Xin Chào, Chàng Trai Trẻ

Chương 39: Chương 39: Chương 38




Edit: Sun520

Lúc này, trong lòng mọi người, đều có một cảm giác, đó là xấu hổ.

Cẩn Ngôn bắt đầu mặc đồ vào, chứ không nên trần truồng xuất hiện trước mặt mẹ Hạnh như vậy, quá kinh khủng, mà người đàn ông đi ra mở cửa cũng vậy, cũng nửa thân trần, mà trong căn phòng này, còn có quần áo của người đàn ông, và —— quần lót?

Trong nháy mắt đó, trong đầu cô trống rỗng xuất hiện một từ, bắt gian tại trận.

Ánh mắt mẹ Hạnh như tia X quang chăm chú nhìn chằm chằm cô quả thật là muốn giết người mà.

Trong đầu mẹ Hạnh tiếp tục trống rỗng, đây cũng không phải là tình hình xấu hổ muốn chết người sao, lại nói ngày hôm qua hôn lễ quả thật kích thích bà rất lớn, đồng nghiệp bằng tuổi với bà, người nào cũng đã có cháu ngoại để ôm, còn bà thì, vẫn chưa có đứa bé để ôm, lại còn phải giải thích câu hỏi của người ta là công việc con gái của bà quá bận rộn, cho nên chưa có kết hôn được.

Nhưng ánh mắt của người khác, dáng vẻ của bà nhất định là nói dối.

Lúc ấy bà cũng chỉ có một cảm giác, những người lớn tuổi này nhiều chuyện như vậy để làm gì chứ, không có chuyện gì quan tâm con gái của người khác kết hôn hay không kết hôn làm gì, còn có bản thân của con gái mình nữa chứ, thật sự là không có kỳ vọng mà, ngay cả một người đàn ông cũng không thể đưa về nhà.

Quả thật giống như một cái nhọt sinh trưởng ở trên lưng bà, không cắt rất khó chịu.

Tối ngày hôm qua Cẩn Ngôn còn không có nghe điện thoại của bà, mẹ Hạnh tức giận, khi không lại kể lể với cha Hạnh một hồi, kết quả của một đêm không ngủ bà quyết định trực tiếp đối phó với địch, tính toán sáng sớm ngồi xe đến nội thành, ở lại đó giải quyết chuyện lớn cả đời của con gái trước khi trở về nhà, kết quả lúc đi vừa đúng gặp phải một người bạn của chú rễ ngày hôm qua, có xe, cũng thuận đường, trên đường đi mẹ Hạnh đã hỏi rõ ràng rồi, ba mươi mốt tuổi, chưa kết hôn, có nhà, đang làm công việc nghiên cứu máy móc, là nhân tài, dáng dấp cũng không tồi. . . . . .

Ý đồ trong lời nói của mẹ Hạnh rõ ràng, mà người đó thì sao, cũng kiên trì muốn đưa bọn họ đến nhà, mẹ Hạnh để cho anh ta ở lại ăn một bữa cơm, anh ta cũng không có từ chối.

Có ý gì chứ, đây không phải là trở thành ý nghĩ xem mắt sao?

Mẹ Hạnh đang mong đợi, kết quả mong đợi đến đây là một người đàn ông trẻ tuổi để nửa thân trần ra mở cửa cho bà.

Bây giờ, bà phải giải thích việc này với rể hiền như thế nào đây.

Vai nam chính trở thành người thứ ba, mẹ Hạnh có chút khó mà tiếp nhận.

Lúc mẹ Hạnh ngẩn người, Cẩn Ngôn chậm rãi lùi về trên giường, cầm chăn che thân thể lại, liếc mắt nhìn dây ngực phía trên chăn còn chưa có mặc vào, gương mặt như bị phỏng, lộ ra hai đầu ngón tay, móc vào phía dưới chăn giống như thằn lằn ăn côn trùng vậy.

Mẹ Hạnh im lặng rất đáng sợ.

“Mẹ. . . . . .” Cẩn Ngôn nhỏ giọng gọi một tiếng nữa, cảm giác mặt của mình đỏ như trứng gà luộc rồi.

Lúc này mẹ Hạnh hoàn toàn đắm chìm trong cảm xúc cá nhân, bà nhớ tới người đàn ông vừa rồi, vóc người rất cao lớn, nhưng khuôn mặt trông hơi nhỏ, bà nghĩ vậy cũng không nhỏ, dù thế nào Cẩn Ngôn cũng tìm một người lớn hơn một chút hoặc là cùng lứa, vậy thì sẽ không thấy già, bộ dáng cũng không tệ, chỉ là không biết phương diện khác thì như thế nào, nếu như có thể, vậy thì được thông qua.

Bản thân con gái của bà còn không biết, đã đến tuổi này, mà vẫn còn có một người đàn ông ưu tú đồng ý chọn cô như vậy, xem ra bản thân con gái mình, vẫn còn có chút thủ đoạn.

Vì vậy phải tổ chức đám cưới càng sớm càng tốt.

Nhất thời trong đầu mẹ Hạnh lần lượt xoay chuyển, hàng ngàn chủ đề, hàng ngàn tình cảm nhiều cảm xúc . . . . . . Sắc mặt thay đổi liên tục, vừa tối lại vừa đen, ánh mắt chớp chớp, vừa tắt lại vừa sáng. . . . . .

“Mẹ. . . . . .” Cẩn Ngôn gọi một tiếng.

“Cậu ấy là đàn ông . . . . . .” Mẹ Hạnh bị kích thích lẩm bẩm nói một câu, sau đó đi tới bên giường Cẩn Ngôn, ngồi xuống, gật đầu: “Cậu ấy thật sự là đaàn ông.”

Cẩn Ngôn bị mẹ hình dung làm cho có chút tiếp nhận không biết làm gì, nhưng vẫn là nói theo lời của bà: “Ừm, anh ấy là đàn ông, con mới là phụ nữ.”

Mẹ Hạnh gật đầu một cái, vươn tay đến dùng sức nhéo hai gò má của Cẩn Ngôn ra hai bên.

Cẩn Ngôn lại không dám kích thích mẹ Hạnh, không thể làm gì khác hơn là phát ra giọng nói đáng thương thê thảm của một con thú nhỏ bị thương: “Mẹ, đau. . . . . .”

“Hóa ra là đau . . . . . .” Mẹ Hạnh lại lẩm bẩm một câu, sau đó người hình như tỉnh táo một chút, hỏi: “Đây là lần thứ mấy rồi. . . . . .”

Không hiểu đến tột cùng là mẹ Hạnh có ý gì, lại hỏi trực tiếp chuyện riêng tư này, Cẩn Ngôn không thể làm gì khác hơn là im lặng, nhìn mẹ nói gì, đúng thì sẽ im lặng, không đúng sẽ phản đối, duy trì nguyên trạng thái như vậy.

“Nói cách khác không chỉ một lần như vậy. . . . . .” Mẹ Hạnh gật gật đầu, vẻ mặt thoải mái: “Không phải tình một đêm, như vậy cũng tốt, xem ra quả thật không phải không có người muốn. . . . . .”

Trong đầu của Cẩn Ngôn toàn màu đen.

“Vậy sao con lại gạt mẹ. . . . . .” Mẹ Hạnh lấy lại tinh thần đã bắt đầu tính sổ: “Ngày hôm qua cho con gọi điện thoại cho cha sao không nói với cho mẹ biết. . . . .”

Cô cũng mới quyết định thôi, lại nói, Lăng Minh vẫn chưa đến tuổi kết hôn theo quy định của luật pháp, nếu không thì cô đã nói sớm rồi, hậu quả ra sao, nhất định mẹ Hạnh sẽ thưởng cho cô một miếng đậu hũ.

“Cậu ấy là người như thế nào. . . . . .”

“Đối với con rất tốt. . . . . . Lại dịu dàng lại săn sóc. . . . . .” Cẩn Ngôn chọn lời hay nói: “Hơn nữa đã theo đuổi con ba năm rồi. . . . . .”

Một, hai, ba, mẹ Hạnh giơ lên ba ngón tay: “Ba năm trước đây con còn chọn cái gì, cậu ấy có biết cậu ấy là người con chọn còn lại sao?”

Cẩn Ngôn im lặng lắc đầu, thật là muốn hét to với mẹ cô, con gái của mẹ không phải không có người muốn, không phải không có người muốn.

“Phẩm chất của cậu ấy không có vấn đề gì rồi. . . . . . Còn nhà cửa thì sao. . . . . .”

Cẩn Ngôn gật đầu: “Sát vách nhà con là nhà của anh ấy.”

“Có xe không?”

Cẩn Ngôn gật đầu: “Hai chiếc xe, một chiếc việt dã, một chiếc xe thể thao. . . . . .”

Mẹ Hạnh bỏ qua những thứ này: “Vậy có tiền không?”

Cẩn Ngôn nói tiếp: “Một năm lương của anh ấy cao hơn con. . . . . .”

Mẹ Hạnh vỗ một phát vào đùi của Cẩn Ngôn: “Vậy con còn chờ gì nữa, có nhà có xe có tiền, bộ dáng cũng tốt, nhân phẩm cũng tốt, còn đuổi theo con ba năm không có buông tay, tại sao con không chịu gả hả . . . . . .”

Nước mắt rơi đầy mặt của Cẩn Ngôn, không phải anh còn chưa đến tuổi kết hôn sao.

Sự thật này, Cẩn Ngôn không biết nói thế nào, chỉ đẩy mẹ Hạnh một cái: “Mẹ, trước hết mẹ để cho con mặc quần áo vào đã, cha vẫn còn ở bên ngoài đấy. . . . . . Có phải mẹ dẫn theo bạn hay không . . . . . .”

Lúc này mẹ Hạnh mới nhớ tới còn có một người thứ ba ở bên ngoài, nhất thời tránh ra: “Trước tiên con sửa sang lại một chút đi, lần này thật đúng là làm trò cười rồi.” Nhưng mà trên mặt lại cười híp mắt.

Lúc này ở phía ngoài Lăng Minh cũng cảm thấy xấu hổ, cậu vừa nhìn, có lẽ cũng đoán được hai người lớn tuổi này là ai, thật đúng là bi kịch mà, trong đầu cậu mô phỏng vô số lần tình hình như thế, nhưng hoàn toàn không phải như thế này. . . . . . Mấy năm lăn lộn trên thương trường chỉ trong nháy mắt đã mất đi năng lực xử lý, mà cũng không biết phải xử lý như thế nào, chỉ là không biết làm sao mới có thể làm biến mất buổi gặp mặt đáng xấu hổ này.

Mà cha Hạnh, cùng với mẹ Hạnh cũng thế, cảm thấy thật có lỗi với người đó, dầu gì người đócũng có mong chờ xem mắt con gái của bà, kết quả thì sao, lại phát triển thành bắt kẻ thông dâm rồi.

Còn người đó thì sao, cũng không có cảm giác, chỉ là mức độ nhẹ nhàng mà thôi, ngoại trừ lúng túng bên ngoài, còn có một cảm giác buồn bực là bị lừa gạt, cố tình mang theo ở trên người, nhưng không phát tác được.

Sau khi mẹ Hạnh ra ngoài xem xét cẩn thận Lăng Minh, từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài, rất hài lòng, dáng vẻ Lăng Minh chút xấu hổ lại có chút không biết làm sao, vừa nhìn là biết chính là một người đơn giản không biết đối mặt với cha mẹ vợ như thế nào, chỉ là gương mặt đó nhìn quả thật có chút trẻ tuổi, có thể nhỏ hơn so với Cẩn Ngôn, nhưng bà nghĩ lại, nhỏ hơn một hai tuổi cũng không có chuyện gì, bản thân bà còn lớn hơn cha của Cẩn Ngôn mấy tháng đấy.

Một hai tuổi không thành vấn đề, chỉ cần không phải bảy tám tuổi là được.

Đi ra ngoài nói mấy câu đơn giản, nói xin lỗi với người kia, mẹ hạnh vẫn kiên trì muốn mời anh ta ở lại ăn cơm để nhận lỗi, anh ta từ chối không được, không thể làm gì khác hơn là đồng ý.

Lăng Minh đưa bọn họ đến nhà hàng.

Cuối cùng cả nhà đi đến nhà hàng nhưng đã hết phòng bao, Lăng Minh gọi điện thoại cho quản lý cũng chỉ có thể đến đại sảnh, cũng may mấy người đều không phải quá để ý, đều có tâm sự riêng, nên ăn cơm có chút ít nặng nề.

Cẩn Ngôn và Lăng Minh bị tách ra ngồi riêng, chân của của Lăng Minh đá đá chân Cẩn Ngôn ở dưới bàn, trong nhà lúc rối một nùi, cậu cũng không có thời gian hỏi Cẩn Ngôn cha mẹ vợ tương lai có ấn tượng với cậu như thế nào, hiện tại ăn cơm lại nặng nề như vậy, trong lòng rất lo lắng.

Cẩn Ngôn tranh thủ cầm di động nhắn tin nói cho cậu không có gì, cậu mới thở phào nhẹ nhõm thoải mái hơn, cho nên khống chết rất tốt diễn biến phía sau, mẹ Hạnh nhìn hành động của cậu khéo léo, giọng nói bình thường, không kiêu ngạo không nóng nảy, chững chạc thành thục, lại càng hài lòng.

“Ngày mai, đi đăng ký kết hôn được đó. . . . .” Mẹ hạnh kéo kéo cánh tay Cẩn Ngôn: “Như vậy, nguyện vọng thứ hai đếm ngược của chúng ta đã hoàn thành rồi . . . . .”

“Vậy thứ nhất đếm ngược của mẹ là cái gì. . . . . .”

“Con sinh đứa bé chứ sao.”

Cẩn Ngôn vừa mới uống canh vào trong miệng thiếu chút nữa đã phun ra.

Sau khi ăn xong, Lăng Minh đứng lên đi tính tiền, Cẩn Ngôn cũng không biết cậu có nghe được lời nói của mẹ Hành hay không, nói chung là, vẻ mặt cười đến mức muốn đánh đòn.

Rất nhiều người đứng xếp hàng tính tiền, mẹ Hạnh và cha Hạnh trò chuyện với người kia, Cẩn Ngôn ngồi ở trên ghế nhìn về phía Lăng Minh, cậu đứng ở trong đám người, dễ dàng nhìn thấy dáng vẻ của cậu, nhiều người như vậy, cô chỉ nhìn thấy một mình cậu mà thôi.

Điện thoại di động reo lên.

“Cảm thấy anh rất đẹp trai đi . . . . .” Là tin nhắn của cậu.

Chưa bao giờ gặp qua người hay tự kỷ như vậy, Cẩn Ngôn lắc đầu một cái, lại thấy nụ cười nơi khóa miệng của cậu, tay Cẩn Ngôn nhấn trên bàn phím, đột nhiên trên tay không còn, cô ngẩng đầu lên, chỉ thấy hai người phụ nữ tức giận ầm ĩ đứng ở trước mặt cô.

Giật điện thoại di động của cô chính là một người đứng trước mặt, hung hãn chút, người đứng phía sau người đó ngược lại là bộ dáng nhu nhu nhược nhược.

“Các người là. . . . . .”

Cô còn chưa nói hết lời, đã thấy hoa mắt, trên mặt truyền đến một hồi đau đớn.

Trong phòng ăn rất nhiều người, lại xảy ra một màn này càng có thể làm cho người dân hứng thú nhiều chuyện, một hai người dần dần yên tĩnh lại, trong tầm mắt của Cẩn Ngôn, cách đó không xa Lăng Minh đã chạy tới bên cô.

Cẩn Ngôn vươn ra: “Điện thoại di động của tôi.” Giọng của cô tuyệt đối lạnh lẽo: “Trả lại cho tôi. . . . . .”

Lại bị người phụ nữ hung hãn ném ở dưới lòng bàn chân đạp lên hai lần, bể nát, pin rớt ra ngoài, phía sau người đó là người phụ nữ nhu nhược nhìn cô, nhìn một lúc rồi lại khóc. . . . . .

“Hạnh Cẩn Ngôn, người phụ nữ đê tiện này. . . . .”

“Cô mắng ai đó. . . . . .” Mẹ Hạnh chạy tới, chắn trước mặt Cẩn Ngôn.

“Các ngưòi muốn làm gì. . . . . .” Lăng Minh nắm tay của người phụ nữ đó, vẻ mặt không tốt, Cẩn Ngôn và mẹ Hạnh được cậu bảo hộ ở phía sau, lúc này Cẩn Ngôn mới chú ý tới trên người hai người phụ nữ đều là một thân xa xỉ phẩm, đôi giày trên chân kia, chỉ sợ là nửa tháng tiền lương của cô.

“Mắng cô ta đấy. . . . . .” Người phụ nữ duỗi ra ngón tay chỉ vào Cẩn Ngôn: “Chính là cô ta, không phải cô ta, làm sao em gái tôi sẽ bị từ hôn. . . . . . Đều là cô ta, giật chồng của người khác. . . . . .”

Đám người ồn ào lên, quần chúng đông đảo vui sướng nghe ngóng bàn tán cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.

Giọng xì xào bàn tán, tiếng bàn tán nho nhỏ, Cẩn Ngôn còn chưa có mở miệng, đã thấy dáng vẻ của một quý phụ bước nhanh chạy tới.

Mà người kia, Cẩn Ngôn đã thấy qua hình của bà, ở trong phòng của Nhiễm Sĩ Duệ là tấm hình anh ta chụp chung với mẹ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.