toàn, mắt phượng ngắm thẳng ngay trung tâm tấm bia, tay phải kéo cung thành một biên độ lớn nhất rồi nháy mắt buông ra.

Khách khứa vây xem chỉ kịp nhìn thấy một vật lóe sáng xẹt qua, ngay sau đó tám tấm bia đã bị xuyên thủng, mũi tên vẫn mang theo khí thế sắc bén vững vàng tiến thẳng đến tấm bia thứ chín, sau đó đâm phập vào tấm bia, đuôi tên rung lắc kịch liệt.

Sở Hành thu cung lại, đôi mắt phượng nhìn về hướng các nam nhân Lục gia đứng ở một bên.

Lục Vanh đầu tiên là khiếp sợ, sau đó nhìn con rể anh tuấn kiên cường khí độ phi phàm đứng ở đó, nhịn không được bật ra một từ, “Hay!”.

Có ông dẫn đầu,các tân khách cũng lần lượt kêu hay.

Thậm chí ngay cả người cường thế hay bắt bẻ như Lục Trảm, khi chứng kiến bản lĩnh cao siêu của Sở Hành, rốt cuộc cũngthật lòng thừa nhận đứa cháu rể này.

Còn ở đằng sau Sở Hành, Sở Tùy ngơ ngác đứng, vẫn chưa thể dời mắt khỏi mũi tên kia.

Hắn nhớ tới lần đó, khi ở trên đồng cỏ tại Lãnh Sơn, nếu không phải huynh trưởng nhường hắn, hắn căn bản không có cơ hội được làm anh hùng cứu mỹ nhân.

Anh hùng - mỹ nhân, có lẽ cũng chỉ có vị anh hùng như huynh trưởng đây, mới xứng sóng vai cùng nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.