Xuân Nhật Trà Thục

Chương 2: Chương 2




Có người rời giường

Tằng đại phu tính thích lại giường (nghĩa là ngủ nướng nga ~”~) trong phạm vi mười dặm ai ai cũng biết. Nếu hỏi đại phu tốt nhất đất Giang Nam này là ai mười người thì chín người sẽ nói đó là Hồi xuân y quán Tằng đại phu, còn có người sẽ hảo tâm mà thêm một câu, muốn tìm Tằng đại phu xem bệnh phải chờ sau giờ ngọ bởi hắn thích lại giường, sau khi dậy còn xem y thư một lát, ăn cơm trưa rồi mới khai quán chẩn bệnh.

Vì thế mới có người hỏi: “Nếu có người bệnh nguy kịch mà chờ không được thì phải làm sao?”.

“ Đại phu trị bệnh không trị mệnh. Nếu phải chết thì thần tiên cũng không cứu được”. Đây là câu trả lời từ chính miệng Tằng đại phu.

Cho nên hầu hết người Giang Nam đều biết vị đại phu này dù y thuật hảo nhưng thái độ làm người lại vô cùng lạnh bạc, kẻ ăn ngũ cốc hoa màu nào mà có thể không bệnh không đau,chỉ cần ko phải bệnh nặng cũng chỉ có thể đợi sau giờ ngọ. Tâm tính Tằng đại phu làm cho người ta có cảm giác lạnh bạc, thế nhưng cũng biết xem người mà thu tiền. Nếu là kẻ có tiền thì thu nhiều chút, là người nghèo thì thu ít một chút. Những người bệnh qua tay hắn trị, nếu không phải bệnh nan y thì đều trị khỏi, vì thế hắn chiếm được cái danh tốt. Nhưng những người bệđến tìm hắn chữa trị thì cũng không nhiều bằng những danh y khác.

Hôm nay là ngày Hồi Xuân y quán mở cửa, Tằng đại phu lắc lắc lắc ngồi ở đại sảnh đường, thằng bé dược đồng chạy đi chạy lại rót cho hắn một ly trà, vừa mới nói một câu: “ Mời sư phụ uống trà”, liền có một chiếc xe ngựa dừng trước cửa y quán.

Một trung niên nam tử đi tới, thi lễ với Tằng đại phu nói: “ Lâu nay nghe danh Tằng đại phu có một đôi diệu thủ hồi xuân, nhân tâm nhâm thuật, nay đại gia nhà ta bệnh nặng, đặc biệt mời ngài đến chẩn bệnh tại nhà”. Tằng đại phu chậm rãi nhấp một ngụm trà, mắt cũng không nâng. Dược đồng Anh Nhân ở bên cạnh cũng đánh giá trung niên nam nhân vài lần. Nghe khẩu khí có vẻ là hạ nhân nhưng nhìn kĩ lại so với những kẻ nhà giàu bình thường khác thì gây chú ý hơn vài phần, lại nhìn chiếc xe ngựa mà tấm tắc khen, có bốn ngựa kéo, quả là của một nhà đại phú đại quý mà. Vì thế ngón tay đưa ra không khách khí mà nói: “ một lượng vàng một lần chẩn bệnh.” Trung niên nam nhân không nói gì lại lấy ra một thỏi vàng ước chừng năm lượng đặt lên bàn.

“ Bệnh của đại gia nhà ta có chút khó giải quyết, nay ta muốn Tằng đại phu phải vất vả một chuyến, ta nguyện trả gấp năm lần chi phí chẩn bệnh, còn thỉnh Tằng đại phu lo lắng chữa trị. Nếu có thể chữa khỏi bệnh cho đại gia nhà ta, tất có thâm tạ”.

Tằng đại phu rốt cuộc cũng nâng mắt lên, trong đôi mắt tinh tế hiện lên một mạt suy nghĩ sâu sa, lại giống như không chút để ý: “ Là đông thành Kì đại gia?”

Năm lượng vàng quả là không dễ lấy. Người bình thường không biết nhưng các đại phu đều biết. Vị Kì đại gia này cũng không phải là người phú quý tầm thường. Năm năm trước, Kim Tài bang(ta chém T___T) hùng bá Giang Nam đã bị Hàn Giang công tử bình định, bang chủ Lâm Hạo Hùng không rõ tung tích. Đất Giang Nam lúc này chia thành bốn, năm bang phái, mỗi bang chiếm cứ một vùng, tranh tranh đoạt đoạt làm cho Giang Nam không ngày bình yên. Vị Kì đại gia kia là bang chủ của một bang tên gọi Túc Kiếm bang – bang chủ Kì Hùng Phong ( ta chém T__T). Nghe nói người này trước đó đã cùng Hỏa Biện Trung, bang chủ Bình Nam bang đánh nhau dẫn tới vết thương cũ tái phát, đem danh y lớn nhỏ đất Giang Nam đến chữa trị nhưng tất cả đều bó tay. Nghĩ đến không còn cách nào khác mới đến thỉnh Tằng đại phu. Nếu trị tốt tất sẽ có hậu tạ nhưng nếu trị không tốt cứ nhìn đám đại phu gần đây bị thỉnh đến Kì phủ thì đều mặt xanh mặt trắng mà đi ra thì biết.

“Tằng đại phu nhãn lực hảo, tại hạ là Kì Thắng, quản sự của Kì phủ. Tằng đại phu, thỉnh”. Tình thế này rõ ràng là Tằng đại phu không đi không được. Dược đồng Anh Nhân là một đứa trẻ lanh lợi, thấy tình thế có vẻ không đúng, lập tức lấy ra hòm thuốc của Tằng đại phu, giúp hắn mang ra ngoài, nói: “Sư phụ, người đi hảo, Anh Nhân ở nhà trông nhà”. Ngày xưa Tằng đại phu mỗi khi ra ngoài khám bệnh nó đều một mực đi theo, hôm nay lại biết tốt xấu, hiểu rằng Kì phủ kia là nơi không phải muốn đến là đến muốn đi là đi bèn chủ động lưu lại.

“Quỷ tiểu tử”, Tằng đại phu tức giận cốc đầu hắn một cái, tiếp nhận hòm thuốc rồi theo Kì Thắng bước lên xe ngựa.

“Sư phụ, người bảo trọng a!” Dược đồng Anh Nhân đứng ở trước cửa y quán vẫy vẫy tay, chờ cho xe ngựa đi khuất bèn xoay người khóa cửa lại, nhanh nhanh chóng chóng sang tìm tiểu muội nhà bên chơi đùa.

Thu đồ đệ vô ý! Tằng đại phu nếu tận mắt thấy cảnh này chắc hẳn muốn ngửa mặt lên trời mà thở dài a…..

Xe ngựa tương đối rộng, Tằng đại phu buông hòm thuốc ra, duỗi dài hai chân, cũng không cố kị có Kì Thắng ở bên, ngáp một cái, dụi dụi mắt có chút buồn ngủ. Xe ngựa đi ước chừng một canh giờ mới đến nơi.

Kì phủ rất lớn, nơi này trước kia vốn là một phân đường của Kim Tài bang. Khi bị Hàn Giang công tử bình định, do trở tay không kịp giáo chúng chạy trốn tán loạn chưa kịp đem tài vật mang đi. Túc Kiếm bang chiếm phân đường này, tài vật cũng do Túc Kiếm bang thu nhận, dùng số tài sản này cải biến thành Kỳ phủ, mặt ngoài là người làm ăn chân chính, quy củ, kỳ thật chỉ là che mắt thiên hạ vậy thôi.

Vào Kỳ phủ một đường đi đến hậu viện, Tằng đại phu thấy nằm trên giường bệnh, đã hấp hối là Kỳ Hùng Phong, trên mặt đã xuất hiện tử tượng, Tằng đại phu lại vẫn nhìn ra Kỳ Hùng Phong vốn là một kẻ tài năng và khôi ngô. Có hạ nhân đưa ghế đến, Tằng đại phu nhìn, nghe, hỏi, đoán giống như những đại phu bình thường, làm đầy đủ mọi việc, lại mang đơn thuốc mà các đại phu khác đã dùng xem xét cẩn thận, lắc lắc đầu, đạm thanh nói: “Kỳ đại gia tâm mạch đã suy yếu, tạng phủ có dấu hiệu lệch vị trí, khí huyết ngưng trệ, lại thêm tích hoạn dẫn loạn, tuy nói mỗi ngày đều dùng nhân sâm ngàn năm để dưỡng mệnh, đáng tiếc thời cơ trị liệu đã đi qua, tử tượng đã xuất hiện, e rằng thần tiên có đến đây cũng khó chữa.”

Bên cạnh, một phu nhân xinh đẹp, tiên diễm, đầu đầy châu sa nghe vậy quát hỏi: “chớ có nói bừa lang băm kia, sao ngươi dám ở đây nói lời càn rỡ…..”

Kỳ Hùng Phong nằm trên giường bệnh lúc này vẫn còn thần chí, ngón tay khẽ động, Kỳ Thắng đứng phía sau giường nhìn thấy lập tức khẽ hô: “nhị phu nhân”. Phu nhân này giật mình bèn ngậm miệng.

Kì Hùng Phong cúi đầu mở miệng nói: “ Tiên sinh chưa gắng hết sức, sao lại nói là khó chữa?” Tằng đại phu ánh mắt chợt lóe, thùy hạ mi mắt vẫn đạm thanh nói: ” học y không tinh đã là vô cùng xấu hổ sao lại dám không tận sức, ta thật sự là bất lực, thỉnh Kỳ đại gia tìm cao minh khác đi, không chừng còn có biện pháp”. Kỳ Hùng Phong nghe vậy liền cười rộ lên, hắn vốn hơi thở mỏng manh, nay lại cười lên,làm cho cơ thể đau đớn, khí lực không thông cơ hồ như muốn ngất đi. Kỳ Thắng liền đánh mạnh một chưởng xuyên thấu qua ngực giúp hắn giữ lại hơi thở.

Một hồi lâu sau, Kỳ Hùng Phong rốt cuộc cũng tỉnh lại, thấp giọng nói: “nếu ngay cả Xích Thánh Thủ cũng nói mệnh của ta ngay cả thần tiên cũng không cứu được thì những đại phu ta mời đến sau này phỏng có ích lợi gì. Coi như ta đã nhận thức được số mệnh này của mình rồi. Ta chỉ hận vì sao ta cùng tiên sinh đều ở trong thành An Dương vậy mà ta lại không biết. Nếu sớm biết ta đã đến tìm Xích Thánh Thủ chữa trị, cũng không uổng tính mệnh này.”

Tằng đại phu mí mắt khẽ nâng, khóe môi giật giật, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, chỉ thở dài nói: “Kỳ đại gia hiểu biết thật sự là tinh thông, ngày xưa bạc danh, không xứng để được nhắc tới, nay ta chỉ là một đại phu bình thường, mong rằng Kỳ đại gia không thấy khó xử. Kỳ đại gia, vết thương này của ngài tuy nói là thần tiên khó cứu nhưng cũng không phải là không thể không cứu. Chỉ cần một quả chu quả, nếu trong vòng ba ngày có thể uống, sau đó dùng thuật châm cứu thì có thể giữ lại mệnh. Bất quá chu quả thực sự là khó kiếm a”. “Theo như lời Tằng đại phu thì chính là huyết môn chu quả sao?” Kỳ Thắng trên mặt hốt nhiên xuất hiện vui mừng vội hỏi.

“Đúng vậy”,Tằng đại phu xem sắc mặt Kỳ Thắng, liền nói: “Kỳ đại gia nếu có được chu quả thì thật tốt, xin cho ta quay về y quán chuẩn bị một số thứ. Ngày mai qua giờ ngọ ta lại đến đây chẩn bệnh cho ngài” (người ta bệnh nặng mà anh còn muốn ngủ nướng =.=).

“Tằng đại phu cần gì chỉ cần phân phó cho chúng ta, thương thế của đại gia nhà ta nặng như vậy, nếu tình trạng ngày hôm nay lặp lại thì thật là không hảo, vậy phiền Tằng đại phu lưu lại để tiện chiếu khám đại gia ta”. Kỳ Thắng vừa nói vừa nhìn Kỳ Hùng Phong, lúc này đã khép lại hai mắt, vô lực không thể nói. Tằng đại phu cũng không nói gì, hắn nghĩ, dù sao mình cũng chỉ là một đại phu không có võ công, có muốn chạy cũng không thể chạy được. Nghĩ vậy hắn bèn nói: “như vậy cũng được, cho ta một gian tĩnh phòng để ta có thể tĩnh tâm ngẫm lại”.

“Tằng đại phu, thỉnh theo ta”.

Kỳ Thắng dẫn hắn ra khỏi phòng Kỳ Hùng Phong đến một gian sương phòng phía sau hậu viện liền rời đi. Tằng đại phu thấy vậy bèn giữ lại hỏi: “Kỳ quản sự, không biết Kỳ đại gia thế nào lại biết thân phận Xích Thánh Thủ của ta?” Kỳ Thắng cười nói: “Thanh Tiêu Lang, Xích Thánh Thủ, kết nghĩa kim lan, trường kiếm thiên hạ, năm đó hai vị trường kiếm giang hồ, trừng ác phù thiện, ai ai cũng biết. Đại phu nhân nhà ta mười năm trước may mắn được hai vị cứu giúp, Kỳ Thắng năm đó may mắn được tùy thị ở bên, từ đó đến giờ đều không dám quên khuôn mặt ân nhân. Ngày trước đi qua trà lâu ngẫu nhiên thấy ngài đang chọn trà mới, trong lòng vui sướng, chính là tiên sinh quy ẩn giang hồ nên Kỳ Thắng cũng không dám mạo muội tiến tới. Lần này đại gia nhà ta thương thế nặng, những danh y thỉnh tới đều bó tay, nay thỉnh được tiên sinh tới, có thể cứu được đại gia ta, không những thế còn có thể báo đáp đại ân của tiên sinh”.Kỳ Thắng nói xong hướng Tằng đại phu thi lễ: “Kỳ Thắng đối với đại ân của tiên sinh trọn đời không quên, xin ngài hãy nhận của ta một lễ”.

Mười năm trước? Chuyện mười năm trước đã làm thì nhiều lắm, Tằng đại phu cũng không nhớ rõ mình đã từng cứu người nào. Thanh Tiêu lang, Xích Thánh Thủ ngày xưa là hai thiếu niên hăng hái, dựa vào môt thân tuyệt học, vu đàm tiếu gian, tùy ý tiêu sái chốn giang hồ, sớm đã là phong quá vô ngân (kiểu như không để lại dấu vết ý, chỗ này ta không biết nên nói làm sao nên cứ để vậy ~”~).

“Kỳ quản sự, việc xưa đã qua, hiện giờ ta chỉ là một Tằng đại phu”, Tằng đại phu nghiêng đi thân mình tránh được cái thi lễ của Kỳ Thắng.

Kỳ Thắng hiểu ý nói, “Tằng tiên sinh…. Tằng đại phu xin cứ yên tâm, chỉ cần bệnh của đại gia ta khỏi thì thân phận Xích Thánh Thủ của ngài sẽ không bị truyền ra ngoài, ngài vẫn có thể vui vẻ tiếp tục an cư trong thành An Dương.”

Biến thành uy hiếp, vị Kỳ quản sự này quả thật làm cho người ta không thể coi thường, tuy nhiên nguyên nhân hắn nói trước đó cũng có thể tin tưởng. Tằng đại phu mặc dù cảm thấy không được tự nhiên, cũng không còn phương pháp nào khác, trong lòng cân nhắc, một khi ra khỏi Kỳ phủ vẫn là nên nhanh chóng rời khỏi thành An Dương, chốn giang hồ đầy thị phi sớm muộn gì phiền toái cũng quấn vào thân. Tằng đại phu trong lòng đã định chủ ý, bỏ qua suy nghĩ về bệnh tình của Kỳ Hùng Phong mà đi vào giấc ngủ.

Ngày kế, ước chừng là sớm được phân phó nên không có ai vào đánh thức Tằng đại phu. Khi mặt trời đã lên cao, Tằng đại phu tự mình thức dậy, mở cửa lúc đó mới có người tiến vào mang theo nước để hắn rửa mặt chải đầu. Hắn gọi người mang giấy bút tới, viết ra mấy thứ giao cho người nọ. Một, hai canh giờ sau, những thứ hắn yêu cầu đều đã được đưa đến, cửa đóng lại, Tằng đại phu ở trong phòng một hồi lâu cũng không có ai đến quấy nhiễu hắn. Qua trưa Kỳ Thắng mới đến. “Tằng đại phu, đại gia nhà ta tất cả đều nhờ vào diệu thủ hồi xuân ngài”. Lại là thi lễ, người này quả là lễ nghĩa cấp bậc chu toàn nhưng Tằng đại phu đã biết người này có tư tâm chứ không khách khí như ngoài mặt. Cũng không muốn chịu cái lễ này, Tằng đại phu liền nghiêng đi nửa người, mang theo hòm thuốc đi theo kỳ Thắng đến phòng của Kỳ Hùng Phong. Canh giữ trong phòng lúc này không phải là vị phu nhân trang điểm xinh đẹp hôm qua mà là một vị tố thường phu nhân (nghĩa là ăn mặc giản dị đoan trang đó ^__^), măc dù không xinh đẹp như vị phu nhân kia thế nhưng cả người lại hiện lên khí chất đoan trang, vừa thấy Tằng đại phu tiến vào liền cúi người thi lễ.

“Thiếp là Kỳ Liễu thị, năm đó được Tằng tiên sinh trượng nghĩa cứu giúp. Ngày đó tiên sinh cùng một vị ân nhân khác phải đi gấp khiến thiếp không kịp nói lời cảm ơn. Ân nghĩa này thiếp luôn ghi tạc trong lòng không dám quên. Nay trượng phu lâm bệnh lại làm phiền tiên sinh một phen cứu giúp, thỉnh tiên sinh nhận cái lễ này của thiếp”. “Không dám, phu nhân nói quá lời, đừng nói cái gì tiên sinh, ta chỉ là một đại phu chẩn bệnh lấy tiền, khám bệnh chữa bệnh là điều đương nhiên”. Tằng đại phu vừa nghe vị phu nhân này nói, liền biết chính là vị đại phu nhân mà trưa hôm qua Kì Thắng đã nói, vẫn không kịp nhìn kĩ, chỉ là liếc mắt một cái, cũng chẳng có ấn tượng gì, càng chẳng nhớ nổi mười năm trước ở nơi đâu đã cứu nàng.

“Vậy nhờ đại phu”.Vị phu nhân này cũng thực thức thời, lập tức liền sửa lại lời, tránh đường, để Tằng đại phu tới trước giường.

Mới một đêm không thấy mà sắc mặt của Kỳ Hùng Phong lại kém hơn hôm qua vài phần. Y nhắm chặt hai mắt mê man. Tằng đại phu bắt mạch, quay sang hỏi Kì Thắng: ”Kì quản sự có thể cho Kỳ bang chủ thanh tỉnh lại một lát được không?

“Có thể”

Kỳ Thắng đánh một chưởng giống như hôm qua, nội lực chấn động, một lát sau, Kỳ Hùng Phong từ từ tỉnh lại, thấy Tằng Đại phu, hiện lên một mạt ý cười, đứt quãng nói: ”nghĩ tới…mệnh của Kỳ mỗ có thể bảo vệ rồi”. Nhìn trên mặt hắn lộ ra tử khí, thượng khí không tiếp hạ khí (không thể hít thở bình thường đó các nàng), cũng có thể nói tự tin, chắc chắn như vậy, Tằng đại phu híp mắt, ném ra một câu :”giữ hay mất vẫn là chuyện không chừng, Kỳ Đại gia vẫn là cẩn thận mới tốt, có điều gì muốn nói không bằng cứ nói trước đi…”. Lời vừa ra khỏi miệng, nghĩ thấy không đúng, lập tức ngậm miệng lại, một lát sau lại nói: ”trong cơ thể Kỳ đại gia tích hoạn quá nặng, khí huyết ngưng trệ khó đi, làm cho sinh khí cách trở, chỉ có nhiệt tính của huyết môn chu quả (1 loại thiên tài địa bảo cùng cấp bậc với nhân sâm ngàn năm, nàng nào đọc tiên hiệp nhiều là bít) ,mới có thể phá tan khí huyết bị ngưng trệ, kéo sinh khí lưu chuyển toàn thân. Nhưng giờ thân thể của Kì đại gia quá mức suy yếu, sợ là không chịu được đau đớn do nhiệt tính của chu quả. Có câu dược y bất tử bệnh (dược cũng chẳng chữa nổi người chết),Kỳ đại gia nếu không thể chịu được thì thần tiên thật sự là cũng không có biện pháp, chỉ sợ là có thể mất mạng ngay lập tức. Lời này của Tằng đại phu thật sự nghiêm trọng làm cho sắc mặt của Kỳ Thắng và Kỳ Liễu thị khẽ biến, muốn nói gì đó. Kỳ Hùng Phong ý cười càng đậm nói: “ Kỳ mỗ cả đời trải qua không biết bao nhiêu đao quang kiếm ảnh, cửa lớn Diêm vương đã trở về hai, ba lần, một chút đau đớn nho nhỏ này thì có là gì, tiên sinh cứ việc thẳng tay mà làm”. Thanh âm Kỳ Hùng Phong cực kì thấp lại yếu ớt nhưng vẫn lộ ra nồng đậm khí thế nam nhi liền làm cho Tằng đại phu có chút kính ý, rốt cuộc cũng là bang chủ một bang, nếu không phải bị bệnh nằm giường thì nhất định là một hán tử anh hùng. Tằng đại phu không nói nhiều nữa, lấy ra ngân châm sớm đã ngấm dược tính châm vào mấy huyệt vị trên người Kỳ Hùng Phong. Lại đem chu quả đã chuẩn bị cho hắn ăn, đợi nửa nén hương Tằng đại phu sai Kỳ Thắng trợ lực giúp cho dược tính phát huy, sau đó kịp thời đâm thêm một cây ngân châm giúp cho khí huyết tiến lên.

Kỳ Hùng Phong trước đó không có cảm giác gì nhưng sau khi luồng nội lực của Kỳ Thắng truyền vào hắn liền cảm thấy một cỗ nhiệt khí từ dưới bụng dâng lên, hướng về tứ chi, chậm rãi khuếch tán, nơi luồng nhiệt khí đi qua, giống như có kim châm khiến hắn toàn thân đau đớn khó nhịn. Lúc mới bắt đầu, khi hắn còn chịu đựng được thì nghĩ rằng những lời Tằng đại phu nói có chút quá sự thật nhưng khi nội lực của Kỳ Thắng truyền vào hắn thấy nhiệt độ khuếch tán rất nhanh theo đó đau đớn cũng chuyển từ kim châm thành đao cắt làm hắn muốn mở miệng kêu lên. Lúc này hắn mới phát hiện nơi yết hầu cũng như bị hỏa thiêu ngay cả tiếng rên rỉ cũng không thể thoát ra được.

“Gia…Gia…ngài phải cố gắng lên” Kỳ Liễu thị đứng ở bên giường nhìn thấy bộ dáng đau đớn, hai mắt trợn trắng của Kỳ Hùng Phong thì sợ hãi gọi hắn mấy câu nhưng Kỳ Hùng Phong đau đớn đến ngất đi không thể nghe thấy.

Tằng đại phu không để ý đến bộ dáng kinh hoàng của nàng, đánh giá dược tính đã trải khắp toàn thân liền dùng ngân châm đâm vào hai huyệt vị của Kỳ Hùng Phong. Lúc này đau đớn trên người hắn đã giảm đi, thần trí có chút mơ hồ, khẽ mở mắt đảo qua một vòng trên người Kỳ Liễu thị, lại nhìn sang Tằng đại phu, ánh mắt phảng phất mạt ý cười

“Phu nhân, thỉnh người sai hạ nhân mang một bồn nước nóng lớn đến đây.”

Kỳ Liễu thị theo lời của Tằng đại phu phân phó hạ nhân đi chuẩn bị. Lát sau một bồn nước nóng lớn được mang vào. Tằng đại phu từ trong hòm thuốc lấy ra một gói thuốc mà hắn chuẩn bị sáng nay cho vào, chờ một lúc, thử độ ấm của nước, lại chờ một lát mới sai Kỳ Thắng trút bỏ y phục của kỳ Hùng phong đưa vào trong bồn.

“ Kỳ đại gia, sinh cơ của ngươi vừa mới được cứu lại, tính mạng không còn gì lo lắng, chỉ vì bệnh đã tích quá nhiều năm không thuốc nào có thể chữa khỏi, thuốc này có thể giữ cho sinh cơ của ngươi không dứt, trong vòng ba ngày không thể rời khỏi dục dũng, cần người có nội công thâm hậu thay phiên đưa nội lực vào trong cơ thể để chữa thương đưa lục phủ ngũ tạng về đúng vị trí, khi rời dục dũng phải tự hành vận công.”

Tằng đại phu nói xong liền viết một đơn thuốc nói: “ đơn thuốc này có thể dùng sau ba ngày, uống trong vòng nửa tháng, nửa tháng sau ta sẽ đến khám lại”. “ Đại phu phải đi rồi sao?” Kỳ Liễu Thị thấy hắn xách hòm thuốc không khỏi có chút ngẩn người.

“Việc sau này ta có ở lại cũng không giúp được gì, Kỳ đại gia đã bảo toàn được mệnh, có thể khôi phục uy phong như xưa hay không còn phải xem phu nhân có tìm được người có nội lực thâm hậu hay không, nhiệt độ trong dục trì này không nên giảm bớt vậy phu nhân cũng nên sớm chuẩn bị cho thỏa đáng. Cáo từ”. Lần này không có ai cản đường Tằng đại phu, còn có người đưa hắn ra tận cổng Kỳ phủ. Hắn lên ngựa trở về Hồi xuân y quán.

Trong phòng Kỳ Hùng Phong, sau khi Tằng đại phu đi khỏi liền xuất hiện một người, thanh sam ngọc đái, động thân mà đứng, ôn ngọc nho nhã, là một công tử phong lưu tiêu sái.

Kỳ Thắng vui vẻ nói: “ Tấn Nhị gia, ngài đã tới. Thương thế của đại gia nhà ta cần ngài tương trợ……” Vị Tấn nhị gia này mỉm cười nói: “Không cần giải thích, Túc Kiếm bang cùng với Liên Vân Sơn trang đã có minh ước nên ta sẽ hết sức tương trợ. Theo như lời của Xích Thánh thủ mà ta nghe được, thương thế của bang chủ không thể chậm trễ nữa, chúng ta sẽ thay phiên nhau đưa nội lực vào chữa trị cho Kỳ bang chủ, nên bắt đầu thôi”.

“Đa tạ nhị gia”.

Tằng đại phu trở về y quán thấy khóa cửa không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười. Hắn ở Kỳ phủ chưa từng được nghỉ ngơi, vì việc châm cứu cho Kỳ Hùng Phong mà hao tổn tinh thần không ít vì vậy cũng không còn sức mà đi tìm người liền ngồi bệt xuống trước cửa. Tâm tư có chút hoảng hốt.

Xích thánh thủ, không thể tưởng tượng được còn có người nhớ rõ. Kỳ thật hắn cùng với Thanh tiêu lang kia chỉ như hoa phù dung sớm nở tối tàn, trải qua hai ba năm nở rộ cuối cùng lại nhanh chóng tàn lụi. Khi còn trẻ hết sức lông bông, nghĩ đến trời cao bao nhiêu cũng có thể bay xa bấy nhiêu, năm đó tùy ý tiêu sái bây giờ nghĩ lại quả thật là ảo tưởng không thực tế. Giang hồ đã là nơi hắn không thể lưu lại nữa rồi.

Bỗng nhiên trước mặt Tằng đại phu nhoáng lên một cái bóng trắng, hắn không nhìn cũng có thể đoán kẻ vừa đến này là ai, trong lòng không khỏi thở dài: “Lại đến nữa…..”, vỗ vỗ trán chấn định tinh thần, trên mặt xuất hiện nụ cười: “ Hàn Giang công tử, ngài lại mang rượu đến nhưng tên gia hỏa Anh Nhân đã mang chìa khóa đi mất rồi, thật sự là có lỗi nhưng ta hôm nay không thể bồi ngươi nói chuyện được rồi”.

Lời còn chưa dứt, Bạch y nhân trước mặt đã tung một cước làm cho cả cửa cả khóa rơi xuống. Tằng đại phu nhìn thấy cảnh này, cơ hồ phải rên rỉ đứng lên. Năm năm trước, lúc Tô Hàn Giang còn trị thương, Tằng đại phu thấy thật không quen với bộ dáng lạnh như băng của hắn liền lấy một quyển Bạch xà truyện mà trêu đùa rằng hắn không hiểu thế nào là tình yêu đích thực chốn nhân gian. Kết quả….kết quả là người này muốn làm vừa lòng tình nhân vụng về như ngưu kia của hắn (ta không biết nên làm gì với cái so sánh nay a T__T), mỗi lần làm người kia tức giận thì liền tìm đến chỗ mình uống rượu.

Bề ngoài là đến tìm người uống rượu, mặc dù không nói ra miệng nhưng cũng đoán ra rằng hắn đến tìm mình là có chủ ý. Bọn họ thật sự thân thiết sao??? Hắn vì cái gì phải giúp kẻ khác ra chiêu, hắn là đại phu không phải là hồng nương. Đường đường là Hàn giang công tử một mình một kiếm đem bang phái lớn nhất Giang Nam san phẳng, lại có bộ dáng giống như thiên nhân vậy mà ngay cả một gã thô hán cũng không thể làm vừa lòng được, này nói ra, ai có thể tin. Bất quá càng làm người ta khó tin đó chính là việc Hàn giang công tử lại coi trọng một gã thô hán, duyên phận của người với người khi đó thật sự là kì diệu khó dò.

“ Vào đi”. Vào nhà người khác mà Hàn Giang công tử lại coi như vào nơi không người. Tằng đại phu cười khổ một tiếng, đối với tính tình và cách làm việc của người này thật là không có biện pháp bèn đi theo vào trong mang ra hai cái chén, ngồi xuống đối ẩm. Rượu mà Hàn Giang công tử mang đến là rượu rắn lục hảo hạng, rót vào chén, mầu bích vị thuần, hương thơm thoảng nơi đầu mũi, uống vào liền có một cỗ cường cường ẩn ẩn nhập tâm, lúc đầu bất giác uống thả cửa vô độ, sau bảy, tám chén, rượu ngấm men say dần dần thấm.

“Hắn muốn thế nào…..ngươi nghĩ cuối cùng là hắn muốn thế nào….”

Tằng đại phu cũng say. Hắn vốn tửu lượng kém, trước kia nếu Tô Hàn Giang đến tìm hắn uống rượu thì hắn sẽ uống thuốc giã rượu nhưng hôm nay không hiểu vì sao trong lòng lại có chút buồn phiền. Lại nhớ đến câu một chén giải ngàn sầu vì thế càng uống nhiều hơn. Hắn so với Hàn Giang còn say hơn vài phần. Hắn đánh bạo vỗ vỗ lên lưng Hàn Giang mà nói : “Ngươi. . . . . . . . . Ngươi liền. . . . . . Liền nhận thức . . . . . . Này tình, tình yêu. Vốn là phải . . . . . Chính là hữu tình so với, so với vô tình có hại, tình thâm so với kia. . . Tình thiển chịu tội. . . . . . Ngươi thiệt tình thích Đinh, Đinh Tráng, liền đi tìm chút tâm niệm của hắn…..nghĩ gì đó đến, cũng chỉ. . . . . . Không chừng. . . . . .” “Nói bậy!” Tô Hàn Gang giận, vung tay lên đẩy Tằng đại phu ra, đáng thương Tằng đại phu không chống được chân, bị đập đầu, trên chán nổi lên một cục u, không thể đứng dậy được.

“Ai thích. . . . . . Ngươi nói ai thích. . . . . .” Đại để là bị nói đúng chỗ đau , năm năm ở chung, Tô Hàn Giang đều không hiểu thế nào là yêu. Cũng ẩn ẩn sáng tỏ lúc trước chính mình vì cái gì muốn đem cái tên chướng mắt kia lưu lại, bắt hắn phải chính miệng thừa nhận, chỉ là có đánh chết hắn cũng không chịu nói. Tằng đại phu hiểu được tâm tư của hắn, thường lui tới cũng không đem chuyện như vậy nói trắng ra. Hôm nay Tằng đại phu uống say, nói chuyện không cân nhắc, chọc giận Tô Hàn Giang. Thấy Tằng đại phu ngã trên mặt đất, Tô Hàn Giang cũng không quản, cầm bình rượu xoay người rời khỏi y quán, hướng phương bắc mà đi.

Tằng đại phu ẩn ẩn nhớ tới người trong lòng Tô Hàn Giang là từ phương Bắc tới, không khỏi cười nhạo một tiếng, quơ quơ đầu, gượng ngồi dậy nhưng vẫn là men rượu lợi hại, hắn cảm thấy vựng vựng hồ hồ, nghĩ đến ngăn tủ cách đó vài bước lấy ra thuốc giã rượu cũng làm không được, trên mặt đất chần chừ một lát rồi nặng nề đi vào giấc ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.