Vương Gia! Người Thật Bỉ Ổi!

Chương 12: Chương 12: Rảnh rỗi đi gây sự.




Edit: Thủy Lưu Ly

Hoằng Thiện là con trai thứ hai trong nhà, nhưng có rất nhiều chuyện nặng nhẹ hắn phải ra mặt giúp đỡ đại ca quản lý, không có khả năng tùy lúc đều ở lại Chu phủ, cho nên khi sức khỏe của Chu Vô Tâm tốt hơn một chút, hắn đã phải thu dọn đồ đạt, đi đến Giang Nam kiểm tra sổ sách.

Hoằng Thiện đưa Tiểu Liên cho Vô Tâm làm nha hoàn bên người. Lúc Chu Vô Tâm đứng ở cửa tiễn hắn rời đi, Hoằng Thiện thật sự rất muốn để nàng theo chính mình, nhưng bất đắc dĩ nàng nói thân thể nàng vẫn còn rất yếu, nói thế nào cũng không chịu đồng ý đi theo.

Thật ra không phải Chu Vô Tâm không muốn đi mà là do nàng nghĩ bây giờ chưa phải lúc. Bị người bắt nạt, lại cụp đuôi, không nói một tiếng chạy trốn, đó không phải là tác phong làm việc của nàng. Hơn nữa, Hoằng Thiện là Nhị thiếu gia ở trong nhà này, cho dù hắn có đi đến đâu thì cũng có lúc phải trở về nhà.

Nếu đã như vậy thì không bằng sống yên ở chỗ này, một lần nữa xây dựng hình tượng chính mình.

Chu Vô Tâm thoải mái cười cười: “Ca, huynh đi đi. Lúc này nếu như lại có người bắt nạt muội, muội nhất định sẽ rút gân lột da hắn! Yên tâm, yên tâm, muội không giống trước đây đâu, muội có năng lực tự bảo vệ mình mà.”

Hoằng Thiện vỗ vỗ đầu nàng cười nhẹ: “Nhất định phải chăm sóc bản thân cho tốt.” Nói xong, hắn lên xe rời đi. Thẳng đến khi bóng dáng hắn chỉ còn một chấm đen nho nhỏ, Chu Vô Tâm mới thở dài, dẫn theo Tiểu Liên trở về viện mình ở tạm, thế nhưng khi nàng về đến nơi, lại bị người xông ra ngăn chặn.

“Các ngươi đang làm gì?” Chu Vô Tâm đẩy gia đinh của Chu Kỷ Lam ra, rống giận.

“Không nhìn thấy sao? Tìm đồ.” Chu Kỷ Lam vẻ mặt bình tĩnh, nhàn nhã ngồi một bên uống trà: “Các ngươi tìm cho ta, không tìm thấy ta sẽ lột da các ngươi!”

Từ khi nàng đến đây, cả đám đều muốn leo lên đầu nàng mà ngồi, bây giờ còn quá đáng hơn nữa. Bọn họ thật sự nghĩ nàng là quả hồng mềm, muốn bóp, muốn nắn gì cũng được sao?

“Tất cả dừng tay cho ta!” Chu Vô Tâm rống lên với bọn gia đinh.

Hừm, thất thế đã lâu, không ai thèm nghe lời của nàng nữa.

Chu Vô Tâm bắt đầu nóng nảy: “Chu Kỷ Lam, rốt cuộc ngươi muốn tìm cái gì?”

“Tất nhiên là vòng tai của ta. Lần trước đến nơi này của ngươi, khi ta trở về đã không thấy, cho nên muốn dẫn người đến tìm thử. Tỷ Tỷ, đừng để ý nha~. Nếu như không tìm thấy ở đây, muội muội nhất định sẽ cho ngươi một câu trả lời thuyết phục. Ngược lại, nhìn tỷ tỷ kích động như vậy, không phải ở chỗ ngươi có điều gì bí mật không muốn người khác biết chứ?”

“Ha, vu oan giá họa thật rất lành nghề nhỉ.” Chu Vô Tâm cười nhạt.

Mà Chu Kỷ Hương cũng ở bên cạnh châm ngòi thổi gió: “Muội muội đừng nổi giận, Lam muội tuổi còn nhỏ, có lúc hơi tùy hứng một chút, muội làm tỷ tỷ, nên nhường nhịn nhiều.”

“Hừ.” Chu Vô Tâm vừa nghe đã muốn chửi người. Từ nhỏ đến lớn nàng chưa bao giờ phải nhẫn nhịn loại chuyện này. Nhặt chén trà trước mặt Chu Kỷ Lam, nàng tức giận, vung tay ném qua.

“Ai da, muội muội, thật xin lỗi. Sức khỏe tỷ tỷ vẫn còn chưa khỏe, mới này tỷ muốn uống nước nhưng không ngờ lại bị trượt tay.”

“Ngươi. . .” Chu Kỷ Lam đang muốn nổi bão, bỗng dưng một gia đinh cầm lấy đồ vật gì đó, hô to lên: “Tìm được rồi, tìm được rồi.” Nói xong lập tức vọt người tới chỗ mấy người Chu Vô Tâm

Chu Vô Tâm quay đầu đi: Thì ra là như vậy, giờ thì hay rồi, Hoàn Châu cách cách có ở khắp nơi, lại thêm Dung ma ma ở đây nữa, quả thật là tuyệt phối!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.