Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 90: Chương 90: Lại ngộ phiền toái (2)




Hung hăng trừng Đỗ Thiếu Phủ, Chân Thanh Thuần căn bản không muốn cùng tiểu tử này nói nhiều:

- Ngày mai đi mua vật liệu, Linh Dược có thể tăng cường linh căn kia đối với ngươi đã không có tác dụng, ngươi cần đi tìm một ít Linh Dược khác đến, ta muốn ngươi ở võ đạo tiến bước nhanh hơn một ít, mặt khác từ ngày mai ta chính thức dạy ngươi luyện dược cùng phù trận, ta sẽ dạy ngươi luyện chế một ít Linh Dược để ngươi có thể ở võ đạo tiến bước nhanh hơn, chỉ có thực lực của ngươi cường đại, mới có thể giúp ta đi tìm vài thứ, chỉ bằng huyền khí, không thể để ta mau chóng khôi phục.

- Hảo!

Khuôn mặt của Đỗ Thiếu Phủ khôi phục thần sắc bình thường, hiện tại mình cần cường đại lên, cần nỗ lực hơn nữa....

Sáng sớm hôm sau, Đỗ Thiếu Phủ lại đến hiệu buôn Đỗ gia, dựa theo danh sách Chân Thanh Thuần nói, mua không ít Linh Dược… sáu ngàn Huyền tệ trong thẻ Huyền tệ xa xa không đủ, Đỗ Thiếu Phủ cuối cùng từ trong Túi Càn Khôn nhịn đau lấy ra không ít thứ tốt bán, mới thanh toán đủ tiền Linh Dược cần mua.

Buổi sáng ở Thạch Thành, sớm đã rộn ràng nhốn nháo.

Thời điểm Đỗ Thiếu Phủ rời đi hiệu buôn Đỗ gia, phía trước bị hơn mười thanh niên nam nữ ngăn cản, người tới đều thần sắc vội vàng, xem tình huống, tựa hồ sớm có dự mưu, biết được mình ở phưởng thị, nên vội vàng chạy tới.

Trong hơn mười thanh niên nam nữ, một thanh niên hoa phục bên hông mang không ít vật phẩm trang sức tinh mỹ, bộ dáng cực kì không tệ, chỉ là khuôn mặt hơi trắng một ít, có vẻ nữ tính, nhìn Đỗ Thiếu Phủ đánh giá, đạm mạc nói:

- Ngươi chính là Đỗ gia Đỗ Thiếu Phủ?

Đỗ Thiếu Phủ ngẩng đầu nhìn hơn mười người kia, trong đó ẩn ẩn có vài người quen thuộc, hồi còn nhỏ tựa hồ từng đã tiếp xúc qua, nói chuyện hẳn là người Bạch gia, ánh mắt khẽ nâng nói:

- Bạch Thiên Minh, ngươi có việc gì sao?

- Tiểu Lộ, người này hẳn chính là Đỗ Thiếu Phủ, hồi còn nhỏ chúng ta gặp qua.

Thanh niên hoa phục nghe được Đỗ Thiếu Phủ nói, cũng không có đáp lời Đỗ Thiếu Phủ, mà nhiệt tình nhìn một nữ tử mười tám mười chín tuổi ở bên người nói.

Ánh mắt của nữ tử đã sớm dừng ở trên người Đỗ Thiếu Phủ, khuôn mặt có chút mỹ mạo, mân khóe miệng, cười mỉm xem xét Đỗ Thiếu Phủ, hơi hừ lạnh một tiếng, thấp giọng nói:

- Ngạn Long đại ca còn nói hắn là ngũ đại gia tộc trẻ tuổi đệ nhất nhân, hừ, ta xem nam nhân Diệp Tử Câm coi trọng cũng không gì hơn cái này, một ngốc tử choáng váng mười năm, mạnh hơn nữa có thể cường tới nơi nào.

Tiếng nói chuyện của nữ tử có chút âm trầm chói tai, làm người ta vừa nghe xong liền khó chịu.

- Tiểu Lộ, Diệp Tử Câm tự nhiên là không thể so sánh với ngươi, ta xem Ngạn Long cũng là nói năng bậy bạ.

Bạch Thiên Minh luôn gắt gao quay chung quanh ở bên người nữ tử.

- Bạch Thiên Minh, ngươi không được vũ nhục Ngạn Long đại ca.

Sắc mặt của nữ tử đột phá biến đổi.

- Tiểu Lộ, Ngạn Long không phải nói người này là ngũ đại gia tộc trẻ tuổi đệ nhất nhân sao, hiện tại ta liền chứng minh cho ngươi xem, Ngạn Long cũng chỉ là nói năng bậy bạ mà thôi.

Nghe nàng kia nói, Bạch Thiên Minh ngẩn ra, sau đó trên khuôn mặt lặng yên hiện lên một ít âm trầm.

- Hừ, ngươi không phải đòi giáo huấn Đỗ Thiếu Phủ một chút sao.

Nữ tử hơi ngẩng đầu, cười lạnh nhìn Đỗ Thiếu Phủ, khinh thường bĩu môi, quay đầu nhìn Bạch Thiên nói:

- Nếu ngươi thua hắn, về sau cũng đừng xuất hiện ở bên người ta.

- Ta sẽ để hắn quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.

Ánh mắt của Bạch Thiên Minh nhìn về phía Đỗ Thiếu Phủ, tựa hồ muốn trút bất mãn cùng oán khí lên người Đỗ Thiếu Phủ, khóe miệng giương lên, trên khuôn mặt âm nhu hiện ra vẻ tàn nhẫn:

- Đỗ Thiếu Phủ, đều nói ngươi là ngũ đại gia tộc trẻ tuổi đệ nhất nhân, hôm nay ta sẽ cho bọn họ biết, ánh mắt của Diệp Tử Câm cùng Ngạn Long nông cạn bao nhiêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.