Xà Công Tử: Tiểu Tướng Công? Cút Đi!

Chương 141: Chương 141: Chương 133: Thuật phân thân




“Ầm!” Một tia chớp thẳng tắp đánh về phía bóng dáng màu trắng, tốc độ trong chớp mắt, nhưng vẫn có thể tránh được, hai người Lôi công Điện mẫu liếc nhìn nhau, không nghĩ tới trăm năm không gặp, yêu lực của con xà yêu này lại tiến bộ lên nhiều như vậy, trước đây vẫn còn miễn cưỡng tránh thoát mà bây giờ thân thủ đã linh hoạt hơn rất nhiều.

Nhếch lông mày liếc nhìn nham thạch bị đánh trúng tan nát, mặc dù vẻ mặt Lôi Nhi không đổi, nhưng trong lòng cũng nổi lên một tầng mồ hôi lạnh, nhìn xà tiên vẻ mặt đăm chiêu nhìn chằm chằm mình, giống như không có tính toán xuất thủ tiếp.

Cuối cùng ông ta nghĩ gì? Lộ Nhi biết rõ, sư phụ là loại người âm ngoan, tuyệt đối sẽ không dễ dàng cho mình vượt qua Thiên kiếp như vậy, ông đã nói, trên Tiên giới chỉ cần có một xà tiên là đủ, bảy trăm năm qua chưa từng có một Xà yêu đi lên tiên giới, tất cả đều bị sư phụ chặn ngang cắt đứt.

“Đồ nhi ngoan, thân thủ không tệ, nhiều năm không gặp, trái lại khiến cho sư phụ nhìn với cặp mắt khác xưa.” Một tay vỗ vỗ cằm, xà tiên cười hết sức quỷ mị, ánh mắt mang theo suy tính: “Chỉ là, ngươi cho rằng có thể vượt qua được cửa ải này của sư phụ sao?” Ánh mắt thâm trầm, đồng tử lạnh giá.

“Chạy không thoát, chẳng qua cũng chỉ là chết, ta không tham sống sợ chết giống như người nào đó, vì muốn thăng lên Tiên giới có thể hi sinh luôn đồ đệ tin cậy nhất.” Nhếch miệng cười, khóe miệng màu hồng phấn của Lộ Nhi mang theo ý vị châm chọc thâm sâu, nhìn biểu cảm trên mặt sư phụ rõ ràng xuống thấp, hắn biết, mình đã chọc giận ông ta.

Lão đạo sĩ đứng ở phía xa chờ xem không khỏi vì lời nói của hắn mà đổ mồ hôi lạnh, đang nguy cấp, sao còn nói chuyện khiêu khích xà tiên, không phải muốn đi tìm chết sao!

“Sư phụ…” Không biết từ lúc nào sau lưng lão đạo sĩ đã xuất hiện một gương mặt có vẻ tái nhợt, vừa quay đầu lại thiếu chút nữa cho rằng mình gặp phải quỷ.

Vỗ vỗ ngực, lão đạo sĩ trừng mắt liếc nhìn đồ nhi của mình một cái, vì một nữ yêu mà biến thành bộ dáng hiện tại, đáng sao? Người sáng mắt đều nhìn thấy rõ người nữ yêu kia thích là xà công tử kia, không phải hắn, mà ngốc đồ đệ này của ông, chỉ vì một câu nói của nữ yêu, hoàn toàn bị đánh bại, thật sự không dùng được!

Cũng bởi vì thế, gần đây ông mới để cho hắn ở trong khách điếm nghỉ ngơi nhiều hơn.

“Con tới làm gì, thân thể không tốt còn không chịu quay trở về nghỉ ngơi đi.” Nhíu lông mày trắng bạc, lão đạo sĩ nhìn đồ đệ gần như chỉ cần một cơn gió là thổi ngã lên tiếng khuyên nhủ.

“Nàng cũng tới, đúng không?” Hai mắt si ngốc nhìn về phía xà công tử, Bình Sinh cũng không nhìn thấy bóng dáng đỏ thẫm kia, không khỏi thất vọng rũ mắt xuống: “Con chỉ muốn biết, rốt cuộc nàng có phải là nương tử của hắn hay không?”

Thôi… Lão đạo sĩ bất đắc dĩ lắc lắc đầu, đồ nhi ngốc đã lâm sâu vào tình căn, mình có ngăn cản thế nào đi nữa cũng chẳng ăn thua, hơn nữa ông cũng biết, từ trước đến nay Bình Sinh vẫn không có tâm tư hướng đạo, chỉ vì muốn báo đáp ân cứu mạng mới đi theo bên cạnh mình.

Nhiều năm như vậy, ông cũng nên trả lại cuộc sống hắn muốn.

“Nàng sẽ đến, chỉ là giờ phút này, lòng của nàng đều ở trên người xà công tử.” Năm ngón tay nắm chặt, lão đạo sĩ lo lắng nhìn về phía đồ nhi sắc mặt trắng xanh của mình, cho dù nữ yêu kia có tiếp nhận đồ nhi của mình hay không, đều là kết cục ông không muốn nhìn thấy.

Ít nhất, chỉ cần xà công tử vượt qua được Thiên kiếp, là có thể thành tiên, duyên phận cùng với Kim Bảo Nhi cũng chỉ tồn tại trong ý niệm của hắn, nhưng mà đạo hạnh của nữ yêu kia cực thấp, đợi cho đến khi nàng có thể trải qua Thiên kiếp, đến lúc đó đồ nhi của ông đã trở thành một nắm đất vàng.

“Chỉ cần có một cơ hội, con đều sẽ không bỏ qua, sư phụ…” Nói đến đây, giọng nói của Bình Sinh có chút nghẹn ngào, hai đầu gối mềm nhũn, quỳ xuống hướng về phía lão đạo sĩ: “Xin sư phụ tha thứ cho sự tùy hứng của đồ nhi!” Nói xong, dập đầu xuống nền đất, một lần, hai lần, ba lần, mỗi một lần đều dùng hết sức, “bịch bịch” vang dội, không để ý đến lần đầu đập đầu cái trán đã bị rách da.

Hai tay nắm chặt đặt ra phía sau lưng, lão đạo sĩ nhìn về phía tầng mây vẫn dày đặc như cũ, đè nén tất cả cảm xúc, thở dài thật sâu…

Giữa trời bỗng nhiên xuất hiện mười đạo tia chớp cùng với kiếm khí sắc bén, Lộ Nhi nhướng mày, hai mắt ngưng thần, mũi chân đạp xuống, trong nháy mắt nhảy lên giữa không trung, nhìn tiên pháp đang dồn ép đến gần, hai tay đóng lại, đọc câu chú ngữ, liền thấy từ trong chân thân phân ra mười bóng dáng giống nhau như đúc, đứng một hàng.

“Hừ, thuật phân thân? Tối đa ngươi chỉ có thể phân ra mười phân ảnh, cuối cùng vẫn sẽ bị một đạo tiên pháp của ta đánh bại, đồ nhi ngoan, ngươi còn không bó tay chịu trói, nói không chừng sư phụ còn có thể tha cho ngươi một mạng đấy.” Kiếm trong tay xà tiên nhẹ nhàng khẽ múa, như một dòng chảy bay qua, mang theo vô số chấm nhỏ, lóe lên ánh sáng bảy màu, vô cùng quái dị, những kiếm khí kia theo mỗi một đường múa kiếm của xà tiên mà thay đổi phương hướng.

“Bang! Bang! Bang!” Từng bóng dáng một bị tia chớp kiếm khí đánh trúng, hóa thành sương khói biến mất.

Mắt thấy phân thân ngày càng ít, trên trán Lộ Nhi xuất hiện li ti giọt mồ hôi nhỏ, trong đôi mắt xanh thẳm mơ hồ hiện lên vẻ bất an, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt tiên xà có vẻ kinh ngạc, trong lòng hơi trấn tĩnh, mình đã không còn là Lộ Nhi của bảy trăm năm trước nữa rồi, không phải là người mà ông ta có thể nhìn thấu được.

“Thời gian của các người chỉ có nửa khắc, nếu trong nửa khắc này không giết được ta, cho dù chỉ còn nửa cái mạng, cũng giống như đã thăng tiên, sư phụ, ông thật sự hạ thủ lưu tình, muốn ta trở thành đồng liêu với ông sao?” Vừa chạy như bay tránh né kiếm khí đuổi sát phía sau, Lộ Nhi vẫn tiếp tục nói lời kích động xà tiên như trước.

“Chỉ bằng người? Chỉ là một tấm lá chắn Thiên kiếp của ta năm đó mà cũng dám cuồng ngôn!” Trường kiếm tung bay, toàn thân xà tiên ngưng kết lại nổi lên một đoàn sát khí, không khí chuyển động, tóc dài sõa vai nhất thời tung bay, lộ ra đôi mắt nhỏ trừng giận dữ híp lại.

Tay gõ La đánh Điện* của Lôi công Điện Mẫu dừng lại, lại kinh ngạc lần nữa với lời nói trong miệng xà tiên, nhưng nghĩ đến tiên vị của ông cũng là bậc trung xà tiên, cũng im miệng tiếp tục động tác trên tay. (gõ La đánh Điện: không biết giải thích thế nào nữa, nói chung hai người này tạo ra sét và chớp)

“Bang!” Lộ Nhi vừa mới nói đã bị kiếm khí đánh trúng, cũng bị biến mất như làn khói, chỉ để lại một tầng sương mù, giống như cười nhạo tiên xà không nhìn thấy chân thân của mình.

Đáng giận, vậy mà ông ta đánh sai! Xà tiên tức giận đến mức sắc mặt xanh mét, động tác trong tay nhanh hơn, chỉ còn lại hai, trong hai nhất định có một là chân thân!

“Sư phụ, xem ra cũng có chuyện ông không biết, ngoài dự tính sao? Chỉ có ta biết, trong lần Thiên kiếp lần trước, mắt phải của ông đã không cách nào nhìn rõ vật cách xa ba thước, đừng nói đến phân biệt được đâu là chân thân.” Nhảy lên cây cao bóng dáng màu trắng nhẹ nhàng cười nói.

“Bang!” Cũng là bị một tia chớp xuất quỷ nhập thần sau lưng đánh trúng, hóa thành khói trắng.

Xà tiên phẫn nộ vẻ mặt trở nên quỷ dị cười một tiếng, nhìn bóng dáng màu trắng cuối cùng đang né tránh kiếm khí, đắc ý vạn phần, đồ nhi, xem ngươi có thể thoát khỏi tiên pháp của vi sư hay không!

“Không!” Bóng dáng đỏ thẫm vội vàng chạy tới, trơ mắt nhìn bóng dáng màu trắng bị đánh trúng vô lực ngã xuống, phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.