Xin Chào, Chu Tiên Sinh!

Chương 76: Chương 76: Ngoại truyện 4




Editor: Lạc Tâm Vũ

Hai tháng sau khi《Truyện XX》được quay phim, đã đến khi đầu mùa xuân. Năm này Tần Nhất Lộ chính thức bước vào tuổi 24. Mẹ Tấn xin cho cô một cái dây cài ngọc bình an ở trong chùa, mời đại sư mở điều tốt qua, dặn dò cô nhất định phải mang theo.

Sớm chiều ở chung với nhau hơn hai tháng, quan hệ của mấy vị diễn viên dường như càng ngày càng tốt rồi.

Từ sau khi 《Truyện XX》thả ảnh trong phim trên trang Weibo chính thức, các fan của CP “Nhất Lộ Trọng Bắc” sôi trào trong nháy mắt rồi.

Tần Nhất Lộ thực sự xấu hổ. Cô thật sự đi từ từ dựa vào fan, đi từ từ đến 80 vạn. Kết quả là, ở tổ phim, cô lại càng cực kì “Chân chó” với Tấn Trọng Bắc.

Khi 《Truyện XX》quay được một phần ba, vai am chính và nữ chính đại hôn, từ đó, Tấn Trọng Bắc và Tần Nhất Lộ có tiếp xúc trên thân thể.

Ví dụ như, dắt dắt tay nhỏ nhắn;

Như, hôn nhẹ hai má;

Như, nam chính thỉnh thoảng ôm công chúa cho nữ chính;

….

Mỗi khi quay những thứ này, Tần Nhất Lộ sẽ mặt hồng tim đập không dám nhìn Tấn Trọng Bắc, nếu hôm đó ăn cơm, cô sẽ lặng lẽ lẩn tránh thật xa.

Nhưng mà, Tần Nhất Lộ biết, cảnh diễn trọng điểm còn chưa tới đâu.

Giữa phim, nam chính và nữ chính ở chung ngày dần sinh tình, hai người đấu trí đấu dũng, nam chính luôn không nhịn đợc khiêu khích điểm mấu chốt của nữ chính.

Tấn Trọng Bắc diễn nam chính “Vô lại” ăn vào gỗ sâu ba phân.

Thật sâu Tần Nhất Lộ cảm thấy diễn viên thực sự rất không dễ dàng, nhất là đối mặt với đối thủ như Tấn Trọng Bắc vậy, không bảo vệ được trong vài phút, liền muốn đắm chìm rồi.

Gần tối hôm nay quay xong cảnh nam nữ chính đi dạo ở rừng đào, tổ phim sẽ kết thúc công việc.

Bụng Tần Nhất Lộ đói kêu lên ùng ục, quay xong liền kêu Nhạc Nhạc nhanh cho cô chút đồ ăn.

Nhạc Nhạc đưa nửa miếng bánh bích quy, “Hơn sáu giờ, ăn nữa, cân nặng lại không khống chế được.”

Tần Nhất Lộ đáng thương, “Lần tới đừng cho nửa miếng, ngoài ra ném nửa miếng cũng đã lãng phí.”

Thức ăn của tổ phim 《Truyện XX》 thật sự rất tốt, khi nam thứ hai vừa đến thì béo lên bốn cân. Nếu người đại diện và trợ lí Tần Nhất Lộ không die nd da nl e q uu ydo n thường xuyên nhìn chằm chằm, đoán chừng bây giờ cũng phải béo lên mấy cân.

Tấn Trọng Bắc bên cạnh nghe xong nhếch khóe miệng lên, nữ minh tinh để xinh đẹp trên ống kính, có đôi khi thật sự chỉ có thể ngoan độc với chính mình một chút.

“Anh Bắc, A Tác để người đưa tới bữa tối cho ngài.”

Tấn Trọng Bắc rõ ràng cảm giác được so một chum ánh sáng phía sau lưng, anh hỏi một câu, “Gì đó?”

“Nửa con vịt quay, jăm-bông cá Lư, tôm nổ* dầu, đúng rồi, còn có rượu mơ. A Tác nói trong khoảng thời gian này ngài vất vả, người khác đều đã béo rồi, một mình ngài dầy, để cho anh bồi bổ.”

*nổ: Nổ ở đây là một phương pháp nấu nướng.

Tần Nhất Lộ xem xét hộp cơm vài lần, Nhạc Nhạc kéo cô một cái, “Đừng nhìn, càng nhìn càng đói.”

Tần Nhất Lộ nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, “Tôi đã ngửi thấy, tôi ngửi thấy mùi vịt quay, da giòn giòn, thịt mềm mềm, ăn ngon, ăn ngon thật.”

Nhạc Nhạc: “…”

Tấn Trọng Bắc quay đầu thì thấy bộ dáng cô liếc mắt say mê, “Nhất Lộ__”

Tần Nhất Lộ đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt đang phát sáng.

“Thứ này tương đối nhiều, cùng ăn đi.”

“Tốt nhất.”

Nhạc Nhạc gắt gao lôi kéo tay cô, lắc đầu không ngừng.

Tần Nhất Lộ tiến đến trước mặt cô, “Ngoan, chị đã ngửi thấy mùi hương, tuyệt không tham ăn. Không được nói cho anh Trầm.”

Trợ lí của Tấn Trọng Bắc cầm hai bộ bát đũa, Tần Nhất Lộ vui tươi hớn hở giúp đỡ. “Cảm ơn, bản thân tôi tới là tốt rồi.”

Tấn Trọng Bắc thấy cô lập tức hiện rõ sức sống, hỏi: “Gần đây Thẩm Trầm không có tới?”

“Hình như đang giúp tôi nói một sự chứng thực.” Tần Nhất Lộ đè giọng, “Nếu anh ta ở đây, nhất định tôi không dám ăn như thế.”

“Cô cũng không béo.” Tấn Trọng Bắc ôm qua cô, hơn 90 cân, không béo chút nào.*

*90 cân là 45 cân bên mình nhé

Điểm ấy là Tần Nhất Lộ phiền não nhất. “Trên ống kính thì có vẻ béo, hơn nữa tôi lo lắng, ngộ nhỡ tôi di truyền dáng người của ba tôi thì làm sao bây giờ?”

“Ba cô béo bao nhiêu?”

Tần Nhất Lộ mở điện thoại di động ra, lục ảnh chụp cung của ba cô. “Này__ Đây là bộ dáng ba tôi bây giờ.”

Tấn Trọng Bắc cúi đầu, nhìn ba Tần trong tấm ảnh. Vóc người ba Tần cao, có lẽ 1m9, chẳng qua bây giờ bụng bia càng ngày càng rõ rồi. Chính như dinendian.lơqid]on lời Tần Nhất Lộ nói, bụng bia, đầu hói, bộ dán nghiêm túc thoạt nhìn cũng có chút khí thể của đại ca xã hội đen.

“Hẳn là sẽ không di truyền.”

Tần Nhất Lộ cắn đũa vẻ mặt khó hiểu.

“Dáng người ba cô em cũng không di truyền được.”

Tần Nhất Lộ muốn hộc máu, cô rất không dễ dàng vừa được 161. Diễn quay phim cổ trang đều là giày đáy bằng, cô và anh đứng cùng nhau quả thực thấp hơn một cái đầu. Nhưng bây giờ phải quay, cô đi giày cao gót thì hoàn toàn không có vấn đề rồi. “Đó là bỏi vì tôi là trẻ sinh non, còn không hấp thu chất dinh dưỡng tốt vào thời kỳ mang thai, liền sinh non rồi. Nhưng trong cơ thể tôi có gene cao dài, sẽ không ảnh hưởng đời sau của tôi.”

Tấn Trọng Bắc: “…”

Bất tri bất giác, Tần Nhất Lộ ăn một cái đùi vịt, lại ăn mười mấy con tôm bự. “Thầy Tấn___”

“Ừm___” Tấn Trọng Bắc nhàn nhạt lên tiếng.

“Ngày mai diễn cảnh kia__”

Tấn Trọng Bắc chậm rãi mà ăn một miếng thịt vịt, không ngờ, hương vị cũng thực không tồi, hôm nào lại để A Tác đi mua.

“Chính là việc động phòng kia, tôi xem trên kịch bản viết, phải diễn hôn trước, sau đó anh đẩy ngã tôi…” Tần Nhất Lộ còn không có kinh nghiệm quay phim của phương diện này, “Là cảnh hôn mượn* hay là…”

*Đại ý là chọn góc quay để nhìn như cả hai đang hôn nhau nhưng thực chất không phải.

Tấn Trọng Bắc nhìn cô, “Cô có yêu cầu gì?”

Tần Nhất Lộ nháy mắt mấy cái: “…” Cô có thể có yêu cầu gì? Cô dám có yêu cầu gì với Ảnh đế sao? “Cái đó___ tôi chính là___”

“Tôi còn chưa có hôn qua, không có kinh nghiệm gì, ngày mai anh làm tốt các sự chuẩn bị.” Tần Nhất Lộ do dự hồi lâu, một chút ý thức nói ra.

Tấn Trọng Bắc nhẹ giọng lên tiếng. “Cô diễn phim với Dịch Hàn trong 《 Ỷ thiên 》như thế nào?”

“Hôn mượn___Là giả.” Tần Nhất Lộ hưng trí bừng bừng nói diễn phim với anh, chia sẻ kinh nghiệm của cô. “Biểu hiện của tôi và Dịch Hàn cũng không tệ lắm, cảnh kia diễn một lần đã qua.”

Tấn Trọng Bắc hơi trầm ngâm, “Vậy cô có một chuẩn bị tâm lý, ngày mai cảnh diễn này sẽ không hôn mượn.”

Tần Nhất Lộ ngơ ngác nhìn anh, cô nuốt nước miếng một cái, “___Vậy xin chăm sóc nhiều hơn.”

Tấn Trọng Bắc đón ánh mắt của cô, ôn hòa mà cười cười, “Cũng vậy.”

Cảnh đêm động phòng hoa chúc kia là quay buổi trưa, cảnh tượng sắp xếp rất lãng mạn, ánh sáng dịu dàng, mang theo chút cảm giác kiều diễm.

Cảnh diễn khẩn trương nhất của Tần Nhất Lộ từ trước đến nay, Thẩm Trầm cũng qua đây, vẫn dộng viên cô. “Em phải có sự rèn luyện của diễn viên chuyên nghiệp.”

“Anh Trầm, anh sẽ không hiểu.”

Nhạc Nhạc thở dài một hơi, “Bao nhiêu người muốn quay còn không có cơ hội đấy. Đó là với Bắc đại thần, chị phải biết rằng có bao nhiêu fan của Bắc thần hâm mộ chị.”

Tần Nhất Lộ bụm mặt, “Chị không có kinh nghiệm.”

“Nhất định Bắc thần có kinh nghiệm, chỉ cần chị tự nhiên một chút, tập trung tinh thần một chút nhất định không có vẫn đề. Khả năng nữ chính cũng là lần đầu tiên như chị.” Thẩm Trầm cười nói.

“Quay xong chị muốn ăn vịt quay.”

“Được.” Thẩm Trầm một lời đồng ý.

Cùng đi vào hiện trường quay phim. Đêm đã khuya, Tấn Trọng Bắc từ trong cung về đến nhá, mấy ngày sau, hắn* sẽ lãnh binh ra trận, trở về khi nào, ai cũng không biết.

*Do là đang mô tả cảnh trong phim nên mình sẽ để một số cách gọi theo cổ trang nha, một số từ cũng sẽ để theo như vậy, vì là cổ trang mà. ^.^

Tấn Trọng Bắc vào phòng ngủ, thành hôn tới nay, hai người đều phân giường mà ngủ.

Buổi tối, bọn nha hoàn cũng không được cho phép đi vào, cho nên cũng không biết tình huống bọn họ hiện tại.

Tần Nhất Lộ ngồi ở trên ghế, cầm một quyển sách cổ trong tay, nhìn đến mê mẩn, không phát hiện chàng chạy tới phía sau mình.

“Đã trễ thế này còn không nghỉ ngơi, đang nhìn cái gì?”

Tần Nhất Lộ quay đầu, gọi một tiếng, “Phu quân__”

Phu quân___Bọn họ thành hôn đã nửa năm, nàng là cháu dâu trưởng tôn Viên gia. Hắn đi lần này, rất nhiều việc Viên gia đều rơi trên vai nàng.

Ánh mắt Tấn Trọng Bắc thâm trầm, hàm dưới khẩn trương căng thẳng, trên người lộ ra một chút hàn khí.

“Phu quân___” Tần Nhất Lộ lại nhẹ giọng gọi một tiếng, ánh mắt có vài phần lo lắng.

Yết hầu Tấn Trọng Bắc giật giật, “Phù Nhi, ba ngày sau, ta dẫn quân ra trận.”

Sắc mặt Tần Nhất Lộ cứng lại trong nháy mắt, vẻ mặt mâu thuẫn. “Phu quân, mọi việc cẩn thận, đối đãi ngãy chàng chiến thắng trở về, thiếp chờ chàng ở cửa thành.”

Tấn Trọng Bắc chậm rãi ngẩng đầu, đầu ngón tay rơi vào cằm của nàng, “Phù Nhi___”

Khi nụ hôn rơi vào môi nàng, Tần Nhất Lộ căng thẳng đến hô hấp đều ngừng lại. Môi của hắn lành lạnh, đầu ngón tay mang theo nhiệt độ cực nóng.

“Phù Nhi, ta không ở nhà, để ý mọi việc.” Từng chữ từng chữ trong lời nói của hắn đánh vào đáy lòng nàng, “Nếu như ta có gì bất trắc, đường về sau ta đã sắp xếp tốt.”

Hai mắt Tần Nhất Lộ nháy cũng không nháy nhìn hắn, nếu nói, nụ hôn vừa rồi của hắn làm cho nàng căng thẳng, hiện lại lời nói của hắn không thể nghi ngờ làm người ta sợ sệt rồi.”

Tấn Trọng Bắc khẽ thở ra một hơi, “Ta không nên hôn nàng. Được rồi, đi ngủ đi.”

Hắn xoay người, vừa muốn đi, tay áo bị kéo lại.

Tần Nhất Lộ dùng sức mà lôi kéo áo bào của hắn, “Phu quân, đừng đi.”

Tấn Trọng Bắc đứng rất lâu.

Hai người giằng co, người nào cũng biết, nếu đêm nay hắn ở lại sẽ xảy ra cái gì.

Cuối cùng tình cảm thắng lí trí.

Tấn Trọng Bắc chậm rãi xoay người, ánh mắt sáng rực nhìn cô. “Phu nhân, vi phu ở lại.”

Trời đất quay cuồng trong nháy mắt, Tần Nhất Lộ bị hắn ôm đến trên giường gỗ Lê Hoa kia.

Màn sa chậm rãi hạ xuống.

Tấn Trọng Bắc từng chút từng chút cởi bỏ vạt áo của nàng, da thịt trong suốt kia rơi vào trước mắt. Hắn chậm rãi cúi người, rơi xuống một nụ hôn trên xương quai xanh của nàng.

Rất rõ ràng, hắn cảm giác được thẩn thể của Tần Nhất Lộ run rẩy.

“Tốt!” Đạo diễn hô ngừng. “Tốt. Rất tốt. Mọi người nghỉ ngơi trước một chút.”

Tần Nhất Lộ thở ra một hơi thật sau, Tấn Trọng Bắc cầm lấy quần áo của cô, cô vội vã mặc, tay run đến không sắp xếp được quần áo rồi.

Lúc này, anh cũng là cởi áo, lộ ra nửa người trên rắn chắn.

Anh mặc quần áo tử tế rất nhanh, thấy Tần Nhất Lộ vẫn còn bận rộn, hơn nữa quần áo đến trong tay cô không biết mặc như thế nào. “Quần áo này dường như có chút vấn đề, thầy Tấn, phiền anh giúp tôi gọi Nhạc Nhạc một chút?”

Tấn Trọng Bắc liếc cô một cái, nâng tay giúp cô chỉnh sửa một chút, ánh mắt lại nhìn đến dấu vết giữa cổ cô, đó là vết hôn anh vửa để lại?

Cuối cùng Tần Nhất Lộ mặc xong, sắc mặt của cô đã hồng đến sáp rỉ máu, luôn miệng nói cảm ơn. “Cảm ơn! Cảm ơn!”

Buổi tối, Tấn Trọng Bắc về phòng nghỉ ngơi.

A Tác cũng ở đó, “Anh Bắc, tâm tình không tốt?”

Tấn Trọng Bắc giơ tay lên chỉ, xoa xoa mi tâm.

“Hì hì, có phải hôm nay hôn Nhất Lộ anh có cảm giác tội lỗi rồi.”

Tấn Trọng Bắc mở mắt ra, lạnh lùng quét mắt nhìn cậu một cái.

“Nghe nói là nụ hôn đầu của Nhất Lộ hả.”

“Ồn ào.”

A Tác thu hồi vẻ mặt. “Anh Bắc, hai ngày trước em gặp được đạo diễn Tấn, ông ấy để em mang cho anh một câu, anh sắp phải qua sinh nhật 33 tuổi.”

“Ừm. Cậu để ông ấy chuẩn bị quà sinh nhật của tôi cho tốt.”

A Tác: “Nói, anh thật sự quyết định cả đời không kết hôn rồi?”

Tấn Trọng Bắc rơi vào trầm tư, hồi lâu chậm rãi nói, “Kế hoạch sẽ biến đổi.”

Da đầu A Tác căng thẳng, “Tốt! Tốt! Tốt!”

Sau khi quay xong đêm động phòng hoa chúc, ban đêm Tần Nhất Lộ làm một giấc mơ. Cô ôm Tấn Trọng Bắc, bẹp bẹp hôn mấy cái, còn ngọt ngào gọi anh, “Phu quân___Phu quân___”

Ngày hôm sau, cô nhìn Tấn Trọng Bắc xa xa mà đi vòng rồi.

Cô ở tên nhỏ “Fan đi đường đáng yêu của Bắc Bắc” phát ra một cái Weibo: Ôi, dáng người của Bắc thần rất tốt, vợ anh ấy sau này thật có phúc [sắc][sắc]

Kế hoạch của tổ phim <> là, quay hết cảnh diễn trong phòng trước, ngoài trời để quay sau. Cho nên cuối tháng tư, phần diễn của Tần Nhất Lộ hơ khô thẻ tre rồi. Mà khi đó, cuối cùng cô ý thức được một die,n; da.nlze.qu;ydo/nnvấn đề, hình như cô thích Tấn Trọng Bắc. Yêu một người đàn ông không muốn kết hôn, ngược ngược ngược!

Khi cô hiểu rõ tâm ý của bản thân, một mình cô suy nghĩ thật lâu thật lâu, cuối cùng đành phải xin viện trợ về phía Khương Hiểu.

Lúc này, vợ chồng họ Chu đang đưa Tiểu Đậu Nha nhìn hoa cải dầu.

Tần Nhất Lộ: “Chị Khương, bây giờ em nên làm gì? Đã nhiều buổi tối em đều mơ tới anh ấy. Em nghi ngờ mình đây là dời tình trạng, còn chưa đi ra từ kịch bản, nhưng em bình tĩnh suy nghĩ một ngày, em nghĩ không phải như thế.”

Khương hiểu vừa đi vừa gọi điện thoại với cô, “Thật ra chị cũng hiểu rất rõ Tấn Trọng Bắc, anh ta thuộc những người không kết hôn cũng chỉ là phỏng đoán bên ngoài, có lẽ là anh ta gặp được người trong lòng.”

Tần Nhất Lộ: “Dù sao cũng quay xong rồi, đêm nay mọi người liên hoan cùng nhau, em muốn trục tiếp nói cho anh ấy. Nếu anh ấy không có cảm giác với em, quên đi.

Khương Hiểu cười, “Mong em thành công. Nhưng mà, Thẩm Trầm biết?”

Tần Nhất Lộ: “Không dám nói cho anh ấy, nếu không…em chắc là bị anh ấy mắng chết rồi.”

Khương Hiểu: “Thực ra chị và Chu Tu Lâm đều rất mong đợi, cuối cùng người có thể được Tấn Trọng Bắc thích là người tác phong như thế nào. Cho tới nay, tất cả mọi người cảm thấy Trình Ảnh xứng đôi với Tấn Trọng Bắc, đáng tiếc, nhiều năm này, hai người không có bất kì phát triển gì.”

Tần Nhất Lộ cảm thán, Tấn Trọng Bắc cũng sẽ không thích kiểu như cô đây đi.

Tối đó, bọn hộ đặt một phòng bao ở một nhà hàng gần Ảnh Thị Thành. Mấy vị diễn viên chính đều đã đến, ly biệt sắp tới, mọi người cũng buông thả chơi đùa.

Tần Nhất Lộ bị bọn họ rót vào vài ly rượu, số độ không cao, nhưng đối với loại người không biết uống như cô mà nói thì không được. Giữa bữa tiệc, suy nghĩ của cô cũng có chút chóng mặt.

Nữ thứ hai trong phim hỏi cô, “Nhất Lộ, cô quay ba bộ phim, ba nam diễn viên cô thích nhất người nào hả?”

Tấn Nhất Lộ chống cằm, “Đương nhiên là Viên Túc, cả đời hắn chỉ thích hoa sen. Người đàn ông như vậy, người phụ nữ nào cũng yêu đi.”

Tấn Trọng Bắc liếc cô một cái, nhìn ánh mắt cô hơi say, trả lời vấn đề được lại là rõ ràng.

Tần Nhất Lộ đứng dậy, đi toilet bên ngoài.

Rất lâu, cô cũng không quay về. Tấn Trọng Bắc đứng dậy đi tìm cô.

Anh vừa đi, mấy vị diễn viên trêu ghẹo nói: “Kỳ thực các người có phát hiện ra Bắc thần rất chú ý với Nhất Lộ.”

“Quan hệ của Bắc thần và Khương Hiểu tốt, mệnh Nhất Lộ thật tốt, là ái tướng của Khương Hiểu.”

“Vậy cũng không nhất định.”

Khi Tấn Trọng Bắc đi ra tìm Nhất Lộ, nhìn thấy Tần Nhất Lộ dựa vào ở cạnh tường xem cá. Anh đi đến bên cạnh cô, “Tất cả mọi người đang chờ cô.”

Tần Nhất Lộ ngẩng đầu nhìn anh một cái, kéo một nụ cười. “Thầy Tấn, anh xem hai con cá này, có phải chúng là một đôi không?”

“Tôi không rõ lắm.”

“Hình như vậy.”

Tấn Trọng Bắc đỡ cánh tay của cô, “Cô uống nhiều, để trợ lí cô tới đón cô.”

Tấn Nhất Lộ tựa vào giữa cánh tay anh, nhìn anh thật sâu, “Thầy Tấn, bộ dáng anh thật là đẹp mắt, nhất là mặc kiểu dáng cổ trang. Thầy Tấn___”

“Hình như em có chút thích anh rồi.”

Bước chân Tấn Trọng Bắc ngừng lại.

“Không phải một chút, là rất nhiều.” Vẻ mặt Tần Nhất Lộ đau khổ, nắm chặt tay anh, “Phu quân, chàng cũng yêu thiếp có được không?”

Tấn Trọng Bắc cười nói: “Tôi thấy cô là nhập vào vai diễn quá sâu.”

“Như vậy đi, em cho em một kì thực tập, chúng ta ở chung nửa năm trước, nếu không thích hợp thì thôi.”

Tấn Trọng Bắc híp mắt, “Em là không có lòng tin với tôi, hay là không có lòng tin với em? Nửa năm? Nếu như tôi nói kỳ thực tập này có thể dài hơn đây?”

“Bao lâu?” Cô nháy mắt mấy cái.

Khóe miệng Tấn Trọng Bắc hơi giương lên, “Cả đời như thế nào?”

Tần Nhất Lộ mở góc miệng, nâng tay sờ sờ mặt anh, lại nhéo nhéo, “Không phải là ảo giác!”

Tấn Trọng bắc bật cười, “Được rồi, anh đưa em về.”

“Không không không!” Sao Tần Nhất Lộ có thể thả cơ hội tốt như vậy.

“Còn muốn uống rượu?”

Cô cắn cắn môi, chậm rì rì nói: “Em nghĩ em muốn hôn anh.” Giọng càng ngày càng thấp, “Ngày đó đều là anh hôn em, hơn nữa ở studio, em quá căng thẳng rồi. Em còn cảm thấy không cảm nhận qua nụ hôn thật tốt….”

Tấn Trọng Bắc có loại cảm giác mình gặp phải nữ lưu manh, anh cứng giọng nói, “Đi về trước, chờ em tỉnh rượu lại nói.”

“Em không say, em rất tỉnh. Em sợ em thật sự tỉnh tảo, em cũng không dám hôn anh.”

Tấn Trọng Bắc dở khóc dở cười, “Anh giúp em nhớ kĩ.”

Tần Nhất Lộ như đứa trẻ được ăn kẹo, “Phu quân, chàng thật tốt, em cũng thích anh.”

Cuối tháng tư, toàn bộ phim <> hơ khô thẻ tre.

Đầu tháng năm, tuần san Bái Bái tuôn ra hàng loạt hình ảnh hẹn hò của Tấn Trọng Bắc và Tần Nhất Lộ.

Fan sôi trào rồi.

【Cuối cùng Bắc thần thoát cô đơn rồi!】

【Trời tôi! Thật hay giả! Nhưng tuần san Bái Bái này luôn không đúng, tôi không thể tin được】(giận tuần san Bái Bái)

【Cầu đi vào yêu sách!】

….

Thế nhưng, hai vị đương sự đều không trả lời.

Thực ra, Tần Nhất Lộ nhìn thấy tin tức xoắn xuýt không thôi, Thẩm Trẩm càng tức muốn nổ tung. Sự nghiệp mong mỏi thăng hoa dieenndkdanleeequhydonnn một chút, nói đến yêu đương với đại thần, quan trọng là tuổi đại thần không nhỏ rồi.

“Anh Bắc anh ấy nghĩ như thế nào? Chuẩn bị kết hôn sao?”

Tần Nhất Lộ gật đầu.

“Bí mật cưới?”

Tần Nhất Lộ lắc đầu.

Thẩm Trầm muốn ói máu, “Anh muốn nói kế hoạch của em với Bắc thần cho tốt.”

Tháng bảy, <> tiến hành phát sóng trước hội tuyên bố, chủ yếu tất cả diễn viên có mặt. Các phóng viên tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, hiện trường câu hỏi xuất hiện liên tiếp, phần lớn quay quanh ở trên người hai vị diễn viên chính.

Với Bắc thần, mọi người vẫn không dám lỗ mãng. Cho nên có chút vấn đề riêng đều tập trung ở nơi Tần Nhất Lộ rồi.

【Nhất Lộ, quay <> xong, thu hoạch lớn nhất của cô là gì?】

Tần Nhất Lộ thật sự nghiêm túc suy nghĩ, đương nhiên là thu hoạch bạn trai rồi. Nhưng cô không thể trả lời phóng viên. “Hẳn là kỹ thuật diễn nâng cao lên đi, thầy Tấn dạy tôi rất nhiều.”

【Bắc thần?】

Tấn Trọng Bắc mỉm cười, nghiêng đầu nhìn Tần Nhất Lộ, ánh mắt dịu dáng, giọng nói du dương, “Chắc là thu hoạch nụ hôn đầu tiên của bạn gái tôi.” Anh nâng tay nắm tay cô, “Chúng tôi bây giờ, như mọi người suy nghĩ.”

Tần Nhất Lộ: “…Xin mọi người chú ý <> nhiều hơn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.