Vương Gia Xấu Xa Cưng Chìu Thê Tử Bỏ Trốn: Nương Tử, Nàng Phải Biết Nghe Lời

Chương 1: Chương 1: Mới vào Vương phủ (1)




Editor: Trang

Vào lúc giữa trưa, kinh thành cầu cong ngõ nhỏ.

Mỗi ngày đều giống như nửa tháng trước, trước cửa Tĩnh Vương phủ theo thường lệ xếp một hàng dài, còn tổng quản Hà thúc trong vương phủ lại đứng ở cửa, đầy mặt lo lắng mà tự mình sàng lọc.

Giang Ngư Ngư đến trễ, đứng chót hàng, đói bụng đến mức ánh mắt sắp túa ra ánh sáng xanh.

Ngày hôm nay, là ngày thứ năm nàng đến cổ đại.

Xuyên qua không hề gì, nhưng vận khí của nàng quá kém, xuyên qua đến một nơi có chế độ quản lý hộ tịch chặt chẽ giống như hiện đại ——

Không có cái thẻ bài chứng minh thân phận kia, tìm việc làm? Cư trú? Thuê ngựa? Mua nhà lập nghiệp? Tất cả đều không cần bàn nữa!

Cố tình cổ đại còn không có lo liệu tỷ như _ chứng minh tri kỷ lại phục vụ thực dụng…

Cho nên sau khi tỉnh lại ở bên hồ, phát hiện trên người mình không có một đồng nào, cũng không có thứ đồ gì gì đó để chứng minh thân phận của mình, nàng một đường hao hết trăm cay nghìn đắng mới đi đến kinh thành, tìm được Tĩnh Vương phủ này.

Nàng nghe ngóng, nơi này là Nguyệt Loan quốc, mà toàn bộ thẻ bài thân phận ở Nguyệt Loan quốc này đều do Tĩnh Vương phủ cấp cho.

Về phần khối thẻ bài kia phòng ngụy như thế nào, dân chúng nơi này dường như không quan tâm đến những cái đó, không ai thảo luận, ngay cả hỏi thăm nàng cũng không hỏi thăm được, muốn tự mình động thủ đi làm giả một khối, cũng không có cách nào xuống tay.

Cho nên vì một khối thẻ bài thân phận, nàng nhất định phải tiến vào Tĩnh Vương phủ.

May mắn chính là, Tĩnh Vương phủ đang ở nhận người.

Hơn nữa bởi vì bọn họ luôn luôn không tìm thấy người thích hợp, điều kiện "thông báo tuyển dụng" đã càng ngày càng thấp, hiện tại rõ ràng biến thành không có điều kiện, ngay cả thẻ bài thân phận cũng không cần xem, toàn bộ dựa vào tổng quản tự mình sàng chọn.

Về phần Vương phủ nhận người đi làm cái gì... Đến bây giờ đều là một ẩn số.

Nhìn theo ánh mắt hiện đại, loại công việc chợt nhìn đãi ngộ cực tốt yêu cầu cực thấp này, hơn phân nửa đều là hãm hại người, bất quá... Giang Ngư Ngư xoa nhẹ cái bụng sớm đã đói đến xẹp lép, đợi nàng ăn no rồi, ai hãm hại ai còn không biết chừng đấy!

Thật vất vả, rốt cục đến phiên Giang Ngư Ngư "phỏng vấn".

Mấy ngày nay tổng quản Hà thúc lo lắng nhiều việc, khuôn mặt ưu sầu, âm thanh mệt mỏi, không ôm hi vọng nào mà bắt đầu hỏi vấn đề cũ, "Các ngươi cảm thấy, trong kinh thành ai là người đẹp nhất?"

Bởi vì có nhiều người, cho nên "phỏng vấn" năm người một tổ, đồng thời tiến hành.

Hà thúc vừa dứt câu, ba cô nương một tổ này đều đồng loạt đỏ mặt, ngay cả vị tiểu ca duy nhất cũng không biết vì cái gì mà nhăn nhó, âm thanh dường như không tốt lắm nói, "Đương nhiên là Tĩnh Vương gia..."

Chỉ có Giang Ngư Ngư là không có phản ứng gì.

Nàng vừa tới kinh thành, chưa nhìn thấy nhiều người, chỉ có điều trên con đường này ai cũng đều đẹp, cái này nàng có thể trả lời một chút —— tuyệt đối là tiểu chính thái đang chơi đùa ở góc đường kia.

Bởi vì khuôn mặt của cậu nhóc như cái bánh bao, còn là loại bánh lớn da mỏng! Nhìn thấy thật là muốn ăn!

Hà thúc cũng không biết ý niệm sét đánh chết người trong đầu nàng, nhìn thấy phản ứng "bình tĩnh" này của nàng, còn kinh hỉ nhìn nàng lâu thêm một chút, lúc này mới phát hiện tiểu cô nương trước mắt là một người rất xinh đẹp.

Khuôn mặt nhỏ nhắn khéo léo tinh xảo giống như búp bê sứ, mắt to ngập nước, mũi ngọc xinh xắn, miệng nhỏ hồng thuận, còn có hai cái lúm đồng tiền ngọt ngào trên mặt kia, đều chân chân thiết thiết nói lên cái gì là "nhu thuận đáng yêu".

Đã nhìn quen dung mạo khuynh thành của Vương gia nhà mình, cho nên có nhìn thêm vài gương mặt xinh đẹp đi chăng nữa cũng sẽ không khiến cho tổng quản của vương phủ kinh diễm nhiều, nhưng vừa nhìn thấy Giang Ngư Ngư, ông vẫn bị ánh mắt của nàng hút đi lực chú ý.

Đây quả thực là ánh mắt trong sáng sạch sẽ mà chỉ có trẻ con mới có! Hà thúc tán thưởng một tiếng ở trong lòng.

Con ngươi màu mực trong suốt sáng sủa, giống như nước hồ thanh u ấm áp phủ xuống, liếc mắt một cái liền nhìn thấy đáy mắt trong suốt. Cảm giác kia rất hiếm có cũng rất tốt đẹp, khiến cho người ta không nhịn được mà sinh ra hảo cảm với chủ nhân của đôi mắt này.

---

meomeo: he he có thể nói là ngu ngốc trá hình ak ~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.