Xin Chào, Thị Trưởng

Chương 17: Chương 17




Âu Dương Duệ chỉ dùng hành động biểu đạt ý tứ của mình,Tề Ninh nhìn theo thân ảnh đã đi ra cửa, khẽ nhếch môi.

Ngồi trên xe,nhìn cảnh sắc quen thuộc ven đường,Tề Ninh mới giật mình nhận ra nhà Âu Dương Duệ cách nhà mình gần như vậy. Cậu kinh ngạc nhìn người đàn ông đang lái xe bên cạnh “Sao ngài lại ở nơi này?”

Gần đây phần lớn đều là những toà nhà cũ,tuy rằng niên đại không lâu,nhưng đường đường là thị trưởng một thành phố lại sống ở nơi cách trung tâm nửa giờ đi xe thật làm người ta ngoài ý muốn. Âu Dương một tay nắm tay lái,tay kia chống lên cửa xe,quay đầu nhìn Tề Ninh “Chẳng lẽ cậu nghĩ tôi phải sống trong tòa nhà chính phủ mới hợp lý?”

À….

Tề Ninh sửng sốt,lập tức cười nói “Lấy tính cách làm việc liều mạng của ngài,sống trong tòa nhà chính phủ cũng không có gì là lạ.”

Trong mắt Âu Dương Duệ phảng phất như có cái gì chợt lóe qua,nhưng nhanh chóng biến mất trong biển ngân hà hắc ám.

_”Hôm nay ngài như thế nào cũng tại Caesar?” Không gian chật hẹp khiến Tề Ninh có chút không tự nhiên,nhịn không được lảng sang chuyện khác.

_Ăn cơm cùng Tiêu Ngôn và Tiểu Kì.

Tề Ninh gật đầu không nói,Tiêu Ngôn cậu biết,còn Tiểu Kì…chưa từng nghe qua, chẳng lẽ là trợ lý của Âu Dương Duệ?

_”Cậu ra là người phát ngôn cho chính phủ,tương đương với trợ lý của tôi.”Âu Dương Duệ gặp Tề Ninh trầm tư,mỉm cười giải thích. Tề Ninh ừ một tiếng, thì ra là như vậy.

Chỉ là “Quan hệ giữa các ngài có vẻ rất tốt.” Không thì làm sao lại dùng cơm chung?

Thị trưởng đại nhân cùng ăn cơm với cấp dưới trừ bỏ ngoại giao ra,thời gian cá nhân hẳn không phát sinh chuyện như vậy, ngoài nguyên nhân này ra, Tề Ninh không nghĩ ra lý do nào khác.

Âu Dương Duệ nhướng mày nhìn cậu, tiếu ý bên môi mở rộng “Đúng vậy, bạn khá thân.”

_Ừm.

Không hiểu có phải là do tâm lý ảnh hưởng,hiện tại vô luận như thế nào đều không tự chủ phát triển theo phương hướng kia.

Tề Ninh lắc lắc đầu, không thể nào.

Âu Dương Duệ chắc chắn là thẳng!

Tiêu Ngôn chắc chắn cũng là thẳng!

Vị Tiểu Kì chưa biết mặt kia càng là thẳng!!!

Đang nghiêm túc làm công tác tư tưởng cho bản thân,Âu Dương Duệ đột nhiên lên tiếng “Tề Ninh, vẫn không tính toán ra Bắc sao?”

Tề Ninh hồi thần,hai mắt chình chằm chằm kính chắn gió trước mặt,giọt nước đánh tí tách trên mặt,dần dần lan rộng,thì ra không biết từ khi nào bầu trời bắt đầu đổ mưa “Không biết.” Câu trả lời xa xa tách biệt với ước nguyện ban đầu của cậu,Tề Ninh nguyên bản tính toán vô luận như thế nào cũng sẽ bám chặt nơi này, không tách khỏi Tề Hạ, nhưng hiện tại tâm lý cậu đang bắt đầu dao động. Tại đây, vào một tối nào đó,nhìn Âu Dương Duệ rời đi trước mắt, liền không còn kiên định.

Cảm nhận bàn tay người nào đó đột nhiên đặt trên đầu,nghe thấy Âu Dương Duệ nói “Nếu không muốn thì không cần đi nữa,kì thật T Đại không sai, làm theo trái tim mách bảo là được.”

Tề Ninh kinh ngạc ngẩng đầu, thẳng tắp rơi vào ôn nhu trong mắt anh,cảm thấy ngực bên trái hoảng hốt không thôi,phảng phất như giây tiếp theo sẽ phá thịt xông ra ngoài. Tề Ninh khẽ mím môi,một lát sau mới chậm rãi nói “Thời điểm cha mẹ mất,Tề Hạ chỉ mới 12 tuổi. Khi đó, chuyện nó thích làm nhất chính là mỗi ngày ăn mặc thật xinh đẹp đến trường. Tối về lại có gia đình chờ nó, tôi rất thương nó,tôi không dám tưởng tượng nếu thế giới không có nó tôi sẽ như thế nào. Cha mẹ đi rồi, nó là người thân duy nhất của tôi,cho nên,vô luận ra sao tôi cũng không muốn bỏ lại nó một mình.”

Tề Hạ trong ký ức, sạch sẽ thoải mái, khi chết lại tái nhợt vô hồn,cho dù hiện tại mỗi lần nhớ đến trái tim đều ẩn ẩn đau đớn.

Nơi có Tề Hạ mới là nhà của cậu,vì vậy, cậu nhất định không đi đâu cả.

Âu Dương Duệ trầm ngâm một lát, nói “Tề Ninh,cậu phải vì mình mà sống,Tề Hạ có chính sinh hoạt của mình. Cậu chỉ là trạm dừng chân cho đến khi cánh của con bé cứng cáp thôi.”

_”Tôi biết.” Tề Ninh tựa đầu qua, ánh sáng trong mắt dần dần mơ hồ “Nó là em gái tôi,chỉ cần nó tốt,tôi không cầu gì thêm.”

Có lẽ bị sự trầm trọng trong lời nói của Tề Ninh làm giật mình,Âu Dương Duệ thật lâu sau đều không mở miệng,thẳng đến khi cánh cửa gỗ màu đỏ xuất hiện trước tầm mắt,Âu Dương Duệ mới thản nhiên nói “Vô luận như thế nào, làm theo tâm ý của mình thì tốt rồi.”

_”Vâng.” Tề Ninh không dám nhìn anh,gục đầu đáp. Cơn mưa bên ngoài tựa hồ càng thêm nặng hạt,đánh lên nóc nhà ầm ầm vang. Tề Ninh đẩy cửa xuống xe,cánh tay lại bị người giữ chặt. Âu Dương Duệ từ ghế sau cầm một cây dù đưa cho cậu “Đừng để bị cảm.”

Đó là một cây dù công chúa vàng óng,gấp chỉnh tề,có thể thấy được những điểm tròn màu trắng khả ái. Tề Ninh cầm chỉ thấy phỏng tay,không chút suy nghĩ trả lại cho thị trưởng đại nhân “Không cần,chút mưa như vậy không sao cả.” Nói xong liền mở cửa xuống xe.

Âu Dương Duệ nhìn Tề Ninh giống như con mèo nhỏ vội vã chạy đến cửa lớn,chiếc áo thun trắng trên người ướt đẫm,giờ phút này gắt gao dán vào da thịt,lộ ra thân thể gầy yếu bên trong. Tề Ninh đang chỉnh lại quần áo trên người, chợt nghe tiếng vang lập tức ngẩng đầu nhìn,xuyên qua không khí chạm vào tầm mắt của Âu Dương Duệ. Tiếng mưa bốn phía tựa hồ hoàn toàn tiêu thất,trong lỗi tai văng vẳng nhịp đập con tim cùng hô hấp, Tề Ninh chỉ có thể kiên trì vài giây liền bối rối tránh đi,tiếp đó mở cửa vào nhà.

Âu Dương Duệ đưa tay bỏ cây dù ra sau, mang theo tâm tình vui sướng quay đầu rời đi.

Tề Hạ đã ngủ,chỉ chừa lại ngọn đèn nhỏ trong phòng cho cậu. Tề Ninh cởi quần áo ướt sũng ra,cầm bộ áo ngủ vào phòng tắm. So với nhà Âu Dương Duệ,phòng tắm trong ngôi tứ hợp viên nhỏ này trông có vẻ đơn sơ hơn nhiều. Tề Ninh đứng dưới vòi sen,khuynh người về phía trước,tựa trán lên vách tường lạnh lẽo,trong đầu tự động hồi tưởng lại hình ảnh bồn tắm lớn trong nhà Âu Dương Duệ.

Âu Dương Duệ hẳn không còn độc thân.

Ít nhất,một người đàn ông vĩ đại nhiều tiền như vậy, không có khả năng bị vây trong trạng thái cô độc.

Tề Ninh đứng thẳng dậy, liên tục lắc đầu,bọt nước trên tóc nháy mắt bắn ra xung quanh, ướt đẫm một góc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.