Vương Tuấn Khải, Lối Rẽ Tiếp Theo Có Phải Là Anh?

Chương 24: Chương 24




Nhà Vương Tuấn Khải.

Vương Lan: “Ba, con thật sự không muốn kết hôn.”

Ông Vương: “Ba cũng không bảo con kết hôn ngay lập tức, chỉ bảo con đi gặp người ta rồi làm quen một chút.”

Vương Lan: “Như vậy con cũng không muốn. Con bây giờ không muốn kết hôn. Con vừa mới tốt nghiệp xong, nếu công ty có khó khăn con nhất định dốc hết sức.”

Vân Lạc biết mình là người ngoài không tiện lên tiếng nên đành im lặng ngồi một bên. Thế nhưng, cô cũng không được yên ổn.

“Chị dâu, chị nói giúp em một tiếng, em không muốn như vậy. Chỉ có chị mới có thể cảm thông với em. Bọn họ..bọn họ đều không hiểu.” Vương Lan rưng rưng nước mắt cầu cứu Vân Lạc.

Lúc này ông Vương mới chú ý đến Vân Lạc, quay sang nhìn cô với ánh mắt dò xét.

Vân Lạc: “Bác trai à, Tiểu Lan vẫn còn nhỏ, bác đừng nên ép em ấy như vậy.” Vân Lạc bất đắc dĩ lên tiếng.

Ông Vương quay sang nhìn Vương Tuấn Khải, “Đây là bạn gái cháu?”

Vương Tuấn Khải vội xua tay, “Đây chỉ là bạn của cháu, không phải bạn gái.”

Sau đó ông Vương quay sang Vân Lạc, “Thế cô có tư cách gì mà lên tiếng trong chuyện gia đình tôi?”

Vân Lạc: “Đúng, cháu chỉ là người ngoài còn cảm thấy bất bình, đồng cảm với em ấy. Còn bác, bác là cha của em ấy lại có thể bức ép con gái mình như vậy.”

Ông Vương nội giận lớn tiếng, “Tôi nể mặt Tiểu Khải mới để cô ngồi ở đây, vậy mà cô lại không biết điều.”

Vân Lạc từ nhỏ đã không quen bị ức hiếp, huống chi một người ngoài như ông Vương.

“Vậy cháu cũng nói cho bác biết, cháu cũng không cần bác nể mặt. Là một người ngoài cháu nói bác nghe, bác như vậy làm cha cũng không xứng. Vương Lan là con gái ruột của bác, do bác nuôi nấng từ nhỏ, vậy mà chỉ vì một lí do nào đó bác lại nỡ ép cô ấy cưới người cô ấy không yêu, người cô ấy chưa từng gặp mặt. Cháu hỏi bác, bác có một lần cảm thấy áy náy hay thử đặt mình vào tình thế của cô ấy mà cảm nhận hay chưa? Điều hôm nay cháu nói tuy có hơi khó nghe, nhưng đó là điều thật lòng. Nếu có gì không đúng cháu thực sự xin lỗi.” Sau đó cô quay sang Vương Lan, “Theo chị về nhà thu xếp hành lí rồi về cùng ba em.”

“Chị dâu…”

“Nhanh lên, chị còn nhiều việc bận.”

Vương Lan đứng lên đi cùng Vân Lạc thì bị hai người áo đen lực lưỡng chặn lại. Lúc này ông Vương mới lên tiếng, “Để họ đi.” Sau đó ông bảo vệ sĩ ra ngoài, chỉ để lại một mình ông với Tuấn Khải. Lúc này, trên mặt ông lộ rõ sự già nua và bất lực của một người cha.

“Bác thật sự đã sai rồi sao?”

Vương Tuấn Khải thấy ông như vậy cũng không kìm lòng an ủi.

“Mọi chuyện đều sẽ có hướng giải quyết. Nhưng cháu nghĩ bác đừng nên ép em ấy.”

Ông Vương im lặng, không trả lời Vương Tuấn Khải, có lẽ ông đã có dự tính riêng của bản thân.

Dưới chung cư, Tiểu Lan không nỡ quay về, cô ôm Vân Lạc hồi lâu, thủ thỉ với cô.

“Chị chắc, ông ấy sẽ không bắt em kết hôn chứ.”

“Tin chị đi, ông ấy sẽ không bắt em kết hôn nữa.”

Cô buông Tiểu Lan ra, mỉm cười chào tạm biệt.

“Đi đường bình an.”

“Em gái bỏ mặt người anh họ này rồi, cũng chẳng thèm ôm anh một cái.” Vương Tuấn Khải ở một bên uất ức.

Vương Lan mỉm cười ôm anh, “Mau chóng rước chị dâu về nhà, đừng để người khác cướp mất.” Cô nói nhỏ.

“Nói lung tung.” Vương Tuấn Khải phản bác. “Em còn không hiểu tâm tình anh sao?” Nói xong cô buông Tuấn Khải ra, cùng ba cô trở về Thượng Hải.

Không lâu sau đó, tập đoàn Vương thị bỗng nhiên nhận được một hợp đồng từ Điềm thị, tuy nói hợp đồng này không lớn nhưng cũng đủ để Vương Thị chuyển mình. Ông Vương thì khỏi nói, vui mừng hết sức. Còn Tiểu Lan cô biết đây là điều bất ngờ mà Vân Lạc nói đến. Người chị dâu mà cô chọn này quả nhiên không tầm thường.



“Này, cảm ơn cô.” Vương Tuấn Khải đưa chai nước cam cho Vân Lạc đang hóng gió trên sân thượng. Cô cũng không khách sáo mà đưa tay nhận lấy.

“Cảm ơn chuyện gì.”

“Chuyện em họ tôi.”

“Sao anh biết là tôi.”

“Linh cảm.”

“Vậy tôi tặng anh một câu. Linh cảm của anh rất chính xác!”

Sau đó hai người nhìn nhau cười. Cũng không biết từ lúc nào mà Vân Lạc có cảm giác rất thân thiết với anh. Anh cũng vậy, càng ngày tình cảm của anh dành cho cô càng trở nên sâu đậm, nó càng lúc càng dâng cao như thủy triều chiếm đóng hết trái tim anh.

Vương Lan đi rồi, Vân Lạc bất giác cảm thấy trống vắng. Cô lại trở về với quỷ đạo sống thường ngày của mình. Công việc ngày càng bận rộn khiến cô gầy đi trông thấy, lại ăn uống không đều đặn, thiếu dinh dưỡng. Đã mấy lần Nhiên Hạo nhắc nhở, mà cô cứ cười bảo mình không sao. Còn Vương Tuấn Khải, hơn ai hết anh lại càng lo lắng, anh cố thu xếp công việc để dành một ít thời gian có thể giúp cô nấu một bữa tối. Tối nay cô lại về muộn vì tăng ca. Về đến nhà, cô thấy một hộp đựng thức ăn giữ nhiệt trước cửa, trên đó có một miếng giấy nhỏ, “Buổi tối ngon miệng, Vương Tuấn Khải.”

Lại phiền anh nữa rồi. Vân Lạc lấy hộp thức ăn, đẩy cửa vào nhà. Sau khi tắm rửa, cô mở hộp thức ăn mà Vương Tuấn Khải đã chuẩn bị. Xem ra anh thật sự có lòng. Cô lấy điện thoại gửi tin nhắn cho anh.

“Cảm ơn, đồ anh nấu ngon lắm.”

Đợi một lúc không thấy trả lời cô nghĩ anh đang bận nên bỏ điện thoại sang một bên bắt đầu bữa tối muộn. Ăn xong một lúc, sau khi cô chuẩn bị đi ngủ thì điện thoại mới vang lên.

“Khi nãy tôi có việc bận. Đồ ăn đó, cô thấy ngon là được rồi.”

“Anh làm tôi thấy ngại đó, lần sau đừng làm như vậy nữa. Anh có thành ý là được rồi.”

“Không cần phải ngại, sau này tôi phải nhờ cô giúp đỡ nhiều.”

“Ây da, thì ra là tính toán cả rồi.”

Thấy Vân Lạc nhắn như vậy, anh không khỏi bật cười. Không phải đều là vì một người sao.

“Cứ cho là như vậy, còn phải nhờ cô giúp tôi kiếm bạn gái.”

“Tôi sẽ cố hết sức.”

“Vậy trước hết nghỉ ngơi tốt một chút mới có thể giúp tôi được. Trời không còn sớm, nên đi ngủ rồi.”

“Được, tất cả đều nghe anh! Anh cũng đi ngủ sớm một chút, nếu không tôi muốn giúp cũng giúp không được.”

“Ngủ ngon!”

Điềm Vân Lạc tắt điện thoại, đắp chăn cẩn thận rồi nhắm mắt. Bỗng nhiên có một người quan tâm mình như vậy cô cảm thấy rất ấm áp còn mang một chút sự vui vẻ. Những ngày tiếp theo, cô cũng phải tăng ca, có lẽ đã trở thành thói quen, khi về nhà, điều đầu tiên cô làm chính là nhìn xuống trước cửa. Và có lẽ cô cũng không nhận ra, sâu thẳm nơi trái tim đã bị đóng băng của cô hình như đã xuất hiện một vết nức nhỏ.

Không lâu sau, Vương Tuấn Khải cũng tắt điện thoại. Không biết Nguyên Tử từ đâu mò tới đập hai tay lên lưng anh.

“Đại ca là đang nhắn tin với ai? Thiên Tỉ mau lại đây!”

Thiên Tỉ đang chăm chú xem điện thoại nghe tiếng của Vương Nguyên thì bỏ ngay điện thoại sang một bên chạy tới. Lúc nàu Vương Nguyên đã ôm cứng Vương Tuấn Khải không cho anh động đậy.

“Mau, lấy điện thoại của anh ấy.” Vương Nguyên cố gắng ra sức giữ chặt Vương Tuấn Khải vừa bảo Thiên Tỉ.

Thiên Tỉ dành lấy điện thoại của Vương Tuấn Khải nhưng không may anh né được, sau đó Vương Nguyên, Thiên Tỉ không hẹn mà cùng vồ lấy Đại ca, cuộc chiến trên giường diễn ra khốc liệt. Cuối cùng, hai con khỉ cũng bại dưới tay của Vương Tuấn Khải, một con ôm chăn nằm lăn lóc dưới sàn nhà, con thứ hai không lâu sau cũng bị vứt xuống nằm phịch lên con thứ nhất. Cảnh tượng trước mắt thê thảm đến chẳng ai muốn nhìn. Đừng tưởng Vương Tuấn Khải chiến thắng oanh liệt, trông anh cũng không khác gì hai người kia, từ quần áo đến tóc tai đều lộn xộn cả lên. Thế nhưng anh cũng chẳng thèm chỉnh lại, ngồi một bên giường phủi tay, cuối nhìn hai người bọn họ mang vẻ mặt chiến thắng vẻ vang.

“Lần sau còn dám!”

Vương Nguyên lanh lẹ lên tiếng, “Không dám, không dám.” Vừa nói cậu còn khoa tay múa chân rất chân thành, chỉ khổ cho kẻ phía dưới.

“Mau đứng dậy, cậu muốn đè chết tớ à? Tớ còn phải lấy vợ.”

Vương Nguyên lúc này mới ý thức được tình hình vội ngồi dậy, tốt bụng kéo Thiên Tỉ lên cười hì hì, “Không sao chứ.”

Thiên Tỉ hừ lạnh, “Một chút nữa là có thể qua cầu Nại Hà.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.