Vũ Thần Thiên Hạ

Chương 12: Chương 12: Đả kiếp tiền tam giáp.




- Đả kiếp!

Trên khuôn mặt đứng đắn của Đỗ Thiếu Phủ mang theo mỉm cười, từng đạo thủ ấn ngưng kết, chung quanh giống như có vô số lực lượng Thiên Địa dao động, bị từng đạo thủ ấn này mang theo lực lượng không dứt chen chúc quán chú vào người Đỗ Thiếu Phủ, huyền khí ở trong cơ thể cấp tốc lưu động, hành văn liền mạch lưu loát, cuối cùng hội tụ ở chung quanh lòng bàn tay, làm không gian chung quanh giống như mặt nước sôi trào, không ngừng nổi lên dao động.

Một cái chớp mắt, khí thế trên người Đỗ Thiếu Phủ nhất thời trở nên sắc bén làm cho người ta sợ hãi, giống như một mãnh thú ngủ say thức tỉnh.

Chỉ nháy mắt, ánh mắt Đỗ Hạo, Đỗ Hướng, Đỗ Duyên hiện ra vẻ khiếp sợ.

- Kinh Đào Hãi Lãng Chưởng!

Đỗ Thiếu Phủ đánh ra một chưởng, huyền khí bắt đầu khởi động, một thanh âm giống như sấm rền truyền ra, ngay sau đó nơi chưởng ấn đi qua, một cỗ kình phong mắt thường có thể thấy được dao động khuếch tán, kình phong của Kinh Đào Hãi Lãng Chưởng không ngừng va chạm về phía Đỗ Hạo, Đỗ Hướng, Đỗ Duyên.

- Phốc xuy!

- Phốc xuy!

- Phốc xuy!

Đỗ Hạo, Đỗ Hướng, Đỗ Duyên đứng mũi chịu sào căn bản còn chưa kịp chuẩn bị, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, cuối cùng thân hình đánh bay, ba người rơi xuống ở trên mặt đất, máu tươi tràn đầy, sắc mặt tái nhợt, giãy giụa cũng không đứng lên được.

- Oanh ầm ầm…

Tiếng trầm đục không ngừng quanh quẩn, đám thiếu niên cười đau thắt lưng, thiếu nữ cười run rẩy hết cả người, ở dưới kình phong kinh đào hãi lãng thổi quét, từng thân ảnh giống như lá khô bị gió thổi quét, mang theo tiếng cười nhạo còn chưa kịp thu liễm, cuối cùng hung hăng rơi xuống đất, bụi mù cuồn cuồn, rơi gà bay chó sủa.

Một cái chớp mắt, như hung hăng đánh nát cười nhạo châm chọc của bọn hắn.

Hết thảy bình tĩnh trở lại, chung quanh đại môn giáo trường một đống hỗn độn.

Động tĩnh bất thình lình, đã sớm để cho người Đỗ gia ở trong giáo trường chú ý, từng ánh mắt nhìn ra cửa, đều nghẹn họng nhìn trân trối, miệng thật lâu không thể khép lại.

Sắc mặt của Đỗ Thiếu Phủ không có quá nhiều dao động, trực tiếp đi tới trước ba người Đỗ Hạo, Đỗ Hướng, Đỗ Duyên, ở trong ánh mắt dại ra của mọi người, lấy đi hai hộp gấm Trúc Cơ đan và bình chứa máu huyết Bạo Thạch Yêu Lang, cực kì tự nhiên nhét vào trong ngực.

- Hạn các ngươi trong 3 ngày hoàn trả tất cả đan dược trước kia lấy của ta, bằng không về sau ta thấy các ngươi một lần đánh một lần, ta nói lời giữ lời.

Giọng nói hạ xuống, Đỗ Thiếu Phủ vỗ tay, sau đó nghênh ngang rời đi.

Để lại người Đỗ gia ở trong giáo trường cách đó không xa, giống như gặp quỷ náo loạn tưng bừng.

Thời điểm bóng lưng của Đỗ Thiếu Phủ hoàn toàn biến mất, người ở chung quanh giáo trường mới chân chính ý thức được, vừa rồi Đỗ Thiếu Phủ còn bị người cười nhạo châm chọc, ở trước mắt bao người, đánh cướp tiền tam giáp.

- Tiền tam giáp trong cùng thế hệ...

Sau đó người chung quanh giáo trường nhìn về phía Đỗ Hạo, Đỗ Hướng, Đỗ Duyên không đứng dậy nổi, ý tứ sâu xa.

Đám người này vừa rồi còn cười nhạo chán ghét Đỗ Thiếu Phủ, nhớ tới những lời cười nhạo kia, trên mặt không khỏi nóng bừng, giống như bị người hung hăng đánh một bạt tai...

Hoàng hôn, mặt trời chiều ngã về tây, ánh nắng chiều ấm áp, quang ảnh loang lổ.

- Lão Nhị, gần đây mấy nhà kia không có động tĩnh gì đặc biệt chứ?

Trong đình viện Đỗ gia, một đại hán khoảng bốn mươi tuổi ngồi ở trước mặt Đỗ Chí Hùng hỏi.

Đỗ Chí Hùng lắc đầu nói:

- Gần đây mấy nhà kia không có động tĩnh quá lớn, bất quá trong nhà chúng ta ra một chuyện tình có ý tứ, không biết đại ca có hứng thú nghe hay không.

- Nga, hôm nay hẳn là bọn hậu bối đánh giá luận bàn a, chẳng lẽ có tiểu tử nào biểu hiện không tầm thường sao?

Đại hán anh khí nhất thời đến hứng thú, thân là Đỗ gia gia chủ, đối với hậu bối Đỗ gia đều cực kì coi trọng, mà người này là Đỗ gia gia chủ Đỗ Chấn Vũ, tồn tại tiếng tăm lừng lẫy của toàn bộ Thạch Thành.

Khuôn mặt Đỗ Chí Hùng tươi cười, có chút phức tạp, tựa hồ không biết nên nói như thế nào, sau đó nói:

- Những tiểu tử kia đều không tệ, bất quá có ý tứ là nhi tử của lão Tam, Thiếu Phủ.

- Thiếu Phủ...

Nghe vậy, Đỗ Chấn Vũ khe khẽ thở dài, trên khuông mặt anh khí hiện ra vẻ tiếc hận cùng phức tạp, sau đó nhìn Đỗ Chí Hùng nói:

- Chẳng lẽ bệnh tình lại nghiêm trọng sao, thật đáng thương, nếu có cơ hội, cho dù trả giá lại lớn, ta cũng muốn mời một vị Linh Phù Sư thay hắn nhìn xem.

- Đại ca, ta nghĩ không cần.

Ánh mắt của Đỗ Chí Hùng giật giật, sau đó nhìn Đỗ Chấn Vũ nói:

- Hôm nay các tiểu tử kia đánh giá, Đỗ Hạo, Đỗ Hướng, Đỗ Duyên bắt tiền tam, bất quá...

- Bất quá cái gì, lão Nhị, ngươi khi nào thì nói chuyện cũng ấp a ấp úng như vậy.

Đỗ Chấn Vũ nhìn Đỗ Chí Hùng, bộ dáng ấp a ấp úng không giống như tính cách bình thường của lão Nhị a.

- Đỗ Hạo, Đỗ Hướng, Đỗ Duyên chiếm được máu huyết của Bạo Thạch Yêu Lang cùng Trúc Cơ đan, bất quá vừa ra đại môn giáo trường, đã bị Thiếu Phủ đoạt đi.

Đỗ Chí Hùng nhìn Đỗ Chấn Vũ, áp chế tâm tình còn không thể bình phục, hít sâu một hơi nói:

- Chỉ một chiêu, Đỗ Hạo, Đỗ Hướng, Đỗ Duyên đã bị chụp bay, còn có mười mấy hậu bối cũng bị thương, Thiếu Phủ dùng là Kinh Đào Hãi Lãng Chưởng.

- Kinh Đào Hãi Lãng Chưởng, lão Nhị, ngươi không có nói đùa chứ!

Đỗ Chấn Vũ đột nhiên đứng lên, khuôn mặt đọng lại, ánh mắt thẳng tắp nhìn Đỗ Chí Hùng, trong mắt có ánh sao bắn ra.

Đỗ Chí Hùng gật đầu nói:

- Chỉ một chiêu, Kinh Đào Hãi Lãng Chưởng, ta tận mắt nhìn thấy!

- Mau, mau tìm Thiếu Phủ lại đây, ta muốn gặp hắn.

Ánh mắt của Đỗ Chấn Vũ rung động, trên khuông mặt lộ ra tươi cười.

Theo Đỗ gia trẻ tuổi luận bàn mỗi năm một lần chấm dứt, kết quả cuối cùng làm toàn bộ Đỗ gia nghẹn họng nhìn trân trối.

Đỗ Hạo, Đỗ Hướng, Đỗ Duyên tiền tam giáp, ba người mạnh nhất của Đỗ gia trẻ tuổi, một chiêu đã bị Đỗ Thiếu Phủ luôn bị mọi người cho rằng ngốc tử đánh bại, ngốc tử thiếu gia này thật sự còn ngốc sao?

Toàn bộ Đỗ gia khiếp sợ, tin tức này thậm chí ở trong thời gian cực ngắn truyền khắp toàn bộ Thạch Thành.

Đương nhiên, lúc này Đỗ Thiếu Phủ tự nhiên không biết không ít thế lực của Thạch Thành đều vì hắn mà kinh động.

- Còn không có tu luyện công pháp, cái này nên làm gì bây giờ?

Vào đêm, trong phòng, nhìn bình ngọc cùng hai hộp gấm ở trên bàn, đối mặt máu huyết của Bạo Thạch Yêu Lang cùng hai viên Trúc Cơ đan, Đỗ Thiếu Phủ cũng lộ ra khó xử, nếu người khác nhìn thấy thứ này, sợ là sẽ mừng rỡ như điên, đủ để tu vi thực lực của mình càng tiến thêm một bước.

Nhưng Đỗ Thiếu Phủ lại biết mình không giống, này đều là thứ tốt, bất quá hắn đến bây giờ còn không có tu luyện công pháp, huyền khí trong cơ thể no đủ nông nỗi, mặc kệ là máu huyết của Bạo Thạch Yêu Lang hay Trúc Cơ đan, hắn đều không thể dùng được.

- Không được, nhất định phải mau chóng lấy được Tử Khí Triều Dương Kinh mới được.

Đỗ Thiếu Phủ âm thầm hạ quyết tâm, hiện tại quan trọng nhất là trước tu luyện công pháp, mục tiêu tự nhiên là Tử Khí Triều Dương Kinh mạnh nhất Đỗ gia hiện tại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.