Vương Tuấn Khải, Lối Rẽ Tiếp Theo Có Phải Là Anh?

Chương 10: Chương 10




Ba người bọn họ đã cùng nhau trải qua kì nghỉ ở Đài Loan. Tuy họ không cùng máu mủ, nhưng đối với mỗi người bọn họ thì hai người còn lại đều là anh em, đều là một phần không thể thiếu trong cuộc sống. Từ lâu, nói đúng hơn là từ khi cái tên TFBoys xuất hiện thì ba người họ đã định sẵn cùng nhau đi chung trên một con đường, cùng nhau thực hiện ước mơ, cùng giúp đỡ yêu thương, chăm sóc lẫn nhau. Cũng không phải họ luôn luôn hòa thuận, đôi khi cũng có tranh chấp xảy ra, thế nhưng những điều ấy giúp họ càng hiểu nhau hơn, giúp cho cái tên TFBoys ngày càng lớn mạnh, ngày càng được nhiều biết đến.

***

Hôm nay là một ngày đẹp, biển xanh, cát vàng, trời trong. Một mình Vương Tuấn Khải sáng sớm đã tản bộ trên bờ biển, đúng là cảnh đẹp nhờ người. Anh bây giờ là đang nghĩ về Điềm Vân Lạc.

Không phải anh đã lần đầu nhìn thấy mà thích cô đấy chứ? Tại sao mấy ngày nay cứ nhớ về hình ảnh cô ấy và chàng trai kia ở sân bay.

Bỗng từ đằng sau có người chạy lại đập tay lên vai anh.

“Đại ca, sáng sớm đã có tâm trạng đi tản bộ rồi ư?”

Tuấn Khải: “Thiên Tỉ à, đừng có lần nào cũng làm anh hết hồn được không? Trái tim anh yếu ớt lắm!” Tuấn Khải vừa trách móc vừa đùa giỡn Thiên Tỉ.

Thiên Tỉ: “Anh có tâm sự à? Mấy hôm nay cứ thấy anh là lạ.”

Tuấn Khải: “Chỉ là suy nghĩ một số chuyện. Không quan trong đâu. À mà, Nguyên Nhi đâu, sao có mình em ở đây?”

Thiên Tỉ chỉ về đằng xa phía sau bọn họ. Một thanh niên đang trong gió chạy tới, miệng không ngừng la hét.

“Đại ca, Thiên Tỉ đợi em với. Em tới với hai người đây. Đại ca, Thiên Tỉ...”

Trên đầu Tuấn Khải chạy hai hàng vạch đen dài. Sao có thể vừa nhắc đã tới thế này, lại khoa trương như thế! Thiên Tỉ quay qua nhìn Tuấn Khải với ánh mắt hàm chứa ý gì đó, Tuấn Khải cũng hiểu ra, hai cùng nhau một, hai, ba... chạy! Chỉ tội mỗi Vương Nguyên ở sau, chạy thụt mạng theo họ.

Một lúc sau.

“Hai người được lắm. Lại dám chơi em một cú đau như thế.” Vương Nguyên thở hồng hộc nhìn hai người đang thảnh thơi ngồi trên ghế phơi nắng kia.

Tuấn Khải: “Thế ai bảo em chạy theo? Em có thể đi, cũng chẳng có ai hối thúc.”

Thiên Tỉ: “Chính là cậu tự mình chạy theo, tớ cũng chẳng bảo, bây giờ cậu trách ai?”

Vương Nguyên: “Hai người... được lắm, bổn thiếu gia không thèm đôi co với hai người.” Nói rồi Vương Nguyên ngồi xuống chiếc ghế còn lại, lấy diện thoại chụp hình. Còn Thên Tỉ và Tiểu Khải lén lút mỉm cười xấu xa.

“Ngày mai là phải trở về rồi, các em có muốn mua đồ gì không? Tối nay chúng ta cùng đi.” Tuấn Khải bỗng nhiên hỏi.

Vương Nguyên và Thiên Tỉ đồng thanh: “Có ạ.”

Buổi tối, ở khu bán đồ lưu niệm, gấu bông, cùng một số đồ dùng làm quà.

“Bọn họ không phải TFBoys sao? Thật đẹp trai quá đi mất, còn đẹp hơn trong hình!” Một số người trong khu đó trầm trồ, mừng rỡ, còn có một số chị fan lại xin chữ kí và chụp hình. Thế nhưng khi xin chữ kí và chụp hình xong, họ không ở lại làm phiền thần tượng mình, chỉ đứng một bên lẵng lặng nhìn ngắm, vì họ biết thần tượng cũng cần có sự riêng tư và cuộc sống riêng. Sau khi chọn quà cho mọi người xong, họ thanh toán rồi cùng nhau đi ăn, dạo biển đêm, rồi về khách sạn nghỉ ngơi, chuẩn bị hành lí để sáng mai quay trở về, trở lại với công việc bận rộn của họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.