Xin Chào, Chàng Trai Trẻ

Chương 15: Chương 15




Edit: Sun520

Đây là trường hợp gì chứ, Cẩn Ngôn bị Sở Chính Minh mạnh mẽ kéo một cái làm mắt choáng váng.

Từ nhỏ đến lớn, mẹ Hạnh luôn dạy dỗ Cẩn Ngôn rất nghiêm khắc, hàng ngày cô chỉ đi hai nơi từ nhà đến trường học và ngược lại, còn những nơi như quầy rượu, hộp đêm, phòng khiêu vũ, tất cả là nơi phi pháp trong mắt của người thế hệ trước, cho nên trước khi Cẩn Ngôn tốt nghiệp trung học tuyệt đối không có trải qua, chớ đừng nói là cảnh náo nhiệt ở trường đua xe phi pháp. . . . .

Có thể thấy được, những thanh niên ở đây, chỉ là học sinh cấp hai hoặc cấp ba, đang ầm ĩ nhốn nháo, với lại, bọn trẻ đều là con cái nhà giàu, nhìn đi, mấy thanh niên đi ngang qua, quần áo mặc trên người đều là nhãn hiệu quốc tế cao cấp, nhìn dáng vẻ cũng không phải là những thanh niên hư hỏng, có chút lễ phép ——nhìn bên ngoài thì là như thế, ừm, là lễ phép ——

“Chị gái . . . . . Chào chị. . . . . .”

Một thanh niên ôn hòa cười với cô, Cẩn Ngôn gật gật đầu hài lòng, cười cười: “Chào cậu.”

Cậu thanh niên nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ, sau đó đi đến phía trước cô đứng gần Sở Chính Minh nói chuyện: “Người phụ nữ của cậu? Có mềm hay không? Làm qua chưa? Mùi vị thế nào? . . . . . .”

Cẩn Ngôn tiêu tan mộng ảo, tại sao cô lại nghĩ cậu thanh niên này khéo léo đáng yêu.

Lại nghe cậu thanh niên đó phấn khởi hỏi.”Hóa ra mẫu hình bạn gái cậu thích là giống như bác gái này. . . .”

Cảm giác nhất thời và bây giờ của Cẩn Ngôn về những thanh niên này không thể nào câu thông, khi cô học trung học, trong lớp các bạn học yêu đương muốn nắm tay đều phải che che giấu giấu.

Sở Chính Minh không có trả lời, cũng không quan tâm đến cậu bạn, bộ dáng kia, đầy kiêu ngạo, đến chết mà vẫn còn chảnh, chẳng thèm ngó tới, nhìn mọi người xung quanh, cuối cùng hình như cậu thật sự bị cậu thanh niên đó làm phiền, nắm áo cậu thanh niên đó đẩy tới gần Cẩn Ngôn, nói: “Chị gái Thánh mẫu, giao cho chị . . . . . .”

Cẩn Ngôn ngẩn ra, vội vàng đẩy cậu thanh niên ra, rồi đi theo Sở Chính Minh.

Vòng qua đám người, trước mặt là trường đua càng thêm rộng lớn, đèn hai bên đường chiếu xuống quảng trường rộng lớn như ban ngày, Cẩn Ngôn ngẩng đầu có chút sững sờ, trước mặt cô có mười mấy chiếc mô tô xếp thành một hàng, âm thanh kéo tay ga giống như là chiến sĩ muốn ra chiến trường quyết đấu, thấy Sở Chính Minh đi tới trước một chiếc Motorcycle bắt đầu kiểm tra, Cẩn Ngôn biết cậu muốn làm gì.

“Cậu đua xe phi pháp.” Cẩn Ngôn nhìn cậu: “Sở Chính Minh, cậu muốn chết hả, cậu bao nhiêu tuổi hả, đua xe phi pháp. . . . . Này. . . . . . Này. . . . . . Đây là chuyện lộn xộn gì chứ. . . . . Cậu theo tôi về nhà. . . . . .”

Cậu hất tay cô ra, ánh mắt nhìn cô không kiên nhẫn: “Người phải đi chính là chị. . . . .” Nói xong cậu cũng đi tới bên kia, nói gì đó với một người nhìn giống như là nhân viên kỹ thuật.

Thanh niên xung quanh nhìn cô cười nhạo.

Cẩn Ngôn hít sâu một hơi, mấy thanh niên này lại dám cười nhạo cô, có chút khó chịu, cô cảm thấy mình mất hết thể diện, cô đang làm gì đây, Sở Chính Minh thì có quan hệ gì đến cô, cậu chỉ là hàng xóm, chỉ là người xa lạ, cô làm như mình giống như là một thanh niên mới lớn, nếu cậu muốn như vậy, có liên quan gì tới cô, coi như cậu gặp chuyện không may bị đụng chết cũng không liên quan tới cô, cô có lòng tốt khuyên cậu, nhưng cậu lại không nghe, cô cũng không có cách nào khác, dù sao mặc kệ là trách nhiệm hay là nghĩa vụ, cô phải cố gắng khuyên nhủ cậu mới được.

“Cậu có đi hay không. . . . . .” Cẩn Ngôn đi tới, hỏi một lần cuối cùng.

“Làm phiền chú, chú Tín, lần này tôi nhất định sẽ thắng, lần trước Vương Trọng Lỗi chơi tôi thế nào, bây giờ tôi trả lại cho cậu ta gấp mười lần. . . . . .” Sở Chính Minh nói với người đó xong, đầu cũng không lệch một chút, giọng bàn tán xung quanh Cẩn Ngôn giọng càng lớn hơn.

“Sở Chính Minh. . . . . . Tôi đây là muốntốt cho cậu . . . . .”

“Tôi biết rõ, lúc qua đường rẽ. . . . .”

Cẩn Ngôn xoay người rời đi, cho đến khi đi ra khỏi năm sáu mét, hình như Sở Chính Minh mới phát hiện bên cạnh ít đi một người, dừng một chút, quay đầu lại, nhìn bóng lưng cô mấy giây. . . . . .

“Chú Tín, chúng ta tiếp tục. . . . . . Chú nhìn tôi làm gì, không liên quan tới cô ấy, tiếp tục. . . . . .”

Cẩn Ngôn đi thẳng về phía trước, giọng bàn tán của người phía sau càng thêm huyên náo, cậu thanh niên đứng trong nhóm người nhìn cô có chút hả hê.

“Nghe nói mấy đoạn đường rẽ là đường rẽ chết, hàng năm không biết xảy ra biết bao nhiêu vụ tai nạn giao thông ở đó rồi, nói chi là, trò chơi chết này không có quy tắc, không biết tối nay có người chết giốngnhư lần trước hay không. . . . .”

Cẩn Ngôn vấp phải cục đá, trái tim run lên từng hồi.

“Lần trước, tôi nghe nói Vương Trọng Lỗi tính kế Sở Chính Minh, lần này không biết Sở Chính Minh làm thế nào để chỉnh trở lại, xem ra lại có trò hay để coi rồi. . . . . . Cậu biết Sở Chính Minh cũng là một người rất liều mạng. . . . .”

Cẩn Ngôn nhớ tới bộ dáng cậu nhảy qua ban công, cậu thanh niên này, hình như thật sự coi thường mạng sống của mình.

Bước chân không tự chủ đi chậm lại.

“Cậu yên tâm, sẽ không có người quan tâm đâu, cho dù chết người, cũng không phải là chuyện gì lớn, cậu cũng không nhìn một chút, những thanh niên ở đây, người nào mà không có bối cảnh, vào đồn công an cũng giống như Bồ Tát sống vậy, đặc biệt là Vương Trọng Lỗi, chơi lớn như vậy, mấy nơi như công kiểm pháp*, nơi nào mà không có người của nhà họ Vương, hơn nữa, Cục Phó Cục Trưởng giao thông là cậu của cậu ta. . . . . . Ai dám quản, không ai dám quản đâu. . . . . .”

(*)công kiểm pháp: công an- kiểm sát- tư pháp

Bước chân của Cẩn Ngôn ngừng lại một chút, xoay người đi ngược trở lại, nhưng nhiều người như vậy, giống như bức tường chắn ngang, đột nhiên cô xông mạnh lên nhưng vẫn không chen vào được, tiếng người càng ầm ĩ hơn, mơ hồ có người đang nói: “Vương Trọng lỗi tới, Vương Trọng Lỗi tới. . . . . .”

Lúc này, Cẩn Ngôn lại chen người vào, cô ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một thân hình gần giốngSở Chính Minh, cậu thanh niên đó mặc trang phục học sinh cấp ba,bước đi rất chậm, sau lưng còn đi theo mấy người có dáng vẻ lưu manh, trên miệng ngậm một điếu thuốc, không có rút ra.

Cách đó không xa Sở Chính Minh cũng xoay người lại đi về phía Vương Trọng Lỗi, hai người dừng lại ở giữa đường.

“Lần này hi vọng không có sự kiện rùa đen nữa, lần trước nghĩ muốn chơi tôi, nhưng tôi vẫn thắng, còn lần này, cậu vẫn là một bại tướng dưới tay. . . . . . Vương Trọng Lỗi, cậu vẫn là bại tướng dưới tay của tôi. . . . . .”

“Vậy sao? Chạy rồi sẽ biết thôi. . . . . .”

Âm thanh của tiếng còi giống như thanh kiếm chọc thủng trời, âm thanh của động cơ xe Motorcycle rít gào dần dần đi xa. . . . . .

Bắt đầu tranh tài, Cẩn Ngôn xông ra thì chỉ nhìn thấy bóng lưng của Sở Chính Minh xa dần.

. . . . . .

Kết thúc cuộc đua, chỉ là chuyện hơn mười phút sau đó, lòng Cẩn Ngôn thấp thỏm nhìn thấy khoảnh khắc khi Sở Chính Minh còn sống, mới trở lại bình thường, bây giờ cậu chính là anh hùng mà những thanh niên có mặt ở đây rất sùng bái, gần như là máu nóng trong người đầy khát vọng khiến bọn họ theo đuổi mù quáng, vô số người chen nhau đi bên cạnh Sở Chính Minh, bên cạnh mấy kết bia bị đập bể hắt ra ngoài, Cẩn Ngôn bị đám người chen lấn từng bước một lui về phía sau, cô ôm ngực, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

May quá, không cần phải nhặt xác cậu, nếu không cô không biết cách liên lạc với người giám hộ thế nào.

Đẩy đám người, Cẩn Ngôn nắm tay Sở Chính Minh lần nữa: “Cậu thắng, bây giờ có thể về nhà với tôi rồi chứ.”

“Cô còn chưa đi. . . . . .” Sở Chính Minh có chút bất ngờ, bia dính lên tóc cậu, mỉm cười, thấy rõ hai má lúm đồng tiền trên gò má giống như hoa nở rộ vậy: “Hạnh Cẩn Ngôn, cô tại sao không đi. . . . . .” Cậu nhìn cô, cũng không biết là vui mừng khi hay là phấn phởi sau khi thắng cuộc, đưa tay nâng mặt cô lên, hôn xuống.

Đôi mắt Cẩn Ngôn trợn to, xung quanh vang lên vô số tiếng huýt sáo và tiếng thét chói tai, Cẩn Ngôn đẩy cậu ra, cầm túi xách đánh lên đầu của cậu.

“Sở Chính Minh, cậu là tên khốn kiếp, dám trêu chọc tôi, ăn đậu hũ của tôi . . . .”

Đám người càng huýt sáo náo nhiệt hơn.

Cậu vuốt vuốt chỗ bị cô đánh: “Hạnh Cẩn Ngôn, cô đã đi rồi mà, sao lại quay trở lại. . . . .”

“Tôi trở lại nhặt xác cậu.” Cẩn Ngôn tức giận: “Chỉ là không ngờ mạng của cậu lớn thật.” Cô rốt cuộc cũng không nhịn được bật cười.

“Hắc hắc. . . . . .” Sở Chính Minh gãi gãi đầu, hành động này của cậu nhìn qua đặc biệt giống có vẻ con nít, cười thuận tay sờ mặt của cô.

Cẩn Ngôn nhìn cậu chằm chằm:.”Lại nữa, lại dám ăn đậu hũ của tôi.”

“Tôi cũng muốn cho cô ăn.” Sở Chính Minh chẳng biết xấu hổ đưa mặt đến gần.

Cẩn Ngôn cầm túi xách lên, thuận tay đánh tiếp lên đầu của cậu.

“Sở Chính Minh, bác gái này ghét bỏ cậu . . . . .” Trong đám người không biết là người nào náo loạn nói một câu, sau đó nhiều người phụ họa, không khí càng thêm náo nhiệt.

Sở Chính Minh khoát khoát tay: “Tôi không có hứng thú với bác gái và Thánh mẫu. . . . .”

Cậu chưa nói xong, bổng nhiên đám người lại an tĩnh kỳ lạ, một người trong đám đông đi ra, Sở Chính Minh đẩy Cẩn Ngôn ra sau lưng mình che chở cho cô, cậu nhíu mày.

“Vương Trọng Lỗi, không phải cậu thua rồi sao?”

“Con mẹ nó cậu dám lái xe đụng tôi . . . . . Cậu có gan. . . . . .”

“Mẹ kiếp, tôi quang minh chính đại đụng cậu còn hơn hành động của cậu lần trước, hơn nữa, quy tắc của trò chơi này là cái gì, nếu không có quy tắc, lên đường, muốn thế nào đều được, tránh không thoát, có thể trách được ai . . . . .”

Hình như cậu ngăn cản Vương Trọng Lỗi, mắt lạnh nhìn cậu ta.

“Chúng ta đi. . . . . .” Vương Trọng Lỗi cắn môi, lạnh lùng nói.

Cẩn Ngôn thở phào nhẹ nhõm, may quá không có đánh nhau, ai ngờ Vương Trọng Lỗi vừa mới xoay người, thìmột tên lưu manh đi theo phía sau cậu ta vung cây gậy đánh về phía Sở Chính Minh.

“Cẩn thận. . . . . .” Cẩn Ngôn lo lắng kêu to, chợt thân thể cô nghiêng tới phía trước, chắn trước người của Sở Chính Minh, một giây kế tiếp, trên vai truyền đến cảm giác đau đớn.

Đánh người xong bỏ chạy còn nhanh hơn thỏ.

Sở Chính Minh vội vàng đỡ cô.”Không sao chứ, tại sao cô lại ngốc như vậy, cô là phụ nữ, ngăn cản cái gì mà ngăn cản, não cô tàn rồi hả. . . . .” Cậu tức giận rống với cô.

Bị một thằng quỷ nhỏ dạy dỗ như vậy, Cẩn Ngôn cảm giác có chút uất ức, huống chi. . . . . .

“Cậu cho rằng tôi muốn đỡ thay cậu hả, phía sau nhiều người như vậy, cũng không biết người nào đẩy tôi, trước mặt lại có cục đá, cho nên, tôi đành phải chắn trước người của cậu. . . . . .”

Sắc mặt của cậu thay đổi nhanh chóng:“Vậy. . . . . . Vậy cô không nên gạt tôi đấy. . . . . .” Một lát sau lại đến gần Cẩn Ngôn: “Thôi, thôi, trận này tôi thắng 50 vạn, lát nữa mời cô đi Duy Cảnh. . . . .”

Duy Cảnh?

Nguy rồi, Nhiễm Sĩ Duệ vẫn còn đợi cô đến ăn cơm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.