Xin Chào, Chàng Trai Trẻ

Chương 4: Chương 4




Thời điểm Tiểu Mỹ và ông xã từ siêu thị đi ra bên ngoài thì bị mấy người áo đen ngăn lại, chủ nhật siêu thị hay giảm giá, thời tiết lại lạnh, quyết định đi một vòng mua những đồ cần thiết về tích trữ, trên tay hai người xách nhiều cái túi lớn, cười cười nhốn nháo cũng rất vui vẻ, nên không có chú ý, cái túi đựng sữa tươi đã rớt ra ngoài.

Cô vừa mới khom người xuống nhặt lên,nhưng có người mau hơn giúp cô nhặt lên rồi, ngẩng đầu lên định nói cám ơn, cũng chưa có mở miệng nói chữ cám, hai mắt đã nhìn thấy, hai người đàn ông một thân tây trang màu đen chặn đường đi của cô, mà sữa tươi của cô, đang ở trong tay của người đàn ông đó.

”Cám. . . . . . Cám ơn. . . . . .” Tiểu Mỹ bình thường tuỳ tiện, cảm thấy hai người kia không phải là người tốt, nhận lấy sữa tươi thì muốn bỏ chạy cùng với ông xã, nhưng một cánh tay lại ngăn cản đường đi của cô, còn nói ——

”Tiểu thư, cô không thể đi, Nhiễm tiên sinh muốn gặp cô.”

Nhiễm tiên sinh, Nhiễm tiên sinh là ai, ngoài Nhiễm Sĩ Duệ, còn có tên khốn kiếp nào tên Nhiễm tiên sinh, mấy ngày nay đã gọi điện thoại nhiều lần tới phiền cô, từ đầu đến cuối Tiểu Mỹ cắn răng không chịu nói, làm cho anh ta tức giận, cho nên anh ta mới phái vệ sĩ đến.

Cường bạo cô gái nhỏ, nhà giàu mới nổi kết phái bè cánh, trong lòng Tiểu Mỹ hung hăng mắng.

Anh Trang đi lên nắm tay của cô, nhìn cô nhàn nhạt cười một tiếng.”Nhiễm tiên sinh ở đâu, dẫn chúng tôi đến đó đi.”

Phản đồ, Tiểu Mỹ không khách khí nhìn anh Trang cô giậm chân xuống.

Nhiễm Sĩ Duệ ở một quán trà chờ bọn họ, phòng bao an tĩnh, ngoài cửa sổ là hình ảnh cây cầu nhỏ có dòng nước chảy đầy chất thơ, mai vàng nở vừa lúc, trên cành còn có bông tuyết, hình ảnh ấy thật lạnh lẽo, hình như cứ như vậy rơi vào bên trong lòng của Tiểu Mỹ, nhưng tất cả, cũng thua kém sắc mặt rét lạnh của Nhiễm Sĩ Duệ.

”Cô ấy đâu?” Hai chữ vô cùng ngắn gọn, tựa như tóc của anh ta rơi xuống, rất ngắn, kiểu tóc lưu manh, nét mặt bây giờ của anh ta cũng xứng với hai chữ “lưu manh”, con ngươi màu đen giống như là sắ thép lạnh lẽo, vừa lạnh lại vừa cứng, lông mày ngọn núi như kiếm, sắc bén mà kiên cường, ngay cả môi mỏng cũng mím chặt, hình như cũng có khắc hai chữ “lạnh lẽo”.

”Tôi không biết.” Tiểu Mỹ cắn môi cho mình thêm can đảm, khi còn là thiếu nữ cảm thấy bộ dáng của người đàn ông này thật là khốc, sau khi lớn lên lại chỉ cảm thấy đáng sợ, cảm thấy đau lòng cho Cẩn Ngôn.”Cẩn Ngôn đã chia tay với anh rồi, anh không nên làm phiền cô ấy nữa.”

”Không quan hệ?” Anh ta lạnh lùng khẽ hừ, rõ ràng chê cười cách nói của cô.”Cô ấy đâu rồi, trốn đi nơi nào rồi hả?”

”Tôi sẽ không nói cho anh biết.” Tiểu Mỹ cắn răng nói, vừa nhìn Nhiễm Sĩ Duệ thì biết anh ta không phải là người tốt, mấy năm qua cô thấy trong mắt Cẩn Ngôn đầy đau lòng, thật vất vả Cẩn Ngôn mới nhảy ra khỏi hố lửa này, cô sẽ không đẩy cô ấy trở về nhà mẹ ghẻ lần nữa. “Ông xã, chúng ta đi thôi.”

Chỉ nghe thanh âm phía sau lưng hừ lạnh truyền đến, mười phần khinh thường, Tiểu Mỹ xách đồ đi tới gần cửa, hai người áo đen đưa tay ngăn bọn họ, cũng không nói chuyện.

”Cô ấy đâu?” Sau lưng vang lên giọng nói đầy tức giận.

Tiểu Mỹ nghiêng người hít sâu một hơi.”Nhiễm Sĩ Duệ, anh là đàn ông cũng không cần phải đi quấy rầy Cẩn Ngôn như vậy, cô ấy đã quyết định rời đi anh, cô ấy sẽ có cuộc đời mới, bạn trai mới, ông xã mới, anh là cũng là thương nhân, chữ “tín” viết như thế nào hả, có biết hay không, các người là ký hợp đồng, bây giờ hợp đồng đã hết hạn, cô ấy đã không còn quan hệ gì với anh nữa, cho dù cô ấy đi xem mắt, cô ấy và người đàn ông khác lên giường, cũng không liên quan gì đến anh.”

”Tôi hỏi cô ấy ở đâu?” Đột nhiên Nhiễm Sĩ Duệ đập mạnh tay lên bàn, cởi áo khoát ra, nhìn qua giống như là một cầm thú linh hoạt, ánh mắt nhìn thẳng vào cô dường như muốn xé nát cô ra, nhả từng chữ từng chữ một, giống như đạn từ trong súng bắn ra: “Nói cho tôi biêt, nhanh lên.” Anh ta rống lên.

Mặc dù bình thường Tiểu Mỹ giẫm Nhiễm Sĩ Duệ dưới lòng bàn chân mà mắng, nhưng đó chỉ là mắng sau lưng, hôm nay vừa thấy nét mặt của Nhiễm Sĩ Duệ, cô sợ, phục hồi tinh thần lại sau đó cảm thấy trái tim mình nhảy thình thịch rất nhanh, không thể khống chế đại não cho nên tiết ra một loại cảm giác sợ hãi.”Anh Trang. . . . . .” Tiểu Mỹ thả đồ cầm trên tay xuống đất, trốn sau lưng anh Trang, còn kém lau nước mắt mở khóc.”Anh ta thật hung dữ, anh ta bắt nạt bà xã của anh đó. . . . . . Ông xã. . . . . .”

Khụ khụ, ông xã của Tiểu Mỹ hào hoa phong nhã, đây chính là luyện Taekwondo , bản lãnh quạt gió thổi lửa của Tiểu Mỹ, anh Trang biết rất rõ.

”Cô ấy về nhà, nơi cô ấy được sinh ra.” Anh Trang ôm bà xã, đè móng vuốt đang quơ loạn của cô xuống, âm thanh nhạt nói.”Nếu như anh muốn đi tìm cô ấy, trước hết anh phải suy nghĩ lại rõ ràng quan hệ mấy năm qua của hai người.” Anh Trang nắm tay Tiểu Mỹ, nhặt từng túi đồ vật trên mặt đất lên, đi từ từ tới cửa, lần này, không có bị ngăn trở nữa.

Lên xe, Tiểu Mỹ bắt đầu tính sổ rồi.”Tại sao anh phải bán Cẩn Ngôn, đây không phải là hại cô ấy sao, Cẩn Ngôn nên cách xa Nhiễm Sĩ Duệ ba mét, anh là một con cầm thú nguy hiểm.”

Anh Trang vuốt vuốt tóc dài của bà xã.”Phải giải quyết mọi chuyện, cứ kéo dài tránh né như vậy, sẽ không tốt đối với tất cả mọi người, nói cho rõ ràng, vô luận kết quả là gì, hai người bọn họ cũng nên mình dứt khoát một lần.”

Tiểu Mỹ hừ hừ.

Những ngày sau đó, Cẩn Ngôn ở nhà rất thanh thản, hơn tám giờ sáng rời giường, sau đó đi với mẹ đi lên phố đi mua điểm tâm, sữa đậu nành ở trấn nhỏ nồng đậm hơn Đại Thành Thị, còn có mấy nhà bán sữa đậu nành mài bằng tay, mùi thơm nồng đậm, vừa nghe là có thể làm cho tâm tình người ta hưng phấn cả một ngày, còn có bánh tiêu, bánh bao, mua mỗi thứ một ít, sau đó dọc theo đường phố đi từ từ trở về, mùa đông đường phố quang trơ trụi, nhìn có chút tiêu điều, vui mừng nhất chính là gặp được những hàng xóm cũ, bọn họ đều khen cô ngày càng trở nên xinh đẹp, sau đó thì hỏi cô có bạn trai chưa.

Lúc đó, Cẩn Ngôn chỉ mỉm cười, sau đó nghe những hàng xóm nói đến nhà nào có nam thanh niên, mẹ sẽ có một bộ dáng nghiêm túc lắng nghe, đôi khi Cẩn Ngôn có ý nghĩ xấu, nếu như mẹ cầm theo giấy bút ra ngoài, có thể nhất nhất ghi lại những nam thanh niên vừa độ tuổi hay không.

Về nhà ăn điểm tâm xong, cô giúp đỡ mẹ dọn dẹp lại phòng, sau đó lên phòng nghỉ ngơi, máy tính ở trong nhà đã rất cũ kỹ rồi, cô không có đem laptop về, không thể chơi trò chơi, nên lấy truyện cười tiếu lâm ra đọc.

Buổi trưa ăn cơm, buổi chiều ngủ trưa một hồi, buổi chiều, đi dạo với mẹ, sau đó mua thức ăn trở lại làm cơm tối, sau bữa cơm tối mấy người ngồi ở trên ghế sa lon xem ti vi, mẹ nhất định sẽ ở bên tai cô càu nhàu chuyện lớn cả đời của cô. . . . . .

Còn có cha, cô về nhà được mấy ngày rồi, mà cha vẫn không dám nhìn thẳng vào mặt của cô, Cẩn Ngôn biết, chuyện năm đó, nút thắt trong lòng của cha vẫn không cởi bỏ, mặc dù là phụ nữ, mấy năm này lại xa cách rất nhiều, cô còn nhớ rất rõ khi còn bé cha rất thương cô, mỗi ngày tan sở trở lại cũng sẽ ôm cô, yêu thương cô, sau đó gạt mẹ mua cho cô các loại mùi vị đường.

Nhưng kể từ sự kiện kia, cha lại ít khi gặp cô, mấy năm qua thời gian gọi điện thoại cho cô cũng rất ít, thật ra thì trong lòng Cẩn Ngôn đã không còn trách cha, chuyện qua rồi, thời gian năm năm, chẳng qua là nháy mắt mà thôi, nhưng mà cha, Cẩn Ngôn nghĩ, có lẽ chính bản thân của cha cũng không thể tha thứ cho mình, có lúc, tha thứ cho người khác dễ dàng hơn tha thứ mình nhiều, huống chi, người này, là con gái của mình, cho nên cha tự trách, cũng không có dũng khí nhìn con gái.

Sau khi mẹ Hạnh nhận điện thoại trở về giống như rất hưng phấn.

”Ngôn Ngôn, mẹ nói cho con nghe một chuyện. . . . . .”

”Mẹ nói đi. . . . . .”

”Chính là con trai của đồng nghiệp Triệu A Di, ngày mai từ trong nội thành đến trấn chơi, lúc trước mẹ có nói, mới từ nước ngoài trở về, làm việc ở một công ty xây dựng, nghe nói rất được ông chủ coi trọng, người cũng không tệ, tiền lương không tồi, ngày mai con phải đi ăn với người ta một bữa cơm, gặp mặt. . . . . . Tâm sự. . . . . .”

Theo bản năng Cẩn Ngôn muốn từ chối, nhưng nghĩ tới mình muốn bắt đầu cuộc sống mới, nhìn cha một chút, mặc dù cha nhìn ti vi chằm chằm, nhưng ánh mắt như có như không nhìn cô, trong lòng Cẩn Ngôn đau nhói, những năm qua, đau lòng nhất, khó khăn nhất là cha của cô, cô còn có Tiểu Mỹ có thể tâm sự một chút, trong lòng không vui còn có thể tìm cách phát tiết ra ngoài, nhưng cha đâu rồi, mẹ lại hoàn toàn không biết chuyện này, biết, có thể việc vài thập niên sau mới biết đi, cuối cùng, dưới tình huống này, cha lại không tìm thấy lối đi cho mình, cho nên cho tới bây giờ, còn tự trách bản thân mình như vậy.

Có lẽ chỉ khi nào cô thật bắt đầu lại lần nữa, cô thật sự tìm được hạnh phúc của mình, cha, mới có thể thật cởi bỏ việc này, nghĩ đến đây, Cẩn Ngôn cười cười, nói: “Được, mẹ.”

Mẹ Hạnh được con gái phối hợp nên bà cảm thấy được an ủi gấp bội.

Khi Nhiễm Sĩ Duệ đến trấn nhỏ đã là nửa đêm, đoạn đường này giày vò làm cho anh ta có chút phiền muộn, vốn là anh ta có thể đến sớm, nhưng thời tiết lạnh, tuyết lại rơi, đường cao tốc giao thông hạn chế, bỗng nhiên làm cho anh tốn chút thời gian, đến lúc gọi điện thoại cho Cẩn Ngôn, nhưng vẫn là giọng nữ máy móc nói cho anh ta biết: Xin lỗi, số máy ngài gọi tạm thời không gọi được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.

Trong lòng Nhiễm Sĩ Duệ mắng Cẩn Ngôn mắng một trận, anh ta đành phải tìm nhà trọ ở lại, nhà trọ ở nơi này làm sao vượt qua được khách sạn ở thành phố lớn, trong một đêm mà anh ta hoảng sợ, sáng sớm ngày thứ hai đã rời giường, nghĩ tới đánh nhanh thắng nhanh, đưa người về sớm một chút, còn có một số công việc chờ anh ta nữa, anh ta cũng không có thời gian cùng với Cẩn Ngôn ở đây làm bộ làm tịch.

Trấn nhỏ cũng không lớn, nhưng không biết làm thế nào mà tìm được nhà của Cẩn Ngôn, anh ta vừa xuống xe, đã thấy cô, không biết trong lòng có tư vị gì.

Một Cẩn Ngôn xinh đẹp, áo khoác lông dài màu hồng, phần eo được thắt bởi sợi dây dài nhỏ, vốn là màu sắc của tiểu nữ sinh, nhưng mặc ở trên người cô lại tương đối thích hợp, khuôn mặt nhỏ nhắn giấu ở trong cổ áo, chỉ lộ ra ánh mắt tròn nhỏ, miệng mỉm cười, đôi chân mang giày đi tuyết vừa nhỏ vừa dài.

Trẻ trung lại xinh đẹp.

Ở bên cạnh anh ta cô gái nhỏ này không bao giờ hồn nhiên như vậy, Nhiễm Sĩ Duệ nhớ lại tương đối mọi chuyện nhưng không có cảm giác gì, điều quan trọng bây giờ là, cô mặc xinh đẹp như vậy đi làm gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.