Vương Phi! Nàng Háo Sắc

Chương 7: Chương 7: Hội Ngộ Phượng Kỳ




Lần này rút kinh nghiệm,để ngừa phòng cái tính thích chen vào chuyện người khác, Lăng Lạc Nhân tìm khách điếm để dùng bánh ngọt mà mình vừa mua,sẵn tiện chén luôn món ăn đặc biệt quán đó,phải biết tận hưởng những gì trời cao ban tặng chứ !

Chọn một quán sạch sẽ mà Tiểu Hỉ giới thiệu, một phần vì nàng chẳng biết chữ thời đại này. Hai người dự định tìm tiểu nhị để chọn một phòng thì bất ngờ lại xảy ra chuyện, một thiếu niên, à không..phải nói là một nữ nhân cải nam trang bị tiểu nhị kéo ra khỏi quán “Đi nhanh đi, không có tiền mà cũng đòi ăn?”

”Ta đã bảo ta quên mang theo mà? hôm nào ta sẽ đến trả ngươi gấp bội” Nữ nhân mặt mũi thanh tú, mặc trên người y phục nam nhân vẫn không che hết dáng vẻ thanh cao quý phái. Rất tiếc với hình ảnh này cũng không đổi được bụng no.

”Ngươi còn không đi chỗ khác đừng trách ta không khách khí” Tiểu nhị ra giọng hâm dọa,hắn không muốn bị mất chén cơm chỉ vì đôi co với cái tên này. Quay lưng thì nhìn thấy Lăng Lạc Nhân cùng Tiểu Hỉ, vẻ mặt lập tức cười tươi lấy lòng “Khách quan mời vào dùng bữa”

Thấy Nữ nhân kia định quay lưng rời đi, hình như nàng ta có vẻ rất đói“Cô..vị này, nếu không ngại ta có thể mời người dùng bữa?” haizz,xem như làm việc tốt đi,nếu không gặp Lăng Mẫu, biết đâu hoàn cảnh này lại chính là nàng.

”Là thật? Vậy ta không khách khí đâu” như bắt được vàng, nữ nhân lập tức kéo Lăng Lạc Nhân nhanh chóng vào khách điếm chọn phòng dùng bữa. Từ khi rời đi nàng chưa ăn được gì, cũng bởi hay quên mà giờ chịu đói vì không tiền, thật khổ!

_________________________________

Hiện tại Lăng Lạc Nhân vô cùng hối hận vì vừa rồi bản thân hào phóng không tự động chọn món. Nhìn trên bàn màu sắc hài hấp dẫn, tiếc một nỗi, mỗi món điều rất cay mà nàng thì không thể ăn được, đành nhìn đối phương xử lý một cách ngon lành mặt không hề áy náy. Đau lòng lấy bánh ngọt khi mua trên đường cùng Tiểu Hỉ dùng tạm.

Thấy vẻ mặt thỏa mãn cơn đói của nữ nhân này rất thú vị, cô gái có cá tính tự nhiên không gò bó như người khác. Ngoại trừ những thân nhân ở Lăng Gia, đây cũng là lần thứ hai tiếp xúc với người lạ, nhưng lại thấy nàng này rất hợp. Quay sang bảo Tiểu Hỉ đi gọi món khác để hai người dùng.

”Nàng...trốn nhà đi chơi hay đào hôn?” Cảnh này trên tivi thường nói đến. Tiểu thư tinh nghịch hay cải trang trốn nhà đi dạo, hoặc không đồng ý với hôn sự phụ mẫu sắp đặt nên bỏ trốn. Cảm thấy bệnh tò mò của mình lại bộc phát nên xua tay cười trừ “Ta chỉ hỏi vậy thôi,nàng đừng quan tâm”

Dừng lại động tác, mắt phượng ngước nhìn thở dài “Là ta trốn tướng công đi chơi” Cải trang hoàn mỹ như vậy mà đối phương vẫn nhận ra? Nên trách mình kém cỏi hay vì nàng ta quá lợi hại? “ Nàng nhận ra ta là nữ nhân từ khi nào?” Ít ra cũng muốn biết mình tệ đến đâu.

”Từ khi vừa gặp” Lăng Lạc Nhân là người hiện đại, chỉ cần nhìn sơ vóc dáng thanh tú nhỏ nhắn của nàng cũng đủ biết đó là một cô gái.”Nàng tên gì? ta gọi Lăng Lạc Nhân” Cảm thấy hợp tính cách, cũng nên kết thêm những người bạn ở thời không này, dù gì đôi khi cũng có người tâm sự.

”Ta Phượng Kỳ, nhìn nàng khoảng 16,17 phải không? Ta đã 20 rồi” 20? Sao nhìn trẻ vậy? Lúc đầu còn tưởng là bằng tuổi cơ chứ,người cổ đại da thật tốt nha. Chợt nhớ ra gì đó, Lăng Lạc Nhân lại tò mò “Vậy ta sẽ gọi là Tỉ Tỉ,mà tỷ họ Phượng ? Tướng công họ Long à ?” Rồng phụng đó nha, trong phim hay như vậy. Thật hâm mộ.

”Tướng công họ Hàn” Họ Hàn? Một cảm giác ớn lạnh từ chân chạy thẳng đến gáy, hình như có sự dị ứng không nhẹ với cái họ này, và tất nhiên...sẽ không trùng hợp như vậy đi?

Gương mặt cứng nhắc cười gượng “Họ oai thật, có thể cho ta biết tên không?” Chết tiệt họ Hàn là họ khốn kiếp,nếu là hắn thì....tới đâu hay tới đó. Ít ra giúp đỡ thê tử hắn thì việc mắng hắn có thể bỏ qua hay không?

”Hàn Ngôn Duẫn, muội sao vậy?” Phượng Kỳ nhìn vẻ mặt lo sợ của Lăng Lạc Nhân mà thấy lạ, họ Hàn đáng sợ vậy sao? Thân thế họ Hàn ở Nam Việt quốc mới là lợi hại. Nhưng nàng sẽ không nói, vì một khi nói có biết bao rắc rối xảy ra, chưa muốn mình trở về nhanh như vậy đâu.

”Haha, vì tỉ rất đáng yêu, muốn biết người nào may mắn làm tướng công cô nương xinh đẹp này thôi” Cười sảng khoái, tay nhéo nhẹ má Phượng Kỳ để nàng không chú ý. Phù, cũng may không trùng hợp, cái tên kia chỉ mong biến mất luôn đừng để nàng nghe thêm nữa. Hàn Ngôn Duẫn? Cái tên này hình như nghe ở đâu rồi thì phải, quen lắm.

Tiểu Hỉ vừa bước vào, thấy ngay cảnh tiểu thư cùng một nam nhân mới vừa quen biết có hành động thân mật thì chạy đến với tách hai người ra, hình tượng gà mẹ che chở gà con, không thiện cảm với người mới quen này “Ta cảnh cáo ngươi, ăn xong thì đi ngay đi, đừng mong dụ dỗ tiểu thư nhà ta”

Phượng Kỳ khóe môi co giật 'dụ dỗ?' nha đầu này nghĩ nàng là nam nhân đi? Vậy có thể chứng tỏ Phượng Kỳ ta không tệ đến mức người khác vừa nhìn đã có thể nhận ra. Ừm xem như còn chút mặt mũi để nhìn rồi.

Lăng Lạc Nhân trợn mắt, Hỉ nhi à, chỉ có muội trẻ con mới dể bị dụ thôi.”Muội không cần lo lắng, tỷ ấy là nữ nhân” Một chút cảm động từ sâu trong lòng, nha đầu này vì nàng mà không ngại làm bất cứ điều gì. Nàng may mắn lắm mới có được vận tốt như vậy.

”Nữ nhân?” Nghi hoặc nhìn về phía Phượng Kỳ, tâm tình vẫn chưa hết phòng bị, làm hai người dở khóc dở cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.